Tiểu Bạch Dương

Chương 106:




Sáng chủ nhật, Phùng Đông Nguyên gọi điện thoại cho Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, hôm nay anh đi thăm Du Phong Thành đúng không? Em đi cùng anh nhé?”
Bạch Tân Vũ im lặng một chốc, “Không cần, tôi không đi đâu.”
“À, được.”
“Một tuần nữa là phải đi học rồi, cậu chuẩn bị xong hết chưa?”
Phùng Đông Nguyên hưng phấn nói: “Em sẽ sớm đi báo danh, hai ngày nữa là vào ký túc rồi. Trước khai giảng còn phải đi quân sự một tháng, ha ha, lúc ở Khố Nhĩ Lặc em giáo huấn người khác, giờ trái lại người ta giáo huấn em.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Cậu còn có thể sống lại một chút sinh hoạt trong quân doanh, tốt quá còn gì.”
“Hì hì, cũng đúng.”
Hai người nói chuyện phiếm dăm ba câu, liền cúp điện thoại. Bạch Tân Vũ nghĩ hiện tại Du Phong Thành chắc là đang đợi cậu đến thăm, hơi áy náy một chút, song ban đầu cậu cũng đâu định đi, hôm đó chẳng qua là không tiện từ chối trước mặt quá nhiều người vậy thôi. Bây giờ đầu óc cậu đang rối rắm như tương hồ, nếu lại gặp Du Phong Thành, chỉ sợ tương hồ sẽ đông cứng mất.
Sáng sớm hôm sau, cậu đi làm như thường lệ, vừa mới quẹo xe vào bãi đỗ, cậu đã nhác thấy ở chỗ đậu xe cố định của mình có một người đàn ông cao lớn đang đứng, đội mũ lưỡi trai, chống gậy, thâm tâm cậu hơi hồi hộp một chút, nhìn kỹ lại, đúng là Du Phong Thành. Trong lòng cậu quay cuồng một tỉ câu chửi thề, một luồng khí nóng xông thẳng lên ót, cậu quẹo gấp, sượt vào chỗ đậu xe.
Đường cua sắc vô cùng, từ lúc mười bốn tuổi Bạch Tân Vũ đã bắt đầu chơi xe thể thao, tuy cậu cũng chả tính là chuyên nghiệp, nhưng đối với độ cong như thế này vẫn tuyệt đối tự tin, song nếu người ở bên ngoài nhìn vào, nhất là người đứng ở chỗ vòng cua nhìn vào, cái góc độ này tựa như là muốn dộng luôn xe vào người, nhịp tim chắc chắn phải đập gia tốc. Vốn là do khó chịu trong lòng nên Bạch Tân Vũ mới làm cái trò này, lúc đánh tay lái tới cậu liền hối hận, hà tất phải hù dọa một người què làm chi, song lúc này cũng chẳng thể giữ được nữa, phanh lại không kịp, không cua được thì kiểu gì cũng đụng phải người Du Phong Thành, không nghĩ đến Du Phong Thành chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thành thật đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Săm lốp xe cạ vào mặt đường phát ra âm thanh chói tai, Bạch Tân Vũ một cước đạp nghiến phanh, vững vàng dừng trong bãi đậu, cậu đoán chừng đầu xe cách vách tường chắc đâu độ 5 cm là cùng.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, rất nhiều người đều bị phát cua kia và tiếng phanh dọa sợ, ríu rít ngóng về phía bọn họ.
Bạch Tân Vũ xuống xe, nhìn Du Phong Thành, ác thanh ác khí nói: “Cậu cũng không tránh cơ đấy? Cậu không sợ tôi tông chết cậu à?”
“Tôi cảm thấy độ cong này anh vẫn cua được.” Du Phong Thành nhún nhún vai, “Lại nói nếu anh tông tôi, nửa đời sau anh sẽ phải chịu trách nhiệm, tôi tránh làm gì.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày thật sâu, “Cậu đến đây làm gì?”
“Anh nói hôm qua sẽ đến thăm tôi, anh không tới.” Du Phong Thành cây ngay không sợ chết đứng nói, “Nên tôi đến thăm anh.”
“Tôi không đi là vì tôi không muốn gặp cậu.”
“Tôi biết, cho nên tôi mới không mời mà tới.” Du Phong Thành cười cong môi, con ngươi đen lóng lánh ánh sáng khiếp người, “Tôi lại theo đuổi anh một lần nữa, dù bây giờ không chạy nhanh được, nhưng một bước cũng không muốn dừng.”
Bạch Tân Vũ mỉa mai: “Một lần nữa? Trước đây cậu có theo đuổi tôi chắc?”
“Đã có, nhưng phương pháp tương đối thô bạo.” Đôi mắt sâu xa của Du Phong Thành chần chừ trên khuôn mặt cậu, tóm lấy tất cả những biểu cảm nhỏ bé nhất của cậu.
Bạch Tân Vũ nhớ tới sự tình khi hai người mới quen, nếu không đụng phải Du Phong Thành, cậu chắc chắn không biết thực ra mình là loại người có thể xấu hổ. Cậu không muốn tiếp tục nhớ lại nữa, xốc túi tài liệu lên, “Tôi đi làm.”
Du Phong Thành cầm lấy tay cậu, một chân nhảy về phía trước, cũng không biết là vô tình hay cố ý, trọng tâm không vững mà đụng phải lồng ngực Bạch Tân Vũ, vừa lúc ép người cậu trên cửa xe.
Bạch Tân Vũ muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện nạng của hắn đã rớt trên mặt đất.
Du Phong Thành vịn vào cậu, vô lại mà cười, “Làm sao bây giờ nha, hiện tại tôi đứng không vững.”
“Thối lắm, riêng tay cậu thôi cũng có thể trồng cây chuối 20 phút.”
Du Phong Thành nhẹ nhàng thổi một hơi bên sườn mặt cậu, “Nhưng chân tôi giờ không có sức.”
Bạch Tân Vũ cầm lấy hai tay Du Phong Thành vặn ra sau, xoay người một cái, lật ngược ép Du Phong Thành lên cửa xe.
Du Phong Thành nhíu mày, nhìn cậu ẩn tình, trong mắt hàm chứa vẻ mong đợi.
Bạch Tân Vũ lui về sau một bước, nhặt lên nạng quăng cho hắn, đoạn xoay người rời đi.
Trong nháy mắt Bạch Tân Vũ xoay người đi, biểu cảm của Du Phong Thành cũng thay đổi theo, đôi mắt nhất thời mất đi thần thái, vẻ mặt khi nhìn thấy Bạch Tân Vũ, giờ đã tiêu tán sạch sẽ.
Bạch Tân Vũ đi được không bao xa, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng nạng đập vô nền đất, tiếp đó, lại nghe huỵch một cái. Cậu ngó lại, Du Phong Thành đang quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức nện xuống nền, khắp khuôn mặt đều là tức giận. Bạch Tân Vũ ngó dáng vẻ vô lực bò cũng chẳng bò dậy nổi của hắn, trái tim co rút, không làm sao mà bước tiếp được nữa.
Du Phong Thành ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt có vài phần chật vật cùng cô đơn, đoạn thõng mắt xuống, gắng gượng chống cả người lên.
Bạch Tân Vũ âm thầm thở dài, đi trở lại, dễ dàng nâng Du Phong Thành từ dưới mặt đất lên.
Du Phong Thành ôm lấy cổ cậu, làm sao cũng chẳng chịu buông.
Bạch Tân Vũ mắng: “Buông ra, tôi còn phải đi làm.”
“Đừng bỏ rơi tôi.” Du Phong Thành siết chặt vòng tay, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Bạch Tân Vũ, trong giọng nói kia lộ vẻ cầu khẩn.
Bạch Tân Vũ giật mình, bàn tay bên người lặng lẽ siết thành nắm đấm, trên người Du Phong Thành toàn là mùi thuốc sát trùng, lại vẫn không thể che giấu khí tức mà cậu thân thuộc, hiếm lắm lắm cậu mới thấy Du Phong Thành yếu đuối như vậy, cậu thừa nhận mình đỡ không nổi cái vẻ làm bộ đáng thương của Du Phong Thành.
Đương lúc nội tâm Bạch Tân Vũ đang đấu tranh không thôi, điện thoại của cậu đột nhiên kêu lên. Tiếng chuông dồn dập kéo cậu trở về thực tại, cậu nhanh chóng lôi cánh tay Du Phong Thành ra, cầm điện lên đã thấy, là Hoắc Kiều gọi tới.
Nhất định là Du Phong Thành lén trốn viện chạy đến, quả nhiên, vừa mới bắt máy, Hoắc Kiều đã hỏi: “Tân Vũ, Phong Thành đi tìm cậu có đúng không?”
Bạch Tân Vũ không tình nguyện mà “ừm” một tiếng.
“Cậu cho tôi địa chỉ, giờ tôi tới đón nó.”
Bạch Tân Vũ đang định nói, Du Phong Thành đột nhiên giật lấy điện thoại, “Cậu, tí nữa cháu tự về cũng được.”
Bạch Tân Vũ nghe Hoắc Kiều tức giận nạt: “Về thế nào hả?”
Du Phong Thành nhàn nhạt nói: “Đến thế nào thì về thế đó, cậu, cháu có thể xử lý tốt.”
Hoắc Kiều im lặng một chốc, “Chân là của cháu, cháu vừa mới phẫu thuật xong, chú ý một chút.”
“Cháu biết.” Sau khi Du Phong Thành cúp máy, lại đem điện thoại ném cho Bạch Tân Vũ, “Tôi chờ anh ở quán cà phê dưới lầu, buổi trưa ăn chung bữa cơm nhé.’’
“Có cái đầu cậu ấy, bây giờ cậu về bệnh viện ngay, mới phẫu thuật xong đã chạy tót ra ngoài, cậu muốn thành người què thật đấy à?”
Du Phong Thành phớt tỉnh mà rằng: “Chút thương thế này tính là cái gì, nhưng nếu không thấy được anh, khoảng cách giữa hai chúng ta sẽ càng ngày càng xa.” Hắn nhéo nhéo cằm Bạch Tân Vũ, nhẹ nhếch khóe miệng mà cười, “Bây giờ là thời khắc mấu chốt đó. Thứ hai đến trường tôi tham dự lễ khai giảng đi, anh đã đáp ứng tôi, nếu anh lại lỡ hẹn lần này nữa, lúc nào nghỉ tôi sẽ lại chạy xuống dưới công ty anh làm bảo vệ luôn, tôi là bộ đội đặc chủng, tôi không sợ ai hết.”
Bạch Tân Vũ phủi tay hắn ra, “Cái tính vô lại xấu xa của cậu đúng là chả thay đổi tí nào.”
“Không bỏ được, mà anh thích cái tính xấu xa vô lại của tôi, tôi cũng sẽ không thay đổi.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, mở cửa xe, “Đi lên, tôi đưa cậu về bệnh viện.”
Du Phong Thành nhẹ nhàng chu miệng, không quá cam tâm tình nguyện.
“Đi lên đi, con mẹ nó tôi cũng chẳng ăn trưa cùng cậu đâu, nếu cậu không lên, cậu cứ đợi hết đêm luôn nhé.”
Du Phong Thành chống gậy lên xe, Bạch Tân Vũ lái ô tô đi đến bệnh viện.
Trên đường, Du Phong Thành khẽ cười nói: “Không nghĩ anh dùng cái xe này mà cũng cua được.”
“Xe này thì làm sao, vẫn có bốn bánh chạy băng băng, vô cùng tốt.”
“Ngoại trừ không có phương tiện tán gái, những cái khác đều vô cùng tốt.” Du Phong Thành ngó cậu, “Từ khi anh xuất ngũ đến giờ, có quen bạn gái không vậy?”
Bạch Tân Vũ cứng rắn đáp: “Không tới phiên cậu quan tâm.” Cậu chẳng hề muốn Du Phong Thành biết dù chỉ một xíu xiu, rằng con mẹ nó cậu cấm dục sắp thành hòa thượng rồi, cũng không hẳn là cậu không thích, chính là tâm tư của cậu cứ lơ lơ lửng lửng tận đâu, cậu cảm thấy làm việc còn có nhiều ý nghĩa hơn đi cua gái.
“Xong rồi nha, phụ nữ không làm anh thoả mãn được.” Du Phong Thành nhấc cái tay đang để tơ hơ của cậu trên ngăn hồ sơ, đưa đến bên môi hôn một cái.
Bạch Tân Vũ vô thức ngoảnh đầu, đối diện với con mắt sâu xa của Du Phong Thành, trong con ngươi đó ẩn chứa dục vọng như con thú hoang khiến người ta run sợ không thôi, Bạch Tân Vũ cả kinh, chợt quay đầu trở lại, suýt nữa thì tông vô đuôi con xe trước mặt. Cậu rút tay về, cả giận nạt: “Con mẹ nó tôi đang lái xe đấy!”
Du Phong Thành dựa về trở lại trên ghế, hắn chỉ nghiêng đầu ngó Bạch Tân Vũ, không có đáp lại.
Bạch Tân Vũ muốn quên đi ánh mắt như muốn ăn thịt người kia, nhưng căn bản không làm được, trên suốt đoạn đường trái tim cậu nhảy lọan, đem cơn oán giận đều trút lên chân ga, một đường phóng vèo vèo, không bao lâu đã tới bệnh viện.
Cậu gọi điện thoại cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều nói hắn không ở bệnh viện, đành bảo Hoắc Khiết đi đón Du Phong Thành.
Không hiểu tại sao, Bạch Tân Vũ có hơi sợ gặp mặt Hoắc Khiết, song cũng chỉ có thể kiên trì chờ ở đó.
Một lát sau, Hoắc Khiết đi ra từ trong bệnh viện.
Hai người xuống xe, Hoắc Khiết bước tới, mặt không đổi sắc mà nhìn Du Phong Thành, sau đó giáng xuống liền hai cái bạt tai.
Du Phong Thành không chớp mắt mà rằng, “Mẹ, con sai rồi.”
Hoắc Khiết tức giận nói: “Không phải là con không muốn cái chân này nữa đấy chứ? Không muốn thì cắt sớm đi, đỡ phải phí tiền chữa trị.”
Du Phong Thành đáp: “Muốn ạ.”
“Muốn mà còn dám tự ý rời bệnh viện.”
“Con sai rồi.” Du Phong Thành bình tĩnh lặp lại mấy chữ này, nhưng từ biểu cảm đến giọng nói của hắn, chẳng hề có lấy một tia hổ thẹn.
Hoắc Khiết nghiêm khắc lườm hắn một cái, đoạn quay qua Bạch Tân Vũ, “Tiểu Bạch, thật ngại quá, lại rước thêm phiền phức cho cháu.”
Bạch Tân Vũ nói: “Không sao đâu ạ.” Cậu ngẫm nghĩ một chút, bèn không nhịn được mà nói, “Cô à, cô tìm một vệ sĩ trông coi cậu ta xem sao!” Lời này nói ra rất không khách khí, song Bạch Tân Vũ thật sự không muốn lại nhìn thấy Du Phong Thành ở công ty nữa, nếu như anh cậu mà biết được, chạy trời không thoát một trận lôi đình, tự mình lao xuống đuổi đánh Du Phong Thành cũng có thể luôn.
Hoắc Khiết thản nhiên cười, “Tìm rồi, cũng vô dụng, nó chính là muốn gặp cháu, con trai lớn rồi, cô thật sự quản không nổi nó nữa.”
Da mặt Bạch Tân Vũ nóng lên, không biết phải tiếp lời như thế nào.
“Không sao, cháu không cần để ý, cháu cứ về lo chuyện của mình đi.” Hoắc Khiết vén tóc, “À, giúp cô nhắn cho mẹ cháu mấy lời, lần trước cô rất vui, hai ngày nữa lại gặp nhé.”
Bạch Tân Vũ giật mình, ậm ờ đáp ứng một tiếng, cậu len lén liếc Du Phong Thành, muốn xem chút đỉnh coi hắn nghe câu này xong thì sẽ có phản ứng gì, chẳng hề nghĩ giữa hai hàng lông mày của Du Phong Thành cũng có một tia kinh ngạc, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng Bạch Tân Vũ vẫn bắt được. Chả có nhẽ cậu cả nghĩ quá rồi, các bà mẹ chỉ trùng hợp ngồi trên cùng một bàn mạt chược thôi ư?
Hoắc Khiết nói với Du Phong Thành, “Nhanh về phòng bệnh nào.”
Du Phong Thành chộp lại được cánh tay Bạch Tân Vũ, “Anh có đến lễ khai giảng không?”
Bạch Tân Vũ mím môi một cái, trong lòng do dự.
“Anh tới đi.” Du Phong Thành lắc lắc cánh tay cậu.
Hoắc Khiết cười khúc khích nhìn Bạch Tân Vũ, không nói câu nào.
Bạch Tân Vũ thở dài nói: “Tôi sẽ cùng đi với Đông Nguyên và Thiếu Trăn.”
Du Phong Thành nở nụ cười, “Lần này không được lỡ hẹn đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.