Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Chương 10:




Ba mươi năm sau ——
Thanh Long dẫn trăm năm một lần tụ hội lớn, hầu như toàn bộ Long tộc đều đến dự. Người trẻ tuổi tự nhiên tụ tập một chỗ, tìm kiếm thê tử đi.
Thiếu niên Long tộc đại thể phong thái xuất chúng, khi tụ họp lại, đến ghế ngồi cũng phát ánh sáng, làm các trưởng bối nhìn vào cũng tràn đầy vui mừng (chỗ này ta chém bừa, khó hiểu chết đc)
Chỉ là có một người theo thường lệ không tới dự, vị trí dành cho y vẫn trống giống như mọi năm. Là một trong những thanh niên Long tộc tài mạo song toàn, mà Cố Khanh Ngôn lại lâu rồi không tham dự, nên gần như thành nhân vật truyền thuyết trong đám Long tộc tuổi trẻ.
Có hai vị Long nữ mặc quần áo hồng nhạt, ngồi phía sau Cơ Cự Thần khe khẽ nói chuyện.
“Không biết Cố Khanh Ngôn kia có xuất chúng như lời mọi người vẫn nói hay không, y dĩ nhiên chưa một lần tham gia tụ hội sao?
“Đã tới rồi, khi còn nhỏ ta đã thấy y tới.”
“Ngươi gặp qua y sao? Trông như thế nào?”
“Tuyệt đối là long tử anh tuấn nhất Long tộc, tỷ tỷ nhà ta một lần thấy y, về nhà sinh bệnh tương tư vài năm a.”
“Rốt cuộc vì sao y không đến Thanh Long dẫn tham gia tụ hội.”
“Cái này không ai biết, nghe nói tính cách y rất lãnh mạc (lạnh nhạt, đạm mạc). Không biết đã có bao nhiêu cô nương gia chủ động đến cầu thân, toàn bộ đều bị từ chối hết.”
Cơ Cự Thần nghe đến đó, cười khổ một chút. Dù sao thì, tính cách Cố Khanh Ngôn vốn không phải là lạnh lùng.
Ba mươi năm trước, Cố Khanh Ngữ tại sơn trang hư không tiêu thất, Bạch Ngọc lâu của Tư Trung Tiêu cũng ở bên trong Ám Vực biến mất.
Mấy tháng sau, Tư Trung Tiêu gửi tới sơn trang của Cố Khanh Ngôn một bức thư cùng một hòm trân bảo.
Tư Trung Tiêu cảm tạ ân dưỡng dục nhi tử của Cố Khanh Ngôn, nhưng nếu y đã có người thân cận khác, bản thân liền mang nhi tử đi, xóa toàn bộ ký ức của Cố Khanh Ngữ, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa. Chúc Cố Khanh Ngôn sớm ngày thành hôn, cầm sắt hài hòa (chỉ tình cảm vợ chồng hòa thuận, êm ái, và gắn bó.).
Bắt đầu từ khi đó, Cố Khanh Ngôn dần dần không hề ra bên ngoài. Ngoại trừ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao bên ngoài, đại đa số thời gian đều ở lại sơn trang Danh Hoa hồ tu luyện nội đan.
Cố Khanh Ngôn vốn đã là tuổi trẻ Long tộc kiệt xuất nhất, nay khổ công tu luyện nhiều năm, có lẽ đến giờ thần cũng không phải là đối thủ của y.
Trong lúc tụ hội, Cơ Cự Thần cưỡi long mã, thẳng đến Danh Hoa hồ.
Hắn đối với biểu đệ này, không thể hoàn toàn yên tâm. Tuy biết rõ tu vi cùng tâm tính của Cố Khanh Ngôn, thì có ở một mình cả nghìn năm cũng không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cứ buồn phiền như vậy là không tốt.
Cơ Cự Thần bay đến bầu trời Danh Hoa hồ, còn chưa đáp xuống đã thấy Cố Khanh Ngôn nhắm mắt, khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mặt hồ, đàn cổ để trên hai chân.
Y một tay đánh đàn, tay kia biến hóa ra long trảo, tùy ý đặt trên cầm huyền (đàn), nhiều năm tu luyện đã khiến khuôn mặt anh tuấn của y tản mát ra ánh sáng như ngọc thạch.
Cơ Cự Thần nhịn không được tưởng tượng, nếu Cố Khanh Ngôn thực sự đi đến Thanh Long dẫn, đại khái sẽ không phải là chuyện tốt, chỉ làm các thiếu nữ Long tộc sinh bệnh tương tư nặng hơn mà thôi.
Hắn đáp xuống trước mặt Cố Khanh Ngôn, y mở mắt, đối hắn mỉm cười.
Đó là nụ cười điên đảo chúng sinh.
Cơ Cự Thần ca ngợi: “Biểu đệ, dung mạo của ngươi hoàn toàn có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.”
Dù Cố Khanh Ngôn đã tu luyện đến tâm như chỉ thủy(trong veo như nước), cũng bị những lời này khơi dậy gợn sóng: “Tại Thanh Long dẫn uống rượu?”
Cơ Cự Thần có tự xưng rộng lượng, cũng đâu chịu bị coi khinh: “Trở về Thập hồ cũng không biết làm gì, có muốn ta cùng ngươi một lần.”
Biểu tình Cố Khanh Ngôn nhìn không ra tâm sự gì, Cơ Cự Thần cho rằng y sẽ cự tuyệt như những lần trước, Cố Khanh Ngôn từ từ mở miệng: “Uống thì uống.”
Nếu như cho Cơ Cự Thần lựa chọn một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không đưa ra lời mời này.
Nửa tháng sau, Cơ Cự Thần trong tình trạng say khướt bị đuổi về nhà.
Về toàn bộ quá trình uống thả cửa đến thiên hôn địa ám, tuy rằng từ trong miệng gia đinh nói ra cũng đã thành truyền kỳ, bản thân hắn lại không nhớ rõ tình cảnh lúc đó. Ấn tượng duy nhất, là biểu đệ vốn lãnh đạm, dường như hôm đó đã chịu nói chuyện, nói với hắn: “Hôm nay là ngày đầu tiên hắn gọi ta là ca ca.”
Hắn, đương nhiên là Cố Khanh Ngữ đã biến mất ba mươi năm kia.
Cơ Cự Thần không đáp lại được, thở dài một tiếng.
Trái lại là Cố Khanh Ngôn khuyên hắn: “Ba mươi năm nháy mắt đã qua, ta nhất định sẽ tìm được hắn. Bởi vì người tối thân cận chỉ có một, hắn là không thể thay thế.”
♠ ♣Yêu giới.
Tư Thanh Ngọc tà ỷ ghé vào trên quý phi tháp, buồn chán lật xem sách, oán giận đối với thuộc hạ đứng đối diện: “Đây là ngươi nói thư sách hảo ngoạn của nhân gian? Ta xem cũng chẳng có ý nào hay, một điểm cũng không thể giải sầu.”
Người hầu của hắn tên Quân Mị, là một hồ yêu, nghe vậy cái tai lông xù run lên: “Rất thú vị a, người xem trong đó có rất nhiều cố sự về yêu quái, hiện tại mọi người đều xem nó mà.”
Tư Thanh Ngọc khép quyển sách lại để sang một bên, vẻ mặt hậm hực: “Đều là hồ yêu, hoa yêu, một câu chuyện về xà yêu cũng không có.”
Quân Mị lắp bắp giải thích: “Cái kia… Cái kia… Cái kia là bởi vì  … vì nhân gian thích hoa yêu hồ yêu. Thế nhưng cũng có cố sự của xà yêu, như Bạch nương tử, ta đi tìm cho ngài bản về cố sự Bạch nương tử.”
Tư Thanh Ngọc chống cằm tự hỏi: “Bạch nương tử? Đó chính là nữ a, nhân gian có cố sự của nam xà yêu hay không?”
Quân Mị giật mình: “Cái này hình như không có.”
Tư Thanh Ngọc ngã người trên quý phi tháp thở dài: “Mỗi ngày chán chết đi, lúc nào cũng phải học pháp thuật, tu luyện nội đan, thật không biết tu luyện rồi thì có ích gì.”
Quân Mị lộ ra thần tình ước ao: “Tu luyện thành công rồi sẽ có khả năng đối kháng lại được đại kiếp nạn, một ngày nào đó thăng thiên, không còn là yêu quái nữa, mà thành tiểu tiên, tiểu tiên tiếp tục tu luyện thành thượng tiên, thượng tiên tiếp tục tu luyện sẽ …”
Tư Thanh Ngọc cố sức lắc đầu, cắt đứt lời của nàng, “Nào có dễ dàng như vậy, vạn nhất không đối kháng được thiên kiếp, còn có thể mất tính mạng, ngay cả hiện giờ đùa vui một chút cũng không được.”
Hắn nói đến đây liền nghĩ đến một chủ ý hảo ngoạn, nhanh chóng bò dậy: “Chúng ta đến nhân gian một chuyến thế nào?”
Quân Mị lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không nên, không nên, ta còn chưa sống đủ a, lão gia sẽ lột da hồ ly ta mất.”
Tư Thanh Ngọc vội vã khuyên giải, an ủi, “Không đâu, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Quân Mị chính là chỉ lắc đầu, tỏ rõ thái độ vô luận như thế nào ta cũng không dẫn thiếu gia đi đâu.
Tư Thanh Ngọc ảo não ghé vào quý phi tháp, qua hồi lâu cúi đầu nói: “Hồ ly tiểu thư, ta thật buồn chán, ngươi dẫn ta đến nhân gian chơi được không.”
Thanh âm điềm mật lộ ra thương cảm, Quân Mị đáy lòng như lập tức hòa tan, lý trí còn sót lại liều mạng lay tỉnh nàng ta: “Không được đâu, lão gia sẽ tức giận.”
Tư Thanh Ngọc nặng nề thở dài: “Cha không để ý đến ta, ta muốn rời khỏi đây một tháng, người cũng không phát hiện.”
Hồ ly thông minh thì không nên tham dự vào việc nhà của người khác, Quân Mị lựa chọn không nói gì.
Tư Thanh Ngọc nhảy xuống đất, giậm giậm chân: “Ta muốn đến nhân gian, không muốn cứ ở chỗ này mãi.” Hắn xoay người chạy ào về phía Bạch Ngọc lâu.
Quân Mị xoa xoa mồ hôi trên trán, chỉ cần hắn không bắt nàng dẫn ra ngoài, cái gì cũng tốt.
Tư Trung Tiêu nhíu mày: “Không được đi ra ngoài.”
Tiểu xà quấn trên trụ giường của cha, ghé vào lỗ tai y nhẹ phun ra tín tử. Tư Trung Tiêu ôn nhu đưa hắn xuống dưới, ngữ khí cũng rất kiên quyết: “Không được đi ra ngoài.”
Tiểu xà hóa thành hình người, vẻ mặt ai oán, “Cha, cầu xin người.”
Tư Trung Tiêu thoáng nhíu, “Không cho đi ra ngoài, pháp thuật của con không tốt, đến nhân gian không an toàn.”
Tư Thanh Ngọc không phục, “Cha, ngươi thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Đã rất lâu rất lâu rồi con không ra ngoài, rất tịch mịch ah. Con không muốn mỗi ngày chỉ nhìn thấy cha và cậu, ngay cả hồ ly phép thuật kém như vậy cũng có thể đi, con vì sao lại không thể.”
Tư Trung Tiêu ngữ khí ôn nhu: “Bởi vì ta không muốn con lại bị thương.”
“Cơ thể của con không bị thương nhưng trái tim của con bị thương rồi.” Tiểu xà gục đầu xuống dao động thân thể, ngữ khí ảm đạm tới cực điểm.
Tư Trung Tiêu đưa tay sờ sờ đầu nhi tử, thở dài: “Được rồi, ta sẽ con đi ra ngoài, thậm chí chỉ đi một mình ra ngoài.”
Tư Thanh Ngọc mừng rỡ, tâm hoa nộ phóng, chen vào phụ thân trong lòng. Tư Trung Tiêu nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay đặt trên mặt hắn: “Đương nhiên là phải có điều kiện.”
Ánh sáng trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chớp động, khuôn mặt tuyệt sắc của Tư Thanh Ngọc trở nên thật bình thường.
“Con có thể đến nhân gian rồi, cho đến khi nào chơi chán thì thôi.”

Đạm Trà trấn bởi vì nằm trên con đường giao nhau trọng yếu, tuy rằng chỉ là trấn nhỏ, nhưng thập phần giàu có, phồn hoa đông đúc. Hơn nữa trấn này còn có thác nước chảy từ trên núi xuống, phong cảnh vô cùng tươi đẹp, thường hấp dẫn rất nhiều người đến đây tạm cư.
Địa phương này có tên là Đạm Trà trấn, vì nơi đây có phương pháp sản xuất ra một loại trà có dư vị rất tốt. Khi mới uống chỉ cảm thấy thật nhạt, nhưng mang theo hương thơm, uống hết một chén, cả ngày đều thần thanh khí sảng.
Loại trà này chế biến xong phải uống ngay, nếu để đến ngày hôm sau sẽ mất đi hương thơm nhàn nhạt vốn có. Hôm nay, đúng vào tiết trà xuân, trên đường người đến người đi náo nhiệt phi thường.
Tư Thanh Ngọc ở đây đã mười ngày rồi, mỗi sáng sớm đều ra ngoài đi dạo. Nhân gian phồn hoa náo nhiệt hơn nơi ở của phụ thân rất nhiều, mỗi một sự vật đều ngập tràn mị lực với hắn.
Tuy rằng lần này phụ thân không bảo Quân Mị đi theo, nên ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự mình làm lấy, nhưng Tư Thanh Ngọc vẫn chưa cảm thấy khổ cực, ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm mọi thứ trên đường.
Thẳng đến khi đi ngang qua một quán bán gà nướng, hắn dừng lại, chắc chắn trong bụng truyền đến cảm giác kỳ quái, hẳn là bị gà nướng hấp dẫn. Hắn vươn tay cầm lấy một con gà nướng điếm chủ để ở ngoài, cố sức cắn xuống.
Trong điếm lao tới một người hỏa kế trên mặt đầy mồ hôi, tươi cười: “Khách quan, hai mươi lăm đồng một con.”
Tư Thanh Ngọc sợ run một chút, nhớ đến nội dung trong sách có nhắc đến, ở nhân gian ăn cái gì là phải trả tiền. Mà bản thân khi đi ra ngoài, cũng có mang theo.
Thế nhưng… hiện tại trên người không có.
Tư Thanh Ngọc xấu hổ cúi đầu, “Ta không mang trên người,  lát nữa ta đưa cho ngươi sau.”
Hỏa kế lập tức nhíu mày: “Khách quan, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ, ngươi đừng ở đây đùa giỡn a.”
Tư Thanh Ngọc đưa cho hắn gà nướng trên tay: “Ta trả lại ngươi.”
Hai lông mày của hóa kế nhăn đến cùng một chỗ: “Ngươi ăn rồi lại trả lại ta thì có ích gì, ngươi trước đứng đây đi, chờ ta làm xong việc , rồi cùng ngươi đi lấy.”
Tư Thanh Ngọc một bên cúi đầu thành thành thật thật nhận sai, một bên lặng lẽ dùng chân chơi đùa với tiểu hoa miêu từ đâu chạy đến.
Hỏa kế kia thật sự là rất bận, rất nhanh lại trở vào bên trong cửa hàng.
Tư Thanh Ngọc đứng lâu buồn chán, ngồi xuống muốn ôm lấy tiểu hoa miêu. Tiểu hoa miêu ấm áp trơn bóng, hai tiểu trảo bám trên người Tư Thanh Ngọc, cực kì khả ái. Trong mắt hắn, yêu tinh đáng yêu ở Ám Vực cũng chỉ có hoa yêu và hồ yêu.
Hắn lặng lẽ đặt hoa miêu vào trong tay áo, thầm nghĩ mang tiểu khả ái này về nhà. Nhưng mèo con cũng không thành thật ở bên trong, meo meo một tiếng, phi ra ngoài, chạy nhanh theo hướng khác.
Tư Thanh Ngọc vội vàng đuổi theo, đến lúc hỏa kế bên trong cửa hàng phát hiện thì hắn đã chạy xa rồi, hỏa kế kêu to: “Uy, uy, đứng lại.”, cũng chạy đuổi theo phía sau. Người bên đường mục trừng khẩu ngốc (ngẩn ngơ) nhìn hai người một mèo chạy loạn.
Tư Thanh Ngọc đuổi tới gần, tiểu miêu nhảy lên phía trên một người, nhanh chóng chui vào ống tay áo người kia. Hắn không kịp dừng lại cước bộ, vừa đúng lúc va phải.
Người đó đưa hắn ra, xoay người cười nói với nam tử tuổi trẻ bên cạnh: “Ngày hôm nay không biết là vận gì, luôn có người đụng vào ta, đáng tiếc đều không phải là mỹ nhân.”
Tư Thanh Ngọc quan sát hai người trước mặt, người bị hắn đụng vào rất anh tuấn, thế nhưng vẫn không bằng phụ thân mình, Tư Thanh Ngọc lựa chọn không nhìn. Hắn quay sang nhìn người còn lại, cả người ngẩn ngơ, giật mình đứng yên.
Người nọ mặc một bộ quần áo màu xám nhạt, thân trường ngọc lập (thân cao dáng ngọc), dáng người thẳng tắp cao ngất, phong thái nhàn nhã lười nhác. Khuôn mặt tựa hồ rất thân cận, nhưng thần tình lại vô vàn xa lạ, tựa hồ như thấy ai cũng không thèm liếc mắt.
Tư Thanh Ngọc lớn lên tuyệt sắc, sớm đã thành thói quen bị người khác nhòm ngó, không hề cho rằng đó là sự việc gì đặc biệt. Thế nhưng phụ thân lại yên lặng không nói đưa hắn trở thành bình thường, không còn bị người nhìn nữa, tự do tự tại.
Tuy vậy, ngày hôm nay bỗng nhiên cảm thấy thật tiếc nuối, tại người nọ bị nói thành “không phải mỹ nhân”.
Hắn lớn giọng nói: “Ai nói ta không phải mỹ nhân, ở đây không ai so với ta hấp dẫn hơn.”
Chủ nhân của tiểu miêu chính là Cơ Cự Thần đến nhân gian sử lý việc. Nghe hắn nói như vậy, nhìn kĩ lại khuôn mặt thiếu niên, thật sự chỉ là diện mục bình thường.
Câu kia hắn muốn nói nguyên bản là: “Đều không phải nữ tử xinh đẹp”, bây giờ nghe Tư Thanh Ngọc phản bác, biết mình nói lỡ, cũng không giải thích, chỉ là cười cười: “Hảo hảo hảo, ngươi là một mỹ nhân.”
Tư Thanh Ngọc nhẹ lấy chân đá đá vào chân người thanh niên đứng bên cạnh Cơ Cự Thần: “Ngươi tên là gì.”
Thanh niên kia chính là Cơ Cự Thần biểu đệ, Cố Khanh Ngôn, y nhìn về phía Tư Thanh Ngọc: “Cố Khanh Ngôn.”
Ba chữ này cũng chỉ là bình thường, không kỳ lạ gì, nhưng lại làm đáy lòng Tư Thanh Ngọc hơi rung động, đưa tay túm lấy ống tay áo của Cố Khanh Ngôn.
Khuôn mặt của hắn tuy bình thường, thanh âm cũng bị phụ thân làm cho khàn khàn. Thế nhưng nhãn thần linh động, thần tình ngây thơ vẫn giống như trước.
Cố Khanh Ngôn sống một mình ba mươi năm, đã không quen tiếp xúc với người bên ngoài, muốn tránh né. Bị ánh mắt Tư Thanh Ngọc nhìn, đáy lòng có một tia cảm giác kì dị, rốt cục cũng không đẩy ra, tùy ý hắn nắm lấy tay áo mình..
Lúc này hỏa kế khó khăn lắm mới đuổi tới, trời giữa trưa, đuổi theo làm hắn cả người đầy mồ hôi, ôm cứng lấy cánh tay Tư Thanh Ngọc: “Mau trả tiền gà nướng a.”
Tư Thanh Ngọc đã quên mất chuyện này, bị hoảng sợ, quen thuộc đến cực điểm nhào vào Cố Khanh Ngôn trong lòng, ôm lấy thắt lưng y đưa chính mình dựa vào thật gần, lúc này mới quay đầu lại, “A, là ngươi nha.”
Hỏa kế kia đã rất tức giận: “Có ý tứ gì, ăn gà nướng không trả tiền đã nghĩ chạy, sớm đã biết ngươi không phải là người tốt mà.”
Cơ Cự Thần thú vị nhìn thiếu niên vừa mới đuổi theo tiểu miêu của hắn, lúc này cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng làm ồn nữa, bao nhiêu tiền, ta trả hộ hắn.”
Hỏa kế cầm lấy hai lăm đồng, lúc này vẫn trừng trừng nhìn Tư Thanh Ngọc vẫn trốn trong lòng Cố Khanh Ngôn, tức giận bỏ đi.
Cơ Cự Thần vươn hai đầu ngón tay cầm lấy góc áo Tư Thanh Ngọc, kéo hắn ra xa Cố Khanh Ngôn một chút: “Được rồi, ngươi về nhà đi.”
Tư Thanh Ngọc còn muốn quay về ôm Cố Khanh Ngôn, y chẳng thể nào khác đành bỏ qua một bên, triệt để thoát khỏi cánh tay hắn. Tư Thanh Ngọc một thoáng không biết phải làm gì bây giờ, chỉ cảm thấy vô luận như thế nào, bản thân không muốn dời khỏi người trước mặt này!
Hắn lần nữa đưa tay về phía Cố Khanh Ngôn, y lại một lần nữa trước khi hắn chạm đến liền bước sang chỗ khác.
Tư Thanh Ngọc tha người ta vòng vo mấy vòng, trong ngực càng sốt ruột, ngồi dưới đất khóc oa lên: “Ca ca, ca ca, không nên đi, van cầu ngươi đừng đi.”
Cố Khanh Ngôn đang muốn bỏ đi,  nghe thấy hai tiếng ca ca, dừng lại bước chân, khẽ vuốt đầu Tư Thanh Ngọc: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Này động tác thật thành thục lưu loát, như là đã làm hàng trăm hàng nghìn lần rồi.
Tư Thanh Ngọc càng khóc lớn hơn: “Ta không biết, ta không biết, ca ca, van cầu ngươi, ngươi đừng đi.”
Cố Khanh Ngôn hơi cúi người, đưa cho hắn một cái khăn tay, “Hảo, ta không đi.”
Cơ Cự Thần nói với hai người: “Không đi cũng muốn tìm một chỗ, đừng đứng ngoài đường cái như vậy.”
Tư Thanh Ngọc cảm thấy khí lực lại một lần nữa trở lại, hưng phấn nói: “Đến nhà của ta, đến nhà của ta đi, nhà của ta có nhiều thứ tốt lắm.”
Hắn nhìn biểu tình Cơ Cự Thần không cho là đúng, rất sợ sẽ bảo Cố Khanh Ngôn thay đổi ý kiến, cường điệu nói: “Rất nhiều thứ tốt a.”. Nói xong lặng lẽ quan sát sắc mặt của hai người.
Cơ Cự Thần có việc phải đi, mà biểu đệ lại khó có được đối với thiếu niên kia không phản cảm, hắn cũng rất mong Cố Khanh Ngôn tiếp xúc với người khác nhiều một chút, vội vàng nói: “Khanh Ngôn, ta có việc đi trước, buổi tối tái kiến.”
Cố Khanh Ngôn khẽ ừ, Tư Thanh Ngọc vui vẻ đi trước dẫn đường, suy nghĩ một chút tự nhiên dừng lại cước bộ, một tay cầm lấy ống tay áo Cố Khanh Ngôn, lúc này mới yên tâm đi tiếp.
Phòng ở của Tư Thanh Ngọc là do Quân Mị mua cho, phòng không lớn lắm, ở gần núi, bên trong một tiểu viện. Đạm Trà trấn trị an rất tốt, Tư Thanh Ngọc ra ngoài quên đóng cửa, tùy tiện đẩy, đại môn lập tức mở ra.
Trong tiểu viện có một hồ nhỏ, thoạt nhìn chính là dẫn nước từ trên núi xuống.
Đường nhỏ từ nhà đến hồ lát đá trắng. Cố Khanh Ngôn đi đến cạnh hồ, yên lặng nhìn, trang trí ở đây cực kỳ giống sơn trang Danh Hoa hồ, mỗi gốc cây, mỗi ngọn cỏ, hầu như toàn bộ kiến trúc đều giống.
Tư Thanh Ngọc rất sợ y không thích, không dám nói gì.
Một lát sau, Cố Khanh Ngôn ngồi xuống ghế dài có phong cách cổ xưa bên cạnh hồ, ôn nhu hỏi hắn: “Ai bố trí nơi này vậy?”
Trong thanh âm bình ổn, đã mơ hồ có chút run rẩy.
Tư Thanh Ngọc thấy y có hứng thú, lập tức tinh thần tốt lên: “Là ta nha, đường là ta lát, ghế dài cũng là ta đặt .”
“Đây là chỗ ở của ngươi?”
“Ân! Cha ta ở nơi khác, ta sẽ ở đây thật lâu. Ca ca, ngươi có chỗ ở sao? Có muốn đến nhà ta ở không?”
Cố Khanh Ngôn nhìn hắn, Tư Thanh Ngọc cố sức bắt được ống tay áo y, chờ mong nhìn lại.
Đợi không biết bao lâu, chờ cho tới lúc Cố Khanh Ngôn khẽ gật đầu.
Tư Thanh Ngọc hưng phấn lôi kéo Cố Khanh Ngôn cùng hắn nói những chuyện mà hắn biết tại nhân gian, y đều là mỉm cười, làm Tư Thanh Ngọc bất giác an tâm.
Đến chạng vạng, một con bạch hạc từ ngoài cửa sổ bay vào. Tư Thanh Ngọc sợ hãi kêu lên, tiến lên muốn chụp lấy nó, nhưng bạch hạc kia lại hóa thành một phong thư rơi trên đất.
Cố Khanh Ngôn nói với hắn: “Đưa bức thư cho ta.”
Tư Thanh Ngọc nhặt lên thư, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn Cố Khanh Ngôn.
Cố Khanh Ngôn tươi cười ôn nhu: “Không phải sợ, ta không phải nhân loại, ngươi cũng không phải, đúng không.”
Tuy rằng đã được nghìn vạn lần dặn dò, không thể nói ra thân phận thật của mình, Tư Thanh Ngọc thế nhưng vẫn gật đầu. Trước mặt người này, hắn luôn có một vạn phần tín nhiệm, thậm chí vạn phần ỷ lại.
Nội dung bức thư là có chút việc người nhà quan tâm hỏi han, bên trong tràn đầy cảm giác quan tâm của phụ thân.
Cố Khanh Ngôn nhìn xong đưa cho Tư Thanh Ngọc: “Ta sẽ ở nhà ngươi ba ngày.”
Tư Thanh Ngọc vui mừng quá đỗi, hắn đối với người trước mặt có không hiểu ỷ lại, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với y thì vô hạn vui sướng, vội vã đáp ứng.
Thế nhưng ba ngày này, rồi cũng trôi qua rất nhanh.
Cố Khanh Ngôn ngồi ở bên cạnh hồ nhỏ, mấy con cá bên trong bơi qua bơi lại. Sương sớm còn chưa tan hết, vẫn quấn quýt quanh y.
“Ca ca, đừng đi.”
Tư Thanh Ngọc rời giường thì phát hiện ca ca vẫn làm làm ba ngày nay không thấy đâu, hắn vội vàng chạy ra ngoài, phát hiện Cố Khanh Ngôn vẫn trong viện, thân ảnh bên trong sương mờ có chút không thật.
Cố Khanh Ngôn quay đầu, “Ta đã từng nói với ngươi, ta không phải nhân loại, không thể vĩnh viễn ở lại nhân gian.”
Tư Thanh Ngọc mạnh mẽ chạy đến ôm lấy y: “Ta cũng không phải, ca ca, mang ta cùng đi.”
Cố Khanh Ngôn khẽ vuốt tóc hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi đi theo ta, còn người nhà của ngươi thì sao?”
Tư Thanh Ngọc khóc lớn càng ôm chặt hơn: “Đừng bỏ ta, cầu ngươi dẫn ta cùng đi. Ta chỉ có cha cùng cậu, ta sẽ viết thư cho bọn họ, sau này ta sẽ về thăm bọn họ.”
Biểu tình gấp gáp như vậy, tiếng nói mang tin tưởng, đều thật quen thuộc.
— Đau đớn vẫn âm thầm trong lòng Cố Khanh Ngôn tràn ra: “Đừng khóc, ta đương nhiên sẽ mang ngươi đi.”
Y ôm Thanh Ngọc vào lòng: “Ta sẽ không làm ngươi đau khổ nữa.”
Danh Hoa hồ.
Cố Khanh Ngôn bước vào sơn trang của mình, Tư Thanh Ngọc nắm tay y, cùng nhau đi đến.
Một con vẹt hoa mỹ từ trên không bay xuống, đậu lên vai Cố Khanh Ngôn. Y cười nói: “Mộc Mộc, ta giới thiệu với ngươi một người khách.”
Tư Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn mọi thứ trong viện, không nghe thấy Cố Khanh Ngôn nói, bỗng nhiên chạy nhanh về phía Danh Hoa hồ, không một tiếng động nhảy vào trong nước.
Cố Khanh Ngôn vội vàng đi tới bên hồ, Tư Thanh Ngọc từ dưới dưới mặt nước nhô lên, trên mặt mang theo nghi vấn: “Ca ca, đây là nhà của ngươi sao? Ta rất thích, thật muốn vĩnh viễn ở chỗ này.”
Khuôn mặt hắn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng: “Thiên a, ca ca, trong lòng ta thật không biết bao nhiêu vui sướng.”
Mộc Mộc sà xuống bên cạnh hắn, có chút suy nghĩ quan sát người này, thật lâu không có bay đi.
Danh Hoa hồ tịch mịch từ lâu nay lại một lần nữa náo nhiệt, Tư Thanh Ngọc mang đến cho mọi thứ sức sống vô hạn.
Hôm nay, từ sáng sớm Cố Khanh Ngôn đã đi đến Thanh Long dẫn, các tiểu hoa yêu đùa giỡn cạnh hồ, cho nhau té nước. Tư Thanh Ngọc ngồi dưới bóng râm của đại thụ ăn trái cây.
Cố Mộc Mộc đứng ở cành cây phía trên, biểu tình chẳng đáng nhìn phía dưới.
Tư Thanh Ngọc ném trái cây cho nó, Mộc Mộc tiếp được sau lại thả xuống, nện trúng đầu Tư Thanh Ngọc. Hắn cũng không giận, từ sau khi đến đây, mỗi ngày đều thấy vui vẻ thư sướng, giống như hài tử từng đi khỏi nhà nay đã trở lại, một lần nữa về đến gia đình, nơi an toàn nhất, ấm áp nhất.
Đôi khi Tư Thanh Ngọc có chút ý nghĩ bất hiếu, dù có ở bên cạnh cha, cũng không vui vẻ như ở đây.
Mỗi gốc cây, ngọn cỏ như cùng chính mình lớn lên. Nước trong Danh Hoa hồ trong suốt, ôn nhu như ôm ấp của mẫu thân.
Cố Mộc Mộc ném trái cây vào đầu Tư Thanh Ngọc, nhìn hắn dĩ nhiên không phản ứng, chỉ có cười khúc khích, vỗ cánh bay xuống dưới, rơi vào trước mặt Tư Thanh Ngọc.
“Ngươi vì sao cứ ở nhà của chúng ta không chịu đi.”
“Bởi vì ta thích ở đây a.”
“Thích cũng không phải là của nhà ngươi a.”
“Thế nhưng ca ca nói ta có thể ở lại.”
“Ca ca cũng không phải ca ca của ngươi, chỉ có chúng ta mới có thể gọi như thế.”
“Hiện tại đúng rồi!”
“Ta chán ghét ngươi!”
“Vì sao? !”
“Bởi vì ngươi chiếm vị trí của Khanh Ngữ, ngươi ngủ trên giường của hắn, lấy đồ chơi của hắn, mặc y phục của hắn.”
“Khanh Ngữ là ai?”
“Khanh Ngữ là đệ đệ của ca ca, hắn được chúng ta nuôi lớn, hắn mới là đệ đệ của ca ca, chỉ có hắn!”
Tư Thanh Ngọc run sợ một hồi, không phục muốn phản bác.
“Nhưng hiện tại hắn không có nhà!”
“Rồi sẽ trở về!”
“Không trở về ta sẽ vẫn ở!”
“Ngươi như thế nào không có tự trọng!”
“Không cần tự trọng! Sẽ vẫn ở! Chính ta muốn thế! Ta muốn làm đệ đệ của ca ca!”
“Khanh Ngữ là không thể thay thế! Ngươi ở lại cũng không được gì! Ngươi thật khó coi!”
“Vậy vì sao ca ca lại đưa đồ vật của Khanh Ngữ cho ta.”
“Dù cho ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Cãi nhau một hồi, Cố Mộc Mộc mang đầy tức giận bay đi xa. Tư Thanh Ngọc thở phì phì ngồi vào trên xích đu.
Không—— Thể —— Thay —— Thế ——
Bốn chữ này từ trong miệng Cố Mộc Mộc nói ra thật trầm trọng, bức đến đôi mắt Tư Thanh Ngọc thấy cay cay. Hắn cúi đầu chôn trong tay áo, nước mắt từng giọt chảy ra.
Đến khi thật khuya Cố Khanh Ngôn mới trở về, Tư Thanh Ngọc không giống như bình thường lập tức chạy ra đón, làm y có chút ngoài ý muốn. Y về đến trong phòng, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, trên bàn nằm úp sấp một thiếu niên nhỏ bé yếu ớt.
Tư Thanh Ngọc nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu: “Ca ca, ngươi đã về rồi.”
Trên mặt hắn còn vết lệ ngân chưa khô: “Ca ca, Khanh Ngữ là ai, hắn không thể thay thế sao?”
Cố Khanh Ngôn ngồi xuống, đưa khăn tay cho hắn. Tư Thanh Ngọc nhìn y, chờ đợi câu trả lời..
“Khanh Ngữ là ta phát hiện được ở bên trong Danh Hoa hồ, đã làm bạn rất nhiều năm.”
“Ca ca rất thích hắn?”
Cố Khanh Ngôn trầm mặc trong chốc lát, thanh âm thoáng có chút uể oải: “Không chỉ là thích, ta yêu hắn.”
Bàn tay Tư Thanh Ngọc nhẹ run: “Yêu.”
Cố Khanh Ngôn gật đầu.
Tư Thanh Ngọc nắm chặt hai tay:” Vậy hắn không thể thay thế sao?”
“Thật lâu trước đây, hắn cũng từng hỏi ta như vậy. Hắn hỏi ta, nếu như không phải bởi vì từ nhỏ đã đi theo ta, ta có thể đối xử với hắn tốt hơn người khác hay không?”
Ánh mắt Tư Thanh Ngọc chớp động, mơ hồ nghĩ chính mình cũng hiểu được phần nào cảm giác của “Khanh Ngữ” khi hỏi những điều đó.
“Ta nói cho hắn, Khanh Ngữ, ngươi là không thể thay thế a.
Đáng tiếc, khi đó ta có rất nhiều chuyện không hiểu được, rốt cục cùng hắn xa nhau. Không phải ai cũng có cơ hội được quay lại một lần, nhưng ta tin tưởng, chính mình sẽ tìm được hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ không xa rời nhau.”
Nước mắt Tư Thanh Ngọc tràn mi: “Ca ca, ca ca, không cần tìm hắn nữa, để ta thay thế được không? Ta nguyện ý vĩnh viễn cùng ngươi.”
Cố Khanh Ngôn lau khô nước mắt cho hắn, ôn nhu hỏi: “Vì sao ngươi muốn thay thế hắn, vì sao muốn cùng ta một chỗ?”
“Bởi vì ta yêu ca ca, lần đầu tiên nhìn thấy ta đã yêu ngươi. Ca ca, cùng ngươi một chỗ so với phụ thân càng vui sướng. Ta muốn vĩnh viễn cũng không ly khai ngươi, mỗi ngày bên cạnh ngươi đều rất an tâm, không có phiền não, ngươi đừng để ta rời xa ngươi.”
“Đừng khóc, ta sẽ không để ngươi rời đi.”
Thanh âm tối ôn nhu trên thế gian, tối trấn an tâm hồn chính là lời nói này.
Tư Thanh Ngọc ngẩng đầu, chần chừ trên khuôn mặt Cố Khanh Ngôn tìm kiếm khẳng định, rất sợ câu nói vừa nghe chỉ là ảo giác.
“Không cần rời khỏi, bởi vì ta cũng không hy vọng ngươi ra đi. Thanh Ngọc, nếu ngươi nguyện ý cả đời đều cùng ta, ta sẽ nói cho ngươi nghe một cố sự.”
Tư Thanh Ngọc liều mạng gật đầu: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý, ca ca.”
“Khanh Ngữ là chuyện từ nhiều năm trước, ta phát hiện ở trong Danh Hoa hồ có một tiểu xà. Để hắn không nghĩ mình là ngoại tộc, ta nói cho hắn, hắn cũng là rồng, chỉ là không có long trảo…
“Chúng ta mỗi ngày cùng một chỗ, quen dần sự có mặt của nhau.”

“Cho đến khi, ta không còn gặp được hắn nữa. Sơn trang này, không còn tiếp nhận bất cứ người khách nào. Ta bắt đầu hiểu ra, đối với ta Khanh Ngữ là duy nhất, là không thể thay thế.     “Tận đến khi, ta gặp ngươi ở nhân gian. Diện mạo, thanh âm của ngươi xa lạ như vậy, nhưng dù có xa lạ đến đâu, ta đều có khả năng một lần nữa nhận ra ngươi.”
Y ôm chặt Tư Thanh Ngọc, “Khanh Ngữ, ngươi chính là Khanh Ngữ của ta. Ta mờ mịt ba ngày ở nhân gian, là vì muốn viết thư hỏi phụ thân ngươi.”
Cố Khanh Ngôn nhìn hắn, “Ngươi biết, xà yêu nào có long sừng, đúng không.”
Tư Thanh Ngọc bị tin tức này làm cho ngây dại, một lát liền khóc thút thít: “Ta không nhớ rõ chuyện tình khi còn nhỏ, cha cũng chưa bao giờ nói. Ta biết bản thân có long sừng, không giống những kẻ khác. Thế nhưng ta không nhớ những chuyện trước kia, cha nói ta bị thương quá nặng đã quên hết tất cả. Ca ca, ta xin lỗi ngươi!”
Cố Khanh Ngôn khẽ hôn giọt lệ của hắn: “Khanh Ngữ, hoan nghênh ngươi trở về.”
—————— chính văn hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.