Độc Cô Tuyệt khẩn cầu ông trời đừng làm cho Bảo Bảo thống khổ thêm nữa, nhưng cục diện lại ngày một tệ hơn.
Giằng co hơn một canh giờ, hài tử vẫn chưa được sinh ra, mà Bảo Bảo đã nhanh đến cực hạn.
Nếu không phải nó cố gắng chống đỡ thì cũng đã sớm ngất đi!
Mặc dù như vậy, nhưng tình huống vẫn ngày càng xấu hơn.
“Xem ra là khó sinh.”
Nhóm thái y lau lau mồ hôi lạnh đang không ngừng toát ra trên đầu, hướng Độc Cô Tuyệt bẩm báo.
Độc Cô Tuyệt tâm phát lạnh, khó sinh!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không những hài tử sẽ mất, mà ngay cả Bảo bảo cũng sẽ chết!
Hướng phía thần y xin giúp đỡ, đã thấy hắn xuất ra một bộ ngân châm.
“Đi lấy một chén canh nhân sâm đến cho hắn uốn.”
Hắn không mang theo bất cứ tia cảm tình nào mà nói, bọn hạ nhân lập tức làm theo, rồi mới xoay sang hướng Độc Cô Tuyệt, cho hắn một cái lựa chọn gian nan.
“Hắn sẽ không tự mình sinh được, phải dùng đến ngoại lực giúp đỡ, việc này sẽ rất thông khổ, nếu chịu không nổi, cả hai sẽ chết. Nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, kết cũng cũng là hai người đều chết, ngươi chọn đi.”
Một tiếng kia như một vết đâm vào trong lòng đan thống khổ của Độc Cô Tuyệt!
Hắn có thể lựa chọn sao ?
Độc Cô Tuyệt lộ ra một nụ cười khổ còn khó coi hơn cả khóc, nắm chặt lấy tay của Bảo Bảo, hướng đối phương gật đầu.
Một khi ông trời đã cho bọn hắn hy vọng như vậy chắc chắn cũng sẽ không nhẫn tâm phá đi!
Đứa bé này là kỳ tích mà bọn hắn trông mong đã lâu, ngàn vạn lần đừng làm cho bọn hắn tuyệt vọng!
Hắn nguyện ý dùng tất cả để trao đổi lấy sự bình an của Bảo Bảo và đứa bé…
Sau khi nhận được sự đồng ý, thần y đi đến bên cạnh Bảo Bảo, tiếp nhận chén canh từ bọn hạ nhân, uy Bảo Bảo uống xong, sử dụng ngâm châm bảo vệ tâm mạch, hu vọng có thể giúp Bảo Bảo chống đỡ qua trận hạo kiếp này.
Rồi mới nhẹ nhàng mà châm lên bụng của Bảo Bảo, đau nhức lập tức ập đến, so với lần trước còn càng mãnh liệt, Bảo Bảo vặn vẹo khuôn mặt, phát ra tiếng la làm cho lòng người đều đau!
Một cái, hai cái, ba cái…
Lần sau so với lần trước càng đau, một tiếng so với một tiếng càng thê thảm như muốn xé rách tâm của từng người ở đây.
Độc Cô Tuyệt tay nắm thành quyền, máu tích từng giọt chảy xuống, nhưng hắn không có phát hiện, toàn bộ tâm thàn của hắn đều đặt trên người của Bảo Bảo!
Khổ hình nhưng vẫn chưa chấm dứt, đứa bé vẫn chưa có dấu hiệu sinh ra, tất cả mọi người đều không đành lòng mà quay đầu đi, ngay cả Độc Cô Tuyệt đều tuyệt vọng.
Một lần cuối cùng!
Thể lực cùng nghị lực của Bảo Bảo không thể tiếp tục được nữa, đây là thời điểm mấu chốt!
Dùng hết khí lực toàn thân, đứa bé cuối cùng cũng động đậy, muốn thoát ly cơ thể mẹ, nhưng như vậy vẫn không đủ!
Ánh mắt Bảo Bảo bắt đầu ảm đạm, nhưng đúng lúc này, Độc Cô Tuyệt vọt lên, dùng sức đè xuống…
Ở trong thống khổ như tê tâm liệt phế, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc to rõ của đứa bé…
Bảo Bảo vui mừng yên lòng mà nhắm lại hai mắt…