Sáng sớm mùng hai, Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ lưng vác hành lý, ngồi xe đến sân bay quân dụng, Bạch Tân Vũ lần đầu nhìn chiếc máy bay quân sự màu xanh to đùng trước mắt, cực kì thích thú reo lên, “Ôi trời ạ, ngầu quá.”
Du Phong Thành thần bí nở nụ cười, “Ngồi trên đó càng ngầu hơn.”
Bạch Tân Vũ không đọc được nét mặt của hắn, hồn nhiên hỏi một câu, “Thật vậy ư?”
Du Phong Thành cười, không nói chuyện, hai người lên máy bay.
Vừa lên máy bay, Bạch Tân Vũ liền há hốc mồm, đó là một chiếc máy bay vận tải, bình thường không chở người, nhưng cạnh vách cabin vẫn dựng hai hàng ghế, dây an toàn thì đính trên vách, trông chẳng an toàn tẹo nào.
Trừ hai người ra, máy bay còn chỡ còn một vài sĩ quan khác, họ đã sớm vào chỗ ngồi, trông rất thong thả.
Du Phong Thành ngược lại không hề tỏ ra chút bất ngờ nào, tự động ngồi vào rồi cài dây an toàn.
Bạch Tân Vũ ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Máy bay quân sự đều là như vậy à?”
“Không hẳn, nhưng đa số là như vậy.”
“Cậu từng đi rồi hả?”
“Ừ, khi còn bé.”
Bạch Tân Vũ trước giờ đi du lịch đều ngồi khoang hạng nhất, chưa bao giờ ngồi loại ghế giản dị như thế này, song thấy như vầy cũng tốt hơn xe lửa hơn nhiều, bèn không kén chọn nữa, “Ừm, lạ ghê nhỉ.”
Máy bay vừa cất cánh, Bạch Tân Vũ tức thì hiểu được ý của Du Phong Thành khi nói “Ngồi càng oai hơn” là gì, thằng cha phi công này tưởng mình đang lái máy bay chiến đấu hả trời? Lúc cao lúc thấp, nào có được tí dịu dàng như cô tiếp viên hàng không khi gặp gió mạnh bảo hành khách chú ý xóc nảy đâu, xóc đến cỡ này mà cũng có người làm được! Bạch Tân Vũ bị hành hạ chẳng khác nào như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, dạ dày bắt đầu “phiên giang đảo hải”, mặt mày tái nhợt muốn ói.
Vị sĩ quan ngồi đối diện cậu cười nói, “Mới đi lần đầu hả?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Máy bay này… lắc mạnh dữ.”
“Hà hà, gia đình ông bạn phi công này có đến đây thăm, người ta vội về nhà ăn cơm trưa với vợ con, cậu thông cảm tí.”
Bạch Tân Vũ liếc mắt, tựa vào vách khoang, trong lòng niệm A Di Đà Phật.
Du Phong Thành ghé vào tai cậu, cười giễu, “Ngồi có sướng không??”
Bạch Tân Vũ trừng mắt liếc hắn một cái.
Hai tiếng sau, cuối cùng máy bay đáp xuống Urumqi, nếu dựa theo tốc độ của máy quay dân dụng, chắc bọn họ cũng phải đến trễ ít nhất một tiếng. Hai người chuyển sang máy bay dân dụng ở Urumqi, bay thẳng đến Bắc Kinh.
Mùng hai âm lịch ít người đi xa, khoang hạng nhất chỉ có hai người bọn họ. Bạch Tân Vũ ngồi “phịch” lên ghế, ỉu xìu cả buổi.
Du Phong Thành nhận lấy ly nước ấm từ tay tiếp viên hàng không đưa cho cậu, “Nhìn anh kìa, ngồi máy bay quân sự hay quân dụng cũng chóng mặt được.”
Bạch Tân Vũ ánh mắt đờ đẫn “Tôi lớn thế này cũng mới biết mình say máy bay.”
Du Phong Thành nhét viên thuốc vào miệng cậu, “Uống thuốc lẹ đi.”
Bạch Tân Vũ hớp một ngụm nước, “Bao lâu nữa mới đến?”
“Mới cất cánh thôi, còn sớm.”
Nghĩ đến việc có thể về nhà, Bạch Tân Vũ lại lên tinh thần, “Mẹ tôi chắc nhớ tôi lắm, 15 ngày ngắn quá, đi đường cũng mất hết hai ngày rồi.”
Du Phong Thành nghiêng đầu liếc cậu, “Anh không định ở lại luôn à?”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, “Tại sao?” Tức thì cậu nhớ lại, mấy tháng đầu chân ướt chân ráo vào quân đội, cậu cứ la hét đòi về nhà, chưa kể còn đòi quỳ xuống cho bất cứ ai giúp cậu về, thế mà chẳng biết tù khi nào, cậu đã bỏ đi suy nghĩ ấy, cậu còn nghĩ, hết rằm thắng giêng này mình sẽ quay về quân đội.
Du Phong Thành cười, “Anh không muốn rời quân đội sao?”
Bạch Tân Vũ sờ đầu “Tôi đích thực đã không còn suy nghĩ rời quân đội từ lâu, ở quân đội vẫn còn nhiều việc đang chờ tôi làm mà, nào là rửa rau, trồng trọt, chăn heo, tuy tôi không thích lắm, nhưng chung quy tôi không thể bỏ việc mình đang làm được.”
Du Phong Thành mắt chứa ý cười, xoa đầu cậu, “Đúng rồi.”
“Đúng cái gì?”
“Anh rốt cuộc cũng có chút trách nhiệm rồi.”
“Hừ, nói vậy cũng được hả!” Bạch Tân Vũ mắt trắng không còn chút máu, ngáp một cái, “Tôi mệt quá, ngủ một giấc đã.” Cậu ngã người ra ghế, lấy chăn đắp lại.
Du Phong Thành cũng nằm xuống.
Bạch Tân Vũ vừa nhắm mắt lại, cảm giác được ngón tay Du Phong Thành đang chọt lưng mình, “Làm cái gì vậy?”
“Quay qua đây.”
“Quay qua đó làm gì?”
“Bảo quay thì quay đi.”
Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ xoay người qua, bắt gặp ánh mắt của Du Phong Thành đang nhìn chằm chằm mình, hô hấp của cậu lập tức khẩn trương lên, “Sao thế?.”
“Lúc còn là tân binh, cả ba tháng anh đều ngủ đưa lưng về phía tôi.” Du Phong Thành nhìn cậu, “Bây giờ quay qua được không?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói hả, suốt ngày cậu chỉ biết làm phiền tôi thôi.”
Du Phong Thành hừ nhẹ một tiếng, “Ai kêu anh nhìn nhát quá làm chi, thấy là tức.”
Bạch Tân Vũ thò tay ra khỏi chăn, dựng ngón giữa với hắn.
Du Phong Thành bắt được tay cậu, kéo vào trong chăn mình.
Bạch Tân Vũ lại càng hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang ở trên máy bay đấy.”
“Tôi biết.” Du Phong Thành phủ chăn lên đôi tay đang nắm chặt của hai người, “Ngủ đi.”
Bạch Tân Vũ khó chịu nhếch miệng, Du Phong Thành như thế này khiến người khác thật khó hiểu, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi và váng vất ban ngày thi nhau ùa đến, khiến cậu chẳng bao lâu đã ngủ mất.
Khi tỉnh dậy, máy bay đã đến Bắc Kinh, Bạch Tân Vũ nhìn nhà cửa và đường xá quen thuộc ngoài cửa sổ, mừng rỡ suýt nữa rơi nước mắt. Rốt cuộc cậu đã trở lại rồi! Tám tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cậu cũng đã về!
Vừa xuống máy bay, Bạch Tân Vũ vội vã lấy hành lý đi ra ngoài, từ xa, cậu đã trông thấy bố mẹ đang đứng ở cửa ra dáo dác nhìn chung quanh, trên mặt lộ vẻ vừa lo lắng vừa chờ mong, quả thật trông mòn con mắt.
Bạch Tân Vũ hưng phấn chạy tới, tới chừng khi đến gần, bố mẹ mới giật mình nhận ra cậu.
“Bạch Tân Vũ?” Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn con trai mình, trong giây lát không thể tin nổi. Bạch Tân Vũ trước mắt quân phục chỉnh tề, da dẻ ngâm đen, mái tóc ngắn cũn tôn lên vẻ lanh lợi, mặt mũi không thay đổi gì, nhưng khí chất đã hoàn toàn đổi khác, tư thế hiên ngang, gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, đi đường vững chắc thong dong, đặc biệt là ánh mắt của cậu, không còn sắc vẩn đục và ngu ngơ của thời ăn chơi bạt mạng ngày trước, ánh mắt của cậu đen trắng rõ ràng, sáng ngời hữu thần, lúc đi dạo quanh, người cậu như sáng lên, đầy vẻ nam tính.
Bạch Tân Vũ hốc mắt nóng lên, “Ba, mẹ, con đã về.”
Bạch Khánh Dân và Lý Úy Chi trừng mắt nhìn con mình, không sao tin nổi, lúc nhìn ảnh chụp cậu gửi về, hai người vẫn cảm thấy không thay đổi gì nhiều, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy con trai khỏe mạnh, trong lòng dấy lên một cảm giác hết sức khác biệt.
“Ba, mẹ?” Bạch Tân Vũ quơ quơ tay trước mặt hai người, sao tự dưng đứng đực ra thế này?
Lý Úy Chi ôm lấy cậu, ngẩng cổ, rơi nước mắt mừng, “Con trai, thật là con sao?”
“Là con đây mẹ, mẹ không nhận ra con à? Con chỉ hơi đen chút thôi mà…”
Lý Úy Chi đột nhiên khóc lên, không nói chuyện, chỉ ôm siết lấy cậu mà khóc, khiến Bạch Tân Vũ lại càng hoảng sợ, “Mẹ? Mẹ sao vậy? Khóc như vầy… cũng hơi quá đó, ai cũng nhìn mình kia kìa…” Bạch Tân Vũ ra sức nháy mắt với Bạch Khánh Dân, ý bảo ba mình an ủi bà, sân bay người vào người ra, ngay cả Du Phong Thành vẫn chưa đi cơ mà, thật là chẳng biết ý tứ gì hết.
Bạch Khánh Dân thở dài, nhất thời cũng khó kìm lòng nổi, vành mắt cũng đỏ lên.
Bạch Tân Vũ trợn tròn mắt, mấy năm nay ngoại trừ lúc ông nội mất, có thấy ba mình đỏ mắt lần nào đâu, ba của cậu là một người đàn ông phương Bắc điển hình, đổ máu chứ không đổ lẹ, dù ông là con cháu nhà giàu, nhưng lại khác xa cậu một trời một vực, thành thử ông luôn xem cậu là cái gai trong mắt, mà cậu cũng hiểu tâm lý của ông, cả đời thành công, duy chỉ có một đứa con hư hỏng là cậu, cậu sợ ông, cũng không thân với ông. Nhìn ba mình nước mắt đầy mặt, cậu cũng không biết nên phản ứng thế nào, dập đầu nói lắp ba lắp bắp: “Ba, ba, ba làm sao vậy? Mọi người bị gì vậy nè? Á!” Cậu trừng to mắt, “Không lẽ bà nội — ”
Lý Úy Chi đập lên ngực cậu, nức nở nói: “Đừng nói mò, không phải.”
Bạch Tân Vũ thở hắt ra, “Vậy chứ ba mẹ bị gì vậy? Tự dưng thấy con là khóc bù lu bù loa cả lên, gớm hơn cả lúc con đi nữa, còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì.”
Lý Úy Chi ngẩng đầu, nức nở nói: “Cục cưng à, sao con lại thành thế này?”
Bạch Tân Vũ sờ mặt mình, đột nhiên thấp giọng, hoảng sợ nói: “Mẹ, con bị biến dạng à?”
Du Phong Thành ở phía sau nhịn không được, cười khúc khích.
Lý Úy Chi cũng bị cậu chọc cười, vừa khóc vừa cười nói: “Không có, con của mẹ vẫn đẹp trai ngời ngời, mẹ vui lắm, thấy con như vậy, mẹ vui lắm.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Bộ con thay đổi nhiều lắm sao? Để xem, chỉ là tóc ngắn đi, da đen đi…” Ánh mắt cậu sáng ngời, “Mẹ, bây giờ con có cơ ngực với cơ bụng rồi đó, nè, cho mẹ sờ.” Nói xong muốn đứng tại chỗ kéo áo lên.
Lý Úy Chi xoa đầu hắn, nín khóc mỉm cười, “Đứa ngốc, tinh thần con thay đổi nhiều lắm, hoạt bát hơn trước, mẹ cũng không biết nói như thế nào, dù sao cái tính mới đổi này trông giống đàn ông hơn.”
Bạch Tân Vũ mặt mày hớn hở, “Thật vậy hả mẹ?” Cậu nhìn ba mình, “Ba, có thật không?”
Bạch Khánh Dân cười gật gật đầu, “Thật, mấy chục năm nay, hôm nay là ngày con khiến ba tự hào nhất đấy, xem ra quyết định lúc trước của chúng ta chính xác thật.”
Bạch Tân Vũ cười đến miệng không khép được.
Bạch Khánh Dân chú ý tới Du Phong Thành sau lưng Bạch Tân Vũ, “Vị này chính là đồng đội của con sao?”
Lý Úy Chi lúc này mới phát hiện người đang đứng phía sau, “Ối chà, đây không phải Du Phong Thành sao? Cô đã từng xem ảnh chụp của con rồi đó.”
“Vâng. Ba, mẹ, đây là đồng đội của con, Du Phong Thành, cháu trai của ngài Du tướng quân.”
“Ồ, chào cậu.” Hai vợ chồng lần lượt bắt tay với Du Phong Thành.
Du Phong Thành phong độ cười khẽ “Bác trai, bác gái, rất vui được gặp hai bác.”
Lý Uý Chi lau nước mắt nói: “Tiểu Du à, Tân Vũ nhà bác được cháu chiếu cố nhiều rồi.”
“Bác gái, là đồng đội thì giúp đỡ nhau thôi ạ.”
Bạch Khánh Dân nói: “Nhà của cháu hình như ở đảo Tần Hoàng phải không? Có người đến đón cháu không? Nếu cần thì bác kêu xe đưa cháu về?”
“Không cần đâu bác ạ, tài xế đang ở ngoài phi trường đợi cháu.” Du Phong Thành cười nói: “Mọi người cũng về nhà đi, chúc cả nhà năm mới vui vẻ.” Dứt lời, đoạn nháy mắt Bạch Tân Vũ “Tôi phải đi rồi.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Ừ, vậy…” Vừa nghĩ tới hơn mười ngày không được nhìn thấy Du Phong Thành, cậu đột nhiên cảm thấy không quen, nhưng do dự cả buổi, cảm thấy cũng không thể nói trước mặt ba mẹ được, nhân tiện nói: “Hẹn gặp lại.”
“Tiểu Du này, có rảnh đến Bắc Kinh tìm Tân Vũ chơi nhé cháu.”
“Chắc chắn ạ.” Du Phong Thành nói xong, đi về phía cửa lớn.
Bạch Tân Vũ kêu một tiếng, “Du Phong Thành.” Sau đó đuổi theo.
Du Phong Thành quay đầu, cười cười, thấp giọng không để hai vợ chồng Bạch Khánh Dân nghe được: “Sao vậy, không nỡ rời xa tôi à?”
Bạch Tân Vũ “hừ” một tiếng, “Tôi muốn cảm ơn cậu một tiếng, dù sao tôi cũng rất cần đợt nghỉ phép này, cám ơn cậu.”
Du Phong Thành duỗi nắm tay, đấm đấm vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Nhớ nghĩ tới tôi đấy.”
Bạch Tân Vũ nhìn hắn, tim hẫng đi một nhịp.
Du Phong Thành đi rồi, Lý Úy Chi nhìn bóng lưng hắn đi xa, cảm thán nói: “Ôi trời, sao đứa nhỏ này lớn lên dễ thương dữ vậy chứ.”
Bạch Tân Vũ ôm vai Lý Úy Chi, “Mẹ, nhìn con này, con trai mẹ đẹp như vậy không nhìn, nhìn con nhà người ta làm gì.”
Lý Úy Chi cười nói: “Tất nhiên là mẹ muốn nhìn con rồi, lại đây để mẹ nhìn kĩ cái nào…”
Về đến nhà, cô người làm trong nhà cũng mừng hết sức, vừa sờ cậu vừa rơi nước mắt, Bạch Tân Vũ lập tức có cảm giác như mới từ trong tù trở về, trong lòng vỡ nát, hóa ra mình trước kia khác bây giờ nhiều như vậy.
Vừa về tới nhà là tới giờ cơm, nhìn cả bàn đồ ăn, toàn là món cậu thích, đồ dùng và vật trang trí trong nhà, tất cả đều quen thuộc như in trong trí nhớ, rốt cuộc cậu cũng có cảm giác về nhà rồi!
Người một nhà ngồi vào bàn ăn, Bạch Tân Vũ bắt đầu ăn như gió cuốn, những người khác tắc cười tủm tỉm xem cậu ăn, Bạch Tân Vũ ăn một hồi, nhịn hết nổi bèn nói, “Mọi người nhìn con làm gì, ăn đi chứ.”
“Con trai, con ăn nhiều hơn trước rồi đó, trước đây con kén ăn cực kì.”
Bạch Tân Vũ nhai nhồm nhoàm trong miệng, lầm bầm nói: “Trong bộ đội ngày nào cũng mệt chết, ăn ít mà tiêu thì nhiều.”
Bạch Khánh Dân cười nói: “Ăn nhiều là tốt, đàn ông không ăn nhiều sao được.”
Bạch Tân Vũ vừa ăn, vừa kể những việc mình đã trải qua ở quân đội, đương nhiên đã tỉnh lược một vài chi tiết như mấy tháng đầu kêu trời kêu đất về nhà, rồi khoác loác về khả năng bắn súng tiến bộ gần đây của mình, thi đấu đứng nhất toàn doanh, khiến ba mẹ cậu vui mừng gật đầu liên hồi.
Sau khi cơm nước xong, một nhà ba người ngồi ở phòng khách trò chuyện, Bạch Tân Vũ lập tức hỏi chuyện của anh cậu.
Vừa nhắc tới Giản Tùy Anh, Lý Úy Chi trầm mặt, câu được câu không kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Từ khi Giản Tùy anh bị Tiểu Lâm và bạn học hắn lừa, đầu tư thất bại, Tiểu Lâm buộc anh nhượng lại cổ phần của công ty, vì nhân viên trong công ty và lợi ích của các cổ đông khác, anh đồng ý thỏa hiệp, sau đó biến mất một thời gian ngắn, ai cũng không gặp, sau hôm giao thừa đó nghe nói lại xuất hiện ở bữa tiệc nhà họ Giản, làm một trận khiến cho Tiểu Lâm và mẹ hắn khó xử, xem ra tâm trạng của Giản Tùy Anh đã tốt hơn chút, mấy ngày nay Lý Úy Chi định đi thăm.
Bạch Tân Vũ nghe vậy cực kì nổi giận, “Con mẹ nó, vậy hai ngày này con đi tìm Giản Tùy Lâm.”
“Thôi được rồi, đừng gây chuyện vào lúc này.” Bạch Khánh Dân thở dài: “Nhà chúng ta cũng có cổ phần ở công ty của Tùy Anh, con làm mích lòng Giản Tùy Lâm, chúng ta cũng không được lợi gì, mấu chốt là cho dù con có đánh nó một trận cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
Lý Úy Chi nắm chặt tay Bạch Tân Vũ, “Ba con nói đúng, lúc này chúng ta phải quan tâm đến Giản Tùy Anh, giúp đỡ cho nó mới phải, nhưng bây giờ mẹ không tìm thấy anh con, gọi điện thì tắt mắt, cũng không biết ở đâu nữa.”
“Anh con năm nào cũng ra đảo Tần Hoàng thăm ông nội, mẹ gọi cho ông Giản thử xem, không chừng ảnh đã đi rồi đó.”
“Á, đúng rồi, sao mẹ lại không nghĩ tới nhỉ.” Lý Úy chi lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho ông Giản.
Bạch Tân Vũ nói: “Ba, Tiểu Lâm nó làm vậy, ba nó không quản hả?”
Bạch Khánh Dân thở dài, “Quản kiểu nào, hai bên đứa nào cũng là con, dù có hư thế nào thì hắn cũng không thể thật sự ra tay với Giản Tùy Lâm được.”
Bạch Tân Vũ khinh thường nói: “Hừ, thật là bất công.”
“Trời không bất công, chuyện nhà bọn họ là vậy rồi, mối quan hệ giữa Tùy Anh và nhà chúng ta rât tốt, lúc này có thể giúp được thì giúp, nhưng là cũng đừng quá trớn.” Bạch Khánh Dân nhìn Bạch Tân Vũ liếc, “Tính tình của con hay bộc trực, nghe lời ba, biết không.”
Bạch Tân Vũ rầu rĩ nói: “Dạ biết rồi.” Ba cậu dù sao cũng không phải ruột thịt với anh, không thể quan tâm anh như mẹ cậu được, nhưng nghe ý “bo bo giữ mình” rõ ràng trong lời ông, cậu chẳng thấy thoải mái tẹo nào, nhưng nghĩ lại, bây giờ Tiểu Lâm trở thành cổ đông lớn của công ty, ba cậu làm sao có thể trở mặt với hắn được, giống như ông đã nói, đã không được lợi ích gì, lại càng không thay đổi được gì cả. Nói đi nói lại, nếu mà cậu có tiền đồ, thì mọi chuyện đã không như vầy rồi.
Bạch Tân Vũ trước kia chưa bao giờ muốn dây vào những chuyện phiền phức này, ai qua lại với ai, kiếm tiền, rồi lời lãi, cậu cảm thấy tất cả những thứ ấy đều không phải việc của mình, giống như cậu chỉ cần đưa card, tiền cũng đã tự động nạp vào, nhưng bây giờ cậu không thể cứ phớt lờ mọi chuyện như thế nữa, cậu muốn trở nên mạnh mẽ, độc lập, cậu muốn trở thành người quan trọng để ba mẹ trông cậy vào.
Mẹ cậu đã gọi điện thoại xong, nói ông cụ đang chuẩn bị đến Bắc Kinh thăm Giản Tùy Anh, nhưng Giản Tùy Anh sợ ông tuổi đã lớn, trời lại lạnh, không cho ông đến, mẹ cậu mới hỏi địa chỉ, định tự mình đi thăm.
Bạch Tân Vũ cầm lấy tờ giấy kia, “Mẹ, mẹ đừng đi, con đi là được rồi.”
Lý Úy Chi nói: “Sao vậy?”
“Con thấy… hình như ảnh ngại, mẹ không biết tâm lý đàn ông đâu, vào mấy lúc này là người ta rất ngại muốn gặp trưởng bối, tại vì mất mặt lắm.”
Lý Úy Chi kinh ngạc nhìn Bạch Khánh Dân, “Thật vậy ư?”
Bạch Khánh Dân gật gật đầu, “Tùy Anh rất mạnh mẽ.”
Lý Úy Chi cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ, mẹ lo cho nó quá.”
Bạch Tân Vũ nắm tay bà, an ủi: “Mẹ, con đi là được rồi.” Cậu không muốn cho mẹ đi là vì một nguyên nhân khác, đó là khi gặp thế nào anh cũng đánh cậu cho một trận, mẹ cậu mà ở đó, chắc chắn là không được đánh thoải mái rồi.
Lý Úy Chi gật gật đầu, “Vậy được rồi, con mang theo chút đồ ăn đi, an ủi nó cho tốt, ra ngoài đi dạo đâu đó, không cần phải về vội.”
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Lý Úy Chi nắm lấy tay con trai, thâm tình nhìn cậu, cảm thán nói: “Con của mẹ đã trưởng thành thật rời, càng ngày càng hiểu chuyện.”
Bạch Tân Vũ ngược lại xin lỗi, “Mẹ, con đã trưởng thành.”
Lý Úy Chi cười khúc khích, “Con mau đi đi.”
Bạch Tân Vũ cũng không kịp thu xếp hành lý, tắm rửa thay đồ xong thì cầm lấy đồ ăn mẹ đã chuẩn bị cho anh cậu, lái xe đi.
Lúc cậu đến cư xá đã ghi trên điện chỉ, rất là ngạc nhiên, bởi vì đây không phải là cao xá cao cấp gì mà chỉ là khu bình dân, sao anh cậu lại ở đây chứ?
Cậu mang đồ đạc lên lầu, tìm được phòng mình muốn, vừa định nhấn chuông cửa thì đột nhiên phát hiện cửa phòng khép hờ, không hề khóa, cậu liền đẩy cửa ra. Không biết chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Không cẩn thận tí nào cả.
Cậu lặng lẽ đi vào, trong phòng một mảnh đen kịt, cửa sổ phòng khách mở toang, hơi ấm đã bay ra hết, chỉ có hơi gió lạnh buốt lùa vào, tiếng gió tựa như tiếng quỷ khóc, đáng sợ vô cùng. Cậu đặt đồ ăn ở trên mặt bàn, nuốt nước bọt, run lẩy bẩy đi vào phòng ngủ, chỉ sợ có thứ gì nhảy ra.
Bước vào phòng ngủ, mượn ánh trăng quan sát, thấy có một dáng người trùm chăn trên giường, nhìn kĩ thì đó là một người đàn ông.
Trái tim Bạch Tân Vũ đập bịch bịch, vừa muốn mở miệng, người trên giường đã cất tiếng trước, thanh âm khàn khàn dữ tợn, “Thích cái gì thì cầm, còn làm phiền tao nữa tao giết mày.”
Bạch Tân Vũ khẽ thở ra, thanh âm kia dù thay đổi, nhưng ngữ khí bừa bãi kia, cậu vừa nghe đã biết ngay là anh, cậu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, kêu lớn một tiếng, “Anh.”
Người trên giường thình lình xốc chăn lên, ngồi bắn dậy.
Trước mặt Bạch Tân Vũ xuất hiện một người đàn ông đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ bừng, đó là một người đàn ông rất anh tuấn, vết quầng thâm dưới mắt cũng không thể che được vẻ ngạo mạn trong đáy mắt hắn, chỉ là bây giờ trông khá tiều tụy và chật vật mà thôi.
Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn Bạch Tân Vũ, ánh mắt kia Bạch Tân Vũ đã quá quen, thế nhưng lại không nhận ra cậu, quái thật, cậu đâu có phẫu thuật thẩm mỹ, sao ai nhìn cậu cũng trưng ra cái vẻ mặt này là sao.
Giản Tùy Anh đại khái dần dần nhìn ra ai, ánh mắt càng dữ tợn thêm, Bạch Tân Vũ thấy da đầu mình run bần bật, cậu sờ đám tóc ngắn ngủn, nịnh nọt cười, “Cái đầu này nhìn ngốc lắm phải không? Lại còn không giữ ấm được miếng nào hết. Nhưng mà ai ở quân đội cũng như vậy, lúc mới vào người ta xém chút nữa còn cạo sạch đầu em đó.”
Bạch Tân Vũ thấy anh cả buổi không nói lời nào, bản thân cảm thấy có chút xấu hổ, “Anh, anh cũng không nhận ra em à? Ba mẹ em cũng suýt nữa không nhận ra, ôm em khóc ở phi trường, em còn tưởng mẹ xót cho em chứ, té ra mẹ lại vui muốn chết…” Thấy Giản Tùy Anh vẫn không nói chuyện, cậu chán nản kéo ghế qua ngồi ở trước giường, dè dặt nói, “Anh, anh còn giận em phải không? Vậy anh đánh em đi, đánh đã đời luôn cũng được, anh không cần nương tay gì hết, vì lần này em sẽ cho anh hả giận.”
Hồi lâu sau, Giản Tùy Anh như hoàn hồn lại, thì thào nói: “Sao mày lại tới đây?”