Tiểu Hầu Gia

Chương 97: Mọi chuyện




Trong Ngự thư phòng, Thục phi cùng Như Mạt ngươi một câu ta một câu đang ầm ĩ đến lợi hại, mắt nhìn thấy tình thế càng lúc càng không khống chế được, Đức Vinh Đế ở một bên sắc mặt bất giác càng lúc càng âm trầm, qua hồi lâu, nhìn khuôn mặt dữ tợn cùng động tác muốn bóp chết Như Mạt của Thục phi, vỗ mạnh thư án, thấp giọng quát: “Đã đủ rồi! Trẫm vẫn còn ở đây, các ngươi đây là còn thể thống gì!”
Thục phi cùng Như Mạt đều giật mình, bàn tay nắm chặt cổ áo Như Mạt của Thục phi cũng nới lỏng. Hai bên trầm mặc một hồi, sau đó, Như Mạt không nói gì, chỉ quỳ xuống đất, đầu cũng cúi thật sâu, mà Thục phi quay đầu nhìn Đại cung nữ một tay nàng đề bạt ra, hiện tại lại cắn nàng một ngụm, trên mặt là phẫn nộ đến cực hạn cùng không thể tin. Nếu đổi là người khác thì cũng thôi đi, đối với Như Mạt, nàng thế nhưng đối đãi với nàng ta không tệ, hôm nay thì tốt rồi, nàng ta rồi lại hại nàng như vậy! Tay phải hung hăng xoắn khăn trong tay, lảo đảo tiến lên trước mặt Đức Vinh Đế, khóc lóc: “Thánh thượng, Thánh thượng, thần thiếp là người thế nào, chẳng lẽ người không biết? Thần thiếp từ mười sáu tuổi đã ở bên cạnh người, hôm nay đã nhiều năm như thế, chẳng lẽ người tình nguyện tin tưởng lời nói của tiện tỳ này, cũng không nguyện tin tưởng thần thiếp sao?”
Đức VInh Đế nâng mắt, nhìn nàng thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, cũng đã nhiều năm như thế, trẫm dĩ nhiên hiểu rõ tính tình của ngươi,” Nói đến đây, hơi dừng một chút, nhìn đôi mắt của bên kia chợt phát sáng, lúc này mới từng câu từng chữ bổ sung câu sau, “Chính là vì biết rõ, cho nên Trẫm mới gọi ngươi tới đây!”
“Thánh thượng!” Thục phi nghe Đức Vinh Đế nói, còn chưa kịp thở ra một hơi, nhìn bộ dạng này của Đức Vinh Đế, cảm thấy có vài phần không đúng, hoảng loạn nhìn ông gọi một câu.
Đức VInh Đế không để ý tới nàng, rồi lại hơi quay đầu nhìn Như Mạt quỳ phía sau Thục phi, nhìn một lúc lâu, sau đó, cười chế giễu: “Nếu như Trẫm nhớ không lầm, Như Mạt này cũng là người trong cung hầu hạ ngươi nhiều năm.” Lại đưa mắt nhìn Thục phi, “Ngươi ở trong cung làm ra mấy chuyện chèn ép tú nữ xinh đẹp tiến cung, đánh chửi những nô tài trong cung, cũng không phải Trẫm không biết được, chỉ có điều vài năm như vậy, Trẫm nhớ rõ ngươi vì Trẫm sinh hạ Chử nhi, lại chưa từng làm quá phận, lúc này vẫn chưa từng ra mặt can thiệp… nhưng chưa từng nghĩ, lúc trước đều là nhất niệm chi soa*, càng dung túng lại càng khiến ngươi trở thành cái dạng này!”
(*一念之差 ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)
Thục phi nghe Đức Vinh Đế nói, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt —— cho dù mình có làm chuyện này hay không, cho dù mình có phải oan uổng hay không, này cũng không còn quan trọng. Chuyện hôm nay tại Đức Vinh Đế nơi này xem như chấm hết, ông cho rằng nàng là độc phụ, cho rằng nàng giết nhi tử của tiện nhân kia, sau đó, nàng chính là có một trăm cái miệng cũng không nói được.
“Thục phi, Trẫm nhiều năm chưa đọc luật lệ, dĩ nhiên có chút không nhớ rõ.” Đức Vinh Đế gằn từng chữ nói: “Căn cứ luật lệ của Đại Càn, ngươi nói cho Trẫm thử xem, giết hại Hoàng tự, theo luật phải phạt thế nào?”
Thục phi nghe vậy kinh ngạc, qua hồi lâu mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bên kia, loạng choạng lui sau nửa bước, trợn to mắt, nước mắt đột nhiên từ khóe mắt lăn xuống, rơi xuống thư án. Nàng siết chặt tay mình, bởi vì dùng sức, đốt ngón tay đều trắng bệch, đôi mắt đỏ bửng nhìn Đức Vinh Đế, nức nở: “Thần thiếp… thần thiếp ở trong lòng Thánh thượng… nhiều năm như thế, chính là bộ dạng đó sao? Người thật sự cho rằng chuyện này là thần thiếp làm sao!”
Đức Vinh Đế nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ* của Thục phi, rồi lại không nói nửa lời, môi mỏng mím thật chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc tìm không ra một chút ấm áp.
(*梨花带雨 Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Thục phi nhìn bộ dạng này của Đức Vinh Đế, đột nhiên hiểu rõ. Người nam nhân này, tim của người nam nhân này làm bằng đá, dù cho nàng ôm vào trong ngực cũng là ôm không đổi. Hắn không tin nàng, có lẽ vẫn luôn không tin nàng, cho dù nàng có ở bên cạnh hầu hạ hắn nhiều năm như thế, rồi lại không có nửa phần tác dụng.
Người nam nhân này từ đầu tới cuối, chưa từng yêu nàng.
Trong đầu Thục phi, không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới mười mấy năm trước, lúc Hoàng hậu Duệ Mẫn còn tại thế, Đức Vinh Đế vẫn chỉ là một Hoàng tử thân phận tôn quý nhưng lại không có thế lực, bộ dạng hai người ở chung với nhau ấy, nước mắt nhưng dần dần dừng lại, chỉ cười thảm: “Thần thiếp chỉ hỏi Thánh thượng một câu…”
Đức Vinh Đế nhàn nhạt nhìn nàng.
“Nếu hôm nay đứng ở chỗ này, là Hoàng hậu Duệ Mẫn, Thánh thượng có còn giống như ngày hôm nay hay không, không chút nghĩ ngợi liền phán lên hành vi phạm tội?” Thục phi khàn giọng hỏi.
Sắc mặt lúc đầu còn bình thản của Đức Vinh Đế trong nháy mắt bị phá vỡ, đưa tay cầm lên đồ chẹn giấy liền ném qua, tức giận nói: “Đừng lấy ngươi so với Trân nhi, nàng vĩnh viễn sẽ không ác độc như ngươi!”
Lúc đồ chặn giấy ném tới, Thục phi không trốn, nện trúng ngực, đau đến cả người nàng phát run. Cuối cùng trái tim hoàn toàn giá lạnh.
Lui sau mấy bước, bỗng nhiên cười lạnh nhìn Đức Vinh Đế, giọng điệu bén nhọn: “Nếu thật là thần thiếp làm thì thế nào? Vì một tiện nhân không có tác dụng, phải dùng thuốc mới khiến Thánh thượng sủng hạnh, vì một tiện chủng ngay cả Hoàng lăng cũng không có tư cách vào, chẳng lẽ Thánh thượng vẫn muốn giết thần thiếp, lại để thần thiếp chôn cùng loại tiện chủng kia sao?”
“Làm càn!” Đức Vinh Đế nghe Thục phi nói, phẫn nộ ngút trời, đứng lên đến bên cạnh Thục phi, nghiêm nghị nói: “Chuyện cho tới bây giờ, dùng thuốc cấm lấy được Thánh sủng, giết hại Hoàng tự, có phải ngươi cho rằng ngươi còn không làm sai?”
Thục phi dùng tay lau nước mắt, cười dịu dàng: “Nói tới nói lui, lại còn không phải tiện nhân kia tự mình ngu xuẩn? Nếu không phải nàng ta muốn bay lên đầu cành làm Phượng hoàng, nghĩ muốn cùng thần thiếp ở trong cung đánh cược một lần, bản thân có bầu lại còn dùng phấn hương này, như thế nào sẽ?” Nói xong, nhìn thoáng qua Đức Vinh Đế, trào phúng: “Nói không chừng còn thật sự dựa vào mấy thứ này được Thánh thượng sủng hạnh cả đời  —— đến lúc đó, rồi lại sợ Thánh thượng không cẩn thận liền phong Phi cho nàng ta a!”
Đức Vinh Đế giơ tay lên, đột nhiên cho Thục phi một cái tát.
Cái tát này dùng sức thật lớn, khiến Thục phi lảo đảo ngã xuống đất, khóe miệng cũng rách ra.
Như Mạt đưa tay đỡ Thục phi, lại bị bên kia oán hận trừng mắt liếc, đẩy ra: “Nếu như Thánh thượng không tin thần thiếp, như vậy cứ coi như tất cả chuyện này đều là thần thiếp làm! Cũng không biết Thánh thượng vì tiện nhân kia, là muốn xử phạt thần thiếp thế nào?”
Đức Vinh Đế bị một phen chống đối của Thục phi khiến đầu đau muốn nứt, đưa tay day day trán, qua hồi lâu nói: “Thục phi Lý Thị, đức hạnh chưa đủ, ghen thành thói, không đủ để đảm đương một chữ ‘Thục’. Hôm nay bỏ đi tên gọi ‘Thục phi’, xuống làm Lý tần, ngay trong ngày chuyển ra khỏi Phong Hà Điện, đến Trúc Thanh Các.” Quay người ngồi xuống vị trí của mình, lại liếc qua Như Mạt, “Cung nữ Như Mạt, phẩm hạnh bất chính, nhiều lần xúi giục chủ tử vi phạm cung quy, kéo ra ngoài, đánh chết!”
Thục phi trừng lớn mắt, trên mặt dần hiện lên vẻ hoảng sợ, bò dậy khỏi mặt đất đến bên chân của Đức Vinh Đế, đưa tay giữ chặt ống quần của ông khóc ròng: “Thánh thượng, Thánh thượng người không thể  —— thần thiếp, thần thiếp vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận, mới mở miệng nói bừa, người không thể đối xử như vậy với thần thiếp a!”
Như Mạt nhìn Đại thái giám đi tới bên cạnh mình, cũng khóc: “Thánh thượng, Thánh thượng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không muốn chết a! Tất cả mọi chuyện đều là Thục phi nương nương chỉ thị, nô tỳ cũng là… cũng là bất đắc dĩ a! Thánh thượng, Thánh thượng mong người minh xét!”
ĐỨc Vinh Đá đạp Thục phi ra, cau mày, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn: “Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Kéo Lý tần cùng tiện tỳ này ra ngoài!”
Mấy tiểu thái giám kia đồng thời đáp “Vâng” một tiếng, vội vàng kéo hai người đang khóc đến mặt đầy nước mắt ra bên ngoài.
Phúc công công chờ mấy thái giám kia rời đi, lúc này mới tiến đến, đến bên cạnh Đức Vinh Đế, rót cho ông chén trà, cười híp mắt nói: “Thánh thượng đã xử lý xong?”
Đức Vinh Đế ngửa đầu tựa lưng vào ghế, qua hồi lâu, từ cổ họng rặn ra một câu: “Nếu lúc trước Hoàng huynh không chết —— “
Ánh mắt Phúc công công hơi động, đưa trà qua cho Đức Vinh Đế: “Chuyện cũ đã qua, Thánh thượng nghĩ nhiều cũng là vô dụng a.”
Ngoài cửa sổ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng qua một hồi, liền không còn nghe thấy gì nữa. Đức Vinh Đế cầm trà, cúi đầu nhấp một ngụm, hồi lâu mới  hỏi: “Phúc Thụy, ngươi cảm thấy Thái tử hiện tại đã có thể đảm đương trọng trách?”
Phúc công công ở một bên nghe, chỉ cười cười: “Nô tài cùng lắm chỉ là một thái giám, làm chỉ là việc hầu hạ người, làm sao biết được những chuyện này?”
Đức Vinh Đế cũng không phải muốn Phúc công công thật sự trả lời ông, nghe ông ta nói như vậy, cũng không truy cứu, chỉ bưng chén trà, hoảng hốt tự nói với mình: “Chưa đủ a, nó hiện tại, vẫn còn chưa đủ tư cách để làm một Đế vương.”
Phúc công công cười híp mắt nói: “Thái tử thiên tư thông minh, chỉ cần thêm mấy năm tôi luyện, nhất định có thể đạt tới kỳ vọng của Thánh thượng.”
Đức Vinh Đế nhưng lại lắc đầu: “Thời gian không còn nhiều, Trẫm đã đợi không kịp.” Nhắm nghiền hai mắt, khẽ thở dài, “Phía dưới quá lạnh rồi, Trẫm sợ nàng lạnh. Lại sợ nàng phải đợi quá lâu, đến lúc đó nàng vẫn trẻ như lúc ban đầu, Trẫm lại già đi rồi. Nếu như nàng không nhận ra Trẫm, thì phải làm sao?”
Năm đó thời điểm Hoàng hậu Duệ Mận chết đi, ông cùng Đức Vinh Đế đều ở đấy. Hoàng hậu Duệ Mẫn hôn mê trọn vẹn ba ngày, cũng tại lúc hấp hối sắp chết đột nhiên tỉnh lại, đối với Đức Vinh Đế, người kia chỉ nói ba câu.
Một là muốn trong thời gian Đức Vinh Đế còn sống, cần phải bảo trụ giang sơn Đại Càn, nàng không cho phép Hoàng đế của nàng trở thành một vị quân vương mất nước; hai là để cho ông suy nghĩ cẩn thận vị trí Thái tử, nếu như sau khi Văn Nhân Cửu trưởng thành không thể trở thành người đảm đương việc lớn, lập tức phế Thái tử lập một vị Thái tử hiền đức khác; ba là nếu không phải trăm năm sau, đại nạn của ông đã tới, bằng không chính là ông tự sát vào Hoàng tuyền, nàng cũng tuyệt không gặp mặt ông.
Chỉ ba câu này, sau đó cũng không còn mở mắt lần nào nữa. Nhoáng một cái cũng đã mười năm.
“Ngươi lui xuống trước đi. Lại để cho Trẫm một mình ở đây một lát nữa.” Đức Vinh Đế từ từ nhắm mắt, thản nhiên nói.
Phúc công công đứng một bên, nhìn bộ dạng của Đức VInh Đế, cuối cùng cũng không nói thêm gì. Chỉ lấy lại chén trà trong tay Đức Vinh Đế, đặt ở một bên, sau đó mới lấy thảm mỏng phủ lên người ông, khẽ nói: “Nô tài đứng canh ở ngay ngoài thư phòng, nếu Thánh thượng có gì phân phó, gọi một tiếng là được.”
Nghe bên kia “Ừ” một tiếng trầm thấp, cũng không còn tiếp tục quấy rầy, cầm theo ấm trà đã có chút lạnh ra ngoài, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cách hoàn toàn trong phòng cùng ngoài phòng.
Đông Cung. Thanh Lan Điện.
Đã là chạng vạng tối, Trương Hữu Đức nhìn quanh bốn phía, sau đó nghênh đón một nam nhân trung niên ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặc bố y thanh sam, làn da ngăm đen, tiến vào Đông Cung.
Một đường quen cửa quen nẻo tiến vào trong, lúc này mới xoay người thấp giọng: “Nô tài vào trong thông báo một tiếng với điện hạ.”
Nam nhân trung niên kia cười cười, gật đầu nói: “Làm phiền Công công.” Giọng nói cũng không giống như vẻ bề ngoài, bởi vì có khàn khàn, nghe vào rồi lại có chút không phân biệt nam nữ.
Trương Hữu Đức liền nhanh chóng đi vài bước, đến thư phòng, đưa tay gõ cửa, đợi một lúc, liền nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó “Két——” một tiếng, Mặc Liễu thò đầu ra ngoài hô: “Trương công công đã về?”
Trương Hữu Đức gật đầu, thấy Mặc Liễu nhường đường, liền nhanh chóng tiến vào thư phòng. Trong thư phòng Văn Nhân Cửu đang phê tấu chương, Lạc Kiêu ở một bên đọc nhàn thư, nhìn qua có vài phần dương dương tự đắc.
Thấy Trương Hữu Đức vào phòng, hơi nâng mắt lên, Văn Nhân Cửu thản nhiên nói: “Đã đón về?”
Trương Hữu Đức liền gật đầu: “Đã chờ ở trung đình*.” (*中庭 sân trong nhà.)
Văn Nhân Cửu viết nốt mấy chữ cuối cùng, gấp lại tấu chương, đặt bút ở một bên, nhìn ông nói: “Dẫn vào đi.”
Trương Hữu Đức đáp lại, lui ra ngoài, không lâu sau, liền dẫn theo hán tử trung niên ngăm đen kia vào.
Lạc Kiêu đặt sách trên tay xuống, nhìn nam nhân đứng trước mặt bọn hắn, da ngăm đen có chút thấp, qua hồi lâu mới mở miệng: “Ta lúc trước chỉ nói vài thứ dịch dung đổi mặt chẳng qua là phân đoạn trong hí kịch, nhưng chưa từng nghĩ, ngày hôm nay lại thật sự nhìn thấy tận mắt.” Mỉm cười nói: “Chỉ nhìn qua, sợ là ngay cả Thục phi đối mặt với ngươi, cũng không nhận ra được rồi.”
Hán tử da ngăm đen kia cong môi cười cười: “Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, nếu như ở trước mặt người trong nghề, cải trang như thế này nhưng nhất định không thể qua mặt được.”
Giọng điệu uyển chuyển nhu hòa, rõ ràng là giọng nói của nữ tử!
Văn Nhân Cửu chỉ đưa mắt nhàn nhạt nhìn nàng: “Một chiêu ‘Ve sầu thoát xác’ này của Vu cô nương nhưng lại dùng rất hay. Ở ẩn tại Phong Hà Điện lâu như vậy, lần này rồi lại ở trước mặt Phụ hoàng lừa được Thục phi,” Nói đến đây, hơi dừng lại một chút, nhìn người kia chỉ cười nhạt, tiếp tục nói: “Chuyện Thục phi lần này, cho dù Phụ hoàng bởi vì băn khoăn không thể nghiêm trị, nhưng hạ Thục phi xuống làm Tần, rồi sợ sợ ảnh hưởng rất lớn đế Lý gia. Binh Bộ Thị Lang – Lý Nham này e rằng cũng phải tổn thương đầu óc một phen.”
Như Mạt nói: “Chỉ tiếc Tri Nhã từ cung nữ thăng lên Tần phi, thân phận chưa đủ, nếu không phải thế, Đức Vinh Đế như thế nào lại dễ dàng chỉ đánh chết cung nữ bên cạnh Thục phi… không, Lý tần xem như khiển trách?”
Văn Nhân Cửu cười lạnh: “Lại sợ nếu thay tú nữ hậu cung có thể áp chế được Thục phi, ngươi nhưng là không nắm được rồi.”
Như Mạt trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cười cười: “Điện hạ đây chính là đang giận nô tỳ.”
Văn Nhân Cửu hỏi ngược lại: “Cô phải đối với ngươi thiên an vạn tạ?”
“Ít nhất không nên trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau như thế.” Như Mạt đối diện ánh mắt của Văn Nhân Cửu: “Nô tỳ cùng Điện hạ đã kết là đồng minh, không phải sao?”
Ánh mắt Văn Nhân Cửu bỗng nhiên lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng ngươi không thể thay thế?” Nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, trong con ngươi đen láy rõ ràng đầy thâm tình, nhưng ở nơi cực sâu lại truyền tới loại sát ý lạnh lẽo cùng sắc bén tựa băng, “Quả thật, Cô muốn Miêu Cương, chẳng qua là nếu thả ngươi trở về, chỉ sợ hôm nay thả hổ về rừng, ngày sau lại dùng binh lực của Cô nuôi thành một bạch nhãn lang!”
Như Mạt dĩ nhiên cảm nhận được sát ý mỏng manh lại rõ rệt để lộ ra ngoài của Văn Nhân Cửu, sắc mặt hơi trắng: ” Nô tỳ đối phó Lý tần, cũng là vì Lý gia lúc trước nợ nô tỳ. Nô tỳ không phải thánh hiền, dĩ nhiên không thể lấy ơn báo oán. Tuy nói chuyện hôm nay, quả thật lợi dụng Điện hạ, nhưng này lại chưa từng tổn hại đến Điện hạ mảy  may.”
Văn Nhân Cửu vẫn nhìn nàng như trước, thản nhiên nói: “Nếu Vu cô nương thật sự tự cho là mình dùng phụ chúc chi thần*, dĩ nhiên sẽ tuyệt đối không làm ra loại chuyện lừa trên gạt dưới, tiền trảm hậu tấu này.” Lại nói: “Vu cô nương chỉ muốn thoát thân, lại sốt ruột vì báo thù, Cô dĩ nhiên không phải không hiểu. Nhưng cô nương rồi lại quên, Cô đã nói với ngươi, Cô chán ghét nhất, chính là có người bên ngoài lợi dụng Cô —— hay là nói, độ trung thành cùng sự tín nhiệm của cô nương đối Cô cũng chỉ có thể nhạt nhẽo như vậy thôi sao?”
(*附属之臣 chắc là ý bề tôi phải lệ thuộc vào người trên.)
Như Mạt căng thẳng, nhìn qua khuôn mặt không chút cảm xúc  của Văn Nhân Cửu, thật sự đoán không ra suy nghĩ của y.
Quả thật, nàng lần này lợi dụng Tri Nhã hại Thục phi tuy là nhất thời vì thoát thân, rất nhiều biện pháp khác đều bỏ không cần, rồi lại cố ý tại giờ khắc cuối cùng kéo Văn Nhân Cửu xuống nước, nhưng cũng không phải không có ý tứ thử thăm dò đối phương. Chỉ có điều, nàng nhưng không lường trước được, mấy tâm tư nhỏ bé đó nàng giấu rất kỹ thế nhưng Văn Nhân Cửu rồi lại thấy rõ toàn bộ.
Tay nhấc vạt áo quỳ gối xuống, Như Mạt nói: “Lần này quả thật là nô tỳ lòng tiểu nhân. Chỉ mong Điện hạ chớ để trong lòng, đại nhân đại lượng, chỉ xem vu chức cùng Điện hạ mở ra một trò đùa quá giới hạn mà thôi.”
Văn Nhân Cửu cũng không nhìn nàng, chỉ cười nhẹ: “Chỉ là Cô từ trước đến nay không thích bị người khác ép buộc tham dự một trò đùa không hề buồn cười như thế.”
Đây rõ ràng là ý tứ muốn phân rõ giới hạn với nàng!
Như Mạt bắt đầu cảm thấy khẩn trương, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ ung dung như lúc đầu, hơi nhíu mày, thấp giọng hô: “Điện hạ!”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, uống một ngụm trà, nhưng vẫn không lên tiếng.
Như Mạt có chút luống cuống, quay đầu nhìn Lạc Kiêu. Lạc Kiêu cũng chỉ cười cười, nhìn nàng nói: “Cô nương đừng nhìn ta, ta chỉ nghe theo Điện hạ mà thôi.” Ôn hòa nhìn Như Mạt, trong con ngươi sẫm màu dưới nắng chiều mờ ảo, ấm áp nhu hòa: “Ta chỉ biết, người nhục* Điện hạ, giết không tha.”
(*k hoàn thành tốt sứ mệnh.)
Như Mạt giật mình, lúc này mới phản ứng kịp, chính mình thông mình một đời, lần này có lẽ đã làm một chuyện ngốc, mấp máy môi, nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu nói: “Nô tỳ lần này quả thật phạm vào ngu xuẩn, chỉ là Vu tộc muốn liên thủ với Điện hạ rồi lại nhất định không phải là giả. Điện hạ nói, người hoài nghi sự trung thành của Vu tộc, nô tỳ cũng không thể phủ nhận. Chẳng qua là, với tình trạng hiện tại của Miêu Cương, Vu tộc nếu có khả năng thoát ly Đại Càn, ít nhất phải cần mấy chục năm nữa. Nhưng, mấy chục năm sau, Điện hạ vẫn không có lòng tin hoàn toàn chế ngự một Miêu Cương nho nhỏ hay sao?”
Lời nói đến đây, nhìn Văn Nhân Cửu thật sâu: “Nếu Điện hạ thật sự ngay cả lòng tin đối với một người  Miêu Cương cũng không có, như vậy hiện tại, nô tỳ cùng Điện hạ, cũng không còn lời nào để nói nữa rồi!”
Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt nhìn Như Mạt đang quỳ dưới đất, sống lưng rồi lại thẳng tắp, qua hồi lâu, mới nở nụ cười: “Dùng phép khích tướng này với Cô nhưng là vô dụng. Ngươi nghĩ Cô thật sự quan tâm những lời này của ngươi sao?”
Như Mạt biết rõ thắng bại ngay vào lúc này, đành phải cố nói: “Nô tỳ cũng không phải đang dùng phép khích tướng, chỉ là nói ra những suy nghĩ trong lòng cho Điện hạ biết mà thôi. Nếu Điện hạ thật sự cho rằng Vu chức có làm nhục tôn nghiêm của Điện hạ, hôm nay Vu chức nguyện dùng máu của mình để dẹp đi cơn giận của Điện hạ.”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, hờ hững nói: “Ngược lại cũng là một biện pháp tốt.” Đưa mắt nhìn Lạc Kiêu, “Cầm đến đây.”
Lạc Kiêu vuốt cằm, đứng lên, vòng qua Như Mạt đi đến bên kia tìm gì đó, dùng khay để đựng, phía trên phủ một tấm vải màu đỏ.
Trong lòng Như Mạt lạnh buốt, ánh mắt có chút bi thương, nhưng cũng chỉ mím môi, nhìn Văn Nhân Cửu nói: “Hôm nay Vu cô nương nguyện lấy thân dập cơn giận của Điện hạ, chỉ mong ngày sau, Điện hạ có thể giữ lời hứa, phái binh giúp Vu tộc của nô tỳ có thể ngồi lên vị trí Đại vu.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt gật đầu: “Cô dĩ nhiên nhớ kỹ.”
Như Mạt nhắm mắt, sau đó mới đưa tay xốc lên vải đỏ trên khay Lạc Kiêu bưng tới.
Liền thấy phía dưới mảnh vải đỏ kia không phải lưỡi dao sắc bén, không phải rượu độc, có, nhưng lại là nửa miếng Thương ưng đồ đằng* làm bằng đồng.
(*图腾 đồ đằng là biểu tượng vật tổ, tô tem.)
“Đây là ——” Như Mạt giật mình, cầm nửa miếng thẻ đồng kia lên, ngay sau đó giống như đã hiểu ra cái gì, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, lập tức cười nói: “Đây là binh phù của ta, cầm lấy nửa binh phù này, ngươi có thể tự do sai khiến năm nghìn tướng sĩ chịu sự quản lý của ta.” Lại nói: “Chỉ mong ngươi cùng tộc nhân sớm ngày giành lại Miêu Cương, ta cùng Điện hạ tại Đế kinh sẽ chờ đợi tin tốt của ngươi.”
Văn Nhân Cửu nhìn Như Mạt, đứng lên, chậm rãi đến bên cạnh Như Mạt: “Chẳng qua là, binh phù này nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ cho ngươi mượn dùng. Mỗi một năm về sau, ngươi nhất định phải để cho Vu tộc bồi dưỡng ra mười thầy thuốc đến Đại Càn ta, đến khi ngươi trả binh phù mới thôi. Ngươi có ý kiến gì không?”
Hốc mắt Như Mạt ửng đỏ, nắm chặt binh phù trong tay, hồi lâu, mới dập đầu một cái, nói: “Người Vu tộc ân oán rõ ràng, Điện hạ hôm nay chịu khảng khái tương trợ, ngày khác Vu tộc cùng lắm chỉ tặng cho mười thầy thuốc thì có gì không được?”
Văn Nhân Cửu hạ mắt, đưa tay đỡ lên Như Mạt lên khỏi mặt đất, thản nhiên nói: “Vậy Cô ở Đế kinh này, mong đợi tin mừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.