Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 933:




A!  
Thế rồi hắn lập tức bị trọng lực ép đến mức ngã nhào ra đất, cả cơ thể giống như con cóc nằm bẹp dí trên mặt đất không cử động được.  
“Đáng đời”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử trên đầu còn có binh khí được đúc bằng đại la thần thiết mà bước đi còn khó khăn, ngươi cứ thế nhảy ra ngoài, không bị dí chết đã là may lắm rồi”.  
“Mẹ kiếp, ngươi còn nói những lời cay độc được à, mau dỡ ta dậy”, tên tí hon thở hộc hơi: “Để ta quay lại bên trong đại đỉnh đi”.  
“Giờ ngươi biết điểm tốt của đại đỉnh rồi chứ?”, Diệp Thành đương nhiên không phải kẻ thấy chết mà không cứu, hắn quỳ xuống nhấc tên tí hon kia rồi ném vào trong Đại La Thần Đỉnh.  
Lần này có lẽ tên tí hon sợ thật rồi nên ngoan ngoãn lạ thường, hắn thế như con rùa rụt đầu không mảy may động đậy.  
Phụt!  
Phía trước, có màu máu xuất hiện, người mặc áo choàng đen chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim của căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể chừng chục trượng thì cả lớp áo bào đều bay tứ tung, để lộ ra phần cơ thể xù vảy, giữa các khe hở của lớp vảy còn có máu tươi trào ra như thể không địch lại nổi trọng lực mạnh mẽ kia.  
“Càng lại gần tiên trì màu vàng kim thì trọng lực càng mạnh”, mặt Diệp Thành khó coi thấy rõ, “cho dù là tiên luân cấm thuật có thể diệt đi kẻ mặc áo bào đen kia thì ta liệu có thể địch lại được trọng lực mạnh mẽ kia không?”  
Nhất thời Diệp Thành do dự chần chừ, hắn đứng yên một chỗ, mắt nheo lại nhìn tứ phương.  
“Nơi này nhất định có huyền cơ”, Diệp Thành lẩm bẩm, “tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể đã kì vọng hậu nhân có thể kế thừa căn nguyên nên sẽ không lập cấm chế với trọng lực mạnh thế này”.  
“Ta phải làm sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc áo choàng đen ở phía trước, ông ta chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim chừng năm trượng.  
Diệp Thành bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh, nếu như thật sự không tìm ra huyền cơ thì hắn chỉ có thể dùng tiên luân cấm thuật.  
Trong giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành suy nghĩ đủ mọi điều: “Cơ thể bị áp chế, khí huyết, chân nguyên, linh lực cũng bị áp chế, trọng lực của nơi này rõ ràng là thần thông”.  
“Trọng lực?”, nói tới hai từ này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.  
“Ta hiểu ra rồi”, ngay sau đó hắn như thể được giác ngộ, khoé miệng nở nụ cười: “Không phải trọng lực mà là ý chí”, “không phải trọng lực mà là ý chí”, sau tiếng rên khẽ của Diệp Thành, hắn từ từ nhắm mắt lại.  
“Ôi trời, không phải ngươi ngủ đấy chứ?”, thấy Diệp Thành nhắm mắt, tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền trèo lên bên mép đỉnh.  
Có điều, Diệp Thành không hề lên tiếng mà điều khiển trọng lực trên cơ thể mình, hắn ngược dòng đuổi theo căn nguyên.  
Cuối cùng, trên hư không, Diệp Thành tìm thấy được nguồn gốc của trọng lực, có lẽ không nên gọi nó là nguồn gốc của trọng lực mà gọi nó là nguồn gốc của ý chí. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.