Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 15: Thừa Phong Truy Nguyệt Tán




Đỗ Hoàng Khoa đi rồi, Gia Nguyệt phú bà mới lo lắng nói: “Anh Nam, vừa rồi anh cũng nghe ra bẫy rập trong lời hắn nói chứ?”
“Nghe ra. Có chuyện gì sao?”
“Nghe ra anh còn đồng ý.” - Gia Nguyệt phú bà gấp: “Lỡ đâu anh thua thì phải làm sao?”
Chính Nam mỉm cười, xoa đầu Gia Nguyệt phú bà: “Không sao đâu. Em phải có lòng tin vào anh chứ, chỉ là khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư thôi mà.”
“Không phải chuyện tin hay không tin mà là anh biết Đỗ Hoàng Khoa là ai không?” - Gia Nguyệt phú bà đầy mặt lo lắng, không có tâm trạng hưởng thụ Chính Nam ôn nhu.
“Hả!?” - Chính Nam ngẩn người: “Còn có bối cảnh sao?”
“Có, rất lớn nữa là đằng khác.” - Gia Nguyệt phú bà thở dài: “Hắn là cháu của hội trưởng đó a. Vừa rồi nhìn hắn tức giận như vậy, không ngoại trừ khả năng hắn động tay động chân vào bài thi của anh đâu.”
“Cmn!” - Chính Nam nhịn không được văng tục trong lòng: “Bảo sao Trang hào phóng cho tới 2 điểm trong nhiệm vụ, thì ra là còn có vụ này. Lần này bị lừa thảm rồi.”
Trong lòng khóc 2 lít nước mắt nhưng ngoài mặt Chính Nam vẫn tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Trước thực lực của anh thì mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò cười, em đừng lo.”
Thấy Chính Nam tự tin như vậy, Gia Nguyệt phú bà cũng yên tâm hơn không ít nhưng lo lắng trong lòng lái đi không được.
Chính Nam hỏi Gia Nguyệt phú bà thêm về các vấn đề cần lưu ý cũng như thủ tục trước và sau khảo thí để đối phương không có cơ hội bắt bẻ hắn.
Khoảng 20 phút sau, cô gái tiếp khách trở lại nói với Chính Nam: “Mời anh đi theo tôi.”
Chính Nam gật đầu đi theo cô gái. Gia Nguyệt phú bà cũng muốn đi theo nhưng bị cản lại: “Lý tiểu thư, khảo thí Luyện Dược Sư chỉ cho phép thí sinh và giám khảo trong phòng, mong Lý tiểu thư thông cảm.”
“Gia Nguyệt.” - Chính Nam cười nói: “Đừng lo, chỉ là khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư, em ở đây chờ anh một lát là được.”
Gia Nguyệt phú bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy anh cố gắng làm thật tốt nhé, em ở bên ngoài ủng hộ anh.”
Chính Nam đi theo cô gái tới trước một cánh cửa rất cao, rất lớn. Cô gái bước sang một bên, lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Chính Nam rồi làm tư thế mời: “Đây là nơi cuộc thi diễn ra, còn đây là lệnh bài thân phận thí sinh của anh. Xin mời!”
Chính Nam nhận lấy lệnh bài, lật qua lật lại xem, hoàn toàn không phát hiện lệnh bài này có gì đặc biệt. Hắn gật đầu: “Cảm ơn.” - Nói, hắn từng bước vững chắc đẩy ra cánh cửa rồi bước vào.
Cô gái lưỡng lự như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hóa thành thở dài nhìn theo bóng lưng Chính Nam khép dần sau cánh cửa.

Chính Nam bước vào bên trong, cánh cửa tự mình đóng lại khiến hắn tự nhủ trong lòng: “Thật hiện đại a, còn có cả cửa cảm ứng.”
Chính Nam đưa mắt đánh giá xung quanh. Căn phòng rất rộng với nhiều tủ và kệ được đánh dấu tỉ mỉ nhưng hầu hết là cấp 1 dược liệu. Điều đáng chú ý duy nhất là ba người đang ngồi trên cao ở phía cuối căn phòng, một ông lão ở giữa, một người đàn ông trung niên ở bên trái và một người mặc áo choàng đen kín mít bên phải.
Chính Nam dọc theo tấm thảm tới trước một cái bàn gỗ bày sẵn giấy bút, mở miệng nói: “Xin chào các vị. Tôi là Chính Nam…”
“Không cần nói nhảm, trực tiếp viết đáp án đi. Đề bài ở trong lệnh bài.” - Một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi ở ghế chính giữa lên tiếng ngắt lời Chính Nam.
Chính Nam nhún vai, lấy ra lệnh bài của mình: “Thứ này… dùng như thế nào?”
“Tích… ký chủ nhỏ máu vào sẽ lấy được vật phẩm bên trong, đây là một loại công cụ trữ vật với không gian siêu nhỏ mà thôi.”
“Cmn! Mấy tên này đưa lệnh bài nhưng không nói cách sử dụng, muốn xem mình xấu mặt hay gì đây?” - Chính Nam không chút chần chừ cắn đầu ngón tay rồi nhỏ máu vào lệnh bài. Lệnh bài chớp sáng một cái rồi bắn ra bên trong 10 chiếc hộp nhỏ xuất hiện trên bàn trước mặt Chính Nam.
Trên ghế cao, ông lão và Hai người xung quanh liếc mắt nhìn nhau đầy thâm ý rồi tiếp tục quan sát Chính Nam.
Chính Nam mở nắp từng hộp một ra, xem cũng không cần xem mà chỉ khẽ ngửi rồi viết đáp án. Chỉ mất có 10 phút hắn đã làm xong phần nhận dạng dược liệu.
“Hừ, hai loại cấp 2 dược liệu. Từng này còn chưa đủ làm khó tôi đâu mấy bố trẻ.” - Chính Nam cầm theo bài thi của mình đặt lên một khay gỗ trước mặt, nói: “Đây là đáp án.”
Ba người trên cao nhìn nhau một cái rồi người ở bên phải Chính Nam khẽ vẫy tay, tờ giấy chậm rãi bay về tay người đó.
“Ồ! Ít nhất cũng có Hòa Hợp Kỳ tu vi a. Không đơn giản.” - Chính Nam bất động thanh sắc nhưng trong lòng đề phòng thêm một tầng.
“Tôi nghĩ không cần xem đâu.” - Người ở bên trái lên tiếng: “Dược liệu cũng không lấy ra xem, chỉ ngửi một cái làm sao biết hết được. Chắc chỉ là viết bậy bạ mà thôi….”
“Ồ! Chàng trai, mang 10 hộp dược liệu lên cho tôi xem.” - Người mặc áo choàng bên phải lên tiếng cắt ngang.
“Nữ a!? Nghe giọng có vẻ còn khá trẻ.” - Chính Nam hơi bất ngờ nhưng không chút chậm trễ cầm theo khay đựng 10 bình dược liệu lên.
Người mặc áo choàng nhận lấy khay dược liệu rồi đổ cả 10 loại dược liệu trong hộp ra.
“Hai loại cấp 2 dược liệu chàng trai này trả lời không sai một câu nào, thậm chí dược liệu bao nhiêu năm, thu hoạch bao lâu, bảo quản như thế nào đều viết rõ.” - Nói, người này đưa tờ giấy đáp án cho ông lão ở giữa.
Ông lão xem kỹ tờ giấy rồi đưa cho người đàn ông còn lại, ánh mắt đầy thâm ý.
Người đàn ông ánh mắt tránh né, nhận lấy tờ giấy. Không biết vô tình hay cố ý mà hắn bóp gần như nhàu cả tờ giấy.
Ông lão lên tiếng, lần này giọng đã hòa hoãn hơn: “Chàng trai, cậu đến đây hôm nay là để khảo thí cấp 1 Luyện Dược Sư vậy hẳn là cũng đã từng luyện ra cấp 1 đan dược đi?”
“Đúng vậy.” - Chính Nam gật đầu.
Ông lão giọng càng hứng thú hơn: “Cậu bằng này tuổi đã có thể luyện được cấp 1 đan dược đã rất đáng quý, nhưng cậu còn có thể nhận biết cấp 2 dược liệu, thậm chí chi tiết về thời gian thu hoạch và bảo quản đều rõ sao?”
“Cái đó là đặc thù của bản môn.” - Chính Nam nghiêm túc nói: “Sư phụ tôi từng nói, thiên tài địa bảo không phải lúc nào cũng gặp được, đó là cơ duyên mỗi người.”
“Không sai.” - Ông lão gật đầu: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì ở đây?”
Chính Nam đáp: “Nhưng ông ấy cũng từng nói, thiên tài địa bảo tuy hiếm gặp, nhưng gặp mà không nhận ra nó thì đó là lỗi của bản thân rồi. Cho nên, tôi bình thường học luyện đan đều dành một nửa thời gian thực hành, nửa còn lại là dùng để đọc thật nhiều sách về dược liệu, thảo dược và thiên tài địa bảo.” - Chính Nam trợn mắt nói mò, mắt không nháy, tim không nhảy, không thở không loạn.
“Khanh khách! Thú vị, thú vị.” - Người mặc áo choàng bật cười thành tiếng, luôn miệng nói thú vị.
Người đàn ông bên kia bóp muốn nát đáp án của Chính Nam, gằn giọng nói: “Đáp án hoàn toàn chính xác, phần thi thứ nhất thông qua.”
Ông lão ở giữa gật đầu, nói: “Vậy chúng ta trực tiếp qua phần thi thứ hai. Chàng trai, cậu tùy ý sử dụng những vật liệu này luyện chết thành công ít nhất một viên trung phẩm cấp 1 đan dược là được tính thông qua.”
Chính Nam gật đầu nhận lại 10 hộp dược liệu, lấy ra trong đó 4 loại rồi đứng ngây tại chỗ.
Ông lão tò mò hỏi: “Bắt đầu đi, cậu còn chờ gì nữa?”
“Xin lỗi.” - Chính Nam gãi đầu: “Tôi không thấy có cái lò luyện đan nào quanh đây cả!?”
“Hừ! Ngu ngốc.” - Người đàn ông bên trái hừ lạnh.
Ông lão và người bên phải nhìn nhau, không nói lời nào.
Chính Nam thì ngây tại chỗ như tên ngốc bức không biết phải làm gì.
“Tích… lò luyện đan ở bên trong lệnh bài.”
Chính Nam khóe miệng co giật, hắn thậm chí cảm thấy giọng Trang còn mang theo chút… thất vọng.
Lại tốn một giọt máu lấy lò luyện đang và nguyên vật liệu trong lệnh bài ra, Chính Nam bắt đầu luyện đan.
Trên ghế, ông lão hỏi nhỏ người mặc áo choàng: “Đại nhân, Thông Kinh Thảo và Hoắc Hương, không có phụ tài thì có thể luyện được đan dược gì?”
“Không nhận ra.” - Người mặc áo choàng khẽ lắc đầu: “Chỉ có thể chờ hắn luyện xong mới biết được.”
Người đàn ông bên kia khẽ cắn răng không nói lời nào.
Trong phòng chỉ còn tiếng củi lửa lép bép và Chính Nam là cử động, tất cả mọi thứ xung quanh đều tạm thời giống như dừng lại.
“Không nên thể hiện ra toàn bộ bản lĩnh.” - Chính Nam vừa luyện đan vừa suy nghĩ: “Nên khống chế ở thượng phẩm đan dược, như vậy sẽ không bị quá chú ý.”
Nghĩ như vậy, Chính Nam cố ý làm sai một vài chi tiết nhỏ để chất lượng đan dược giảm xuống, số lượng cũng chỉ khoảng 5 viên thành đan.
Trên ghế, ông lão và người mặc áo choàng khẽ cau mày nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu. Còn người đàn ông kia mỉm cười gật gù.
“Lên.” - Chính Nam quát lớn một tiếng rồi vỗ vào lò luyện đan. Nắp lò bật ra để lộ bên trong 5 viên đan dược màu vàng tròn trịa.
Chính Nam lau mồ hôi trên trán, lấy ra 5 viên đan dược bỏ vào khay đưa lên cho ba người xem.
Ông lão cầm một viên đan dược lên, khẽ ngửi, lại cạo một chút vỏ ra nếm thử rồi nói: “3 viên thượng phẩm, 2 viên trung phẩm, theo lý mà nói cậu đã thông quan nhưng chúng tôi muốn biết đan dược này của cậu có tác dụng gì?”
Người mặc áo choàng câm lấy một viên thượng phẩm đan dược xem xét, không nói lời nào.
Chính Nam mỉm cười: “Thừa Phong Truy Nguyệt Tán, trong thời gian ngắn tăng lên tốc độ của bản thân. Một viên trung phẩm Thừa Phong Truy Nguyệt Tán có thể tăng lên 2 thành tốc độ, với thượng phẩm thì con số này là 3 thành.”
Người mặc áo choàng nghe được Chính Nam liền không chần chừ ăn vào viên thượng phẩm đan dược trong tay rồi đứng lên.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.