Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 9: Phụ trách đi!




Đã nói là làm, Thời Nhạc tìm bao tải của mình, cõng lên rồi đi về phía biệt thự của Bạc Văn Thời.
Cậu nhớ rất kỹ cái địa chỉ kia, cậu mặc trang phục Vô Thường nên vào cửa cũng không cần gõ, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị chặn ở ngoài cửa.
Trong biệt thự.
Đến sau nửa đêm Bạc Văn Thời mới ngủ, không biết có phải ảo giác hay không, ngủ không bao lâu, hắn đã cảm thấy trong nhà dường như có chút là lạ.
"Mặt mũi này, không hổ là ông xã của tôi mà."
Thời Nhạc đặt bao tải vào phòng bên cạnh của Bạc Văn Thời, lúc này mới đi bộ đến phòng ngủ của Bạc Văn Thời.
Cậu chống cằm, thưởng thức khuôn mặt khi ngủ vẫn tuấn mỹ như cũ của Bạc Văn Thời, đồng thời cũng không quên đưa ra lời nhận xét.
Cậu nhìn khuôn mặt ấy xong, ánh mắt dịch xuống phía dưới khuôn mặt.
"Ồ, đắp chăn còn rất kín."
Đúng là không để lại cơ hội cho lưu manh chút nào.
Thời Nhạc hơi tiếc nuối, nhưng cậu cũng không dám duỗi tay xốc chăn lên, sợ đánh thức người ta dậy.
Bên cạnh giường có đặt một chiếc xe lăn, Thời Nhạc nhìn xe lăn, nghĩ đến hai lần gặp Bạc Văn Thời, lần nào cũng thấy đối phương có xe lăn.
Nhưng cậu lại nhớ rõ, trong Sổ Sinh Tử, Bạc Văn Thời là một người đầy đủ, không hề bị tàn tật.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ là ám chỉ mình sẽ chữa khỏi chân cho anh ấy sao?"
Thời Nhạc lẩm bẩm nói.
Nhưng thật ra chữa trị chân cũng có thể chữa được, dù sao ngay cả heo mẹ già bị trầm cảm sau sinh cậu cũng chữa khỏi cơ mà.
Lúc này Thời Nhạc chỉ coi là trên Sổ Sinh Tử ghi rằng Bạc Văn Thời không bị tàn tật, là chứng tỏ chân của hắn có thể chữa khỏi.
Mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến một khả năng khác.
Đó chính là có lẽ Bạc Văn Thời cũng không phải là người tàn phế.
Cậu nhìn xe lăn, lại nhìn Bạc Văn Thời, trực tiếp tự nghĩ ra cảnh Bạc Văn Thời phải khổ sở sinh hoạt với hai chân tàn tật.
Chân đã bị phế, mệnh còn bị hại.
Biệt thự to như vậy mà đến một người nhà chăm sóc hắn cũng không có.
Thời Nhạc nghĩ vậy, bỗng nhiên trong lòng co rút đau đớn. Cậu hít mũi một cái, cảm thấy Bạc Văn Thời chính là một nhóc đáng thương không ai thương.
"Đừng sợ nhé, về sau tôi sẽ bảo vệ anh."
Ít nhất, những người còn muốn hại hắn, đến một người cậu sẽ thu một đầu người.
Thời Nhạc nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, âm thanh thấp giống như muỗi vo ve.
Lẩm bẩm xong, lúc này cậu mới lưu luyến không rời xuyên tường đi vào phòng cho khách.
Phải tắm rửa.
Cậu câu quỷ cả đêm, Thời Nhạc cứ cảm thấy trên người mình đã bị nhiễm đầy mùi máu.
Biệt thự của nhà họ Bạc xa hoa, mỗi một chi tiết đều thể hiện sự tinh tế.
Ví dụ như.
Bồn tắm lớn trong phòng dành cho khách này, tất cả đều có mát xa tự động.
Sữa tắm bên cạnh bồn tắm mỗi mùi một bình, mà thương hiệu sữa tắm này Thời Nhạc cũng biết.
Lúc cậu lên mạng lướt web thì từng thấy hương hiệu này.
Thời Nhạc cầm điện thoại tra giá của một chai sữa tắm này, là loại vô cùng xa xỉ.
Gần năm chữ số.
Thời Nhạc líu lưỡi, mùi hương của loại sữa tắm này, nào phải vị hoa quả sữa bò gì đó.
Đây rõ ràng là hương vị của tiền.
Cậu chần chừ một lát nhưng vẫn mạnh dạn duỗi tay cầm chai sữa tắm có mùi thơm của sữa bò lên.
"Phụt ——"
Một đống này phải đến cả mười đồng tiền.
"Phụt ——"
Hê, hai mươi đồng!
Trên người Thời Nhạc dính đầy bọt có mùi thơm của sữa, híp mắt, cảm thấy giờ phút vui vẻ chỉ đơn giản như thế này.
Sau khi tắm xong cả người, Thời Nhạc mặc đồ ngủ mình mang, đứng ở trước gương của phòng tắm.
"Nhạc Nhạc trong đêm nay, là Nhạc Nhạc phiên bản xa hoa."
Cậu nói xong rồi chụp tách tách hai tấm ảnh với gương.
Chụp xong, cậu lưu ảnh vào trong một album có ghi chú đặc biệt.
Click mở Weibo, gõ một dòng chữ ngắn.
"Ở chung với ông xã của tôi rồi! [ rải hoa ] [ rải hoa ] [ rải hoa ]"
Bài viết này vừa đăng lên Weibo, trong nháy mắt phía dưới đã có vài bình luận.
Chít chít trả lời chít chít: "Tan nát cõi lòng, tôi không còn cơ hội nữa sao?"
Hôm nay hít mèo chưa: "Nhạc Nhạc, ông xã cậu đẹp trai không? Lớn không? Có ảnh chụp không? Cho tôi xem với!"
W12567: "Không có đâu, chờ tiếp đi."
Thời Nhạc chọn trả lời bình luận này mấy giây: "Đẹp trai, không có ảnh chụp, không cho xem."
Trả lời xong, cậu cất điện thoại vào trong túi của áo ngủ rồi lại soi gương, lúc này mới hài lòng đi ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại kia.
Có lẽ biết cách vách chính là Bạc Văn Thời, một đêm này, Thời Nhạc ngủ vô cùng an tâm.
Ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Bạc Văn Thời cách vách đã rời giường, hơn nữa còn rời khỏi biệt thự.
Bạc Văn Thời đi rất gấp, công ty của hắn xảy ra chuyện, sau khi trợ lý gọi điện thoại tới, ngay cả bữa sáng hắn cũng chưa ăn, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến công ty.
Thời Nhạc bò từ trên giường xuống, dụi dụi mắt, mặc đồ ngủ muốn đi thăm người ở phòng bên cạnh.
Đi sang mới thấy, người đã biến mất từ lâu.
"Quên đi, dù sao sau này cũng còn rất nhiều cơ hội."
Thời Nhạc để hết hành lý của mình ở đây, quyết định xem nơi này trở thành nơi ở lâu dài tiếp theo.
Cậu rửa mặt, thay quần áo xong rồi trở về cửa hàng số 5.
Trên đường.
Cậu nhìn trang phục Vô Thường trên người mình, cảm thấy có hơi xấu. Nhưng không mặc trang phục Vô Thường thì cậu lại không thể đi qua tường được.
"A, mình có thể bảo Bạc Văn Thời cho mình chìa khóa nhà mà."
Thời Nhạc lớn mật suy nghĩ lung tung, nghĩ xong, còn trực tiếp quyết định đêm nay sẽ thử xem.
Cậu đi bộ, làm quen với địa hình nơi này, chậm rãi trở về cửa hàng.
Trong cửa hàng không có ai.
Nghĩ đến một hàng quỷ mà ngày hôm qua Phạm Vô Cứu mang về thành, Thời Nhạc đoán rằng địa phủ có lẽ đang bận.
Cả cửa hàng chỉ còn lại một mình Thời Nhạc, cậu nhíu mày, cũng không hề nhàn rỗi.
Lúc trước, việc cậu và Thôi Phán Quan nói muốn thành lập một văn phòng Địa phủ hiện đại hoá cũng không phải nói nhảm.
Bây giờ quá trình vận hành làm việc của Địa phủ đều đâu ra đấy, đối với Sổ Sinh Tử, câu hồn, phán xét xem có nên vào luân hồi hay không, còn có điều kiện sinh hoạt của những còn quỷ chưa được đi luân hồi chỉ có thể ở lại Địa phủ cũng rất kém.
Những chuyện này, đều phải giải quyết từng chuyện một.
Mà ngọn nguồn để giải quyết ——
Cần tiền.
Tuyển nhân viên kỹ thuật cần tiền, lắp internet cần tiền, xây dựng Địa phủ......
Bất cứ cái nào cũng cần tiền.
Nhưng Thời Nhạc nhớ tới tích trữ của Địa phủ, chà, đoán chừng nhặt ve chai còn có tiền hơn Địa phủ.
"Phải kiếm chút tiền."
Thời Nhạc ngồi trên ghế nghiêm túc suy nghĩ về sự phát triển của địa phủ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Ánh mắt của cậu nhìn quanh những đồ cổ bày trong cửa hàng.
Những thứ này, cũng không phải không thể thay đổi.
Ở trong cửa hàng đợi một lúc lâu, Phạm Vô Cứu rốt cục cũng trở về.
"Đại nhân."
Y mỏi mệt nói: "Tôi và Thôi Phán Quan bận rộn cả đêm, những người được câu về trong đêm qua đều bị chết oan hết."
Thời Nhạc cau mày: "Chết oan?"
"Đúng vậy."
"Đêm qua, trong thành xảy ra bốn vụ tai nạn, đông tây nam bắc, chỗ nào cũng có người chết."
"Phương hướng như vậy cộng thêm mạng người, đoán chừng là có kẻ xấu quấy phá."
"Mục đích là gì?" Thời Nhạc không hiểu.
Giết nhiều mạng người như vậy, là vì cái gì?
Giọng điệu Phạm Vô Cứu trầm trọng: "Mục đích khi làm việc ác, ngoại trừ muốn được lợi, còn có thể có mục đích gì."
"Loại kẻ xấu này, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người rồi. Đại nhân, việc cấp bách không phải truy xét kẻ xấu có mục đích gì, mà là phải tìm ra hắn, đề phòng hắn lại làm việc ác."
"Tôi biết rồi."
Thảm trạng của những người trong đêm qua, đến nay Thời Nhạc vẫn chưa quên.
Sắc mặt cậu căng thẳng: "Mặc kệ đối phương hại người là vì cái gì, chờ sau khi tìm ra, áp giải đến địa phủ rồi mới thanh toán với hắn."
Phạm Vô Cứu gật đầu.
"Tôi và Thôi Phán Quan đã chỉnh sửa lại cuộc đời của bọn họ, tai nạn xe khách xảy ra ở phía đông thành phố, người ngồi trong xe đều là nhân viên."
Nhân viên.
Mí mắt của Thời Nhạc bỗng nhiên nhảy lên.
Cậu nhận lấy sổ viết tay tổng hợp đã chỉnh sửa xong từ Phạm Vô Cứu, xem qua từng dòng.
"Những nhân viên trong xe này đều là người của công ty thuộc tập đoàn Bạc thị."
Giọng điệu cậu rét run: "Đêm qua, Bạc Văn Thời cũng bị người ta bóp méo mệnh số."
"Là có người đang nhằm vào Bạc thị."
Hơn nữa, nhiều mạng người như vậy, mặc kệ kết quả điều tra như thế nào, đối với người cầm quyền bây giờ của Bạc thị là Bạc Văn Thời mà nói, đều không dễ giải thích với công chúng chút nào.
Thời Nhạc cũng không ngốc.
Cậu nghĩ đến những người chết đó, còn có thân thể của Bạc Văn Thời......
Một âm mưu đáng sợ hình thành trong đầu cậu.
Đại não Thời Nhạc nhanh chóng vận chuyển, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của cậu xem chừng là tám chín phần mười.
"Phạm đại ca, Vu Lỗ đâu?"
Nếu Vu Lỗ cũng tham dự vào, lại phụ trách hãm hại Bạc Văn Thời, như vậy, có lẽ có thể sẽ biết được thêm nhiều chuyện từ trong miệng của gã.
Sắc mặt Phạm Vô Cứu không khỏi cứng đờ: "Tôi vừa định nói với ngài, hồn phách của Vu Lỗ, còn chưa đến hoàng tuyền thì bỗng nhiên bị cháy."
"Ông ta đã hồn phi phách tán."
Thời Nhạc: "......"
Thời Nhạc mở to hai mắt nhìn: "Hồn phách của ông ta bị người khác động tay động chân?!"
"Chắc là như vậy."
Thời Nhạc tức muốn phát cáu, ngày hôm qua lúc cậu chạy đến, hồn phách của Vu Lỗ đúng thật là bị giấu đi trong chốc lát.
Chỉ trong chốc lát đó, lại bị người khác động tay động chân.
Thời Nhạc cảm thấy mình bị khiêu khích.
Cậu hít một hơi thật sâu, cưỡng ép làm mình bình tĩnh lại.
"Mặc kệ đây là ai làm, tôi đều không để yên cho hắn."
Thời Nhạc thuận buồm xuôi gió trưởng thành đến năm mười tám tuổi ở trên núi, vừa xuống núi một cái, hoàn toàn không nghĩ tới thói đời này sẽ có nhiều chuyện đáng ghê tởm như vậy.
Cậu lại xem tài liệu mà Phạm Vô Cứu đã chỉnh sửa mấy lần, cuối cùng, dùng điện thoại tìm kiếm công ty của Bạc Văn Thời, mang theo một bụng tức giận đi tìm người.
Nhiều nhân viên trong công ty xảy ra chuyện như vậy, không cần đoán, dư luận xã hội chắc chắn là lớn.
Theo lời thú tội của những oan hồn đã chết đêm qua, bọn họ là tổ chức xây dựng của công ty.
Nơi xây dựng được bọn họ nhất trí lựa chọn. Một suối nước nóng tự nhiên nằm ở ngoại ô thành phố, danh tiếng của nơi đó rất tốt nên được không ít người đến.
Thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, bọn họ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng phòng lại bị cháy.
Tất cả các phòng đều không thể ở lại, dưới sự xin lỗi của ông chủ suối nước nóng, bọn họ chỉ có thể trở về từ ngoại ô trong đêm.
Xe khách cũng là của ông chủ suối nước nóng, thậm chí, ông chủ suối nước nóng cũng lên chiếc xe đó.
Hơn nữa khi xảy ra tai nạn, ông ta là người đầu tiên chết ở trên ghế lái.
Dưới sự thẩm vấn của Thôi Phán Quan, ông chủ suối nước nóng nói lúc ông ta lái xe, trên đường trước mắt xuất hiện mấy đứa nhỏ, vì tránh mấy đứa nhỏ này nên ông đã phản xạ có điều kiện đánh tay lái.
Ngay sau đó, thảm họa xảy ra.
Thời Nhạc xoa trán, tạm thời đè những chuyện trong đầu xuống.
Cậu vừa đến cửa công ty thì đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh ngoài của.
"Con gái của tôi còn có hai đứa con nhỏ! Nó là mẹ đơn thân, con bé chết rồi, mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?!"
"Công ty vô lương tâm, trả mạng con trai tôi đây!"
Lúc này tất cả người nhà của nhân viên gặp nạn đêm qua đều ngồi khóc rống dưới công ty.
Mà bên cạnh những người nhà đó là các phóng viên đang cầm camera.
Bọn họ muốn tiến vào công ty để phỏng vấn nhưng lại bị tầng tầng bảo vệ ngăn cản nên hoàn toàn không xông vào được.
Thời Nhạc nhìn điệu bộ này, dám chắc chắn chỉ cần Bạc Văn Thời vừa đi ra thì nhất định sẽ có thể bị nhóm người này, nhất là những người nhà đang cực kỳ đau buồn kia xé xác.
Cậu vòng qua những người đó rồi chạy như bay vào công ty. Trực tiếp đi xuyên qua cửa văn phòng ở tầng cao nhất.
Khi thấy Bạc Văn Thời vẫn còn ổn ngồi trước bàn làm, Thời Nhạc nhẹ nhàng thở ra.
"Bạc Văn Thời."
Cậu tiến đến trước mặt Bạc Văn Thời, gọi hắn một tiếng.
Bạc Văn Thời ngước mắt, ánh mắt sau khi nhìn thấy Thời Nhạc đột nhiên xuất hiện, hơi giật giật.
"Sao cậu lại đến đây?"
"Tôi đến nhìn anh một chút." Thời Nhạc buột miệng thốt ra.
Bạc Văn Thời tuỳ cậu nhìn, một lát sau, thản nhiên nói: "Nhìn đủ chưa?"
Thời Nhạc lắc đầu rồi gật gật đầu.
Bạc Văn Thời nhíu mày: "Có ý gì?"
Thời Nhạc thành thật trả lời: "Chưa nhìn đủ, nhưng không nhìn nữa, có việc tìm anh."
Bạc Văn Thời: "......"
Đối với sự thẳng thắn tuỳ thời tuỳ chỗ của cậu, Bạc Văn Thời tiếp tục làm như không thấy.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Hồn phách của những nhân viên đã chết trong công ty của anh đều ở Địa phủ."
Thời Nhạc biết trêu chọc người ta cũng phải phân trường hợp. Trước mắt thời điểm này, hoàn toàn không thích hợp.
Sau khi nói những gì mình biết cho Bạc Văn Thời, Thời Nhạc sát lại nhìn hắn: "Bây giờ anh có suy nghĩ gì không?"
Bạc Văn Thời nghe cậu nói xong tất cả mọi chuyện, biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ kia trầm xuống.
"Cho dù bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhiều người xảy ra chuyện như vậy, mọi người chắc chắn sẽ nhằm vào anh."
Thời Nhạc nhắc nhở nói: "Anh có chuẩn bị gì chưa?"
Ngón tay thon dài đẹp mắt của Bạc Văn Thời lúc có lúc không gõ lên mặt bàn.
Một lúc lâu sau.
Hắn nhàn nhạt nói: "Những chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý."
"Nhưng lần này rõ ràng người nhắm vào anh sẽ có rất nhiều tà môn ma đạo, bên cạnh anh cũng không có ai có thể bảo vệ tốt cho anh."
Thời Nhạc nhỏ giọng lải nhải: "Buổi tối hôm qua đại sư nói có thể giúp anh sửa mệnh lại còn chưa đâu vào đâu thì tôi đã làm xong rồi."
Nhìn hiệu quả công việc này, đoán chừng đạo hạnh cũng quá sức.
Cậu lải nhải xong, thấy Bạc Văn Thời không nói gì, phồng má lên, cũng không biết nên lải nhải thế nào nữa.
Cùng Bạc Văn Thời làm việc trong công ty hơn nửa ngày, thấy hắn không có nguy hiểm gì, lúc này Thời Nhạc mới trở lại cửa hàng thảo luận với Phạm Vô Cứu và bọn Thôi Phán Quan cách làm thế nào để tìm ra người đứng sau.
Bận rộn từ ngày đến tối.
Thời Nhạc còn đi theo Phạm Vô Cứu câu mấy cái hồn nữa, hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ của hôm nay.
Chờ sau khi làm xong tất cả, cậu đau khổ đi đến biệt thự.
"Làm Diêm Vương vất vả như vậy sao?"
Thời Nhạc giơ tay chà mặt, trách không được cha muốn về hưu. Bây giờ cậu cũng không muốn làm.
Sau khi trở lại phòng cho khách, cậu không vội vàng gặp Bạc Văn Thời, mà cởi trang phục Vô Thường ở trên người xuống.
Đã mặc hai ngày, tuy Phạm Vô Cứu nói trang phục Vô Thường không cần giặt cũng sẽ không có bất kỳ mùi gì, một bộ trang phục Vô Thường có thể mặc rất lâu.
Nhưng tâm lý của Thời Nhạc vẫn cảm thấy nó bẩn.
Cởi trang phục Vô Thường ra, cậu sẽ không thể đi xuyên tường nữa. Nhưng mà trước khi cởi ra, cậu lặng lẽ nhìn sang phòng bên cạnh.
Bạc Văn Thời không ở trên giường, nghe tiếng chắc là đang tắm trong phòng tắm.
Thời Nhạc tưởng tượng ra dáng vẻ Bạc Văn Thời khi tắm, nhưng bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thấy thân thể dưới quần áo của Bạc Văn Thời, cho nên, tưởng tượng nửa ngày cũng không tưởng tưởng ra được cái gì.
"Quên đi, chờ mình tắm xong rồi lại đi xem."
Thời Nhạc hạ quyết tâm, đêm nay cậu sẽ thẳng thắn nói với Bạc Văn Thời chuyện cậu chuyển đến nơi này.
Trước khi thẳng thắn, cậu đi tắm trong cái phòng tắm xa xỉ kia.
Sau khi tắm cả người toàn mùi thơm ngào ngạt xong, Thời Nhạc nâng cánh tay duỗi chân.
"Thật ngon miệng."
Chính cậu tự thổi rắm cầu vồng cho mình.
Có thể do Thời Hạ nuôi tốt, cũng có thể do trời sinh túi da của Thời Nhạc tốt.
Không nói bản thể của cậu lúc sinh ra rất đáng yêu, sau khi hóa hình, một thân da thịt mềm mại kia cũng trắng đến chói mắt giống như bạch ngọc.
Thời Hạ cũng không chỉ từng nói một lần, dáng vẻ khiến người ta đau lòng này của cậu, về sau cũng không biết muốn dùng để bẫy ai nữa.
Thời Nhạc vừa lòng sờ mình, ở trong lòng trả lời ba cậu ——
Con tìm được người muốn bẫy rồi, không đúng, là tìm được người muốn sống cùng rồi.
Thân thể đẹp như vậy, Thời Nhạc xem truyện 18+ đã lâu, tự nhiên biết nên đùa giỡn tâm cơ như thế nào.
Cậu tìm một cái áo ngủ, mặc lỏng lẻo lên người, tùy ý buộc thắt lưng.
Chỉ cần hơi chạm vào là có thể làm rớt đai lưng.
Không chỉ thắt lưng lỏng lẻo, Thời Nhạc còn mở rộng cổ áo ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Chỗ xương quai xanh của cậu có một nốt ruồi đỏ nhỏ, đỏ như máu, mê người đến cực điểm.
Thời Nhạc từng nghe một câu nói, loại nốt ruồi đỏ này là người kiếp trước có tình yêu sâu đậm dùng máu điểm lên, chính là vì kiếp sau còn có thể gặp lại.
Cách nói này đương nhiên rất lãng mạn, nhưng Thời Nhạc lại biết tất cả đều là nói lung tung.
Cậu từng soi mình qua gương trần trong phòng ba cậu, nhưng không soi được cái gì cả.
Ba cậu cũng đã nói, cậu không có kiếp trước, cậu chỉ là một con yêu quái nhỏ mới được sinh ra thôi.
Gạt bỏ suy nghĩ dư thừa trong đầu ra, Thời Nhạc chú tâm sửa soạn cho mình, bắt đầu khoanh chân chờ đợi.
Cậu muốn chờ lúc Bạc Văn Thời mơ mơ màng màng ngủ rồi mới đi qua.
Lúc ấy, bản thân Bạc Văn Thời không thanh tỉnh, đoán chừng cũng sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.
Kiên nhẫn chờ đến nửa đêm, đầu tiên là Thời Nhạc thử đẩy cửa phòng cách vách.
Khóa trái......
Không còn cách nào, Thời Nhạc chỉ có thể lấy trang phục Vô Thường ra, khoác tạm lên người. Sau khi xuyên tường xong, lập tức ghét bỏ ném xuống đất.
Ánh đèn trong phòng vẫn đang sáng.
Thời Nhạc lại phát hiện một đặc điểm của Bạc Văn Thời, ngay cả lúc ngủ cũng không tắt đèn.
Cậu lặng lẽ sờ rồi xốc một góc chăn lên, chui vào.
Bạc Văn Thời sau khi nằm ngủ liền rơi vào ác mộng, giờ phút này lông mày đang nhíu chặt.
Hắn muốn tỉnh lại nhưng không thể nào mở mắt ra được.
Ngay khi cơn ác mộng đó còn muốn kéo hắn vào bóng tối sâu hơn, hắn bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình chạm vào một mảnh ấm áp.
Ngay sau đó——
Hắn bỗng nhiên thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Nhưng thoát khỏi ác mộng, trong chăn hình như lại có quỷ đang nghịch. Hơn nữa, đoán chừng quỷ này còn là một sắc quỷ.
Sờ thật tốt.
Thời Nhạc trốn ở trong chăn, còn chưa biết Bạc Văn Thời đã mở mắt ra.
Bàn tay nhỏ bé của cậu đặt lên cơ bụng rắn chắc của Bạc Văn Thời, cảm thấy cảm xúc thật sự quá xịn.
Lúc Thời Nhạc mới tiến vào trong chăn vốn không có gan lớn như vậy. Có lẽ nhìn thấy Bạc Văn Thời hoàn toàn không có động tĩnh, nên móng vuốt nhỏ của nhóc con tư tưởng vốn đã có chút lệch lạc hoàn toàn không thể khống chế được.
Sờ xong cơ bụng rồi, không biết tại sao Thời Nhạc lại bỗng nhiên nghĩ đến một bình luận dưới Weibo của cậu.
"Ông xã cậu có đẹp trai không? Lớn (*) không?"
(*) Lớn nghĩa bóng đấy ạ.
Đẹp trai thì chắc chắn là đẹp trai.
Về phần một câu hỏi khác..........
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc đỏ bừng, đầu trùm kín trong chăn đoán chừng là thiếu oxy, thật sự có chút ngo ngoe muốn động.
Nhưng tay cậu vừa mới lướt xuống cơ bụng một chút thì đột nhiên bị người ta nắm chặt.
Đồng thời, còn có một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu.
"Sờ thích không?"
Thời Nhạc ngẩn ngơ, theo bản năng trả lời: "Sờ thích."
Bạc Văn Thời: "......"
Bạc Văn Thời lạnh lùng híp mắt, dùng tay còn lại xốc chăn lên. Sau đó cúi đầu xuống, hắn bắt được một nhóc lưu manh quen thuộc.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều phản chiếu bóng dáng của đối phương.
Thời Nhạc nhẫn nhịn ở trong chăn nửa ngày, vừa rồi lại suy nghĩ lung tung gì đó, lúc này mặt đỏ như một quả cà chua nhỏ.
Mặt Bạc Văn Thời không biểu cảm gì nhìn cậu, cảm thấy tính nhẫn nại của mình, trong hai ngày này đều bị người trước mắt này mài đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi đến đây để bảo vệ anh đó."
Thời Nhạc ngửa mặt lên, trả lời còn rất mạnh mẽ vang dội, không mang theo một chút chột dạ nào.
Bạc Văn Thời cầm lấy bàn tay vừa rồi còn đang làm loạn kia của cậu làm chứng cứ, giơ lên trước mặt cậu.
"Cậu chắc chắn cậu đang bảo vệ tôi mà không phải đang muốn sàm sỡ tôi chứ?"
Thời Nhạc nghẹn họng.
Trước khi chui vào chăn cậu không nghĩ tới sẽ sờ cơ bụng.
Nhưng mà, nhưng mà lúc cậu chui vào ổ chăn không cẩn thận đụng phải.
Chạm thì đã chạm rồi, sờ một chút nữa cũng không sao cả, sờ cũng đã sờ, sờ thêm vài cái càng không sao hết.
Chính là loại suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra khỏi đầu cậu, làm cho cậu không thể kịp thời thu tay lại, cuối cùng bị bắt quả tang.
Thấy cậu không trả lời được, Bạc Văn Thời không nhiều lời với cậu nữa, định đứng dậy, bảo cậu đi xuống.
Nhưng còn chưa kịp, một động tác của Thời Nhạc đã làm cho động tác của hắn cứng lại.
Chỉ thấy Thời Nhạc giật giật thân thể, sau đó, bộ đồ ngủ lỏng lẻo trên người cậu trực tiếp trượt xuống.
"Ây da."
Thời Nhạc kinh hô một tiếng nho nhỏ, kinh hô xong, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạc Văn Thời, đau lòng trách móc ——
"Anh làm rớt áo ngủ của tôi rồi! Anh mới là lưu manh!"
Bạc Văn Thời: "?"
Khả năng ăn vạ này, nếu tiến vào giới giải trí, muốn dựa vào diễn xuất ăn cơm căn bản hoàn toàn không có khả năng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Làm rớt áo ngủ của tôi thì phải phụ trách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.