Tiêu Dao Xuân Diệu

Chương 45: Tây Nam (13)




Xuân Diệu gương mặt nhợt nhạt đứng trước cửa ngóng trông.
Từ chỗ nàng cùng Tiêu Dao Du tính ra cũng không phải có liên hệ gì đặc biệt, chỉ là bèo nước gặp nhau kết một cái duyên. Tiêu Dao Du hết lần này đến lần khác mạo phạm nàng, Xuân Diệu kỳ lạ bản thân nàng đến nay không một chút khó chịu, mà hiện tại, từ chỗ tin tức Tiêu Dao Du sống chết không rõ lòng nàng liền vô cùng lo lắng. Càng trưởng thành tâm càng lúc càng bình, cũng đã bao lâu rồi cái cảm xúc này nàng không còn nhớ mình có nữa. Cơn mệt mỏi thấm nhuần vào cơ thể nàng, Xuân Diệu nhìn theo ánh chiều tà hai mắt dần dần nhắm lại...
Cảm giác mơ màng có người khoác chăn lên người, Xuân Diệu cũng không mở mắt ra nàng theo thói quen mở miệng hỏi:"Oanh nhi, là khi nào rồi?"
Người kia vì câu hỏi của Xuân Diệu liền có chút bối rối:"Cô nương, ta không phải Oanh nhi"
Xuân Diệu choàng tỉnh, nét mặt cảnh giác nhìn nam tử trước mặt.
"Ngươi là ai?"
Người kia liền có chút thất vọng, vẻ mặt buồn bã trầm mặt.
"A, Trục Hoành! Con đến rồi à!" Người nói là Phương Dịch, y cùng Dịch Tần đã trở lại.
"Phương thúc, Dịch a di!" Nam tử nhìn hai người lễ phép chào.
"Thế nào, lại đến nhìn tiểu cô nương sao? Ha ha, Phương thúc nói ngươi biết tiểu cô nương mở mắt ra thật đúng xinh xắn, đôi mắt cũng rất đặc biệt nga, một màu xanh biếc như lá, ha ha" Phương Dịch nhìn nam tử đứng một bên mặt càng lúc càng đỏ không nhịn được cười lớn.
Khác với Phương Dịch, Dịch Tần là người tinh ý, trước mắt đều nhìn ra Xuân Diệu ánh mắt lo lắng trông chờ, Dịch Tần khoác hòm thuốc ra mệt mỏi bước đi:"Vào nhà trước, chuyện gì nói sau"
Bốn người cùng vào trong nhà, Dịch Tần xếp một ấm trà để trên bàn, cả bốn người ngồi cùng nói chuyện.
"Hài tử, tiểu hài tử kia là gì của ngươi?" Người hỏi là Phương Dịch.
Xuân Diệu có điểm giật mình, lo ngại ánh mắt đầy trông chờ của Phương Dịch nhìn nàng.
"Y là gia nhân của ta"
Phương Dịch nghe xong câu trả lời liền ngã người cười khanh khách vỗ vỗ lưng nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh lớn tiếng nói:"Ha hả, chỉ là gia nhân thôi, Trục Hoành ngươi vẫn còn cơ hội theo đuổi được, cố gắng lên, ha ha"
Dịch Tần một bên đang uống trà vừa nghe lời này cũng không khỏi nghẹn một cái sặc nước, nàng ngước nhìn sang nam tử gọi Trục Hoành mặt đã đỏ như tấm liễm điểm y ngồi đối diện Xuân Diệu đều xấu hổ đến độ không ngẩng đầu lên được. Lại quay sang Xuân Diệu, ngược lại tiểu cô nương này thoáng chút có vẻ ngạc nhiên cũng không cho ra cái phản ứng gì đặc sắc. Không khí có chút bí bức, Dịch Tần một cái mở miệng giải vây:
"Đứa nhỏ này gọi Trục Hoành, ngày đó là hắn phát hiện ra cô nương ở trong rừng sau đó tìm ta tới giúp, lúc trị thương cho cô nương cũng đều là một tay hắn bên cạnh"
Xuân Diệu thật không nghĩ đến đều này, từ khi tỉnh lại nàng luôn cho rằng Dịch Tần là người cứu mình, nhìn đến vị nam tử kia luôn đỏ mặt nhìn mình, Xuân Diệu cũng không biết nên tỏ thái độ làm sao.
"Đa tạ Trục đại ca cứu giúp!" Xuân Diệu đứng dậy đối vị nam tử một cái lễ, vị kia cũng không hiểu đối với việc này ý nghĩa, chỉ kinh ngạc nhìn Xuân Diệu hành động không đối đáp gì.
Phương Dịch lại ha ha nói:"Ân cứu mạng lấy thân báo đáp là được, hài tử ngươi không cần hành lễ rườm rà thế đâu, ha hả"
Nghe xong câu này đích xác Dịch Tần không nhịn được liền phun nước trà, Dịch Tần đối Phương Dịch nước trà dính đầy mặt không có cái ân hận ăn nói bá đạo, Dịch Tần thật cười cũng không được mà mắng cũng không xong...quay nhìn tiểu tử Trục Hoành cùng Xuân Diệu mặt đỏ mặt đen, Dịch Tần thiệt muốn lấy chày gõ lên đầu Phương Dịch một cái.
Nhìn sắc mặt ba người đột ngột đều kém, Phương Dịch không để người ta sống lại hỏi thêm một câu:"Sao vậy? Ta nói cái gì sai à? Chỗ A Dịch lần đó A Nhiên cứu cũng không phải liền lấy thân báo đáp sao, ta còn tưởng chuyện này là người ở bên ngoài đương nhiên làm!"
Dịch Tần liền lại sặc nước trà.
Xuân Diệu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dịch Tần, nếu như lời Phương Dịch nói, Dịch Tần nàng cũng là người bên ngoài? Loại phương thức nói chuyện này thật sự rất kỳ quái!
Dịch Tần mặt đỏ như quả ớt, sắc mặt vô cùng kém ở dưới bàn đá một cái thật mạnh vào chân Phương Dịch, Phương Dịch đều đau đến ngã cả người. Dịch Tần bâng quơ hừ một cái nói sang chuyện khác:
"Cô nương, hài tử kia từ đâu đến?"
Trong lòng Xuân Diệu đích điểm kỳ lạ câu hỏi Dịch Tần.
"Y là người Tây Kinh"
"Tây Kinh?" Phương Dịch ngạc nhiên nhìn Xuân Diệu sau đó đối Dịch Tần hỏi:"A Dịch chỗ đó là chỗ nào?"
Dịch Tần có một chút trầm ngâm nhìn xuống bàn, lại ngẩng đầu nói với Trục Hoành:"Trục Hoành, con về trước nghỉ ngơi đi, nói với cha mẹ con ngày mai ta đến cùng họ nói chuyện"
Trục Hoành cũng chỉ im lặng gật đầu sau đó liền rời khỏi.
"A Dịch, ngươi muốn nói chuyện này cho Tư tế sao?"
"Có thể thế nào nữa, chuyện cũng đã động A Nhiên lại liên quan tiểu bạch, cho dù không nói bọn họ sớm cũng sẽ biết, chuyện này giấu không được!"
"Ngươi nói cũng phải" Phương Dịch gật gù, lại nhìn Xuân Diệu vẫn một mực lặng im:"Hài tử, ngươi cùng hài tử kia tên gì?"
"Tiểu nữ gọi Diệu, người kia gọi Diêu Dao"
"Hắn họ Diêu sao?" Dịch Tần hỏi.
"Là họ Tu!"
Tu Diêu Dao?! Nhìn sắc mặt Xuân Diệu đích không phải nói dối, cái họ này nghe cũng thật kỳ lạ, Tây Kinh Tu gia?
"Y là có việc gì sao?"
Nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng của Xuân Diệu, Dịch Tần âm trầm đáp:"Không có việc gì, chỗ hắn vết thương ta đã kiểm tra qua, điểm không qua mấy ngày sẽ tỉnh lại, cô nương không cần quá lo lắng" Lại nhìn Xuân Diệu bộ dạng vô cùng kém khuyên răng:"Cô nương vừa tỉnh lại thân thể ra gió không tốt, cô nương cũng vào trong nghỉ ngơi sớm đi, chỗ ta có cơ hội liền dẫn ngươi đi gặp hắn!"
Xuân Diệu chào Dịch Tần cùng Phương Dịch trở về phòng. Lúc này bên ngoài cũng chỉ còn hai người.
"A Dịch, ngươi còn chưa trả lời ta Tây Kinh kia là nơi nào?!"
"Nam quốc"
Phương Dịch cũng không biểu hiện gì, chỉ tò mò hỏi.
"A Dịch, ngươi là vì sao đối tiểu hài tử kia lại hứng thú như vậy?"
Dịch Tần cùng Phương Dịch giải thích, Phương Dịch nghe xong liền kinh sợ.
Dịch Tần tuy sống ở đây đã lâu nhưng cũng là một người ngoài đến, nàng tuy biết nhiều nhưng thực không hiểu được ý nghĩa tiểu bạch đối với tộc nhân ở đây. Bạch xà kia đích là một thần hộ tộc của nơi này. Điểm thời gian sự gia nhập ngoại hệ có thể làm mất đi tín ngưỡng của Bạch xà nhưng vị trí cao nhất này vĩnh viễn không thể nào thay đổi được.
'Xà đến, xà ăn, xà ở, xà bảo vệ' đã là chuyện ai cũng biết ai cũng hiểu, câu dao này từ nhỏ Phương Dịch đã luôn nghe các thế hệ trước truyền kể. Cha Phương Dịch khi còn sống từng nói qua ông nội y nói khi ông còn nhỏ Bạch xà đã có rồi, từ điểm ba thế hệ, bạch xà này tính sơ qua cũng đã hơn trăm tuổi. Trăm năm qua, chưa từng nghe Bạch xà có cái gì hành động kỳ lạ như vậy.
"Còn hài tử ngươi cứu được thì sao?"
Dịch Tần cũng không nhìn Phương Dịch chỉ bình giọng đáp:"Nàng ta không phải một nữ hài tử bình thường!"
....
Tụy Sựu trấn, cách biên giới Tây Nam 200 dặm về phía Bắc, vùng Cắc Liêu, Lĩnh Tang quốc.
Ngày hợp chợ, tiếng thương nhân rao đủ thứ hỗn tạp ồn ào lấn áp lẫn nhau, người không chú ý rõ đích khó có thể nghe ra cụ thể bọn họ nói cái gì.
Nhưng ở cái cảnh trước mắt, người ngu nhất cũng nhìn ra, cái chợ buôn này không phải chỗ chính đường.
Xung quanh nhiều hơn ngàn cái lồng chứa, bên trong ngoài trẻ em, phụ nữ, nam nô thì không có cái gì. Đây đích một cái thị buôn người!
Một vị hắc y nam tử nhìn xuống cái lồng chứa một đám hài tử nhơ nhớp gầy ốm ánh mắt lạnh tanh khinh sát, lũ nhỏ đối diện y run như cầy sấy sợ hãi.
Tên Tang buôn chủ hàng ngược lại vô cùng vui vẻ nhìn cái hắc y đón tiếp.
"Vị đại gia này ngài con mắt thật tốt, đám yêu yêu này là mấy ngày mới tới, ngài xem khung xương đều nhỏ nhắn da thịt lại mềm hảo phân dụng" Nói xong còn sợ vị khách này không tin liền kéo một nam hài 6, 7t ra vạch tới vạch lui rao hàng khí thế một cảnh không khác gì là đang bán cá bán gà.
Bên cạnh hắc y nam tử một cái lam y nam tử sắc mặt đã trở nên tái mét vô cùng khó chịu, bộ dạng này thâu vào mắt tên Tang buôn liền đáp trả cái ánh mắt dò xét cảnh nghị lên người lam y nam tử:
"Này ngươi bộ mặt đến là có ý gì, chỗ ta sớm mở còn chưa có bán gì, không mua thì cút đừng có cản trở ta làm ăn!"
"Hừ, ngươi cái tên buôn người mất hết nhân tính, thật heo chó cũng không bằng!" Lời này vừa nói ra cả một phiên chợ đang đang ồn ào náo nhiệt bỗng dưng im bặt, tất cả mọi ánh mắt đều lần lượt dồn về lam y nam tử.
Chát!
"Câm miệng!"
"Ngươi!" Lời vừa ra lại thêm một cái tát nữa.
"Cút!"
Ánh mắt hắc y toả ra sát khí kinh người đến lam y nam tử hai mắt hỏa khí nhìn vào tay chân không khỏi run rẫy, sau đó điểm xung quanh mọi ánh mắt nhìn mình mới nhận ra cục diện, lam y đối hắc y hành lễ tôi tớ trên mặt để vẻ vô cùng sợ hãi rời đi.
Mấy tên Tang buôn một lát sau mới trở lại như cũ để một cảnh náo nhiệt buôn bán, nhưng cũng không ít mấy cái ngéo đầu chỉ điểm, đích xác lam y nam tử kia rời đi sợ không chỉ một mình.
Hắc y ngược lại vẫn rất điềm tĩnh nghe Tang buôn rao hàng điểm giá nhìn xuống đám nhỏ đang run rẫy nhìn mình.
"Đại gia, là ngài chỗ ta mở hàng liền để ngài cái ưu đãi, một đứa giá chỉ 2000 tang, thật ở điểm thị này không có chỗ thứ hai giá cả!" Tang buôn con ngươi cáo già xoay một vòng nhìn nam tử mặt vẫn lạnh tanh.
"Quá đắt, thịt không nhiều, tốn tiền!"
Ánh mắt tên Tang buôn liền điểm vô cùng ngỡ ngàng.
"Đại gia, có thể cho ta hỏi ngài là mua yêu yêu dùng để làm gì?"
Ánh mắt hắc y lạnh lẽo nhìn xuống tên Tang buôn:"Nuôi trùng" Nói xong không chờ Tang buôn phản ứng đã quay đầu rời đi.
"Chờ đã" Tên bảo tiêu đứng trong liều khoanh tay quan sát nãy giờ bất ngờ bước ra lên tiếng.
"Mời ngài vào trong điếm nói chuyện!"
Nam tử lãnh tĩnh gật đầu bước vào.
"Ta chỗ làm ăn trước nay đều thẳng thắn, 1800 ngài thấy thế nào?"
"1500 mười hai đứa!" Tên Tang buôn nghe liền tròn mắt nhìn nam tử bảo tiêu, tên bảo tiêu cũng chỉ nhìn nam tử cười một cái.
"1600 mười lăm đứa!"
"1300 ba mươi đứa"
Lúc này mông tên Tang buôn đã nóng như lửa đốt, thật chỉ muốn nhảy dựng lên.
"1500 ba mươi đứa!"
"1200 bốn mươi đứa"
Tên Tang buôn muốn sắp xỉu rồi.
"Thành giao!" Tên bảo tiêu nhếch môi cười.
"Ta gọi Ngục Đôn A Tiết, không biết quý danh ngài là gì?"
"Ta là Hoắc Dạ" Nam tử lạnh nhạt đáp.
"Không biết Hoắc gia là muốn khi nào chuyển hàng?"
"Người các ngươi chuyển, phí cứ tính toán tại đây trả trước phân nửa, năm ngày sau giao tới Kỳ doanh tiền còn lại thanh toán đủ."
Thì ra là người của Kỳ doanh, đích tấn doanh thương hội của Lĩnh Tang quốc, làm ăn này không thua thiệt! Hai tên Tang nhân nghe đến Kỳ doanh bảo điểm một chút nghi ngờ ban đầu liền bỏ đi, là Kỳ doanh đảm bảo, người này không khả năng bên ngoài nội thị vào bọn hắn cũng an tâm phiền hà vô duyên kéo đến.
"Vinh dự làm ăn cùng Hoắc gia!"
"Vinh dự"
Hai bên cười đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.