Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 453: Xuân cái kia cung cầu




Chân Linh Thụ Mẫu nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng: “Tìm hắn? Ta là người thế nào, sao có thể đi ra ngoài tìm hắn? Muốn tìm cũng phải là hắn quay về tìm ta, còn phải xem xem tâm tình của ta có tốt không, tâm tình không tốt cũng không muốn quan tâm hắn.”
“Như vậy cũng không phải cách nha. Nếu ngươi lại ngủ thì những Yêu tộc này phải làm sao? Hiện giờ bên ngoài rất loạn, nếu ngươi lại ngủ, nếu bị Nhân tộc tới gian hoặc giết chết thì phải làm thế nào?” Kim Phi Dao nghiêm trang nhìn nàng, mặc kệ ngươi là thụ mẫu có tu vi cao hơn cả Luyện Hư kỳ, cứ phải dọa trước đã.
Tuy nhiên, nghĩ đến đây nàng đột nhiên có chút không rõ, cao hơn Luyện Hư kỳ chính là Hợp Thể kỳ, gia hỏa này không lên Độ Thiên giới gì đó mà vẫn còn ở lại đây? Hơn nữa, xem ra cũng không có sét đánh xuống, rốt cục là có chuyện gì?
Chân Linh Thụ Mẫu nghe xong lời nàng, cảm thấy người này thật là thiếu tâm nhãn, “Nhân tộc tới giết ta làm gì? Nếu giết ta thì Cô Thụ Thần giới này sẽ không còn tồn tại. Ta chính là một cái cây, chẳng lẽ bọn họ định chém ta đi đốt sao? Trước khi ta ngủ say, hai tộc Nhân – Ma ở đây nhìn thấy ta cũng kính ta ba phần.”
Đột nhiên, Kim Phi Dao phản ứng lại, người này là cây, cây chỉ cần không bị người phá thì sẽ sống mãi, sống đến vĩnh viễn, sánh cùng thiên địa, sống lâu hơn cả rùa. Nàng ta không phải người tam tộc, bản thân chính là thiên địa vật cho nên mới không cần tới Độ Thiên giới. Nói như vậy, người này là lão yêu quái rồi, không có vạn tuổi thì cũng tới mấy ngàn.
Đối với việc này thì nàng vô cùng hiếu kỳ, lại hỏi: “Thụ mẫu, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Bao nhiêu tuổi? Không nhớ rõ lắm, có lẽ một, hai vạn tuổi thôi.” Chân Linh Thụ Mẫu nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra bản thân bao nhiêu tuổi, liền đại khái nói một con số.
“Vậy là được rồi.” Kim Phi Dao vỗ đùi, kích động nói: “Ngươi không ngẫm lại xem, ngươi đã một, hai vạn tuổi rồi, phu quân của ngươi chắc chắn không thể là cây đúng không? Nếu hắn còn chưa tới tìm ngươi mà ngươi lại tiếp tục ngủ thì hắn còn không chết già? Đến lúc đó thì ai tới tìm ngươi? Kể cả có muốn đến tìm cũng không có khả năng, mà ngươi không tự mình đi tìm cũng có thể cho người đi tìm hắn, nhắc nhở hắn một chút, bảo hắn tới tìm ngươi mà.”
Chân Linh Thụ Mẫu chớp mắt mấy cái nhìn nàng, lời này dường như cũng đúng nha, bản thân sẽ không chết già nhưng người nọ thì không nhất định. Năm đó lúc hắn đi mới Hóa Thần kỳ, nếu còn chưa phi thăng thì khó nói đã chết thật rồi.
Thấy nàng có chút tâm động, Kim Phi Dao liền đáng khinh nói: “Nếu thụ mẫu đại thần không để ý thì ta sẽ giúp ngươi đi tìm, được không hả? Không phải là ngươi không thể rời khỏi nơi này sao, vậy thì ta sẽ giúp ngươi tìm hắn. Ta bình thường hay đi chung quanh du lịch, chắc chắn có thể giúp ngươi tìm hiểu tin tức của hắn, ngươi thấy thế nào? Ngươi chỉ cần ở đây chờ tình lang về là được, chờ hắn đến thì ngươi lại giả bộ ngủ cũng không muộn mà.”
Bọn Phi Thiên vương đều không rõ vì sao Kim Phi Dao lại muốn chủ động đi làm chuyện như vậy, biển người mờ mịt, có lẽ người nọ đã chết từ lâu. Hơn nữa, nàng không giống bọn họ, không phi thường hy vọng Chân Linh Thụ Mẫu có thể tỉnh táo, không phải vì một nam nhân mà ngủ mất.
Rốt cục nàng muốn làm gì? Thực khó hiểu nha.
Chân Linh Thụ Mẫu cẩn thận đánh giá Kim Phi Dao, sau đó xoa thắt lưng nói: “Ngươi đúng là cơ trí, nói đi, ngươi nói nhiều như vậy là muốn kiếm được cái gì?”
Thật tốt quá, sống lâu đúng là cơ trí, không cần phải nói cũng biết, Kim Phi Dao hắc hắc cười: “Đại thần, ngươi quá khách khí rồi, ta thấy nơi này của ngươi có không ít đồ, ta thầm muốn chút phí chạy chân là được rồi.”
Lúc này Phi Thiên vương vô cùng muốn mắng người, nói nửa ngày hóa ra là nàng muốn những bảo vật trong quang hoàn, còn lấy nam nhân của thụ mẫu ra nói mãi. Phi Thiên vương thật sự không biết phải hình dung người này thế nào, ngay cả cách xưng hô cũng từ thụ mẫu đổi thành thụ mẫu đại thần, giờ đã gọi luôn là đại thần.
“Hóa ra là ngươi coi trọng mấy thứ này, nếu là của ta thì ta sẽ cho ngươi hết, nhưng đây đều là đồ lưu niệm mà phu quên để lại cho ta. Như vậy đi, các ngươi cứ chọn, nhưng không thể lấy đi quá nhiều, mỗi người một thứ đã là không ít rồi.” Chân Linh Thụ Mẫu khoát tay như ném rác nói, đáp ứng Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao vui mừng quá đỗi, vậy mà lại thành công, mỗi người một thứ tuy hơi ít nhưng những thứ này thoạt nhìn rất tốt, như vậy còn hơn không có gì. Vì thế, nàng tính toán người của mình, tổng cộng ba người, thêm Mập Mạp nữa là có thể chọn bốn món, “Mọi người mau chọn đi, chọn thứ đáng giá nhất ấy.”
Hải Lam Âm có chút mờ mịt nhìn Kim Phi Dao, không thể tin lẩm bẩm: “Ta cũng có thể chọn?”
“Đúng vậy, ngươi cũng có thể chọn, nhớ là phải chọn thứ đáng giá.” Kim Phi Dao gật đầu, tiện nghi này không chiếm sao được, nàng có thể bảo Hải Lam Âm bán thứ đó đi rồi chia một phần cho nàng.
Hải Lam Âm cắn môi, tâm tình kích động đi tới chỗ bản công pháp mình ngắm từ đầu. Thấy nàng có mục tiêu, Kim Phi Dao liền gọi Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, bắt đầu chọn lựa.
Chân Linh Thụ Mẫu cười tủm tỉm nhìn các nàng, để mặc các nàng chọn đến chọn đi giữa các quang hoàn.
Vì đã ngắm vài ngày rồi nên Hải Lam Âm lập tức thò tay lấy trang giấy làm từ tài liệu kỳ quái kia, tay đụng vào quang hoàn cũng không bị truyền tống đi, thuận lợi lấy đến tay. Nàng cảm kích liếc nhìn Chân Linh Thụ Mẫu một cái, sau đó liền cầm công pháp về.
Chân Linh Thụ Mẫu nhìn nàng một cái, vẻ mặt hơi đọng lại nhưng cũng không ngăn cản. Hải Lam Âm ôm công pháp vào trong ngực như bảo bối, quỳ gối trước mặt Chân Linh Thụ Mẫu, cảm tạ sự hào phóng của nàng.
Lúc này, Mập Mạp cũng nhìn trúng một thứ, là một tấm áo giáp cực phẩm, nó cảm thấy bản thân phải tìm thứ gì đó để che chắn cho cái bụng bự chứ cả ngày để lộ ra thật nguy hiểm, nhưng nó vừa chìa tay đụng vào quang hoàn liền bị truyền tống ra ngoài.
Kim Phi Dao sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Chân Linh Thụ Mẫu. Mà Chân Linh Thụ Mẫu cũng nhìn nàng, hé miệng cười nói: “Một thứ, các ngươi đã chọn rồi.”
“Cái gì? Không phải ngươi nói mỗi người một thứ sao!” Kim Phi Dao trợn trắng mắt nhìn nàng, vừa rồi rõ ràng nói là mỗi người một thứ, hiện tại sao lại biến thành thế này?
Chân Linh Thụ Mẫu chau mày, vô lại nói: “Ta nói các ngươi không thể lấy nhiều, nếu mỗi người một thứ không phải là rất nhiều sao? Cho nên chọn lấy một thứ, là chính ngươi muốn cho người của mình đều đi chọn, mà thứ lấy ra lại là cái này. Đồ chọn xong rồi, những thứ khác đương nhiên không thể cầm đi.”
Kim Phi Dao á khẩu không trả lời được, lại có nữ nhân vô lại như vậy, “Là vừa rồi ngươi nói không rõ ràng, không tính!”
“Lão nương nói một thứ chính là một thứ, ngươi không phục sao? Ngươi chập chờn chuyện của ta, ta đã rộng lượng không tính toán với ngươi rồi.” giọng Chân Linh Thụ Mẫu thay đổi, bắt đầu cao lên.
Hoàn toàn không thể nói đạo lý với loại người này, bảo sao nam nhân cũng chạy mất, ai mà chịu nổi người như thế chứ. Kim Phi Dao oán thầm trong lòng, ánh mắt chuyển sang Hải Lam Âm đang không biết làm sao, sau đó nàng chìa tay ra: “Đưa đến đây, ta xem xem là công pháp gì.”
Sự tình biến hóa quá nhanh, Hải Lam Âm có chút xấu hổ, do dự một chút rồi khó xử đưa công pháp trong tay cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cảm thấy công pháp dù thế nào cũng có chút tác dụng, có thể học một chút cũng không phải quá thiệt thòi, nhưng lúc nàng cúi đầu nhìn thì mắt liền trắng bệch ra, “Đây là thứ gì vậy?” Trên tờ giấy làm từ chất liệu quái dị kia vẽ một vài tư thế nam nữ dây dưa, hoàn toàn là dâm thư a.
“Ngươi cầm dâm thư này làm gì?” nàng mờ mịt nhìn Hải Lam Âm, tay vung vẩy tờ giấy.
Hải Lam Âm bị nàng hỏi đến mặt đỏ tai hồng, thì thào nửa ngày không nói ra được nguyên cớ.
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của nàng, Kim Phi Dao bốc hỏa: “Nơi này nhiều đồ như vậy, vì sao ngươi lại chọn thứ này? Nếu ngươi muốn nhìn thì ta sẽ tìm đến cho ngươi xem. Bên kia không phải có một đám nam nhân đang đứng sao, ngươi muốn nhìn thì đi tìm bọn họ là được.” Trong lúc nói chuyện, nàng còn chỉ tay sang hai mươi mấy Yêu tộc bên cạnh.
Mặt mấy người Phi Thiên vương trở nên xanh lét, nàng ta nói cái gì vậy!
“Không phải, không phải ta muốn nhìn.” Hải Lam Âm vội vàng giải thích, nhưng nàng lại không nói nên lời, ấp a ấp úng ở đoạn đó. Nàng cũng không ngờ, vừa rồi rõ ràng nói mỗi người một thứ cho nên nàng mới chọn thứ mình muốn. Hiện tại trở thành như vậy, Kim Phi Dao đã tức giận, phải làm sao bây giờ?
“Ngươi không cần hỏi nữa, đây thật sự là công pháp, tuy nhiên là công pháp song tu.” Chân Linh Thụ Mẫu đứng một bên cười nói.
“Song tu?” Kim Phi Dao cẩn thận nhìn lại công pháp trên tay, quả nhiên ngoài hình vẽ ra còn có pháp quyết. Nhưng nàng thực không hiểu, quay sang hỏi Hải Lam Âm: “Ngươi hiện tại chỉ có một mình, ngươi muốn song tu với ai vậy?”
Hải Lam Âm đỏ mặt nói: “Về sau tìm người cùng tu.”
“Sau này tìm người? Ngươi đúng là nghĩ xa.” Kim Phi Dao quả thực hết chỗ nói rồi, cầm song tu công pháp trong tay, suy nghĩ xem có nên bảo Chân Linh Thụ Mẫu đổi cho thứ khác không.
Lúc này, Chân Linh Thụ Mẫu lại nói: “Ngươi đừng keo kiệt quá như thế, chỉ là một công pháp thôi, ta cũng không đổi đâu. Ngươi không nên xem nhẹ phần song tu công pháp này, chỉ cần tu nó thì tu vi tăng nhanh vô cùng, có thể dùng từ kinh người để hình dung. Nếu ngươi tu mỗi ngày ba mươi lần thì ta cam đoan không đầy hai trăm năm có thể tiến giai đến Luyện Hư kỳ.”
“Ngày tu ba mươi lần? Kể cả ta có thể tu thì nam cũng không chịu nổi.” Kim Phi Dao tức giận đáp, sắc ma Nhâm Hiên Chi một đêm cũng chỉ hai mươi lượt, kể cả hắn ra sức thêm chút nữa, có thể làm được ba mươi lần thì nàng cũng không thể tìm hắn được.
Đột nhiên, nàng ý thức được một vấn đều, liếc mắt nhìn Hải Lam Âm, không phải người này vì báo thù mà có thể đánh đổi mọi giá đấy chứ? Nghĩ nghĩ, nàng trả công pháp lại cho Hải Lam Âm, “Ngươi cầm đi, ta không cần thứ này.”
Hải Lâm Âm cắn chặt môi, không tiếng động nhận lấy công pháp, đầu cũng không ngẩng lên.
Sau đó, Kim Phi Dao ngồi xuống, ngoáy ngoáy tai nói: “Đột nhiên ta chẳng muốn ra ngoài du lịch, nghỉ ngơi mấy chục hoặc trăm năm rồi tính tiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.