Tiểu Bạch Dương

Chương 20:




Sau khi Bạch Tân Vũ chạy về ký túc xá mới phát hiện trái tim mình hãy còn đập thình thịch, Du Phong Thành đúng là kẻ tà ma quỷ quái, tính cách lại không phải biến thái dạng vừa, Bạch Tân Vũ cảm thấy trinh tiết của mình đang gặp nguy hiểm báo động cao, nếu bố mẹ và anh biết cậu bị quấy rối tình dục ở quân đội, chẳng biết có đưa cậu về không, nhưng mà… cậu thật chẳng còn mặt mũi nào để nói, mà có nói đi chăng nữa cũng chỉ sợ không có ai tin cậu, mấy bài tuồng dối trá lúc trước của cậu đã khiến cha mẹ đều xem lời của cậu là nói dối cả rồi.
Bạch Tân Vũ uể oải không thôi, từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu chẳng có một phút giây thoải mái nào cả.
Đến giờ mọi người ăn bữa sáng, cơm nước xong xuôi, lại bắt đầu một ngày tập luyện.
Hôm nay Trần Tĩnh bắt đầu hướng dẫn mọi người động tác khó nhất trong chiến thuật đào tạo– bò trườn.
Động tác lăn và nhảy hai ngày trước Bạch Tân Vũ làm không được tốt lắm, bị Trần Tĩnh chê ngốc như gấu chả khác gì tấm bia sống trên chiến trường, bây giờ nhìn Trần Tĩnh làm mẫu động tác bò trườn trên mặt đất, trước mắt Bạch Tân Vũ chỉ còn một màu đen, trong khoảng thời gian này trên người cậu đầy là vết trầy, máu đọng thành từng cục từng cục, bò trườn thì phải lê lết trên mặt đất, không biết bộ quần áo này có chịu được không.
Trần Tĩnh đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa nói: “Động tác bò trườn chia làm 4 loại, bò thấp, bò cao, bò nghiêng và bò nghiêng cao, trong đó tôi thấy bò thấp là khó nhất, cần sự chuyển động đồng thời của cơ thể, lực hông phải mạnh, quan trọng nhất là, tiêu chuẩn đánh giá bò thấp là không vượt quá 40cm, bây giờ chúng ta luyện động tác này đầu tiên.” Hắn bắt đầu giảng giải động tác quan trọng rồi sau đó cho tân binh làm mẫu, cuối cùng hắn yêu cầu hai người một tổ, một người làm còn một người quan sát chỉ ra điểm sai, sau đó đổi ngược lại.
Bạch Tân Vũ muốn tập cùng với Phùng Đông Nguyên, Phùng Đông Nguyên cũng vui vẻ đồng ý. Bạch Tân Vũ hiện giờ khá ỷ lại vào Phùng Đông Nguyên, bởi vì Phùng Đông Nguyên tốt tính, nhiệt tình, nhất là luôn thân thiện với mọi người, cho dù người ta có ép buộc, Phùng Đông Nguyên cũng sẽ không từ chối.
Tân binh nói xấu Bạch Tân Vũ hồi sáng là Tiểu Mao đang đứng bên cạnh bọn họ, thấy thế thấp giọng nói: “Suốt ngày quấn quít Đông Nguyên, không sợ người ta thấy phiền hả?”
Phùng Đông Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Mao, ra hiệu hắn đừng nói.
Sáng nay Bạch Tân Vũ thấy xấu hổ nên không trả lời, bây giờ lại có phần mất bình tĩnh, quen thói nóng nảy nên soi được chỗ nào thì cậu sưng sỉa ngay: “Cậu suốt ngày quấn quít đội trưởng, không sợ đội trưởng thấy phiền hả?” Lại bỏ thêm một câu trong bụng: Đồ nịnh hót.
Tiểu Mao trừng mắt, “Anh còn mặt mũi mà nhắc tới đội trưởng nữa hả, lúc nào cũng ngáng chân ảnh.”
Phùng Đông Nguyên thấp giọng nói: “Tiểu Mao…”
“Mấy cậu nói gì đó! Kỷ luật đâu hết rồi!” Trần Tĩnh ở cuối đội kêu lên.
Mọi người đều không lên tiếng.
Trần Tĩnh nói: “Bạch Tân Vũ, Lương Tiểu Mao, ra khỏi hàng!”
Hai người đứng dậy khỏi mặt đất, chạy đến trước mặt Trần Tĩnh
Trần Tĩnh nói: “Nằm xuống.”
Hai người úp sấp trên mặt đất.
Trần Tĩnh ngồi xổm người xuống, “Bò trườn, một, hai, ba, bò!”
Hai người bắt đầu loay hoay bò lên phía trước, bởi vì mới tập nên không nắm được mấu chốt, Tiểu Mao trông khá hơn một chút, còn Bạch Tân Vũ toàn là dùng mông đẩy người lên.
Trần Tĩnh một vỗ cái “bốp” vào mông Bạch Tân Vũ, “Anh nhổng cái mông cho cao vào, đứng cách hai dặm còn thấy, người ta bắn tỉa cho một phát là xong.”
Mọi người cười ha hả.
Bạch Tân Vũ nằm xụi lơ trên mặt đất.
Trần Tĩnh nói: “Vừa nãy tôi nói rồi, không được dùng mông đẩy, phải dùng lực đùi, người phải thấp hơn 40cm, trong trường hợp này cũng phải để ý đến tốc độ, Bạch Tân Vũ, bò lại.”
Bạch Tân Vũ đành phải bò lại lần nữa, cậu dốc sức dùng đùi đẩy về phía trước nhưng cứ mãi vô ý nhổng mông lên, dù có làm tự nhiên đến mấy nhưng chỉ cần hơi nhổng lên tí là bị Trần Tĩnh vỗ xuống ngay, cậu bò được hơn mười mét, còn cái mông cứ bị Trần Tĩnh đánh mà run bần bật, Trần Tĩnh tuy nhã nhặn là thế, nhưng dầu gì người ta cũng là chính lính quy, cơ bắp không phải chỉ để trưng cho đẹp, sau khi bị hắn đánh mấy lần, Bạch Tân Vũ thấy một bên mông nóng rát cả lên, cuối cùng cậu chịu hết nổi, uất ức nói: “Đội trưởng, cậu đổi bên được không.”
Lúc này Trần Tĩnh cũng không nhịn được cười, bèn buông tha cho cậu, đi hướng dẫn cho người khác.
Một đám tân binh bò qua bò lại trên cỏ, Trần Tĩnh đi đến ngồi cạnh quan sát xem mông ai nhổng lên liền đạp cho một cú, một cú kia tất chẳng nương tình tí nào, hết một ngày, người nào người nấy trầy tróc hết cả da, bẩn hết sức tưởng tượng.
Đến giờ tắm rửa, trong phòng tắm toàn là một đống đít khỉ, chỉ mông nhau cười hô hố, Bạch Tân Vũ xấu hổ cực kì, một bên mông sưng vù vù, bên kia thì trắng nhách, lúc Du Phong Thành đi ngang qua liền xấu xa liếc cậu một cái, Bạch Tân Vũ muốn nổ bùm ngay luôn cho rồi.
Sau khi trở lại ký túc xá, Bạch Tân Vũ thấy mông mình hãy còn rát dữ lắm, nằm thấy khó chịu, bèn than thở với Phùng Đông Nguyên, Phùng Đông Nguyên không nhịn được bật cười, “Đội trưởng muốn tốt cho anh thôi mà, lúc kiểm tra còn ghê hơn nữa cơ, trên là lưới sắt, dưới là ao bùn, bắt anh bò 500m, nếu anh không làm đúng quy tắc, da thịt trên người e rằng không còn nguyên đâu.”
Bạch Tân Vũ từ trên giường vọt dậy, run giọng nói: “Cậu nói giỡn hả.”
“Không có, xem trên TV đó.” Phùng Đông Nguyên nhún vai, “Nhìn ghê lắm, nhưng em càng muốn tập luyện hơn nữa, người khác làm được, mình cũng làm được.”
Bạch Tân Vũ chui vào lại trong chăn, muốn cắn góc chăn khóc.
Du Phong Thành bu lại, cười nói: “Còn nữa, trong ao bùn còn có cát thô, bùn cục, đá sỏi, chưa kể thời gian mình kiểm tra nữa, lúc đó đã vào thu, nước lạnh buốt, thử tưởng tượng là biết.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt với hắn, “Cười cái quần què, cậu cũng đâu có muốn bò đâu.”
Du Phong Thành gật đầu, “Nhưng tôi không sợ đau, anh có sợ không?”
Bạch Tân Vũ gân cổ nói: “Tôi cũng không sợ.”
Tiền Lượng nói: “Thôi thôi, hai người cứ hù ảnh chi thế không biết, thoải mái được ngày nào hay ngày đó.”
Batoul rầm rì nói: “Hôm nay không phải ngày hay, không phải ngày hay.”
Đại Hùng cười không ngừng, “Ầy, thằng nhóc này, để anh mày dạy tiếng phổ thông cho, mày nói chuyện buồn cười quá, nhỡ sau này làm nhiệm vụ mà mày mở miệng làm cả bọn cười một cái thì toi.” Đại Hùng lớn lên ở Bắc Kinh và cũng là một người Bắc Kinh điển hình, không thể chịu nổi mỗi lần Batoul mở miệng.
Batoul, “Không cần, em tự học.”
“Ha ha ha.”
Trần Tĩnh gõ cột giường, “Không cho phép cười giọng người khác, sau khi vào đại đội các cậu còn phải học tiếng Tân Cương nữa, đến lúc đó ai cười ai biết liền.”
Đại Hùng nháy mắt ra hiệu nói: “Đội trưởng, tôi không có cười, tôi chỉ chọc cậu ta thôi mà.”
“Không được phép chọc, phải bảo vệ đồng đội nhỏ tuổi.”
Batoul cười ha hả không ngừng.
Đại Hùng xoa tay, “Được, tôi sẽ cố gắng ‘bảo vệ’ đồng đội bé nhỏ của chúng ta”, nói xong liền nhào vào người Batoul, vận hết võ công thọt lét, Batoul vừa cười vừa giãy đành đạch, ai nấy cũng nháo nhào lên theo, rần rần cả kí túc xá.
Du Phong Thành nhân lúc mọi người đang đùa giỡn, liền quay sang mổ cái “chóc” vào mặt Bạch Tân Vũ một phát.
Bạch Tân Vũ hốt hoảng, dùng ánh mắt “Đồ điên” nhìn Du Phong Thành, nhỡ bị người ta nhìn thấy thì cậu biết làm sao, cậu đẹp trai là thế, người khác có ý đồ bậy bạ với cậu là chuyện bình thường, nếu cảnh này bị người ta nhìn thấy thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, luật lệ ở quân đội rất nghiêm, không biết điều lệ xử phạt có bao gồm “Cấm hành vi nam nam bất chính” không, có đánh chết cậu cũng không thể xuất ngũ mà cõng cái tội này ở trên lưng được! Càng nghĩ càng sôi máu, cậu bèn hung dữ nói: “Cậu đừng có dính líu tới tôi.”
Du Phong Thành mỉm cười nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Anh không thấy kích thích lắm ssao.”
“Kích thích ông nội cậu!” Bạch Tân Vũ cách tấm chăn đạp mạnh Du Phong Thành một cước. Sau đó xoay người sang chỗ khác ngủ.
Bạch thiếu gia cảm thấy mỗi một ngày ở quân đội đều là một ngày rèn luyện ý chí nhân sinh, sáng sớm mở mắt đã thấy Du sát tinh, buổi tối đi ngủ còn phải nằm bên cạnh tên cầm thú này, cậu có thể bảo vệ cái mông mình đến bây giờ có lẽ là nhờ ở quân đội không có thời gian riêng tư nào, cậu hi vọng một tháng sau khi đợt huấn luyện tân binh kết thúc, cậu sẽ không ở chung đội với Du Phong Thành, có thế thì cậu mới có thể sống thêm được vài năm nữa.
Mức độ luyện tập ngày càng nặng nề, nhiều hạng mục phải mất vài ngày mới nắm bắt được, rồi cứ thế lặp đi lặp lại, ngán ngẩm vô cùng, thành tích của Bạch Tân Vũ rất ổn định, lúc nào cũng đứng chót. Ý chí quyết tâm mới đầu của cậu đã bị việc tập luyện mỗi ngày ăn mòn sạch chẳng còn chút gì, cậu chẳng còn lòng dạ nào mà nỗ lực nữa, chỉ muốn đối phó ngày qua ngày.
Sau đó không lâu lắm, Bạch Tân Vũ lại đón chào một cơn khủng hoảng lớn nhất từ khi huấn luyện đến giờ – 400m chướng ngại vật. 400m ngắn ngủn ấy bao gồm chạy nước rút, lách cột, vượt mương, cầu khỉ, leo tường, vân vân, gần 20 động tác độ khó cao, khi Trần Tĩnh làm mẫu lần đầu cho mọi ngưởi xem, phần lớn tân binh đều sợ ngây người, cũng có người không tin, thấy Trần Tĩnh làm rất nhẹ nhàng nên đi thử một nửa đoạn, lúc về mình mẩy toàn là bụi đất.
Trần Tĩnh giảng giải cho mọi người về từng chướng ngại vật, rất nhiều chướng ngại vật chỉ cần nắm được then chốt, vượt qua cũng không khó, cái khó chỉ là thời gian giới hạn, nhưng cũng có một vài chướng ngại vật cần phải luyện tập nhiều lần mới vượt qua được, ví dụ như vượt hố mìn, leo tường.
Nhìn hố mìn sâu hai thước rưỡi, hai chân Bạch Tân Vũ nhũn cả ra, thật ra với khoảng cách đó đa số thanh niên trưởng thành đều có thể nhảy qua được, có điều chiều sâu kia khiến cho tâm lý mọi người cảm thấy sợ hãi, Bạch Tân Vũ đã phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều ở cửa ải này, mới xem như tạm vượt qua kiểm tra.
Song bức tường cao hai mét tiếp theo hoàn toàn gây nản chí cho Bạch Tân Vũ, cậu nhìn Trần Tĩnh chạy lấy đà, “phóc” một cái đạp lên mặt tường, tay vịn lấy tường rồi trèo qua, nhìn có vẻ đơn giản nhưng đến lượt cậu làm đi làm lại mấy bận cũng không qua được, vài người cùng đội cậu cũng chung số phận, 400m chướng ngại vật này khiến mọi người đều cảm thấy đã đụng phải “chướng ngại vật” thật sự, kết thúc ngày huấn luyện, nhiều tân binh vẫn còn sót lại cảm giác thích thú và phấn chấn, riêng Bạch Tân Vũ chỉ thấy uể oải, than thở liên miên với Phùng Đông Nguyên khó chết mất, thế nào mình cũng không qua được.
Câu này bị Du Phong Thành nghe được, hắn bèn lạnh lùng nói: “Còn phải nói, anh yếu thế này thì đạt yêu cầu cái gì.”
Bạch Tân Vũ không phục nói: “Mấy mặt khác tôi đều đạt yêu cầu.”
“Mấy cái đó chỉ là làm cho xong, khi nào anh vượt qua được đợt kiểm tra cuối cùng thì hẵng nói mình đạt yêu cầu.” Du Phong Thành khinh thường mà liếc cậu một cái, “Thành tích của anh, chắc chắn là vào đội bếp núc rồi.”
Bạch Tân Vũ hung hăn trừng hắn, “Cậu nói láo.”
Phùng Đông Nguyên thở dài: “Hai người đừng cãi nữa, Phong Thành, sao anh cứ nói Tân Vũ như vậy thế, chẳng hay ho gì đâu.”
Du Phong Thành nhún vai, “Đồng chí Bạch Tân Vũ, đến lúc đó tôi đến căn tin mua cơm, nhớ cho tôi thêm hai lạng thịt đấy.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Tôi hạ thuốc diệt chuột! Cho cậu ăn chết!”
Du Phong Thành cười ha ha bỏ đi.
Hết chương 20
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  gần đây thấy một vài bình luận bảo rằng sáng tác về quân đội của tôi không chân thật, cho rằng Tiểu Bạch nên bị ép buộc, làm nhục, bị tra tấn và đánh đập. Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ không viết như vậy, mặc kệ có chân thật hay không thì tôi vẫn sẽ không viết, trong số các độc giả của tôi có không ít người ở tuổi vị thành niên, tôi không thể bôi nhọ quân đội, vả lại trên văn án tôi cũng đã nói, tôi muốn phản ảnh bộ mặt chính trực dũng cảm của người lính Trung Quốc, tôi cũng tin có những sự việc bất công trong quân đội, nhưng đó chỉ là số ít, đây là quân đội Trung Quốc chứ không phải nhà tù quân đội Mỹ. Tôi tin đa số người lính Trung Quốc là những người chân chất và chính trực, giống như Trần Tĩnh vậy. Cho dù có trường hợp như vậy, tôi cũng không muốn ghi, tôi rất kính trọng những người lính và không muốn gây ấn tượng xấu những độc giả ở tuổi vị thành niên, để khiến họ cảm thấy quân đội là một nơi thối nát, đây không phải là mục đích tôi sáng tác nên tác phẩm này.
Tiểu Bạch không được chào đón trong quân đội là đúng, bị khinh thường, ép buộc, thậm chí bị đối xử thậm tệ, cũng có thể, nhưng không có nghĩa là cậu ấy sẽ bị ngược đãi quá mức, nếu như ai cảm thấy việc đàn anh đánh nhau với tân binh hay thành tích kém bị cả đội làm nhục mới là “bình thường”, tôi chỉ có thể nói tác phẩm này không thể thỏa mãn được bạn rồi.
Sáng tác của tôi đúng là không chân thật, đây là văn về “gay” trong quân đội, rất lừa tình, những người lính thật sự sẽ không lấy việc làm “gay” làm nhiệm vụ của mình, mọi người cứ nghĩ vui lên là được, mặc dù đây là tiểu thuyết, nhưng tôi hi vọng cũng có thể truyền đạt mặt tích cực nào đó đến mọi người.
Tóm lại, cám ơn mọi người đã chỉ ra chỗ sai trong tác phẩm của tôi, tôi biết sáng tác của mình không đủ chân thật, nhưng tôi sẽ cố gắng tra tư liệu, tìm cố vấn, hi vọng có thể viết thêm được điều gì đó đáng tin cậy ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.