Hạ triều, hai người đi đến ngự thư phòng.
Lúc bọn họ đến, Độc Cô Tuyệt đang ôm Bảo Bảo, mặc dù tay cầm tấu chương nhưng trên thực tế là đang đùa giỡn Bảo Bảo, mà bé, vì bàn tay sắc lang của hắn sắc mặt đều đỏ bừng.
“Khụ —”
Kỳ Thế Vấn ho khan một tiếng cắt đứt hai người đang tán tỉnh nhau, lúc này bé mới ý thức được đang có người khác nhìn, liền cho Độc Cô Tuyệt một cái liếc mắt trách cứ lập tức đứng dậy sửa sang.
Thân mật là chuyện trong nhà, không nên để người ngoài nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, Bảo Bảo sửa lại bộ dáng đứng đắn.
Không khí có chút ngưng trọng, song phương đều không có mở miệng trước, lặng yên một hồi lâu mới do Kỳ Thế Vấn phá vỡ.
“Thiên hạ gần nhất tựa hồ phi thường thái bình, hoàng thượng ngài thập phần rảnh rỗi ha…”
Kỳ Thế Vấn vừa mở miệng chính là giết người không cần dùng dao, so với bộ dáng ôn hòa bên ngoài hoàn toàn bất đồng, việc này làm cho Bảo Bảo có cái nhìn mới về hắn.
Nên nói là hắn cả gan làm loạn, hay là do có chỗ dựa vững chắc?
Thái độ với hoàng đế như vậy thật sự quá bất kính đi.
Nhìn thấy nghi hoặc trong đáy mắt của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt mang sự thật nói ra.
“Hai người bọn họ từ nhỏ cùng ta lớn lên, là bằng hữu cả, chúng ta quan hệ rất tốt.”
Liếc Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo phi thường bất mãn, dám giấu nó sao! Hơn nữa còn là tình báo trọng yếu như thế!
Nói như vậy, cho dù nó không ra tay hai người kia đều sẽ đứng ở phe chúng ta?
Độc Cô Tuyệt gật đầu.
Mặc dù kết quả là chắc chắc, nhưng lúc hắn vừa nghe đến kế hoạch của Bảo Bảo đã cảm thấy phi thường thú vị, cho nên mới giấu đi một ít sự thật để trả thù bọn họ, ai bảo bọ họ từ nhỏ đã hợp lại một phe nhằm vào hắn.
Hơn nữa hắn cũng không nghĩ kế hoạch của Bảo Bảo lại thành công như thế, vừa nghĩ tới bộ dạng chật vật của hai người kia, Độc Cô Tuyệt thầm sung sướng dưới đáy lòng.
Nguyên lai nó đều là toi công suy nghĩ!
Trong mắt Bảo Bảo cũng bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, mặc dù không tức giận việc Tuyệt giấu diếm, nhưng phải lên mặt một chút cho Tuyệt biết tay mới được.
Tầm mắt cùng hai người kia tương giao, lập tức tìm được đồng bọn.