Ra khỏi thạch động, bọn họ đi theo một cái đường mòn. Tiêu Dao Du nhìn khuôn rừng rậm rạp không dấu vết hiện người từng qua lại, nàng rõ bản thân đã ra sai đường. Nhưng cũng không thể nói Xuân Diệu cùng mình quay trở lại thạch động. Từ mấy chuyện đã xảy ra, trông Xuân Diệu có điểm nào ổn?
Fuck, mình quái gì lại lo lắng cho nàng ta! Tiêu Dao Du nghiến răng nhìn Xuân Diệu một cái khó chịu vò tóc ngoảnh đầu bước đi.
Cánh rừng này rất cổ, có lẽ nó đã ở đây hơn vài ngàn năm. Các cây đại thụ đều rất lớn, cao hơn trăm mét, tản lá u dày chen chúc nhau như muốn che hết mọi ánh sáng chiếu xuống vùng đất này.
Tiêu Dao Du biết khá nhiều về thực động vật, nàng không phải ham thích gì, chẳng qua chỗ Bá Nhạc nàng thực dụng được không ít đồ, lão ta có rất nhiều cuốn sách quái đản. Thời gian vì quá rảnh rỏi mà đọc qua, trong đó có bốn Dịch quyển người viết kể lại hành trình khám phá vùng đất mới, truyện miêu tả chi tiết rất nhiều loại động thực vật kỳ quái, cùng nghiêm cứu qua. Chỗ nào có cây ba vỏ, nhựa đỏ như máu, điểm thời gian lột da thay áo như người, rồi loài cây không lá, ăn thịt động vật tồn tại, kiểu quái gì mà nó sống được mà không cần quang hợp, rồi nó tiêu hóa protein kiểu quái nào. Ảo tung chảo thế đấy, Tiêu Dao Du đơn giản cho qua rằng nó ba cái tiểu thuyết viễn tưởng tào lao văn vẻ cộc lốc, đọc giết thời gian đỡ chán cũng tạm. Nhưng đến thời điểm này, Tiêu Dao Du rất xanh mặt nhìn vạn vật xung quanh, neutron não hoạt động hết công suất chỉ để nhớ lại toàn bộ những gì mình đã đọc trong cái tiểu thuyết từng cho là vớ vẫn ấy để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình. Trong một đoạn sách viết, có loài cây thân đen như nhọ nồi, gốc kết bọng lớn rỗng bên trong, rễ cây rất độc, thường sinh trưởng ở những vùng đầm lầy u uất. Oh yeah, những gì bạn đang tưởng tượng tới đích xác đang hiện trước mặt Tiêu Dao Du.
Một cái đầm lầy chính hiệu với toàn gốc cây Cự Xà, đó là tên của nó. Tiêu Dao Du nhớ rõ vì rất nhiều đêm ác mộng cùng con cự xà trong cái tiểu thuyết chết dẫm ấy. Loài cây này được gọi tên là Cự Xà đơn giản chỉ vì xung quanh nó luôn có một vài con cự xà chọn làm tổ. Chúng thích đẻ trứng trong bọng gốc cây, ẩn mình trong dòng nước đen kịt đầy chất độc, im lặng chờ đợi con mồi kế tiếp xuất hiện và phập...đoán đi! Tiêu Dao Du lập tức đen mặt.
"Chúng ta quay trở lại hang động!"
Xuân Diệu điểm khó hiểu gương mặt Tiêu Dao Du xuống sắc nhìn mình đầy hoảng loạn. Nàng đối khung cảnh đầm lầy trước mắt không hiểu Tiêu Dao Du có gì sợ hãi. Đầm lầy này có lẽ trải rất dài, Xuân Diệu nhìn trái phải vẫn không thấy điểm dừng, nhưng nếu từ điểm nàng băng thẳng qua, nó chỉ rộng khoảng một dặm. Bên kia đầm lầy nhìn qua là điểm tiếp nối đường mòn họ đang đi.
"Quay trở lại?". Xuân Diệu trầm giọng hỏi. Nàng nhìn Tiêu Dao Du vẻ mặt khẩn trương đi đến ven đầm lầy chăm chú nhìn xuống dòng nước, mặt nước tĩnh lặng đến không một gợn sóng.
"Điểm bên kia đã là tiếp đường, ngươi vì sao muốn quay trở lại?"
Tiêu Dao Du vẫn không đáp, Xuân Diệu nhìn Tiêu Dao Du sắc mặt đột biến tối đen khi dùng cây kéo lên một lớp vỏ mắc sợi kết vẩy trắng tinh từ dòng nước đen kịt. Tiêu Dao Du vừa nhìn thấy liền hoảng đến mức vứt ngay cây cầm trên tay xuống nước, mặt Tiêu Dao Du từ đen chuyển sang trắng bệch tay chân run lẩy bẩy ngã ra mặt đất. Sau đó Tiêu Dao Du giọng run rẫy đầy nghiêm trọng nói:
"Đi ngay! Rời khỏi đây ngay lập tức!"
Không để Xuân Diệu một lý do, không một lời giải thích, Tiêu Dao Du chạy đến ngay chỗ Xuân Diệu một mạch nắm cánh tay nàng, mạnh lực kéo nàng đi.
Tiêu Dao Du vô cùng hoảng loạn!
Nàng bên ven đầm lầy chợt thấy thứ kỳ lạ gì đó trôi bồng bềnh trong nước, vì nghi hoặc liền tìm cành cây vớt nó lên. Đến khi nhìn rõ thứ trước mặt mình, Tiêu Dao Du chỉ có thể tối đen mặt, sợ đến chết khiếp. Là một miếng xà thoái! Nhìn độ vảy cùng vòng cung của nó thật không thể tưởng tượng nổi con rắn đó khủng đến thế nào mới có thể cho ra miếng thoái to như vậy. Những gì hiện ra trong não bộ Tiêu Dao Du liền làm Tiêu Dao Du trắng mặt. Tiêu Dao Du nhớ mình bước ra động liền thấy một cái đường mòn nhưng lại không tìm ra bất kỳ dấu vết gì thể hiện có người từng qua lại xung quanh. Giả thuyết đường này rất lâu không có người sử dụng đi: Nếu đã lâu không có ai sử dụng, từ chỗ khu rừng này rêu cùng thực vật nhỏ sẽ nhanh chống làm mất con đường này chỉ ngay sau vài tuần nhưng dấu trên đường họ đi lại còn rất mới, mặt đất trơn lán không dính một chút rêu. Nghĩ lại mọi chuyện, Tiêu Dao Du đứng sững người ngay tại chỗ, đường này không có dấu vết người qua lại là hiển nhiên vì vốn con đường này tạo ra không phải do người đi lại mà là do một con xà trườn!
Tiêu Dao Du nhớ cái mùi tanh tưởi kia trong thạch động, chả trách nàng thấy quen như vậy, mùi của xà. Chỉ là cái mùi tanh nhờn nhợn này còn pha thêm chút hôi thối làm Tiêu Dao Du khó nhận ra. Ẩn nhẫn xem xét hành động, trở lại thạch động kia không phải ý hay, nói trắng ra cái động đó không phải hang của con cự xà kia thì chỉ có thể là một cái ổ bọ cực to. Còn đi xuyên đầm lầy? Nếu Tiêu Dao Du chưa từng đọc Dịch quyển thì có thể lắm, nhưng nàng lại đã đọc qua. Vì vậy Tiêu Dao Du đánh liều một phen, quay trở lại thạch động ít nhất nàng cũng biết rằng còn có cơ hội ra khỏi đây, còn đi theo con đường rắn trườn này, có trời mới biết thứ quái quỷ gì đang chờ bọn họ phía trước!
Trong rừng rậm xuyên qua, Tiêu Dao Du kéo Xuân Diệu mạnh bạo, hành động hốt hoảng tháo chạy như bị quỷ truy. Chỗ Xuân Diệu bước chân không theo kịp Tiêu Dao Du vấp phải rễ cây liền ngã xuống đất, Tiêu Dao Du cũng không kịp phản ứng đỡ nàng. Từ chỗ va chạm, đầu gối cùng hai bàn tay Xuân Diệu liền rỉ ra máu trông vô cùng buốt rát.
"Ngươi đi tiếp được không?!". Không phải hỏi thăm, Xuân Diệu đối gương mặt Tiêu Dao Du vẫn rất hốt hoảng hối thúc mình nhanh rời khỏi, trong lòng nàng có chút tức giận.
"Ngươi vì sao phải gấp gáp quay trở lại thạch động như vậy?"
"Không có thời gian giải thích đâu, đưa tay cho ta, ngươi nếu không tự đi được ta sẽ mang ngươi đi!"
Tiêu Dao Du rất không kiên nể, nói xong liền đến gần đỡ lấy Xuân Diệu trên tay ôm nàng tiếp tục di chuyển. Xuân Diệu cũng không có phản kháng chỉ là nàng thực sự khúc mắc nguyên do, nàng ngẩn đầu nhìn gương mặt hốt hoảng lem luốc đầy mồ hôi của Tiêu Dao Du suy nghĩ.
"Có phải có thứ gì bên dưới đầm lầy kia không?" Nàng hỏi.
Tiêu Dao Du vẻ mặt đầy ngạc nhiên cuối đầu nhìn xuống Xuân Diệu nhưng nàng cũng không có trả lời. Hơi thởi Tiêu Dao Du có phần dồn dập hơn từ cơn mệt mỏi thấm dần vào cơ thể.
"Ta biết chúng ta đã đi sai đường!" Nàng nói.
Tiêu Dao Du lúc này mới bất chợt dừng lại. Hơi thở nặng nhọc phập phồng, Xuân Diệu cảm nhận rõ nhịp tim đập loạn trước ngược Tiêu Dao Du, sắc mặt Tiêu Dao Du biến nhạt đi, y đặt Xuân Diệu đứng xuống, nét mặt căng thẳng cùng nghi hoặc chăm chú quan sát xung quanh. Xuân Diệu nhìn theo hướng Tiêu Dao Du quan sát không khỏi khó hiểu hỏi:"Có việc..."
"Suỵt!". Tiêu Dao Du liền đối Xuân Diệu đưa ngón tay lên ra hiệu im lặng.
Một tiếng rột roạt phát ra!
Tiêu Dao Du ngay lập tức kéo Xuân Diệu ngã xuống đất lăn vào một bụi rễ cây đầy rêu xanh. Tiêu Dao Du ôm lấy Xuân Diệu vào trong lòng một tay bịt kín miệng nàng, từ một điểm thở Tiêu Dao Du một hơi cũng không hít.
"Tin tưởng ta!". Đối với Xuân Diệu phản cự, Tiêu Dao Du nói.
Tiếng sột xoạt ngày một gần hơn, đến cả Xuân Diệu cũng nghe thấy, Xuân Diệu bất ngờ cảm nhận rõ cơ thể run rẩy Tiêu Dao Du ôm nàng. Xuân Diệu nhẹ gật đầu ra hiệu, Tiêu Dao Du liền rời tay khỏi miệng nàng.
Từ điểm hở giữa rễ cây và mặt đất, một lớp da kết vảy trơn trượt từ phía sau trườn đến. Xuân Diệu lúc này mới hiểu rõ vì sao Tiêu Dao Du lại trở nên hoảng hốt đến vậy. Một con Đại Xà!
Từ góc nhìn của Xuân Diệu, đầu nó to hơn một sải tay hán tử, mình rộng một thuớc, dài hơn bốn trượng. Càng về cuối đuôi của nó càng to, đến khi Xuân Diệu hoảng hốt nhìn thấy gương mặt người cùng tay chân hiện lên sau làn da căng mộng của đại xà liền đông cứng, nàng quán tính hít hơi lạnh kêu lên một tiếng. Tiêu Dao Du giật mình nhanh chống kéo tay che miệng Xuân Diệu lại.
Cự Xà ngẩn đầu.
Lưỡi nó chia ra không khí thăm dò vật chất, vòng người trườn lại về phía sau ngang qua Tiêu Dao Du và Xuân Diệu, cả hai nằm trong bọng cây liền hít một ngụm hơi lạnh bất động căng cứng. Tiêu Dao Du nghe mùi tanh càng lúc càng thoáng đi trong lòng mới thả lỏng hít thở, qua ít lâu mọi thứ thật sự im lặng nàng mới buông người Xuân Diệu ra, nói cùng nàng:"Ra thôi!"
Xuân Diệu theo giọng nói liền xoay người lại, vừa vặn nằm gọn trong lòng Tiêu Dao Du, Tiêu Dao Du đối Xuân Diệu hành động liền ngước xuống nhìn, môi liền đụng vào tráng Xuân Diệu:"Ngươi!". Nàng một chút rối loạn xấu hổ kinh hách liền lúng túng cựa loạn trong lòng Tiêu Dao Du.
"Đừng động đậy, chỗ ngươi đè lên vạc áo ta, ta không rời đi được". Tiêu Dao Du một tay đỡ lấy eo nàng, kéo góc áo của mình kẹt dưới lưng Xuân Diệu ra. Cái bọng rễ cây này rất chật, cơ thể hai người bọn họ dường như dính sát vào nhau, không có khoảng cách, việc này đối với Tiêu Dao Du không phải chuyện lớn lao gì, đều là chị em phụ nữ động chạm này nọ thì có tính là gì?
Nhưng với Xuân Diệu lại khác, nàng nhận định Tiêu Dao Du nam tử. Không nhắc thân phận Xuân Diệu đặc biệt, chỉ nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, Tiêu Dao Du chỗ thân thể nam nhân rõ rệt lại luôn nhận định bản thân nữ nhân, đối với Xuân Diệu hành động lỗ mãn lại coi như việc không đáng gì. Nói cho phải lẽ, người bình thường rộng lượng nhất nhìn nhận, cho dù có là hai nữ tử đi chăng nữa hành động thân mật như thế cũng không đúng với lễ đạo.
Tiêu Dao Du trở người ôm Xuân Diệu lộn một vòng vào trong, sau đó lăn ra khỏi bọng cây trước, phũ rêu đất trên người xong mới để ý nhìn qua Xuân Diệu vẫn bất động nằm trong bọng cây:"Ổn rồi, ra đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi!". Chỉ nhìn Xuân Diệu im lặng không động đậy đối đáp. Tiêu Dao Du cảm thấy kỳ lạ lại hỏi:"Sao vậy?"
Nín thin cả hơi, Tiêu Dao Du qua khe hở rễ cây nhìn xuống gương mặt Xuân Diệu đang đỏ hồng lên, mắt nhìn xuống đất bậm môi tránh né khó khăn nói một chữ:"Kẹt."
Tiêu Dao Du nhìn vẻ mặt tức giận xấu hổ của Xuân Diệu liền không nhịn được xoay lưng cắn môi nhịn cười. Đáng yêu thế!
Cũng không phải Xuân Diệu bình thường bộ dạng nhu hòa thật ra cái mặt quỷ dạ xoa tính tình bà la sát ngoại ra cũng cái nữ tử đáng yêu. Vừa nghĩ xong, Tiêu Dao Du tay phải liền xua xua mớ suy nghĩ trên đầu đi, nàng ta đáng yêu cái b**p, còn không phải đụng chút liền đánh người. Quỷ dạ xoa!
"Ngươi có định giúp ta không?"
"Dạ dạ, em giúp, đại tỷ nằm yên đợi em một tý!". Tiêu Dao Du vẻ mặt
khinh khỉnh liếc mắt xuống Xuân Diệu giọng điệu trêu chọc đáp.
Xuân Diệu thực nghĩ không muốn đôi co với người này.
Tiêu Dao Du cuối xuống trườn nửa người vào bọng cây, một tay mò sau lưng Xuân Diệu bắt được cái dây thắt lưng vướn vào rễ cây, Tiêu Dao Du liền mạnh tay bẻ gẫy rễ cây, sau đó trườn lại ra ngoài, lại đứng lên phủi bụi quần áo. Xuân Diệu ngay sau đó cũng ra theo, Tiêu Dao Du chỉ thấy Xuân Diệu vừa ra còn chưa kịp đứng dậy đã ngẩng đầu lên nhìn mình vẻ mặt đầy khiếp sợ...
Tiêu Dao Du đột nhiên gợn một đợt lạnh sống lưng, nổi cả da gà. Cái mùi tanh tưởi đó lại đến, Tiêu Dao Du nhìn vào con ngươi như hố sâu vũ trụ của Xuân Diệu phản chiếu hình ảnh mình cùng một con cự xà ngẩn đầu sau lưng to gấp ba lần nàng.
Tay chân Tiêu Dao Du run lên cầm cập.
Tiêu Dao Du nhìn Xuân Diệu nét mặt nhăn nhó nghiêm trọng lắc đầu nhìn mình ra ám hiệu. Đừng quay đầu lại!
Não Tiêu Dao Du bảo mình nên cấm đầu mà chạy, nhưng cơ thể Tiêu Dao Du lại cứng đơ như xác chết, cả người không điều khiển được ngoáy 180 độ quay đầu lại nhìn.
Một con dark snake cái đầu to hơn cái cột đình, **** (chửi thề =))), thì ra cái truyền thuyết con rắn to hơn cái xe tăng ngày xưa má kể là có thật, cái kiểu mà con rắn ở trong rừng cứ có tiểu đội đi ngang qua nó mở mồm ra hút vào một cái là mất xác hết luôn ấy. Tiêu Dao Du thề nhìn con xà xong sợ muốn són ra quần, đầu đổ đầy mồ hôi, tay chân nàng càng run lên dữ dội hơn nữa. Mặt Tiêu Dao Du tái mét quay đầu lại nhìn Xuân Diệu cũng đang sợ hãi ngồi trên mặt đất, Tiêu Dao Du đối nàng đưa năm ngón tay lên sau đó gập từ từ xuống, môi run rẩy nhấp nháy khẩu hình nói với nàng: chạy đi!
(Truyện do tác giả Hoàng Thái Nhi người Việt Nam viết, truyện được biên tập lại bởi Quỳnh - it's me! Về nội dung, tình tiết, chi tiết truyện giữ nguyên 100%, về ngôn từ dịch giải - thay đổi, thay thế 60%, đọc thấy hay xin thả tim, còn không thích xin cũng đừng buông lời cay đắng!)