Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mình yêu là một việc phi thường hạnh phúc.
Bảo Bảo rất quý trọng điều đó, bé chăm chú nhìn mỗi một tấc dung nhan của Độc Cô Tuyệt, tuấn mỹ như vậy lại chỉ thuộc về mình nó, nghĩ thế nó lại lần nữa cảm kích ông trời có thể làm cho nó có được đoạn duyên phận này…
“Mệt không?”
Độc Cô Tuyệt mở mắt ra, nhìn thấy tiểu ái nhân của mình hai mắt vô thần nhìn hắn, cũng không biết đi vào cõi nào, có chút dở khóc dở cười.
Bảo Bảo gần đây dậy cực kỳ sớm, nhiều khi hắn mở mắt ra liền có thể nhìn thấy một đôi mắt to si ngốc nhìn hắn, nhưng lại ở trạng thái ngẩn người…
Bảo Bảo lắc đầu, Độc Cô Tuyệt trong nội tâm dâng lên trìu mến, điều chỉnh tư thế của mình làm cho Bảo Bảo có thể dựa vào lòng ngực của hắn nghỉ ngơi.
Mỗi sáng sớm bọn họ đều ôm nhau, chuyện gì cũng không làm, chỉ đơn giản cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương…
“Ngươi nghĩ bọn họ giờ sao rồi?”
Hai mắt hiện lên sự tinh nghịch làm cho Độc Cô Tuyệt có chút đau lòng, nói cho cùng Bảo Bảo vẫn còn là một thiếu niên rất vô tâm, để cho bé phải đi mưu tính trong quan trường này thật sự làm khó bé.
Buông xuống ánh mắt, Độc Cô Tuyệt giật mình nhìn Bảo Bảo, đã thấy trong mắt của bé có kiên cường cùng độc lập, Bảo Bảo đang cố gắng giúp hắn an tâm…
Độc Cô Tuyệt cũng cười, hắn không phải đã sớm biết sao?
Biết rõ Bảo Bảo là nửa kia của hắn, cùng một chỗ với hắn hứng chịu mưa gió, không cần hắn phải đau lòng…
“Nhất định là ảo não cùng đau đầu đi…” Nhớ tới biểu lộ chật vật khi hai người kia tỉnh lại, Độc Cô Tuyệt tâm tình cũng tốt hơn một chút, “Không biết là ai ở trên ai ở dưới nhỉ…”
“Ta đoán là Vũ Mục ở trên, hắn dù gì cũng là đại tướng quân, không đến nỗi bị một kẻ thư sinh áp đảo đi.”
Bảo Bảo đặt cược cho Vũ Mục, nhưng Độc Cô Tuyệt lại cái nhìn khác.
“Kỳ Thế Vấn cũng không phải ngồi không, hắn từ nhỏ cũng luyện võ, nếu không phải do áp lực trong nhà có lẽ hắn đã là một đại tướng quân với nhiều chiến công hiển hách.”
Nhưng cái này chỉ là suy đoán của bọn họ, dù sao hai người kia đều là văn võ song toàn, cơ trí lại khôn khéo, muốn so đo cao thấp giữa bọn họ thật đúng là việc rất khó.
“Lát nhìn sẽ biết ngay thôi.”
Bảo Bảo cười một cách nghịch ngợm, hai lúm đồng tiền hiện sâu trên khuôn mặt tinh xảo lại thêm một phần xinh đẹp.
Cho Độc Cô Tuyệt một cái hôn sớm, bé ngồi dậy ngáp một cái, lưu loát mặc quần áo, giờ này cũng không sai biệt lắm để mà…