Đi bộ khoảng hai mươi phút, ầy có gần hai cây số như thế nào đi lâu! Tiêu Dao Du liền liếc xéo khinh thường...ngươi thử hai chân một sợi xích, hai tay một sợi xích, xem thế nào đi nhanh được. Từ khi vụ việc tứ lần đào tẩu kia thất bại, kết thúc không biết từ nơi nào Liệt Oanh bất ngờ nhảy ra tặng cho Tiêu Dao Du hai món trang sức vô cùng hấp dẫn này, cũng không biết xích làm bằng thứ quỷ quái gì rìu lớn kiếm to phá cũng không xăng rê xẻ riếng, chìa khóa lại chỉ Liệt Oanh ở, mỗi lần sinh hoạt cần tháo xích sắt tìm nàng còn khó hơn tìm cây đa trên trời, đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Dao Du hạn chế tắm rửa, tay chân bị xích thế kia nàng thế nào cởi quần áo a.
Một thoáng không khí nghe được mùi hơi ẩm, Tiêu Dao Du tản tán cây ra liền hả họng ngơ ngáo nhìn hồ nước rất lớn trước mặt. Đang là cuối thu khí trời cũng không nóng bức đến vậy duy gió lại không thổi một cơn, mặt nước lặng thin đến không một gợn sóng trong rất kinh dị.
Ngày rằm, ánh trăng trên trời rất lớn!
Tiêu Dao Du hớn hở tháo dỡ y phục lặn người vào dòng nước mát lạnh. Trồi đầu lên liền vuốt mặt vui vẻ hát hò hi hi ha ha chà sát làm sạch cơ thể. Mặt nước tĩnh lặng liền dợn lên nhiều đợt sóng, nước văng tung tóe cùng tiếng đạp nước đùng đùng. Chơi vui vẻ ít lâu Tiêu Dao Du thỏa mãn ngồi ngã người vào tảng đá lớn gần hồ thư giản.
Đi đã lâu như vậy mới được tắm thoải mái thế này. Nàng nhớ dăm ba năm trước khi bị Bàng Giải mang vào quân doanh đều là như vầy cùng các binh lính ở trần nhảy xuống sông tắm. Khi đó cũng đã mười mấy tuổi nhưng cơ thể lại không phát triển lắm, cở trần cơ thể có hơi nhỏ con nhưng cùng nam giới không mấy khác biệt, cơ bắp rắn chắc, ngực phẳng như gương. Tiêu Dao Du bất giác nhìn xuống ngực mình...thở dài một cái...bây giờ cũng rất phẳng a. Ngực không có, cơ bụng lại xuất ra mấy lằng, thật nhìn không ra đàn bà con gái.
Cũng đều tại bộ Độc rắn độc rết chết bầm kia, từ trước đến nay vì nguyên nhân nào đó Thần Độc công tuyệt không để nữ giới luyện, năm đó Tiêu Dao Du còn nhỏ Hỏa Bằng Sư cũng không nghe ra giọng nàng là nam hay nữ hài cũng không từng trong lòng nghi vấn giới tính Tiêu Dao Du mà đo đạc mạch nhịp. Đến khi Tiêu Dao Du hơn mười hai tuổi lần đầu xuất hiện nguyệt kỳ Hỏa Bằng Sư mới phát hiện ra nàng là nữ hài, chỉ tiếc lúc đó cũng đã quá muộn rồi...Nhắc đến nguyệt kỳ, Tiêu Dao Du lại thở dài thêm một cái. Từ lần đầu tiên xuất hiện kia, bà dì cả có đến hỏi thăm nàng thêm mấy lần sau đó một đường đi biệt tích luôn chưa từng quay trở lại. Nàng cứ tưởng là bị bệnh bản thân đại phu cũng không khám ra mình không khoẻ gì. Đến hỏi Hỏa Bằng Sư y vẻ mặt khó nhìn nghiêm trọng nói Tiêu Dao Du Độc công có một đoạn cắt tay áo.(*)
(*)Đoạn tay áo aka chơi gei~! Đùa thôi =]]~ nó đơn giản ngụ ý Độc công đến một giai đoạn sẽ làm người luyện mất khả năng sinh sản.
Tiêu Dao Du đã rất shock!
Nhưng sau đó cũng mặc kệ!
Không có cũng được, đỡ phiền, cũng không cần phải sinh đẻ cho mệt. Chỉ ở Tiêu Dao Du vô tư, Hỏa Bằng Sư ngược lại rất lo lắng Tiêu Dao Du vấn đề này. Đến khi mắt mờ nhạt thấy được dáng dấp Tiêu Dao Du, vẻ mặt Hỏa Bằng Sư càng thêm nghiêm trọng.
Nghĩ tới lại rất phiền, Tiêu Dao Du nóng đầu tâm tư khó chịu lắc đầu lặn xuống một hơi thật dài cả người đều chìm trong làn nước thanh tỉnh. Nàng mở mắt ra từ dưới mặt nước nhìn lên ánh trăng sáng rọi xuống, vương người hướng lên mặt nước. Tiêu Dao Du hai tay xích sắt vuốt lên những sợi tóc vướn trên mặt mình, dưới ánh trăng, khung cảnh trở nên một chút mụ mị...
Roạt!
"Ai đấy?!". Một tiếng động nhỏ làm Tiêu Dao Du cảnh giác hô to.
Tiêu Dao Du hai tay che trước ngực hơi ngẩn người lên nhìn về phía âm thanh phát, một cái bóng người hiện lên rõ rệt trong đêm, nàng lập hỏi:"Ai?"
Đằng kia vẫn rất âm lặng...
Trời cũng tối rồi đi, là động vật hít thở thì đi ra, chớ có hù dọa người ta rứa chứ!
Tiêu Dao Du lặng xuống đáy hồ lấy mấy hòn đá to lên, vẻ mặt có chút e ngại bắt đầu động thủ. Một cục đá to ném tới cái bóng.
Tiếng đá rơi bộp. Mấy cành cây lung lây vài lần sau đó im bặt trở lại, cái bóng người vẫn lặng thin đứng đó không nhúc nhích. Tiêu Dao Du một chút rợn người mặt nghiêm trọng hướng nhìn, sau đó bơi nhẹ sang về phía bờ đổi góc chăm chú quan sát cái bóng...thì ra chỉ là hai cành cây xum lá ghép lại, trời tối quá dạ ảnh trong như dáng người đang đứng. Làm nàng sợ gần chết, Tiêu Dao Du vuốt ngực mình nhắm mắt thở dài...
"Tu cô nương"
"Úi cha mẹ thần thánh ơi!". Tiêu Dao Du giật bắn cả người vung tay đập nước tung tóe ngã xuống đáy.
Người ở trên bờ hướng xuống mặt hồ đã nuốt mất người:"Tu cô nương không sao chứ?"
Cũng may là gần bờ, nước không cao lắm, chân đụng đáy dễ dàng trụ lại cơ thể định hình. Uống mấy ngụm nước trồi đầu lên, Tiêu Dao Du ngẩn nhìn nhân một cái hắc từ trên xuống dưới đứng trên bờ cách nàng không tới hai mét:"Tổng đốc đại nhân?"
"Là tại hạ!"
Tiêu Dao Du nổi giận.
"Đêm hôm khuya khoắt còn bận đồ đen cái gì? Muốn hù chết người a!!!"
Người ở trên bờ cũng chỉ im lặng, không nói không đáp đứng bất động đối hướng Tiêu Dao Du mạn sa hơi nghiêng xuống. Tiêu Dao Du khó hiểu ít giây, sau đó nhìn theo hướng Hắc y cuối đầu nhìn vào ngực mình....
Tiêu Dao Du xanh mặt, ở trong nước nhảy cẩn lên bắt chéo tay che lấy ngực mình xoay người che chắn hét lớn:"Aaaaa..."
"Dâm tặc!!!"
Từ sau mạn sa rung rinh liền phát ra tiếng phụt, một tràng cười khúc khích.
Xuân Diệu thật không nhịn được thú vị con người này. Quá giới nghiêm tự tiện rời khỏi đều tưởng y tay chân xích sắt vẫn cứng đầu kế hoạch bỏ trốn, trong doanh đã muốn điều hai suất tuần binh đến tra bốn hướng thu thập y. Thật không ngờ, người này đơn giản ở đây vui vẻ tẩy diện.
Xuân Diệu vốn không xác định rõ Tu Diêu Dao giới tính. Ngoại hình y chính là nam tử cao to nhưng nói cái kia bình thường lại tiểu cô nương hành động, Liệt Oanh luôn nói rằng đích Tu Diêu Dao diễn kịch, nhưng theo Xuân Diệu thấy cái kia chỗ Tiêu Dao Du sinh hoạt tự nhiên, chính là thối quen hằng ngày phản xạ, nếu đích diễn kịch thật không thể được như vậy.
Với Xuân Diệu, Tu Diêu Dao tuy ngày thường đều loạn thất bát tao, hành xử thất thường nhưng không phải kẻ đáng lo. Cùng một chỗ nhiều ngày vô tình phát hiện Tu Diêu Dao này chính là một lang y rất tài giỏi, thú hoang bị thương chỗ y trên đường nhặt được qua y chữa trị chỉ qua ít ngày đều thương lành nhanh khỏi. Là cưỡng chế y đến quân doanh, y sống chết không theo nhưng đến khi gặp những binh sĩ bị thương kia, y lại không nói tiếp lời nào liền buông tay gấp gáp đến chữa trị. Xuân Diệu mỉm cười.
...
Tiêu Dao Du đang rất tức giận!
"Ngươi biến thái a!". Cả người ngâm trong nước, Tiêu Dao Du mặt có chút đỏ bừng tức giận lớn tiếng chửi người đứng cười ở trên bờ.
"Tu cô nương, tại hạ thế nào biến thái đây?"
"Người ở nơi này lén nhìn ta tắm, còn nói không phải biến thái!"
"Tu cô nương, là bọn ta đứng chỗ này đã lâu". Giọng có chút ý cười.
"Hừ, nếu các người thực sự đến trước ta thế nào không nhìn thấy?". Rõ ăn nói càn rỡ! Khoan đã...y nói là:"Bọn ta?"
"Đúng vậy! Là bọn ta tới trước!". Liệt Oanh từ phía sau bước ra, cả người bạch y hiện lên một mảng ướt to, vô cùng sát diện nghiếng răng nghiếng lợi ánh mắt thiêu đốt nhìn xuống Tiêu Dao Du:"Ở nơi phong cảnh tốt như thế thật không biết con khỉ từ đâu đến la hét ầm ĩ, còn khả nhiên thoát y tẩy dục. Thật đúng không biết xấu hổ!"
Mặt Tiêu Dao Du liền biến đỏ ngầu...nói vậy cảnh kia mình tắm rửa bọn họ là thấy cả đi. Vậy...
Trăng ở Tây Nam gần xuân chí đặc biệt rất lớn, nơi này gọi Nguyệt hồ là một trong năm thắng cảnh nổi tiếng nhất vùng ngũ bát. Liệt Oanh theo Xuân Diệu đến bờ hồ uống trà bồi chuyện, thật không ngờ nước từ đâu bất ngờ ụp đến tạt hết vào người Liệt Oanh. Chính là tâm trạng không vui còn phát hiện kẻ gây ra lại là kẻ duy nhất trên đời này Liệt Oanh hận phải đội trời chung, Tu Diêu Dao, Tu biến thái!
Tối đêm giờ dậu, không biết là bị bệnh gì lại thoát y nhảy xuống hồ tắm rửa lại còn hát hò khó nghe. Liệt Oanh bên bờ hồ nhìn bộ y phục rách nát, phía trên còn có hai cái bánh to, một trong đó bị cắn góc nhìn rất nham nhỡ, hỏi sao ngực tên kia lúc lớn lúc nhỏ, lúc không đồng đều, còn không phải là đây!
Vốn từ đầu đã khẳng định Tiêu Dao Du là nam nhưng thực tại chứng minh Tiêu Dao Du đích nam nhân lại khiến Liệt Oanh càng thêm bực bội:"Ngươi đây là còn gì muốn nói, Tu cô nương...hay là ta nên phải đúng gọi Tu công tử?!"
"Ẻh?!"
Tiêu Dao Du vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên Liệt Oanh cùng Xuân Diệu. Bọn họ cho rằng ta là nam nhân a? Tiêu Dao Du cuối xuống sờ soạn cơ thể mình, sao đó trong lòng hét to, ta chỗ nào giống nam nhân a?! (Liếc xéo khinh bỉ) Ờ thì ta có cao to một chút! (Liếc xéo khinh bỉ) Ờ ta ngực phẳng thì sao, bộ chưa thấy gái hai lưng à! (Liếc xéo khinh bỉ) Ờ thì da vẻ đen đúa, body rắn chắc, cơ bụng nở nang là cái tội ạ, ngươi thử cả ngày leo núi coi người có đen thân có rắn ko cho biết!
Tiêu Dao Du tổn thương lòng nghiêm trọng, nàng mím mím môi, nước mắt rưng rưng vẻ mặt uất ức đáng thương nhìn Liệt Oanh một cái sau đó ngã đầu khóc rống.
"Các người ức hiếp ta, oa oa oa"
Liệt Oanh nhìn đến hất tay khinh thường. Xuân Diệu đứng bên này hồi lâu bất ngờ cử chỉ:"Tu...cô nương, trước cũng nên rời đi, ở trong nước lâu để nhiễm phong hàn không tốt"
"Ta không lên, các ngươi đều ở đó ức hiếp ta, ta không lên! Oa oa"
"Tu cô nương trước lên có việc gì để sau nói"
Liệt Oanh cực bực mình:"Hắn không lên thì cứ để hắn ở đó đến chết đi! Phiền phức!"
"Oanh nhi..."
"Ngươi rõ ràng muốn mưu hại ta mà, ta không lên, oa oa!"
"Ngươi đến cùng có lên không?". Liệt Oanh tức giận.
"Ta không lên!"
"Ngươi không lên ta liền giết ngươi!". Liệt Oanh nghiến răng.
"Ngươi có giết ta ta cũng không lên!"
Liệt Oanh giơ một tay lên định chưởng xuống, Xuân Diêu bên cạnh còn chưa kịp can ngăn...bỗng dưng sắc mặt Tiêu Dao Du đột ngột đanh lại, nét mặt vô cùng nghiêm trọng, cuối đầu chăm chú, đưa một ngón tay về phía Liệt Oanh ra hiệu.
Liệt Oanh vì bất ngờ mà dừng lại hành động mắt trưng trưng nhìn Tiêu Dao Du, y như đang nghe ngóng cái gì đó. Còn chưa kịp mở lời, Tiêu Dao Du đã xoay người hướng Liệt Oanh nói:"Đưa y phục cho ta!"
Liệt Oanh hừ khinh thường nhưng không nhận Tiêu Dao Du phản ứng, ngược lại vẻ mặt Tiêu Dao Du vô cùng nghiêm trọng:"Ta không nói đùa!"
"Ngươi...". Liệt Oanh tức giận, còn chưa đáp trả, Xuân Diệu thanh trầm nói:"Đưa y phục cho nàng đi".
"Ném áo dài của ta xuống đây, còn lại tự ta đến lấy, không phiền Oanh thiếu hiệp!"
Liệt Oanh nhăn mặt, nhìn Xuân Diệu một cái sau đó không cam lòng đá chiếc áo dài xuống Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du mỏng manh khoác vào, vì hai tay mang xích sắt, áo cởi ra vốn đã rách chỉ che được một phần yếu điểm cơ thể, nàng từ dưới hồ bước lên, cả người ướt đẫm.
Sơ sài bận y phục vào người phần lớn đồ đạc đều bỏ lại, Tiêu Dao Du còn không kịp mang hài đã nhanh chân hướng vào rừng.
"Tu cô nương, là việc gì?"
"Có tiếng động!". Tiêu Dao Du vẻ mặt rất nghiêm trọng.
"Động?". Xuân Diệu thanh âm hỏi.
"Ta nghe thấy tiếng trẻ con!"
Tiêu Dao Du bước chân dốc sức về phía trước, trong rừng, cây cối u uất, chỉ có thể men một chút ánh trăng le lói xuyên qua màn đêm. Xuân Diệu theo sau Tiêu Dao Du im lặng tịch mịch, Liệt Oanh cũng không tình nguyện đi cùng. Điểm đến thời gian, Tiêu Dao Du đột ngột dừng lại, quay đầu suỵt một cái ra hiệu với Xuân Diệu cùng Liệt Oanh.
Tản một tán cây ra, trước mắt hiện lên ánh lửa bập bùng, xung quanh mã xe trụ khung cối lồng sắt chấc đầy trẻ em bên trong, Tiêu Dao Du giọng câm giận nói:"Bọn buôn người!"
Nhóm có hơn mười tên cao to bận ngoại phục, vừa hay một tốp trẻ em mới lại được bán vào. Tên buôn béo ú mặt cười dâm tà vuốt râu nhận lấy túi tiền cân lượng, sau đó đẩy năm sáu đứa trẻ lên cho tên đầu đảng kiểm tra. Mấy đứa nhỏ bị sờ soạn khắp người hoảng sợ khóc rống lên. Nhưng chỉ một âm tiết phát ra, roi vọt từ chăm thả của tên béo ụ liền vút roi đánh xuống hét lớn trái ngôn ngữ. Mấy đứa nhỏ đau đớn sợ hãi liền nít bặt không dám rên một từ.
Cuộc mua bán trao đổi đều bằng ngoại ngữ, Xuân Diệu cùng Liệt Oanh đứng quan sát cũng không hiểu gì, chỉ thấy Tiêu Dao Du tay cầm tán cây lá đều muốn vò nát, vẻ mặt tức giận chửi đổng:"Khốn kiếp!"
Bọn buôn người này xem ra là hai nhóm, một từ nội quốc đích tên béo ú kia, còn lại không nghi ngờ là từ Tang quốc. Có hơn ba mã lồng, mỗi lồng chứa hơn chục đứa nhỏ nằm chất chồng chen chúc lên nhau, đứa nào đứa nấy cả người dơ bẩn gầy trơ xương. Khung cảnh còn tệ hơn gà chó!
Xuân Diệu cùng Liệt Oanh trầm mặc nhìn Tiêu Dao Du, chính Liệt Oanh mở miệng trước:"Chủ tử, ta đến cứu hài tử!"
Liệt Oanh nắm kiếm định rời đi, Tiêu Dao Du lại bất ngờ nắm cổ tay Liệt Oanh lại ngăn cản:"Không được!"
"Một mình ngươi có thể đánh thắng bọn họ?"
Liệt Oanh liền hất mạnh tay:"Không phải chuyện của ngươi?"
Tiêu Dao Du không tức giận, vẻ mặt ngược lại nghiêm túc đối Liệt Oanh nói:"Một con đường này qua rừng chuyển hơn bốn mươi đứa nhỏ, ngươi thật nghĩ bọn họ chỉ có mười người?"
Liệt Oanh liền đứng khựng....
"Tu cô nương là nghĩ nên làm thế nào?". Xuân Diệu đến cùng cũng lên tiếng.
"Phiền nhị vị quay về quân doanh đến tìm người hỗ trợ, ta ở nơi này theo bọn họ để một cái dấu sau đó cùng mọi người hợp mặt!"
"Hừ, ngươi năm lần bảy lượt tính kế bỏ trốn, đây vì sao ta phải nghe ngươi nói?"
Tiêu Dao Du có phần khó chịu Liệt Oanh không nhìn hoàn cảnh nói, nàng chỉ vẻ mặt nghiêm túc đáp:"Ta nhiều năm vào rừng hái thuốc, địa thổ rừng không phải điểm lớn với ta, ngược lại nhị vị không chắc chắn. Nếu Oanh thiếu hiệp không tin tưởng ta đều có thể hoán đổi, ta chỉ muốn nói một điều: người có thể đi theo, nhưng không thể bị phát hiện, nếu sự việc thất bại, chính không phải đối bản thân nguy hiểm mà còn đối mấy mươi đứa nhỏ kia vận mệnh!".
Liệt Oanh bỡ ngỡ cảm thấy đuối lý chính ánh mắt Tiêu Dao Du sắt như thanh kiếm nhìn mình. Bất chợt Xuân Diệu lặng âm nói:"Oanh nhi, là theo nàng nói đi!"
"Không được chủ tử! Người...". Còn không để nàng nói hết câu Xuân Diệu giọng áp lực cùng Liệt Oanh:"Đây là lệnh!"
Liệt Oanh vô cùng tức giận, chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Dao Du hừ một cái quay đầu bỏ đi.
"Khoan đã! Oanh thiếu hiệp, phiền người mở khóa giúp ta"
Liệt Oanh quay đầu đối to Tiêu Dao Du nghiến răng. Xuân Diệu thanh âm đáp:"Cởi trói cho nàng đi". Liệt Oanh không cam lòng đến mở xích sắt cho Tiêu Dao Du.
"Đa tạ Oanh thiếu hiệp!". Mặc Liệt Oanh sắc mặt kém, Tiêu Dao Du cười cùng nàng một cái không tư vị, sau đó nhanh người quan sát nhân buôn động thái. Xem ra bọn họ không có ý ở nơi này trụ qua, cộc liều cùng lửa trại đều bị dọn dẹp, mấy đứa nhỏ chỉ trong phút chóc khi các nàng tranh luận đã bị đánh thuốc mê man bất tỉnh. Chỉ sợ là đêm nay nhanh chóng vận chuyển!
......
Hế lô mọi người, Qh'đây, Qh' vừa công tác về VN hôm nay, thấy TDXD mãi ko xuất triển mà thôi, Qh'làm chương cho mọi người đỡ quên là có đọc qua truyện này.
Tiêu Dao Xuân Diệu tác giả viết theo thể loại giang hồ phiêu lưu, không hẳn BH nên tình tiết phát triển tình cảm sẽ chậm nhiệt rất nhiều so với truyện BH thông thường. Sự việc TDD cưới vợ như Văn án là tình tiết có thật trong truyện nên mn yên tâm, TDXD ngoài cốt truyện giang hồ nói về cuộc đời hành hẹ sấp mặt của TDD sẽ còn có một chuyện tình lâm ly bi đát nhưng ko kém phần chân thành đi xuyên suốt truyện giữa hai nhân vật chính. Vào những chương đầu xuất hiện hình ảnh Xuân Diệu không được khắc họa tốt lắm, thậm chí là mờ nhạt so với nhiều nv phụ, tác giả đã viết như vậy. Qh'biết truyện này qua email, trong bản chữ trên ảnh, truyện ko có bất cứ giới thiệu nào báo trc nội dung, lúc đó khi đọc đến những chương này Qh'còn tưởng Xuân Diệu là nv phụ =]]~
Qh'ko sở hữu truyện Tiêu Dao Xuân Diệu nên chỉ có thể cố gắng hết sức update chương trong khả năng của Qh'. Truyện CÓ CHỈNH SỬA bởi Qh', do Qh' nghĩ văn phong của tác giả khó để các bạn mới đọc hiểu được ý tác giả muốn nói gì. Từ ngữ của tác giả để phải dịch ra gộp thành từ điển 5000 từ dư sức luôn đó. Tuy văn phong so với bản gốc có phần khác biệt nhưng Qh' đảm bảo nội dung 100% như bản gốc, Qh'ko thêm hay bớt bất cứ tình tiết nào.
Tiêu Dao Xuân Diệu là bộ duy nhất của tác giả viết update mà không qua Biên tập viên, vì vậy sẽ có rất nhiều sai sót, sạn từ ngữ, câu văn cũng như nhiều nội dung thừa làm truyện thiếu mạch lạc, nó ko hẳn là tác phẩm hay nhưng Qh'cảm ơn các bạn vẫn theo dõi đón đọc điều này giúp Qh'động lực rất nhiều tìm cách up tiếp. Qh' thật lòng cảm ơn mn! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!