Hỏa Bằng Sư chân mày nheo lại vẻ mặt chán ghét hướng đến Tiêu Dao Du.
"Hừ! Không còn gì để nói?!"
Tiêu Dao Du nghiến chặt răng, nét mặt không can: không phải không có gì để nói mà đích không muốn nói! Tiêu Dao Du cùng Bàng Giải hiện tại một chút cũng không muốn liên quan, còn hỏi tại sao ư? Còn không phải vì y giết chết người nàng yêu thương sao!
Hỏa Bằng Sư nghe đến tiếng nghiến răng Tiêu Dao Du, y gật đầu cười khẽ, trong lòng có chút khinh bỉ, tiểu tử này coi như hảo diễn! Để xem ngươi diễn đến khi nào.
Hỏa Bằng Sư vùng dây xích lên, hô một tiếng đất đá liền loạn bay, Tiêu Dao Du cả người đều bị hút lại về y, cơ thể Tiêu Dao Du phản ứng kịch liệt, như có máy hút siêu năng kéo toàn bộ chân lực ra khỏi người, thân thể vô cùng đau đớn.
Hỏa Bằng Sư gầm thêm một tiếng, đánh nội lực ra phía trước trúng đến Tiêu Dao Du, lục phũ ngũ tạng muốn đảo đi một vòng, như có gai châm mọc trong cơ thể đâm ra đâm vào. Cảm giác sống không bằng chết!
Tiêu Dao Du đau đớn hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.
"Sư phụ...sư phụ...ta...a...". Nàng khổ sở níu lấy một vách đá vẻ mặt đầy sợ hãi cố gắng hét to.
"Sư...phụ...của...ta...tên...là...Bàng Giải!"
Hoả Bằng Sư một lời này nghe vào thình lình bất động, con ngươi trợn trắng lên vẻ mặt dữ tợn, buông tám vạn sát khí, rặn lại từng từ:"Bàng.Giải!"
"Ngươi nói của ngươi sư phụ là Bàng Giải!"
Tiêu Dao Du chính là vừa bị dọa đến mấy phách còn chưa về kịp, mặt tái mét nhìn đến Hỏa Bằng Sư nhắc tên Bàng Giải một bộ dữ tợn: "Tiền bối, y lúc trước đích thật là sư phụ của ta."
"Ngươi nói lúc trước là có ý gì?". Hỏa Bằng Sư chau mày hướng đến.
"Chính là bây giờ không phải!"
Tiêu Dao Du cùng Hỏa Bằng Sư kể lại sự việc giải thích, Hỏa Bằng Sư nghe xong chỉ im lặng hồi lâu không nói gì.
"Tiền bối, sự việc là như vậy!"
"Ngươi nói y giết chết người người kia không vì lý do gì?!"
"Đúng vậy!"
Hỏa Bằng Sư bất giác ngã đầu cười to, Tiêu Dao Du giật mình.
"Ha ha ha ha, đúng là trêu ý, tếu ý!"
Kinh mạch, tĩnh mạch y đều kiểm tra, tiểu hài tử này không phải nói dối.
Bá Nhạc ơi Bá Nhạc, ngươi tính một đời đoạt đi Độc công của ta, hài tử năm xưa ngươi đưa tới chẳng những phản bội ngươi độc chiếm Độc công còn gửi của ngươi kẻ thù một cái con đường mở. Ta đợi ở đây mười lăm năm coi như không uổng ông trời còn để ta cơ hội. Bá Nhạc.Bá Nhạc. Ngươi cứu đến tiểu hài tử tốt lắm!
"Tiểu hài tử, ngươi luyện Độc công đã mấy bậc?"
"Hả, Độc công mấy bậc? À...Thưa tiền bối, con luyện qua một khúc quyển ba, sau đó thì đọc đến quyển sáu - mười một."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Con tám tuổi!"
"Tám tuổi?!"
Hỏa Bằng Sư bất ngờ ngã đầu cười ha hả, ngươi luyện đến Độc công bốn bậc vẫn như vậy tính tình, không tiếc gì người kia phải chết!
"Đến, động cho ta nhìn ngươi luyện!"
Tiêu Dao Du hả họng to nhìn Hỏa Bằng Sư cái gì?
"Tiền bối, ta hiện tại là động không nổi!"
Hỏa Bằng Sư đột ngột quay đầu nhìn Tiêu Dao Du hừ một cái, lớn tiếng hô:"Động!"
Tiêu Dao Du giật mình sụp cả chân té xuống nền đá, mặt hoảng sợ. Nàng nhìn đến mặt Hỏa Bằng Sư không khỏi run rẩy đứng dậy, vừa run vừa cố gắng múa may vài chiêu thức sơ đẳng Độc công. Hỏa Bằng Sư hừ nhẹ.
Bằng một cái tự học, thân cốt mặc dù lỏng lẽo nhưng không đến nổi quá tệ, có thể cải biên được. Chỉ có một cái kỳ quái chỗ tiểu hài tử này...hừ...có thể y quá đa nghi. Hỏa Bằng Sư hướng Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du cơ thể không khỏe mạnh, múa may tay chân một hồi liền thở không nổi, rung người bần bật thở dốc:"hộc, hộc".
"Tiểu hài tử đến đây!"
Tiêu Dao Du nghe đến hiệu lệnh dừng lại liền mừng đến muốn ngất xỉu, nàng tiến đến gần Hỏa Bằng Sư, tiếp tục hen xuyễn thở dốc.
"Ngươi tên gì?"
"Hộc...hộc...Tiền bối...Ta tên Tiêu Dao Du!"
Tiêu Dao Du? Hỏa Bằng Sư gật đầu, nhếch môi cười đầy ngụ ý.
"Là ai đặt cho ngươi?"
"Ừm...là sư phụ của ta đặt!"
Ha ha. Hảo Bàng Giải! Hảo!
"Quỳ xuống".
"Hả?!"
Không đợi Hỏa Bằng Sư nói lời thứ hai, một viên đá trúng nhẹ đầu gối, Tiêu Dao Du liền quỳ trước mặt Hỏa Bằng Sư:"Bái ba lạy!". Tiêu Dao Du bất giác như trúng bùa, răm rắp làm theo, đối với Hỏa Bằng Sư dập đầu ba cái. Hỏa Bằng Sư vẻ mặt hài lòng, ngửa đầu cười to:"Tốt lắm! Tốt lắm!"
"Kể từ giờ, ngươi chính là hài tử của Hàn Băng Hỏa ta! Ha ha, đến, gọi ta a mân(*)!"
(*) A mân: cách người con gọi cha theo tộc Ban Sơn, A di là gọi mẹ.
"A mân?!". Tiêu Dao Du hả họng to nhìn đến Hỏa Bằng Sư, đại não nàng toàn bộ vón cục.
"Hài tử ngoan! ha ha"
Ẻh?! Đây là bái sư đi?! Ngu ngốc, đây là nhận nghĩa tử.
Hả?! Tiêu Dao Du há hốc mồm nhìn trần động rồi ngất xỉu, nàng mệt nhiều rồi.
...
Nhiều ngày sau đó, Hoả Bằng Sư đem Tiêu Dao Du chỉnh đốn võ công, Tiêu Dao Du luyện chẳng ra cái răng gì, có thế lại không có lực, tâm ý sâu xa bộ công pháp trước đó đều không học được.
Tiêu Dao Du hiện tại chu mỏ, cảm nhận đau nhức xương cốt rã rời. Nàng đấm đấm mấy cái xuống đùi, rất khinh thường hướng đến Hỏa Bằng Sư đang ngủ ngồi phía kia xì mũi một cái. Hỏa Bằng Sư nhếch môi cười.
"Như thế nào đây?"
Tiêu Dao Du hất cằm, quay đầu hờn dỗi không nhìn đến Hỏa Bằng Sư, khoanh tay hừ xuống một cái rõ to.
Hỏa Bằng Sư cười ha hả.
"Hài tử con là lại có chuyện gì đi?"
Tiêu Dao Du liền vẻ mặt chịu khổ kể lể đến, nhảy khẩn đến Hỏa Bằng Sư:"A mân, A mân sờ đến xem cả người con đều thương tới, chỗ nào là không có chuyện!"
Hỏa Bằng Sư nheo mày, cười thầm:"Chỗ nào đây? Ta là thấy khí tức con hiện tại dư sức luyện thêm hai quyền nữa".
Ẻh?!
Tiêu Dao Du ở điểm trong động một nửa ba tháng, Hỏa Bằng Sư thật tâm cảm nhận đứa nhỏ này tin tưởng. Nói thông tuệ tư chất, Tiêu Dao Du chỉ thuộc dạng bình thường, điểm tính cách cùng đứa nhỏ đồng tuổi không khác xa, cũng là đặc biệt khiến Hỏa Bẳng Sư ngược lại bất ngờ Tiêu Dao Du luyện Độc công công pháp rất nhanh tiến bộ. Từ khoảng Hỏa Bằng Sư đọc được Tiêu Dao Du con người, y có chút trở ngại Tiêu Dao Du, phải kể đến chuyện năm xưa Hỏa Bằng Sư chính là đưa cho Bằng Giải một bộ pháp nửa thật nửa giả, người luyện đến khả năng tẩu quả thời điểm. Tiêu Dao Du càng đặc biệt lại là luyện loạn xà ngầu, cắt đầu cắt đuôi đến thành bộ pháp nhưng đến giờ Hỏa Bằng Sư cùng đứa nhỏ còn chưa thấy qua, bản thân y cũng không nhớ rõ chính xác năm xưa y đọc sai vị trí nào bộ pháp, y cũng không đủ thời gian chỉ điểm Tiêu Dao Du lại từ đầu, cơ tính chỉ duy đệ nhất bộ pháp, chuẩn đã mất cần ba năm tu luyện...Muốn cải biên Tiêu Dao Du võ học, chỉ có cách nhìn đến thực hư bộ pháp.
"Hài tử, con đến đây!"
"A mân?". Tiêu Dao Du thực không sợ trèo lên tầng đá ngồi vào lòng Hỏa Bằng Sư.
"Hài tử, con thực không nhớ tâm pháp võ học?". Tiêu Dao Du nheo mày:"A mân, chữ trong sách con đọc không hiểu, chỉ nhìn hình vẽ rồi mèo cào ba cái luyện đến thôi, con luyện đến cái gì cũng không nhớ, chỉ theo phản xạ đánh ra. A mân công pháp không còn nhớ sao?"
Hỏa Bằng Sư liền cười ha hả:"Là ta sáng tạo ra, thế nào lại không nhớ?"
"Chỉ là A mân luôn hỏi con điểm này bí tịch!"
Hừm...Hỏa Bằng Sư gặn một tiếng sau đó cùng Tiêu Dao Du giải thích. Tiêu Dao Du gật đầu đã hiểu:"Nếu việc như vậy, không phải là không có cách!"
Hỏa Bằng Sư nghiêm mặt một cái:"Không được!"
"A mânnnnn....".
Hừ.
"Bá Nhạc tên gian xảo kia không phải tính kế chờ ngươi ở ngoài, thời điểm rời khỏi không phải lúc!"
Từ lúc Hỏa Bằng Sư niêm phong cửa động, Tiêu Dao Du không phải chưa từng rời khỏi. Phải kể đến thức ăn nước uống cung cấp đều của nàng mang về cải thiện Hỏa Bằng Sư vị giác, y mười mấy năm chỉ dùng đến con vật tươi sống nuốt vào bụng, cùng người tiền sử chính là một.
Nhắc đến Bá Nhạc, hừ, tên biến thái chết tiệt đó vẫn một mực nhìn đến nàng quan sát, lão không phải một người rõ ràng hành tung, công phu cũng không phải dạng soàn. Khi trước ở cùng lão Tiêu Dao Du còn không nhận ra được y biết võ công, thế xoay một ngày, lão liền biến công phu kinh thiên động địa, lại nói lão một cái hồ ly, có đánh lại y cũng chưa chắc tính lại. Nàng vẫn là nên tránh xa ra, đợi đến lúc nàng công phu luyện hảo,...hừ hừ... Lão biến thái coi ngươi như thế nào sống tốt!
A mân cũng nhắc qua không nên cùng lão già biến thái đối mặt, hì hì, ok không đối mặt thì không đối mặt, lão có giỏi thì đến canh cửa động cả đời đi, nàng không tin lão một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không rời khỏi U địa. Người đời có câu, trước khi chó cắn phải cắn chó trước, chỉ cần để nàng biết lão rời đi, coi lão thế nào yên ổn với nàng.
"Hài tử là đang nghĩ gì?"
"Không việc gì A mân, cứ như A mân nói con sẽ không rời khỏi".
Hỏa Bằng Sư cười to:"Đừng tưởng ta không biết trong bụng con nghĩ gì! Con là định ta ngủ liền lại trốn ra ngoài đi!"
"A mân"
"Hừ, ta là bị trói một chỗ nơi này, có cấm cũng không ngăn con được, coi như ta là chưa nói gì đi!". Hoả Bằng Sư vẻ mặt không tốt nói.
Chuyện nàng rời ra ngoài Hoả Bằng Sư chắc chắn biết, nàng thế nào che giấu được với một thế cao nhân?
A mân lúc trước không nói mình, bây giờ lại nói mình, rồi nói xem như không nói, rốt cuộc là thế nào đây. Còn không thì giả khùng đến coi như không hiểu gì, lẻn đi là được. Một bộ công phu muốn mau tiến bộ, nàng đành liều một phen trở về động.
Trở về động...
Tiêu Dao Du bất giác quay đầu nhìn sang Hỏa Bằng Sư, tỏ vẻ hiểu rõ, thì ra là như vậy. Người A mân muốn mình chú ý không phải chỉ có Bá Nhạc mà còn có người kia: Bàng Giải.
"A mân, con sẽ chú ý cẩn thận, A mân đừng lo lắng!".
Hỏa Bằng Sư cuối người hướng xuống Tiêu Dao Du tỏ vẻ đồng ý, y vận khí bình ổn hỗ trợ Tiêu Dao Du trị thương. Cảm giác dễ chịu toàn thân, Tiêu Dao Du không lâu sau liền ngủ mất.
Một chuyến trở về này, xem ra không phải dễ dàng gì...