Tiểu Bạch Dương

Chương 5:




Sau khi sắp xếp lại hành lý, trời đã tối, đoàn người chuẩn bị đi đến căn-tin ăn cơm.
Bạch Tân Vũ buồn ngủ cực kỳ, chiếc giường gỗ đơn sơ 1m2 kia quả thật là sức hấp dẫn lớn trong mắt cậu, bởi đã ba ngày rồi cậu không được ngủ thẳng người, cậu cũng không muốn đi, chỉ muốn lên giường ngủ luôn một lèo.
Sau khi đám người quay về, cậu vội vàng chui vào trong chăn, lúc nằm ngửa người ra, cậu thấy lưng mình nhức nhối muốn chết, chỉ có thể nằm nghiêng, mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, có người trở lại ký túc xá, bật đèn điện sáng choang, Bạch Tân Vũ phát ra tiếng hừ hừ bất mãn, cậu kéo chăn trùm lên đầu, trở người muốn ngủ tiếp.
Tiền Lượng vỗ lên chăn cậu một cái, “Này, anh không đi ăn cơm à?”
Bạch Tân Vũ lí nhí nói: “Không ăn đâu, ngủ.”
Có một tân binh nói giọng Sơn Đông, anh ta khoái chí nói: “Bánh mì trong căn tin ngon thật, tớ ăn một hơi năm cái lận đó.”
“Xem cái bụng của cậu căng no chưa kìa, ha ha ha.”
“Món thịt kho tàu kia có bỏ mỡ đấy, ùi ui, thơm chết đi được, nếu biết thức ăn trong quân đội ngon như thế, mẹ tớ đã chẳng khóc sướt mướt như vậy rồi.”
Bạch Tân Vũ nghe bọn họ thảo luận bữa tối, cái bụng kêu lên rột rột, cậu đói bụng… lật cà lật cật định đứng lên tìm chút đồ ăn.
Mới vừa chui ra khỏi chăn, lập tức đụng ngay ánh mắt của Du Phong Thành, tim cậu giật thót lên, giống như chuột nhìn thấy mèo, quýnh quáng kéo chăn trùm đầu lại.
Du Phong Thành bật cười, một phen xốc chăn của cậu lên, “Cậu làm gì đấy.”
Bạch Tân Vũ níu chặt góc chăn, liều mạng trốn trong giường, nhưng cậu lại buồn rầu phát hiện Du Phong Thành ở ngay bên cạnh giường mình, thằng cha này mà duỗi cánh tay ra, thế nào cũng ôm được cậu cho xem, cậu đề phòng nói: “Tôi ngủ.”
“Cậu không ăn cơm, bộ không đói bụng hả?”
“Trong túi xách của tôi có một đống đồ ăn ngon rồi, không cần cậu lo.”
Du Phong Thành gật đầu một cái, cười giảo hoạt, “Trong túi xách của cậu có một đống đồ ăn ngon cơ à.”
Bạch Tân Vũ hận không thể tát mình hai cái bạt tai, làm như vậy khác gì tự chui đầu vào rọ chứ.
Mấy tân binh khác cũng bu lại, “Ế, cái gì ngon, cho nếm thử chút đi.”
Bạch Tân Vũ quệt mồm, “Đều là do mẹ tôi làm đấy, không cho đâu.”
“Kẹo kiệt quá, mẹ tớ cho mang theo nhiều dưa muối lắm đấy, tí nữa tớ sẽ chia cho mọi người.”
“Tớ còn mang theo lạp xưởng từ quê lên này.”
Du Phong Thành đứng lên, lôi hành lý của Bạch Tân Vũ từ tủ quần áo của cậu ra, trút hết đống đồ ăn vặt trong túi lên giường mình, “Nào, mấy anh em đến đây chia nhau đi.”
Bạch Tân Vũ nhảy dựng lên trên giường, “Cậu làm cái gì vậy!”
Du Phong Thành cầm một bọc bánh bích quy Little Bear lên, quơ quẩy trước mặt, “Cậu ăn thứ đồ chơi này à?”
Bạch Tân Vũ hùng hồn nói: “Bộ đây không phải là đồ ăn cho người sao?”
Du Phong Thành xé bao bì ra, há miệng, dốc hết nửa bịch bánh bích quy vào mồm, vừa nhai rộp roạp vừa gật đầu nói, “Ừ, tôi giúp cậu kiểm tra rồi đó, không có độc, là đồ cho người ăn.”
Cả đám tân binh cười hí ha hí hửng sấn tới chia nhau đồ ăn vặt, Bạch Tân Vũ khóc không ra nước mắt, “Đây là đồ ăn mẹ chuẩn bị cho tôi mà…”
Có một người đứng bên giường Bạch Tân Vũ, hiển nhiên là ở giường trên Bạch Tân Vũ, cậu ta cúi đầu xuống, dịu dàng nói: “Cũng là lần đầu tiên rời nhà mà, mọi người đừng có đùa anh ta nữa.”
Mọi người lúc này mới ngưng đùa giỡn.
Bạch Tân Vũ vừa ngoảnh đầu lại, bất ngờ đối diện với một ánh mắt vô cùng sáng ngời và hiền hòa. Đó là một cậu bé vẻ ngoài thật thà chất phác, vóc người không cao, có vẻ hơi gầy yếu, mặt mũi đàng hoàng, khuôn mặt điển trai, bộ dạng cũng không tệ lắm, chỉ có hơi quê mùa mà thôi, cậu bé kia thấy Bạch Tân Vũ đang nhìn mình, bèn cười nói: “Tôi tên là Phùng Đông Nguyên, quê ở Tây An, tôi ngủ ở tầng trên anh đó.”
Bạch Tân Vũ ngu ngơ gật đầu một cái, “Ừm, tôi tên là Bạch Tân Vũ.” Cậu chàng Phùng Động Nguyên này khiến người ta có cảm giác yêu mến hơn là cu cậu Tiền Lượng nghịch ngợm không chịu ngồi yên kia một chút.
Du Phong Thành cũng không khách khí, bốc lấy mấy bọc quà vặt, tất cả đều là thịt hết, rồi đẩy mấy thứ khác trở lại, “Này, lấy về đi.”
Bạch Tân Vũ kéo hành lý qua, vẻ mặt uất ức nhét hết những bọc đồ ăn vặt kia vào túi xách của mình, cậu nghĩ ngợi một chút, rồi lấy hai bọc ra đưa cho Tiền Lượng, “Tiền Lượng, cho cậu này.”
Tiền Lượng cười, “Úi, cho thật hả.” Nói rồi vui vẻ mà nhận lấy.
Bạch Tân Vũ hơi xấu hổ, thật ra mấy thứ này có đáng giá bao nhiêu đồng tiền, cậu trước giờ chẳng phải người hẹp hòi gì, chỉ là cậu không muốn để Du Phong Thành được như ý mà thôi.
Du Phong Thành cười như không cười nhìn cậu, “Sao chưa ăn.”
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Nhìn cậu là ăn không vô.”
“Vậy à, thế cậu cứ đói bụng đi nhé.” Du Phong Thành cười ha hả nói: “Sáng mai năm giờ rưỡi thức dậy, chính thức bắt đầu đợt huấn luyện, xem anh có chịu được không.”
Bạch Tân Vũ vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh khỏi cuộc sống xa hoa của mình, nào có tưởng tượng được năm giờ rưỡi thức dậy rồi tiến hành huấn luyện cả một ngày là thứ khái niệm gì, cậu phản bác lại: “Ngày mai tôi ăn sáng là được.”
Du Phong Thành gật đầu một cái, “Phải rồi, ăn sáng.” Nói rồi lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Bạch Tân Vũ phiền cái nụ cười quái dị ấy của hắn chết đi được, giống như một khắc sau cậu sẽ gặp xui xẻo lớn vậy, à không, bị cái tên ác bá này để ý, là cậu đã xui xẻo rồi.
Đúng chín giờ rưỡi tối khi đèn tắt, Bạch Tân Vũ đã rất mệt mỏi, cũng không thèm rửa mặt, lại ôm chăn chìm vào giấc ngủ say.
Bạch tiểu thiếu gia trong cơn ngủ say sưa, đang mơ trái ôm phải ấp, rượu ngon món ngon, bỗng bên tai đột nhiên vang lên tiếng kèn lanh lảnh.
Tất cả mọi người trong ký túc xá bò phắt dậy, bắt đầu khẩn trương mặc quần áo vào, Bạch Tân Vũ che lỗ tai, mộng đẹp bị quấy nhiễu làm cậu bực bội không thôi.
Phùng Đông Nguyên từ giường trên nhảy xuống, vừa xỏ quần vừa đẩy Bạch Tân Vũ, “Này, mau dậy đi, nhanh mặc quần áo vào.”
Bạch Tân Vũ nhắm mắt bịt tai, cậu chuyên môn rất ghét bị đánh thức, bây giờ đang buồn ngủ, lười tức giận, nên cậu dùng sức kẹp chặt chăn, trùm kín đầu, cố gắng trốn tránh sự thật.
“Tân Vũ, dậy mau!” Tiền Lượng giọng oang oang ghé vào lỗ tai cậu.
Tiếng lầm bầm của Bạch Tân Vũ từ trong chăn phát ra, “Không dậy nổi, đừng làm phiền tôi mà!”
Một giây tiếp theo, chăn của cậu bị xốc mạnh lên, cả người cậu xém chút nữa cũng lăn xuống đất. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng nhiệt độ ở Tân Cương chênh lệch rất lớn, sớm hay tối gì cũng lạnh cả, Bạch Tân Vũ co quắp người lại, cóng đến run cầm cập, cậu mở đôi mắt sưng vù, oán hận nhìn Du Phong Thành.
Du Phong Thành đạp cậu một cước, “Dậy mau.”
Bạch Tân Vũ khóc thút thít nói: “Tôi không dậy nổi, tôi không dậy nổi đâu, tôi vẫn chưa ngủ đủ mà, trời vẫn chưa sáng.” Cậu nào có từng dậy sớm bao giờ đâu, thường ngày cậu ngủ tới khi tự tỉnh dậy mới thôi, bên ngoài vừa tối lại vừa lạnh, chỉ có ổ chăn là nơi trở về thân thuộc nhất, bây giờ mà bắt cậu tỉnh dậy, còn khó chịu hơn giết cậu nữa là.
Tiền Lượng vỗ lưng cậu một cái, “Anh trai à, anh mau dậy đi, huấn luyện viên Hứa nổi danh là huấn luyện viên ma quỷ đấy, anh muốn bị ông ta giết chết hả.”
Bạch Tân Vũ nào nghe lọt tai, lăn qua lăn lại khắp giường, khóc lóc như cái máy thu âm, “Tôi không dậy nổi mà…”
Du Phong Thành mặc quân trang xong xuôi, buộc lại đai trang bị, sửa sang lại cổ áo, sau đó đột nhiên nhào lên giường, bắt đầu xé áo ngủ Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ sợ đến mức mở mắt ra, hét lớn: “Cậu làm gì! Giở trò hả!”
Tiền Lượng cũng phản ứng theo, “Hai người khác mau đến giúp một tay đi!” Vừa nói vừa nhào tới, giữ chặt hai tay Bạch Tân Vũ, tân binh ở giường đối diện cũng đi qua ôm lấy chân Bạch Tân Vũ, giữa tiếng thét đinh tai nhức óc của cậu, mấy người họ thoăn thoắt lột áo ngủ của cậu ra.
Bạch Tân Vũ lúc này đã tỉnh cả, bởi vì Du Phong Thành đang đè trên người cậu xé quần áo lung tung, đôi bàn tay to kia hệt như có dòng diện, mơn trớn khắp làn da của cậu, khiến mỗi nơi cậu bị hắn chạm vào lập tức nóng bừng lên, khuôn mặt cậu trướng đến đỏ gắt. Mặc dù trong phòng còn rất nhiều người, nhưng khi cậu nhìn ánh mắt của Du Phong Thành, cậu cảm thấy những người xung quanh như được bài biện sẵn, hai người bọn họ bị nhốt trong một không gian méo mó, và Du Phong Thành lấy tư thế của kẻ săn mồi lột trần cậu, mà không một ai có thể đến cứu cậu cả… Cậu cảm thấy da đầu tê dại, bèn hít sâu một hơi, hét lớn: “Tôi dậy! Tôi dậy đây nè!”
Cậu rống lên hai tiếng sau, Du Phong Thành mới thả cậu ra, khoanh tay nhìn cậu, “Sau này khi ngủ đừng mặc đồ ngủ, ảnh hưởng đến tốc độ rời giường.”
Bạch Tân Vũ hai mắt đỏ bừng, quần áo xốc xếch, đầu tóc thì rối tung, uể uể oải oải từ trên giường bò dậy, vừa hức hức cái mũi vừa mặc quần áo vào, bộ dáng uất ức giống như vừa bị quấy rối vậy, thấy thế bụng dưới của Du Phong Thành bỗng rục rịch, thật muốn đè cậu ra ngay tại chỗ, làm đến khi cậu khóc lên.
Hứa Sấm ở dưới lầu rống to: “Còn 30 giây!”
Mọi người không để ý tới Bạch Tân Vũ nữa, lao xuống lầu như ong vỡ tổ, trong nháy mắt, ký túc xá hơn hai mươi người chỉ còn lại một mình Bạch Tân Vũ.  Lúc này cậu cũng cảm thấy gấp gáp hơn một chút, dù sao nhớ lại bộ dáng hung thần ác sát của Hứa Sấm, đúng là đáng sợ thật. Mặc xong xuôi quần áo, cậu chạy nhanh xuống lầu dưới, nhưng lúc đi ngang qua phòng rửa tay, cậu thấy mình trong gương hai mắt sưng vù vù, thế là không nhịn được đi vào rửa mặt, rửa mặt xong rồi lại thấy da mặt mình khô, do dự vài giây, cậu lại quay về túc xá, lấy kem dưỡng da trong túi xách ra rồi xoa lên mặt, sau đó mới đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu thì nhìn thấy, hơn 600 tân binh của đợt chiêu binh lần này, tất cả đã tập hợp ở bãi tập, Hứa Sấm và Vương Thuận Uy đứng ở trên bục, trước mỗi phương trận(1) đều có một đội trưởng đứng đầu, Bạch Tân Vũ dè dặt đi tới, kết quả khiến cho tất cả tân binh đều nhìn cậu, Hứa Sấm và Vương Thuận Uy cũng quay đầu sang, nhìn tân binh đến trễ này.
(1)   Phương trận: một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, còn có tên là Phalanx.
Tự dưng bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, cả người Bạch Tân Vũ run lên, cứng ngắc tại chỗ, bước về cũng không được, mà tiếp tục bước lên cũng không xong.
Ánh mắt sắc bén của Hứa Sấm dừng ở trên người Bạch Tân Vũ, hắn từ từ nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ một cái, “Thời gian tập hợp là mấy giờ?”
Bạch Tân Vũ suy nghĩ hồi lâu, “6 giờ?”
Hứa Sấm quát: “5 giờ 35!”
Bạch Tân Vũ rụt cổ lại, nghĩ thầm 5 giờ rưỡi thức dậy, 5 phút tập họp, bộ có bệnh hả trời.
Hứa Sấn quát lên: “Hôm nay là ngày đầu tiên các cậu nhập ngũ, tôi cho phép các cậu 5 phút đồng hồ tập hợp, nhưng đến tuần sau, tôi yêu cầu các cậu 3 phút đồng hồ phải từ trên giường đến xuất hiện trước mặt tôi, dù chạy, bò, hay từ trên lầu nhảy xuống đất, bất kỳ cách nào, tôi mặc kệ, vào doanh trại của tôi, tuyệt đối không được phép xuất hiện hành vi lề mà lề mề. Cậu!” Hứa Sấm chỉ vào Bạch Tân Vũ, “Lại đây!”
Hai chân Bạch Tân Vũ lúc này hơi run rẩy, bà nội nó thằng cha huấn luyện viên này thật là đáng sợ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.