Tiểu Hồ Ly

Chương 14:




A Ngọc không chịu hoá hình, cũng không chịu nói.
Dáng vẻ nhát gan sợ hãi vẫn đáng thương như trước.
Đế Quân ôm vào ngực hết sức dỗ dành cũng không có phản ứng gì, không còn cách nào khác, đành phải đi tìm hiểu rõ xem rốt cuộc A Ngọc đã gặp phải chuyện gì.
Trực tiếp nhất là ôm cục bông trong ngực đi hoàng cung thế gian một chuyến.
Tìm con rồng già trong cung kia hỏi cho ra nhẽ.
Ở kiếp đó, Hoàng đế không gặp lại hồ ly được nữa, một mình cô độc đến cuối đời.
Con rồng kia tuy không màng thế sự, nhưng đôi mắt kia đã nhìn thấy chúng sinh bách thái trong cung, ít nhiều gì cũng có thể biết một chút.
Nhưng sau khi nhìn thấy rồng, hồ ly sợ đến hét lên một tiếng, giãy dụa muốn trốn đi, bị Đế Quân ôm chặt lấy không thể chạy thoái bèn co rúm lại, run lẩy bẩy cắn hai cái đuôi ngậm vào miệng nhắm mắt khóc hu hu.
“A Ngọc, em làm sao thế?” Đế Quân đau lòng, nhưng cũng không hỏi ra được lý do.
Con rồng kia nói: “Có lẽ là nó sợ ta.”
Lúc này mới nói ra chuyện năm đó A Ngọc một lòng muốn sinh con cho Tiêu Thừa, tâm tâm niệm niệm, bị Tiêu Thừa nghe được ghi nhớ vào lòng.
Nửa đêm thần trí không rõ hoá nguyên hình làm chuyện dâm loạn với hồ ly.
Khi đó đã vào đông rồi, rồng già cảm thấy bên ngoài khá lạnh muốn vào điện nghỉ ngơi, đi vào rồi lại nhìn thấy xuân cung sống!
Lão là một con rồng già độc thân ngàn vạn năm bảo vệ long mạch hoàng tức, bình thường thấy thú vị nên trêu chọc hồ ly mà thôi, thật sự để lão xem xuân cung sống thì đúng là muốn cái mạng rồng huyết khí phương cương này, chỉ đành thở phì phò lui về trong hồ.
Sau đó hồ ly thấy lão là sợ đến run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Lão rồng mới biết con hồ ly ngu xuẩn này lại có bệnh mù mặt với tộc rồng của mình!
Không nhìn rõ phu quân thì thôi đi, còn coi lão là rồng ác mà căm hận.
Lúc nhào đến tát con hồ ly ngốc này một cái, lão cúi đầu chạm vào Tiêu Thừa, diễu võ giương oai.
Cứ để đồ hồ ly ngốc nhà ngươi hiểu nhầm đi.
Dù sao thời gian sau này các ngươi ân ái còn nhiều nữa, thêm chút trắc trở coi như điều hoà bớt.
Đế Quân nghe xong quả thật muốn đâm một kiếm xuyên xương con rồng này.
Hồ ly trong ngực nghe xong cũng dần ngừng run rẩy, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn lão rồng hồi lâu, lão lại nhếch miệng cười với y.
Đế Quân vừa thẹn vừa oan, nói khẽ với A Ngọc: “Đúng vậy, chân thân của ta là rồng, nhưng con ngươi là màu vàng đen…”
Lẽ nào đến cái này em cũng không phân biệt được sao.
Hồ ly trải qua nỗi đau lớn, sợ hãi hỗn loạn đều hoá thành phẫn nộ, đốt đến đôi mắt sắp biến thành màu đỏ sẫm.
Nhe răng nhếch miệng giãy dụa phát điên, gào lên với Đế Quân, cắn đến mức Đế Quân gấp gáp trấn an: “Không sao rồi, đều đã qua, em có gì tức giận cũng có thể từ từ trút xuống người ta…”
“Không qua được.”
Rồng già thản nhiên nói, “Nó còn bị ngài làm cho mang thai một đứa con đó…. Hiện giờ, con đâu?”
Đế Quân cứng đờ, thấy hồ ly đang cắn tay hắn chảy nước mắt.
Thời khắc đó quả thực như rơi vào băng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.