*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Tân Vũ sừng sừng sổ sổ đáp: “So với cậu thì da mặt ai mà chẳng mỏng.”
Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Thật sao? Để tôi nếm thử xem nào……” Nói rồi hắn sáp lại gần, hôn một cái lên khuôn mặt Bạch Tân Vũ.
Mặt Bạch Tân Vũ lại bắt đầu nóng lên, “Được rồi được rồi, tôi thật sự muốn đi xem anh trai thế nào.”
Du Phong Thành buông cậu ra, “Lau khô tóc trước đã.”
Bạch Tân Vũ chà xát đầu, “Cắt ngắn như sư thế này, còn gì là tóc nữa.” Cậu ném khăn mặt, bước về phía phòng tắm, nhưng phía bên dưới vẫn cứ đau nhức kinh khủng, cho dù cậu đã liều mạng muốn giữ dáng vẻ bình thường, nhưng lúc đi lại vẫn có chút xiêu vẹo, nhòm từ phía sau rất là khôi hài, Du Phong Thành nín cười, vừa nghĩ tới chuyện này cũng bởi chính hắn làm ra, tâm tình không chỉ tốt lên một chút thôi đâu.
Mặc dù Bạch Tân Vũ không ngoảnh đầu lại, cũng có thể cảm giác được Du Phong Thành đang xấu xa cười ở sau lưng, mặt cậu đỏ bừng, nhanh chóng đi đến phòng tắm, mặc xong quần áo, vớ lấy thẻ phòng Giản Tùy Anh rồi vội xông ra ngoài.
Vừa vào phòng đã thấy Giản Tùy Anh quả nhiên đang ngủ say như chết, cửa sổ hơi mở ra, trong phòng độc một mùi khó ngửi của rượu, Bạch Tân Vũ phát hiện y nôn hết từ thảm tới giường, nhưng hẳn là đã có người dọn đi rồi, xem ra hồi nãy Du Phong Thành tần ngần trong này nửa ngày chính là đi dọn dẹp. Bạch Tân Vũ hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy Du Phong Thành thế mà vẫn tốt bụng đến mức đi làm mấy chuyện này.
Cậu bước tới, quan sát Giản Tùy Anh đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thở dài thườn thượt. Anh trai cậu chưa nói gì hết, nhưng cậu có thể cảm nhận được trong lòng anh có bao nhiêu uất ức cùng thống khổ, một khi mấy thứ này có cơ hội bộc phát, sẽ vô cùng kịch liệt, cho nên ngày hôm qua ở chỗ đó, cậu thà cùng anh đánh lộn với người ta, cũng không muốn thấy anh cứ giữ mãi cục nghẹn ở trong lòng.
Cậu nằm sấp xuống bên người Giản Tùy Anh, giường thật sự rất lớn, hai người nằm cạnh nhau vẫn rộng chỗ, cậu thực sự khó chịu, dù đứng hay ngồi, phía bên dưới làm người ta xấu hổ nhói đau cứ từng giây từng phút nhắc nhở cậu chuyện gì đã xảy ra tối qua, thiệt tình hi vọng có thể ngay lập tức ngất đi…… Nghĩ đến chuyện bản thân mình cứ như thế mơ mơ hồ hồ bị người ta giở trò, cậu thật sự khóc không ra nước mắt. Cái tên lưu manh khốn nạn Du Phong Thành, quả nhiên là do ông trời xui xuống để trị cậu mà, cậu cũng có chỗ sai, ngoài kia có biết bao em gái non mềm vui vẻ chờ được cậu yêu thương, cậu, con mẹ nó cậu lại cùng một thằng đàn ông chui vào khách sạn làm cái quái gì, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chuyện này đều là do vận mệnh an bài, tóm lại Du Phong Thành cùng cậu, một kẻ thiếu đạo đức, một kẻ khờ dại non nớt, quả là ông trời tác hợp!
Cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế một lúc, cậu tự nhiên lại ngủ mất.
Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, cậu bị tiếng điện thoại đánh thức, sờ lên tủ đầu giường lấy đến, là Giản lão gia gọi, cậu giật mình một cái mới chợt tỉnh táo lại, thế mà đã là giữa trưa.
“Dạ, con chào ông.”
“Tân Vũ đấy à, Tùy Anh đâu? Sao lại tắt điện thoại?”
Bạch Tân Vũ cơ bản không thấy điện thoại của Giản Tùy Anh đâu, tối hôm qua loạn đến như thế, có lẽ vứt đâu mất rồi cũng nên, “À, anh ấy vẫn đang ngủ. Tối hôm qua bọn con uống hơi nhiều nên vào khách sạn nghỉ ạ.”
“Ông biết ngay là kiểu gì cũng có chuyện như vậy, thế mấy đứa có về ăn trưa không?”
“Trưa nay thì không về được ạ, anh con vẫn chưa tỉnh, tối bọn con về.”
“Tốt, đi uống một chút cũng tốt, có những chuyện không nên giữ trong lòng.” Giản lão gia thở dài, rồi cúp điện thoại.
Lúc này, Giản Tùy Anh chậm rãi mở mắt.
Bạch Tân Vũ nói: “Anh? Tỉnh rồi à!?”
Giản Tùy Anh híp mắt nhìn cậu nửa ngày, ánh mắt dần chuyển từ mù mờ đến thanh tỉnh, qua mất nửa phút, y lật người, thở dài một hơi, “Aish…… Đau đầu…… Nước.”
Bạch Tân Vũ đem chai nước khoáng đưa cho Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh tu ừng ực vài hơi hết hơn nửa chai, “Mấy giờ rồi? Đang ở khách sạn à?”
“Giữa trưa, chúng ta đang ở trong khách sạn.”
Giản Tùy Anh cau mày ngẫm nghĩ một lúc lâu, “Sao cả người anh mày đau dữ, tối hôm qua đánh nhau hở?”
Bạch Tân Vũ dở khóc dở cười, “Anh, cuối cùng anh có nhớ gì không đó?”
“Cái được cái mất.” Giản Tùy Anh khó chịu xoa huyệt Thái Dương, “Tối hôm qua bạn chú mày đến đây phải không?”
“Dạ.”
“Hình như là……”
“Là đồng đội của em, cháu trai Hoắc Kiều.”
“Xem ra trí nhớ của anh mày vẫn còn tốt chán, thằng nhóc đó được, có khí chất đàn ông.” Giản Tùy Anh lại thả người nằm lên giường, miệng than thở: “Khó chịu……”
“Em xoa bóp cho anh nhé?”
“Không cần, để anh mày nằm nghỉ một lát rồi về.”
Bạch Tân Vũ nhéo bờ vai của y, cười nói: “Tối hôm qua đánh đã nghiền chứ hả?”
“Tàm tạm.”
“Thế cuối cùng thì tại sao anh lại đánh nhau?”
“Không nhớ lắm, dù sao cũng do thằng cha kia đi nhầm hàng ghế, mồm miệng còn phun toàn mấy thứ bẩn thỉu.”
Bạch Tân Vũ cười cười, “Anh, giữa trưa em đưa anh đi ăn món gì ngon đi.”
“Ăn không vào.”
“Ăn đi.”
“Không muốn ăn.”
“Hay đi mát xa?”
“Không đi.”
“Thế thì đi….”
“Ạch, chú mày đừng nhiễu sự nữa.” Giản Tùy Anh lấy chăn chùm đầu.
Bạch Tân Vũ lập tức bổ nhào lên lưng Giản Tùy Anh, cười hì hì, “Anh, có em ở đây với anh tốt hơn nhiều chứ phải không? ”
Giản Tùy Anh hừ một tiếng, “Đứng lên, nặng chết anh mày.”
“Em về nghỉ ngơi được có một xíu đã phải quay trở lại bộ đội, nếu có ai dám gây sự với anh, anh cứ ghi sổ lại, em đi đòi lại dần dần cho anh.”
Giản Tùy Anh im lặng trong chốc lát, rồi dùng lực đánh vào tay Bạch Tân Vũ, “Nhóc con, rốt cuộc cũng có chút tương lai.”
Bạch Tân Vũ than nhẹ một tiếng, cậu nhịn không được mà so sánh một Giản Tùy Anh khí phách, kiêu căng bất thuần trước kia với Giản Tùy Anh hiện tại giống như con thú bị nhốt chật vật nhưng lại kiêu ngạo, trong lòng chua xót không thôi.
Giản Tùy Anh tắm rửa một lát, thay quần áo, hai người ra khỏi phòng.
Giản Tùy Anh nhìn tư thế đi đứng không được tự nhiên của Bạch Tân Vũ, nhíu mày hỏi: “Chú mày làm sao vậy? Hôm qua chân cẳng bị thương à?”
Bạch Tân Vũ đáp ngay tắp lự: “Đúng thế á, ngày hôm qua không biết thằng cha nào làm em vấp té, đau chết mất.”
“Bạn chú mày đâu? Về nhà rồi à?”
“À, cậu ta…… về mất rồi.”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng cách vách liền bị mở ra, Du Phong Thành vẻ mặt thản nhiên bước ra từ bên trong.
Bạch Tân Vũ xém tí nữa thì cắn phải đầu lưỡi, thốt ra, “Cậu còn chưa về à?”
Du Phong Thành liếc mắt nhìn bọn họ, “Ngày hôm qua uống hơi nhiều, ngủ thêm một chút.”
Giản Tùy Anh hướng hắn gật đầu, “Ngày hôm qua cám ơn cậu.”
Du Phong Thành nhếch môi cười, nhìn qua Bạch Tân Vũ đang liếc phía hắn, “Không cần khách khí.”
Bạch Tân Vũ nghĩ rằng, thật sự cảm ơn cái con khỉ mốc, chính bản thân cậu đã phải trả giá quá lớn rồi.
Du Phong Thành rất là tự nhiên ôm lấy bả vai Bạch Tân Vũ, “Đi, tôi mời hai người bữa cơm trưa.”
Ngay trước mặt Giản Tùy Anh, Bạch Tân Vũ cũng không dám lộn xộn, cười gượng: “Không cần, anh trai tôi không thấy đói, bọn tôi đi về trước.”
Du Phong Thành đáp: “Hai người vất vả đến đây một chuyến, nói gì cũng phải để tôi được tận tình tiếp đãi chứ nhỉ.”
Ngày hôm qua Du Phong Thành vừa giúp đỡ bọn họ, Giản Tùy Anh cũng không có mặt mũi nào mà từ chối, nhưng y thật sự khó ở, căn bản là không muốn ăn cơm, liền nói: “Tiểu Du, ngày xưa cậu có nhớ từng được cậu mình dẫn đến trang viên của ông tôi chơi không?”
Du Phong Thành nhẹ nhàng cười, “Đương nhiên là có.”
Bạch Tân Vũ nghe được trái tim run lên, anh trai cậu muốn làm gì vậy.
“Ngày hôm qua anh đây uống nhiều quá, giờ không muốn đi ăn, vậy cậu đi cùng bọn anh đi, như vậy cậu cùng Tân Vũ cũng có thể ôn chuyện, cậu xem thế có được không?”
Bạch Tân Vũ vừa há mồm muốn từ chối, Du Phong Thành đã không chút do dự nói: “Như vậy cũng được, vừa đúng lúc tôi cũng tò mò, nơi đó chắc chắn có thể gợi lại cho tôi một ít kỷ niệm khi còn bé.” Hắn liếc qua Bạch Tân Vũ, ánh mắt phát sáng lập lòe.
Bạch Tân Vũ nhịn không được run run, nghĩ rằng anh trai cậu thật sự là đang vạch áo cho người xem lưng, có đúng là ông anh cậu lớn lên bên cạnh không đó hả trời? Chẳng bằng đẩy cậu xuống hố luôn cho rồi.
Giản Tùy Anh căn bản không chú ý sắc mặt Bạch Tân Vũ kém đến như thế nào, thản nhiên bước về phía trước.
Du Phong Thành dùng khuỷu tay ngoắc cổ Bạch Tân Vũ, hướng cậu không ngừng cười mờ ám.
Bạch Tân Vũ hung hăng lườm hắn, ý đồ dùng ánh mắt cảnh cáo hắn bớt làm xằng, đáng tiếc Du Phong Thành cơ bản chẳng bắt được sóng, nhanh như chớp hôn đánh chọt lên trán Bạch Tân Vũ một cái, sau đó buông tay ra, nghênh ngang đi.
Lúc bọn họ về tới phòng, lễ tân máy móc nói với Du Phong Thành: “Du tiên sinh, tối hôm qua ngài đã sử dụng rượu cùng các đồ cá nhân, thêm hai gian phòng tổng cộng tiền là 8620 đồng, đã gồm các khoản khấu trừ thẻ VIP, xin Ngài ký đơn xác nhận.”
Du Phong Thành ngó cũng không buồn ngó lập tức ký, vừa lúc Giản Tùy Anh đến bên cạnh hắn, trong lúc nhàn rỗi liền ghé mắt một cái, ngay lập tức thấy được có cả chi phí thanh toán cho áo mưa* trên phiếu, y hơi hơi nhíu nhíu mày, cảm giác có chút khác thường, nhưng đầu đang đau đến muốn nứt ra, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.
*Áo mưa: Ba con sói, condom, BCS.
Bọn họ lái xe đến nơi ở của Giản lão gia.
Ở trên xe, Giản Tùy Anh nhắm mắt lại hỏi: “Tiểu Du, cậu của cậu đâu, hết năm cũng không về nhà sao?”
“Không, cậu tôi phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Anh cũng lâu lắm rồi không gặp cậu ta.” Giản Tùy Anh lẩm bẩm.
“Hai người học cùng trường trung học phải không?”
“Ừ.” Giản Tùy Anh khẽ cười một tiếng, “Lại nói tiếp, hồi xưa anh đây còn theo đuổi cậu ta đó.”
Tay lái của Du Phong Thành chợt động, thân xe đột nhiên lệch đi một đoạn, chút nữa là đụng vào rào chắn. Hắn nhanh chóng ổn định phương hướng, nhưng mọi người trên xe đều nhất thời chấn kinh.
Bóng Giản Tùy Anh qua kính chiếu hậu nhìn hắn cười nhạt một cái, “Kinh ngạc đến thế cơ à? Cậu ta ấy à, đương nhiên không chấp nhận, rồi còn đánh lộn với anh mày một trận, sau đó thì lại thành anh em.”
Du Phong Thành không đáp, biểu tình cứng ngắc, ánh mắt cũng có chút tối đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Tân Vũ cũng hết sức bất ngờ, tuy nhiên ngẫm lại, anh trai cậu trưởng thành sớm, hơn mười mấy tuổi đã biết mình thích con trai, sau đó cũng chẳng giấu diếm, đổi bạn trai rất thường xuyên. Bề ngoài của Hoắc Kiều rất ưa nhìn, cho dù hiện tại cũng không phải gu của anh trai cậu, nhưng khi ấy bị anh cậu theo đuổi thật sự cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì, cơ mà, tại sao Du Phong Thành lại tức giận, đúng vậy, cậu cảm giác được Du Phong Thành tức giận, nhưng Du Phong Thành không hề hé răng lấy một chữ.
Đến nơi ở của Giản lão gia, Du Phong Thành nhìn như không có vấn đề gì, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng thở ra, cũng không để trong lòng.
Giản Tùy Anh đơn giản giới thiệu Du Phong Thành với ông mình một chút, rồi thản nhiên về phòng nghỉ ngơi.
Giản lão gia cười ha hả nói: “Ối chà, cháu trai của lão Du, ngày xưa lúc mới gặp cậu chỉ cao có từng này, đảo mắt đã lớn như thế. Sức khỏe của ông cậu có khá không?”
Du Phong Thành cùng Giản lão gia trò chuyện, Bạch Tân Vũ nhàm chán ngồi bên cạnh, đến bây giờ cậu vẫn chưa phản ứng kịp, vậy mà Du Phong Thành đã công khai chạy đến đây làm cái gì, hiện tại còn muốn ở lại ăn cơm, hơn nữa thấy hắn cùng ông nội nói chuyện tâm đầu ý hợp như vậy, rất có khả năng đêm nay sẽ mời hắn trú lại, ôn lại chút kỷ niệm ấu thơ.
Cơm nước xong, Giản lão gia bảo Bạch Tân Vũ đưa Du Phong Thành đi dạo một vòng quanh trang viên, Bạch Tân Vũ đang muốn nói riêng vài câu với Du Phong Thành, liền nhanh chóng đưa hắn ra ngoài.
Du Phong Thành tản bộ bên cạnh giàn đậu giác, liên tục gật đầu, “Cái này có chút ấn tượng.”
Bạch Tân Vũ nói: “Cậu cần gì tới chỗ này tìm lại kỷ niệm, có kỷ niệm tốt đẹp gì đâu chứ.”
Du Phong Thành híp mắt nhìn cậu, “Có rất nhiều hồi ức đáng giá, anh không nghe cậu tôi nói à, khi còn nhỏ chúng ta đã nhiều lần chơi đùa cùng nhau.”
Bạch Tân Vũ có chút chột dạ, “Cậu khi đó mới có mấy tuổi chứ, có nhớ ra thì cũng làm được gì, một lát nữa đi về đi, buổi tối ở chỗ này lạnh lắm.”
Du Phong Thành nhếch môi cười cười, “Anh đuổi tôi đấy à?”
“Chuẩn rồi đấy, cậu còn tính ở đây cả đời chắc.”
“Nhưng tôi còn chưa chơi đủ, tôi thấy nơi này khá thú vị, đang nghĩ nán lại khoảng 2 ngày.”
Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Cậu con mẹ nó đừng có mà quá đáng.”
Du Phong Thành cười nói: “Tôi có làm gì đâu chứ?” Hắn hơi hơi khom lưng, kề sát vào tai Bạch Tân Vũ, “Chẳng lẽ, bây giờ anh cứ nhìn thấy tôi lại ngượng, ngay lập tức nhớ đến chuyện tối hôm qua?”
Bạch Tân Vũ bị nhìn thấu, thẹn quá hóa giận, “Nói hươu nói vượn, tôi nhìn thấy cậu liền cảm thấy…thấy….”
“Thấy cái gì nha?”
Thấy cảnh hai người điên cuồng một đêm, giờ cậu quả thực không thể nhìn thẳng vào mắt Du Phong Thành.
Du Phong Thành ôm lấy eo cậu, cười mờ ám: “Chỗ này thật sự rất tốt nha, vừa vặn khiến tôi nhớ lại một chút ký ức hồi còn con nít, chẳng phải anh rất ngạc nhiên không biết ngày xưa anh bắt nạt tôi như thế nào à? Hai ngày này tôi sẽ cho anh biết.”
Bạch Tân Vũ lui về phía sau một bước, “Không cần, tôi không muốn biết.”
Cùng lúc đó Du Phong Thành tiến tới một bước, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Chuyện tối hôm qua, anh đừng giận tôi, dù sao cũng do ngày trước anh cướp nụ hôn đầu của tôi thôi, tôi cũng đâu so đo với anh.”
Mắt Bạch Tân Vũ trừng hình viên đạn, nhìn Du Phong Thành như nhìn người ngoài hành tinh.
Du Phong Thành nhéo nhéo cằm cậu, “Càng lớn sao ánh mắt càng giống con lợn anh nuôi vậy ta.” Nói xong cười khẩy hai tiếng, xoay người đi.
Thẳng đến khi Du Phong Thành đi xa, Bạch Tân Vũ mới nhận ra hắn vừa rồi mới chửi mình, Bạch Tân Vũ tức giận đến múa máy chân tay, “Cậu mới giống lợn, tôi nuôi một con gọi là “Du Phong Thành”! Lúc về kiểu gì tôi cũng cho nó ăn cám trộn nước tiểu!”
Du Phong Thành không phản ứng lại, nhàn nhã thả bước, đi mất dạng.
Bạch Tân Vũ đứng một chỗ sửng sốt thật lâu. Du Phong Thành nói cái gì? Mình cướp mất…… nụ hôn đầu của hắn sao? Lẽ nào chính là khi còn bé? Cậu lớn lên dễ thương người người đều yêu, sao có thể vô liêm sỉ đến thế? Vậy mà đi cưỡng hôn bạn nhỏ của mình…… Bây giờ không phải đang thịnh hành mốt xuyên không hay sao, có thể hay không đem cậu quay trở lại, túm lấy cái thằng mình năm 9 tuổi đánh cho tơi bời một trận, mắng nó đúng là cái đồ cậy mạnh lại chọc phải lưu manh, khiến bây giờ cái thân cậu triệt để bị người ta giở trò làm càn, đúng là đáng đời! Du Phong Thành bám cậu như đỉa đói, chắc chắn là có liên quan đến ân oán năm đấy, hay lắm, cứ coi như Du Phong Thành đã báo được thù, trinh tiết của cậu cũng một đi không trở lại. Bạch Tân Vũ nhớ đến cái mông còn đang nở hoa tưng bừng của mình, cái loại đau rát nhức nhối kia khiến cậu muốn khóc cũng khóc không ra.
Quả nhiên sau bữa cơm tối, Giản lao gia thịnh tình muốn giữ Du Phong Thành lại, dù sao trang viên này cũng quá rộng lớn, phòng tiếp khách có thể cho cả đoàn người ở, cũng có mấy cô chú làm thuê tuổi còn trẻ đi đi lại lại, khiến trang viên thêm đầy sức sống, ông nội vốn rất thích như vậy.
Sau khi cơm nước xong Bạch Tân Vũ cũng không muốn nhúc nhích, sớm trở về phòng, chủ yếu là mông rất đau, cả ngày nay cậu giả bộ như người bình thường, ai biết tối hôm qua cậu vừa mới gặp cái dạng tàn phá gì đâu chứ.
Mới ngả lưng xuống một chút Bạch Tân Vũ đã lơ mơ ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ đã bao lâu, cậu liền cảm giác thân thể có hơi nằng nặng, hơn nữa mũi giống như bị thứ gì đó chặn, có chút khó thở. Cậu chậm rãi mở to mắt, phát hiện trước mặt xuất hiện một vật thể kỳ quái, thứ này trông thế nào cũng giống…… khuy áo……
Hai mắt Bạch Tân Vũ trợn to, ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt đang ngủ ngon lành của Du Phong Thành kề ngay bên cạnh, ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào chiếu nghiêng sườn mặt hắn, khiến làn da của hắn tự nhiên bóng loáng khác thường.
Bạch Tân Vũ đẩy Du Phong Thành một cái.
Du Phong Thành lập tức tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn cậu một cái, giọng điệu không cam tâm tình nguyện mà nói: “Làm gì thế?”
Bạch Tân Vũ suýt chút nữa thì hộc máu luôn, “Cậu hỏi tôi làm gì à? Thế cậu trèo lên giường tôi làm gì?”
“Lúc bác giúp việc dọn dẹp phòng cho khách ở, phát hiện chăn có mùi mốc nên bác ấy bảo tôi đến ngủ tạm với anh một đêm.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn bóp chết hắn, “Bản thân tôi đã đồng ý đâu?”
Du Phong Thành ngang ngược ôm lấy eo cậu, than thở nói: “Không biết, đừng quấy rầy tôi ngủ.”
Bạch Tân Vũ kéo áo Du Phong Thành, “Cậu đứng lên cho tôi, đứng lên, đứng lên!”
Du Phong Thành lật mình áp lên người Bạch Tân Vũ, xấu xa cười: “Tôi nhắc anh chút nè, anh trai anh đang ở cách vách, loại phòng cổ như thế này, cách âm không được tốt lắm đâu, nếu như anh lại muốn đuổi tôi, tôi liền kêu lên anh vô lễ.”
“Cậu..cậu dám kêu?” Bạch Tân Vũ cho là hắn đùa bỡn nói năng lộn xộn.
Ý cười đầy trong mắt Du Phong Thành, “Không tin anh cứ thử đi.” Hắn đè tay Bạch Tân Vũ xuống, hôn mút đôi môi mềm mại kia, “Tôi vốn đến đây để ngủ, anh cũng đừng trêu chọc tôi nha.”
Bạch Tân Vũ nghe xong, nhất thời cảm thấy có chút vô lý.
Du Phong Thành mần thấy đủ, một lần nữa đem cậu ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua tôi cũng ôm anh ngủ như vậy, anh không nhớ rõ sao?”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, cả người đều cứng lại, ngay lập tức có cảm giác không thể nhượng bộ Du Phong Thành.
“Đừng căng thẳng thế chứ, chúng ta ngủ với nhau cũng không phải lần đầu tiên.” Du Phong Thành dùng hai má cọ cọ sườn mặt Bạch Tân Vũ, cười nhẹ nói: “Ấm quá.”
Bạch Tân Vũ giật mình, đúng vậy, thật ấm áp…… Trong lòng cậu thốt nhiên tràn ngập một dòng nước ấm không tên, cơ thể căng cứng cũng không biết từ khi nào đã tự giác thả lỏng, cậu hạ giọng: “Cánh tay của cậu, còn chưa đến bệnh viện khám sao?”
“Sáng nay lúc anh ngủ ở phòng anh trai, tôi đã tìm bác sĩ xử lý qua rồi.”
Bạch Tân Vũ hừ một tiếng, “Cậu mà hỏng mất một cánh tay, về sau cũng không phải đối thủ của tôi.”
Du Phong Thành ghé vào lỗ tai cậu thổi khí, “Tôi mà mất một tay, cũng có thể khiến anh lên đỉnh, không cần lo lắng vậy đâu.”
Bạch Tân Vũ mắng: “Cút mẹ cậu đi.”
Du Phong Thành ha ha cười quấn chặt lấy Bạch Tân Vũ, dán vào lỗ tai cậu thủ thỉ: “Tôi biết tối hôm qua anh thích lắm mà, có gì mà phải ngượng chứ, tôi muốn chứng minh cho anh thấy, làm với tôi so với đàn bà thoải mái hơn nhiều.”
Bạch Tân Vũ xấu hổ nói: “Vô lý, cái đồ gay đáng chết nhà cậu đã bao giờ cùng đàn bà con gái đâu.”
“A, đừng quên anh trai anh cũng là gay.”
Bạch Tân Vũ nhất thời nghẹn lời, “Anh trai.…anh trai tôi không giống cậu.”
“Đương nhiên là không giống rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, nếu muốn hỏi làm tình cùng đàn ông sướng hay không, anh trai mà anh luôn cung phụng đó, chắc chắn là người rất có quyền phát ngôn nha, chuyện này sao anh lại không lấy anh ta làm gương?”
Bạch Tân Vũ xấu hổ: “Nếu anh trai tôi mà biết…… không thịt cậu thì cũng thịt tôi.”
Du Phong Thành hôn cậu một cái, ánh sáng trong mắt lóe lên, “Anh ta không đánh chết ai được đâu.”
Bạch Tân Vũ không muốn tiếp tục đề tài nặng nề đó, cậu khó chịu nói: “Rồi rồi, cuối cùng thì cậu đến có để ngủ không thế?”
Du Phong Thành vui vẻ: “Có muốn tôi xoa bóp eo cho không? Chắc vẫn còn đau phải hở?”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Cậu nói nữa tôi đánh chết cậu đó.”
Du Phong Thành cười đến bả vai đều run rẩy, “Tốt, đi ngủ.”
Lúc này Bạch Tân Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, cậu biết đêm nay Du Phong Thành chắc chắn không muốn buông tha mình, dứt khoát không giãy giụa nữa, nằm trong lòng Du Phong Thành điều chỉnh tư thế thoải mái một chút, hai người đầu kề sát đầu, ôm nhau mà ngủ, trong cái rét lạnh đầu đông lại thấy tim mình không tự chủ nhấm nháp chút ấm áp này.
Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, hai người đều đúng giờ rời giường, thay quần áo chạy bộ.
Tần Hoàng Đảo [1] tuy lạnh, nhưng so với Tân Cương lại ấm áp hơn, bọn họ chỉ mặc áo mỏng, chạy trong chốc lát toàn thân đều nóng lên, hai người một trước một sau, khi thì một hai một hai hô khẩu lệnh, khi thì thả chậm tốc độ xem ông nội tưới rau, cứ như vậy đứt quãng chạy đến bên một hồ lớn.
Du Phong Thành vừa nâng đầu gối tại chỗ, vừa nói: “Còn nhớ cái hồ này không?”
“Nhớ kỹ chứ. Ở đây tôi ấn tượng với cái hồ này nhất luôn ấy, ngày xưa hay chèo thuyền, câu cá ở chỗ này, có một lần còn rớt xuống nước, anh trai tôi phải vớt lên.” Bạch Tân Vũ xoa xoa mũi, “Sau đó còn đánh tôi một trận, kỳ lạ, sao hồi con nít bị anh tôi đánh suốt.”
Du Phong Thành cười nhạo nói: “Tôi mà nuôi thằng ngóc như anh, chắc ngày nào cũng phải đánh.”
“Móa, ai cho cậu dám đánh tôi.” Bạch Tân Vũ xoay xoay eo lưng, sau đó ngồi thụp xuống hai lần, rồi bật lên tại chỗ, “Xời, đứng im một lúc đúng là lạnh thật.”
Du Phong Thành lại ngừng, “Anh không còn nhớ gì về cái hồ này nữa à?”
Bạch Tân Vũ vừa nghe liền biết có chuyện, châm chọc: “Làm sao? Chẳng lẽ tôi cướp đi nụ hôn đầu quý giá của cậu ở ngay chỗ này chắc?”
Du Phong Thành nhìn cậu không chớp mắt.
Bạch Tân Vũ hoảng sợ, “Thật đấy à?”
Du Phong Thành hừ một tiếng, “Lúc ấy chỗ này có một con thuyền, anh dẫn tôi lên thuyền, thuyền trôi đến giữa hồ, kết quả anh không chèo được thuyền, còn làm rớt mái chèo xuống nước, tất cả anh đều không nhớ?”
Bạch Tân Vũ nuốt nuốt nước miếng, nghĩ rằng đây lại là tình huống sẽ bị anh cậu dần cho một trận, có lẽ ấn tượng sâu đậm nhất trong cậu có thể là mỗi lần đều ăn đánh, cho nên bị đánh cụ thể vì cái gì, ngược lại mơ hồ không nhớ.
Du Phong Thành đi tới, ôm lấy bờ vai Bạch Tân Vũ, kẹp cổ cậu, hừ lạnh nói: “Sau đó trên thuyền chỉ có hai chúng ta, anh nói muốn chơi trò đám cưới, bởi vì anh vô lý đùng đùng nói tôi là con gái.”
Bạch Tân Vũ cười gượng nói: “Ồ, đều là trẻ con, vẫn còn tương đối nghịch ngợm……”
Du Phong Thành nhếch miệng cười, cái cười kia tỏa ra khí lạnh, “Tôi không chịu thừa nhận, anh liền nói tôi là đồ lừa đảo, tôi nhất định là con gái, sau đó liền hôn tôi.” Hắn vẫn kẹp cằm Bạch Tân Vũ nâng lên, “Nhờ ơn của anh, tôi đau khổ mất một thời gian, còn nghi ngờ giới tính của mình, anh nói xem, hiện tại anh hẳn phải chịu trách nhiệm với bóng ma tâm lý thời thơ ấu của tôi chứ hửm?”
Bạch Tân Vũ dở khóc dở cười, “Truyện từ tám đời, cậu đừng thù dai vậy chứ.”
Du Phong Thành nhe nanh, âm hiểm cười nói: “Tôi chính là vẫn mang thù như vậy đấy.”
ΨΨΨ
Hết chương 47
Chú thích:
[1] Tần Hoàng Đảo: là một địa cấp thị của tỉnh Hà Bắc, tên đầy đủ là Tần Hoàng Đảo, chứ không phải là một đảo – tên Tần Hoàng, Trung Quốc chia các khu vực hành chính khác Việt Nam: tỉnh, địa khu, huyện, hương, thôn, địa cấp thị nằm trong nhóm địa khu.
Ảnh