Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 104: Đi thong thả không tiễn




Nếu hạ quyết tâm, sáng sớm hôm sau kỳ thực cũng không tính là sớm, đại khái lúc chín giờ, hai người Mục Viêm Khiếu và Lâm U ăn xong cháo thịt nạc trứng muối và bánh bao trứng cua xong liền đi về hướng cửa hàng ‘Ngọc khí Lý thị’ ở phía đông phố phong cách Hán.
Bởi vì bản thân phố phong cách Hán chính là một thắng cảnh du lịch ‘Phong cách Hán’, sau chín giờ sáng đã khá náo nhiệt. Các du khách hăng hái bừng bừng từ cửa hàng này dạo đến cửa hàng kia, vật lưu niệm đặc sắc mua một đống to, còn các chủ cửa hàng bán được một đống hàng hóa đồng dạng cao hứng bừng bừng tính xem ngày hôm nay bọn họ lại vào sổ nhiều ít.
Dọc theo đường, Lâm U nhìn cảnh tượng này không chịu được lắc đầu nói: “Thấy hình ảnh như vậy càng nghĩ con đường này không có khả năng tồn tại thứ gì dơ bẩn lợi hại, dù sao chỗ nhân khí càng vượng dương khí càng đủ, âm hối gì đó rất khó trường tồn ở chỗ này. Huống hồ người nơi này đều tỏa ra là người vui vẻ tư duy tích cực, ma tộc đầu óc có bệnh mới có thể đem nơi đây làm sào huyệt?”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy đầu tiên là tán thành gật đầu, sau đó mới nói một câu phá đám: “Nhưng mà, không phải có cái loại thuyết pháp ‘Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất’ sao? Nói không chừng cái tên kia chính là nghĩ như vậy đó!”
Lâm U ném cho chủ nhân nhà mình một ánh nhìn rất khinh bỉ. Lại ngẩng đầu, bọn họ đã có thể thấy bảng hiệu cửa hàng ‘Ngọc khí Lý thị’.
“Chậc, cửa hàng thật lớn nha! Vì sao tôi không có ấn tượng sâu sắc chứ?” Lâm U nhìn cửa tiệm ngọc khí Lý thị trước mắt, nhịn không được thì thào một mình. Cửa hàng này nhìn bề ngoài đã thấy hoa lệ quý khí, rất có phong cách, đứng trước cửa hàng sẽ có một loại suy nghĩ muốn đi vào, cửa hàng thoạt nhìn ‘thuận mắt’ như vậy, cậu làm sao có thể không nhớ được?
Lâm U tiểu gia nhíu mày lại, còn Mục đại thiếu bên cạnh lần thứ hai phá đám: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy cái cửa hàng này đã nhớ kỹ nó. Trang trí và phong cách đều rất tốt, hơn nữa lúc đó không biết nghe người nào nói, nghe đâu phong thủy ở đây cũng đặc biệt trải qua bài trí.”
Nên ngụ ý là, em trừ mấy thứ mình coi trọng ra, những thứ khác không phải đều là nhất quyết không nhìn sao?
Lâm U lần thứ hai quăng cho chủ nhân phá đám nhà mình một cái cười lạnh.
“Vào đi thôi, nếu bên ngoài cửa hàng nhìn tốt như vậy, tin rằng bên trong nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Có người nói ngọc tốt có linh khí nha, tôi vừa ý cái nào anh mua cái đó thì sao?”
Mục Viêm Khiếu bị Lâm Lâm nhà mình trừng hai lần, lúc này nghe thấy Lâm Lâm có yêu cầu, tự nhiên không hề từ chối, lập tức khá nghiêm túc gật đầu: “Ngay cả em vừa ý toàn bộ cửa hàng này, anh cũng không chớp mắt mua tặng em luôn! Cả con đường cũng được... Dù sao những số tiền kia phóng túng cũng hoàn phóng túng.”
Lâm U nghe nói như thế tuy rằng nghĩ kẻ giàu thật lỗ mãng, nhưng không thể ức chế trong lòng còn nổi lên cảm giác thầm thích nào đó, chả trách tất cả mọi người đều muốn gần người giàu có, tìm đại gia làm bằng hữu nữa chứ, dù gì làm như vậy thật sự là khiến người ta rất vui vẻ không phải sao?
Lâm U tiểu gia bên này đang cao hứng, bỗng đâu bên cạnh vang lên giọng nói một phụ nữ có hơi chút chói tai: “Ơ hay này, nghe xem nghe xem, lời vừa rồi là nói như thế nào? Coi như là vừa ý toàn bộ cửa hàng, cả con đường đều mua lại tặng người, dù sao tiền ngoài phóng túng vẫn hoàn phóng túng! Chậc chậc! Tôi lớn như vậy lần đầu tiên nghe thấy thật sự có nhà giàu mới nổi nói như vậy đấy! Thật đúng là mở rộng tầm mắt của tôi!!!”
Lâm U nhướng mày, quay đầu nhìn sang chỉ thấy một phụ nữ mặc váy tơ tằm, trên tai, cổ, còn cả trên tay mang vàng thoạt nhìn nặng khủng khiếp. Người phụ nữ này trông khoảng chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng khá công phu, bất quá bên cạnh ả là một lão già mang tiêu chuẩn ‘béo tròn quê’, mà người đàn ông này trái lại không giàu có rõ ràng gì, chỉ là trên tay người này dĩ nhiên mang theo một chiếc nhẫn kim cương thật to, thật tình có thể chọt mù mắt người.
Lâm U: “...” Đối với cái loại nhà giàu mới nổi rõ ràng này, cậu cũng không biết làm như thế nào nôn trả mới tốt.
Ngược lại Mục Viêm Khiếu thấy người như thế cũng nhiều rồi, tức thời cũng không nói chuyện, thẳng thừng lôi kéo Lâm U vào tiệm ngọc khí. Cái loại biểu tình ‘Các người đẳng cấp quá thấp hoàn toàn không đáng để tôi liếc mắt nhìn, thứ bỏ đi’, đối với loại nhà giàu mới nổi này mà nói, mới thật là một kích trúng tâm.
Kích thích một nam một nữ xanh cả mặt, rồi sau đó phụ nữ kia quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Tiền gia ~ anh xem đó! Thái độ bọn họ kìa?! Làm như chúng ta mới giống nhà giàu mới nổi vậy! Còn nữa, bọn họ vậy mà dám coi thường Tiền gia anh nha! Anh ở thành phố A chính là ông chủ lớn số một số hai mà! Sao có thể để mấy thứ nhắt con này coi thường chứ!”
Ông chủ Tiền này là một người hoàn toàn không thể chịu kích thích, vừa nghe người phụ nữ kia nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, sờ sờ tay người phụ nữ bên cạnh, lại ung dung thản nhiên véo mông ả, ông chủ Tiền hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta cũng đi vào, Mỹ Mỹ à, em chỉ cần chịu trách nhiệm đoạt thứ bọn họ muốn mua là được, bất kể bọn họ ra bao nhiêu tiền em xem rồi Tiền gia ra gấp đôi tiền mua ngọc khí đó về, coi như là tặng quà cho em.”
Người phụ nữ được kêu là Mỹ Mỹ nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức cười khanh khách khanh khách một trận, tiếp đó yếu đuối nằm trong lòng ông chủ Tiền vuốt lồng ngực lão nói: “Mỹ Mỹ chỉ biết Tiền gia anh mới là lợi hại nhất!”
Lúc này Lâm U và Mục Viêm Khiếu tuy rằng đã vào tiệm, nhưng vì quan hệ tới tu luyện, tai thính mắt tinh so với người thường mạnh hơn không ít, nên hai người kia nói về bọn họ xem như là nghe được rõ ràng, sau khi nghe xong hai người liếc mắt nhìn nhau, đầu tiên là thấy trong mắt đối phương không biết nên khóc hay nên cười, tiếp đó liền phát hiện trong mắt đối phương lộ ra nụ cười vài phần xấu xa.
Đương nhiên, Mục đại thiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có cười xấu xa, hắn chẳng bao giờ cười xấu xa, cùng lắm thì cười nhạt, cười âm hiểm, cười nhạo mà thôi. Bây giờ hắn chính là vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Lâm nhà mình đang cười xấu xa.
Vì sau khi đi vào nhìn một vòng đại thể mà cũng không phát hiện ra tình huống dị thường gì, nên Lâm U đợi sau khi đôi nam nữ kia bước vào xong, thẳng tiến đến quầy ngọc khí, bộ dạng hứng thú dào dạt giả bộ quá giống, thậm chí Lâm U còn làm người phục vụ bày ra ba kiện ngọc khí đặt trên quầy hàng, tựa hồ rất vừa ý ba bộ ngọc khí này, có vẻ định mua.
“Chậc chậc, phỉ thúy bạch thái này công phu điêu khắc thật tinh tế nha! Nhìn qua như nước trong veo, mùa hè bày ở nhà chắc sẽ đẹp mắt lắm.” Lâm U vuốt miếng phỉ thúy bạch thái mở miệng, nhưng mà lý do thích thật sự khiến cho nhân viên bán hàng không biết làm sao nịnh hót cho tốt, đơn giản nói theo lời cậu: “Phỉ thúy này độ tinh khiết rất tốt, thượng phẩm trong các loại pha lê cổ. Mắt nhìn của quý khách thật tốt.”
Lâm U cười híp mắt dùng dư quang nhìn một nam một nữ đi tới bên cạnh cậu, ngẩng đầu hỏi: “Thứ này bao nhiêu tiền? Anh cứ việc nói, dù gì đại ca tôi cũng có tiền!”
Người bán hàng: “...” Tuy rằng đụng phải đại gia y rất cao hứng, thế nhưng vì cái lông gì y lại nghĩ người này cười đặc biệt rợn người vậy hả? “Ha ha, ngài thật là làm cho chúng tôi ước ao đó nha. Ngọc khí này giá niêm yết là hai trăm vạn, ngài xem ngài có muốn mua không? Hay là ngài muốn thì chúng tôi lấy một bộ ngọc như ý cùng ngọc phật, hai bộ này cũng được lắm.”
Lâm U nghe vậy nhìn nhân viên này một cái, thầm nghĩ người này không tệ, chí ít chưa nói mời cậu mua ba bộ một lượt, vì thế làm bộ khá xoắn xuýt nói: “Cần hai trăm vạn hả? Cái bộ như ý này bao nhiêu tiền?”
“Ha ha, giá như ý là ba trăm vạn.”
Nhân viên bán hàng mặt mỉm cười nói xong, Lâm U đã co rút khóe miệng liếc mắt khinh bỉ y, té ra người này không phải muốn cậu có nhiều sự lựa chọn, mà là muốn cậu mua thứ đắt hơn? “Thế ngọc phật này?”
“Đây là ngọc phật tiệm chúng tôi đặc biệt thỉnh Vũ Đương đạo trưởng khai quang, năm trăm vạn là giá đã chiết khấu.” Người bán hàng chống lại ánh mắt của Lâm U, vẻ mặt thành khẩn: “Đồ đạc trong cửa tiệm chúng tôi kỳ thật không mắc đâu, chỉ là quý khách xem ba vật trang trí này đều là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, mắc tiền một chút là phải rồi. Muốn trách chỉ có thể trách mắt quý khách thật sự quá tốt.”
Lâm U phục luôn, chọc chọc Mục Viêm Khiếu bên cạnh cũng đồng dạng không biết nói gì, nói: “Tôi cảm thấy công ty các anh có thể khai thác y được đó, tài hùng biện và da mặt đều rất tốt.”
Mục đại thiếu suy nghĩ một chút gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Nhưng không có lợi hại như Mục Nhị và Mục Tứ.
Người bán hàng nghe vậy hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Quá khen quá khen, vậy quý khách ngài đến cùng có muốn ba kiện ngọc khí này hay không ạ?”
Lâm U cười cười, nhìn tới nhìn lui cuối cùng vẫn vươn tay hướng về ngọc như ý. Nhưng lúc tay vươn được nửa chừng, bàn tay khác từ phía bên cạnh đã nhanh hơn đưa sang bên này, trực tiếp đem ngọc như ý cầm trên tay, nói với người bán hàng đang trừng mắt há mồm: “Cái kia, và cái ngọc như ý này bọc lại luôn cho tôi, tôi muốn.”
Lâm U: “... Này, đây là cái chúng tôi nhắm trúng trước mà?”
Mỹ Mỹ che miệng nở nụ cười: “Thế nhưng các người cũng chưa bỏ tiền mua mà ~ Tới trước là được, ai bảo cậu ra tay chậm làm chi?”
Lâm U nhìn một nam một nữ cười đắc ý, sau đó yên lặng vươn tay đến phỉ thúy bạch thái nọ.
Kết quả Mỹ Mỹ hơn ba mươi tuổi lần thứ hai vươn tay đoạt bạch thái vào tay, nói với người bán hàng đang im lặng: “Anh bán hàng, cái này tôi cũng thích, bọc lại cho tôi ~”
Lâm U nhướng mày, đưa tay nắm chặt tay Mục Viêm Khiếu, “Này, cô đừng quá đáng nha!”
Mỹ Mỹ lại cười: “Ôi chao, cậu kích động cái gì? Bạch thái này cậu không phải cũng chưa mua sao? Vẫn câu nói kia, ai bảo cậu chậm làm chi? Nếu không thì, cậu kêu vị đại ca của cậu ra nhiều tiền hơn đi? Nhưng mà thật xấu hổ ~ mặc kệ cậu ra bao nhiêu tiền, chúng tôi đều ra giá gấp đôi mua về.”
Lâm U mặt không thay đổi gật đầu: “Vậy ngọc phật này cô có muốn mua luôn hay không? Cô không phải có tiền sao?”
Mỹ Mỹ nghe vậy còn chưa kịp nói gì, ông chủ Tiền béo tròn quê mùa bên cạnh đã bật cười ha ha: “Ngọc phật này tôi thấy thích, tôi mua! Thật xấu hổ em trai này, chúng tôi cũng không phải cố ý đoạt của cậu đâu, chỉ là thấy thứ tốt ra tay phải nhanh chứ! Nói cách khác, dù là có tiền, cũng không dùng được đâu.”
“Ha ha.” Lâm U nhìn vẻ mặt vênh váo của hai người nở nụ cười. Sau đó lôi kéo Mục Viêm Khiếu ở một bên nhìn người bán hàng không nói gì mà đem ba thứ đó đóng gói giao vào tay bọn họ.
“Hai vị đi thong thả, ngọc khí này chúng tôi làm đóng gói sơ bộ tránh va chạm. Nhưng lúc hai vị đi phải cẩn thận một chút, rớt xuống đất, vẫn sẽ vỡ.”
Mỹ Mỹ nọ cười một tiếng: “Yên tâm đi, chúng tôi làm sao có thể không cẩn thận như vậy chứ? Ba thứ đó đều là thứ chúng tôi thích! Có đúng hay không? Vị đại gia này?”
Lâm U nhìn hai người họ quay lưng đi tới cửa lớn, tiếp đó chậm rãi nói ra bốn chữ: “Đi thong thả không tiễn.”
Rồi sau đó người bán hàng khiếp sợ nhìn một nam một nữ lúc đi tới bậc thang, người phụ nữ không đứng vững, trực tiếp nhào lên người gã béo quê mùa, tiếp đó ngọc khí trang trí trong tay bọn họ, cũng theo đó mạnh mẽ rớt xuống đất.
!!!
Nương theo tiếng thét tiếng chửi rủa tức giận của một nam một nữ, người bán hàng bỗng quay đầu nhìn về phía Lâm U, biểu tình là như vầy = 皿 =! Ngài vừa làm cái gì?!
Lâm U ha ha hai tiếng, chỉ vào một cái ngọc bồ đề trên kệ nói: “Lấy cái ngọc bồ đề kia xuống, chúng tôi mua rồi.”
“...” Người bán hàng yên lặng không nói gì xoay người lấy ngọc bồ đề rõ nhỏ, nhịn nửa ngày cuối cùng không chịu nổi nói: “Quý khách, ba bộ nọ ngài rốt cuộc không có vừa ý?!”
Lâm U tiểu gia nhún nhún vai: “Ai biết được ~ ái chà, tiệm các anh lớn như vậy? Không có nội thất? Hay là phòng khách vip sao?”
Người bán hàng lắc đầu: “Nào có, chúng tôi chỉ có hai gian phòng, không có nhiều hơn.”
Lâm U nghe vậy gật đầu, cầm ngọc bồ đề cùng Mục Viêm Khiếu rời đi, lúc ra ngoài còn thấy đôi nam nữ nhà giàu mới nổi bị chỉ trích, chậc chậc, đáng đời.
Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U phì cười: “Được rồi, dù sao cũng chỉnh bọn họ rồi. Ngọc cũng đã mua, cửa hàng này hẳn không thành vấn đề hửm?”
Lâm U trước gật đầu, sau có chút nghi hoặc lắc đầu: “Tôi âm thầm thử ba lần cũng không thấy xảy ra vấn đề, trong cửa hàng ngọc khí cũng không có vấn đề, thế nhưng không biết vì sao, tôi vẫn thấy kỳ quái.”
Mục Viêm Khiếu lắc đầu: “Có lẽ là em nghĩ nhiều chăng? Nếu không chúng ta về nghiên cứu ngọc bồ đề này một chút, em cũng không vô duyên vô cớ mà mua nó chứ?”
Lâm U cười hắc hắc hai tiếng: “Đó là đương nhiên, nếu như bây giờ tôi có cách nào khác xác định có chuyện, lâu dần quan sát một thời gian, không được sao? Sau này mỗi lúc trời tối tôi đều để ngọc bồ đề này ở đầu giường, xem có thể thấy ác mộng hay không.”
Mục Viêm Khiếu liếc mắt, còn không bằng mỗi ngày em để anh lên giường, sau đó chúng ta có thể cùng nhau mơ mộng xuân.
Lâm U bỗng run lên: “?!”
“Thế nào?”
“Không, chỉ là vừa rồi cả người phát lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.