“Tảng đá đó sao có thể có áp lực mạnh như vậy chứ?”, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
“Lẽ nào là bảo bối?”
“Có uy lực trấn áp mạnh mẽ như vậy thì chắc chắn là bảo bối rồi”.
Vù!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, tảng đá lại lần nữa rung lên, một vòng sáng vô hình xuất hiện xung quanh tảng đá, tản ánh sáng ra tứ phương, những nơi có ánh sáng chiếu vào thì người đứng đó đều bị hất bay đi.
Không chỉ có vậy, mặt đất bên dưới tảng đá khổng lồ kia còn có trận văn hiển hiện mang theo sát khí khủng khiếp.
Phụt!
Ngay lập tức liền có người bị nhiễm sát khí đó và bị đánh tan tác, máu bắn vọt ra ngoài.
Thấy vậy, tất cả mọi người biến sắc, vội lùi về sau, mãi tới khoảng cách cách đó cả chục trượng thì mới dừng lại.
Lúc này không một ai dám tiến lên trước, bọn họ kinh ngạc nhìn tảng đá kia, ở khoảng cách cả chục trượng xung quanh tảng đá đều trở thành cấm địa, chỉ cần là những người bước chân vào thì chỉ có một kết cục đó là phải chết.
Cách tảng đá khổng lồ trăm trượng không ai dám tiến lên trước.
“Sư huynh”, nhìn tảng đá kia, người của Thị Huyết Điện lần lượt nhìn sang Hoắc Tôn.
“Đến ta đi vào mà cũng chỉ còn đường chết thì Tần Vũ cho dù không chết cũng chẳng thể sống”, Hoắc Tôn lạnh giọng, sắc mặt tôi độc khiến người ta phải sợ hãi: “Đúng là đã dễ dàng cho hắn quá rồi, nếu như vào tay ta thì nhất định ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.
Nói rồi, Hoắc Tôn đột nhiên quay người, trước khi đi còn liếc nhìn Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa, trong đôi mắt rõ vẻ khiêu khích.
Phía này, Cơ Tuyết Băng mặt mày lãnh đạm, cô ta lặng lẽ quan sát tảng đá khổng lồ cách đó hàng trăm nghìn trượng, ánh mắt khác thường.
“Rốt cục là ai mà lại có cảm giác quen đến vậy?”, Cơ Tuyết Băng thầm nhủ.
“Sư muội”, mấy người phía Hoa Vân đều đưa mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, cô lặng lẽ quay người dẫn theo người của Chính Dương Tông đi tìm bảo bối ở một nơi khác.
Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng lần lượt rời đi, những đệ tử có thù với Diệp Thành tức tối bỏ đi, vì không thể tận tay giết chết Diệp Thành nên bọn họ cảm thấy bực dọc, có điều cho dù là vậy thì trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Haiz!
Sau khi những người kia rời đi, hiện trường chỉ còn lại tiếng thở dài.
“Một anh kiệt như vậy mà bỏ mạng thật đáng tiếc”.
“Chẳng còn cách nào khác vì đó là mệnh rồi”.
“Đi thôi, đi tìm bảo bối”.
Sau khi từng bóng người rời đi, nơi này trở nên tĩnh lặng vô cùng.