Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Chương 6:




Bạch Vân Vân lại đến cho mưa xuống, cách lần trước đã mười một ngày. Trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng chỉ phải làm tốt chuyện của mình sau mới đến tìm Cố Khanh Ngữ. Thật vất vả để bố trí xong trận mưa, nàng ta vội vã cưỡi mây đi về phía Danh Hoa hồ. Ở trên mây cao thoáng đảo qua, liền nhìn thấy Cố Khanh Ngôn cùng Cố Khanh Ngữ.
Cố Khanh Ngữ trên đầu mang phát quan màu bạc, mặc một bộ áo dài nguyệt sắc. Ống tay áo buông xuống trên đó thêu hình bát quái, vạt áo thêu hình tiên hạc, nhấc lên thập phần mềm nhẹ, gió thoáng thổi qua, một bộ dáng nhu thuận phiêu động.
Hắn chính là đang theo tiếng đàn của Cố Khanh Ngôn vui vẻ, tự tại nhảy múa, kỹ thuật ưu mỹ biến hóa, khi thì uyển chuyển, khi thì mãnh liệt. Vai đẹp như được vót, eo nhỏ buộc chặt, lưu loát như nước chảy không cản trở, như pháo hoa bất chợt tỏa sáng. (Đoạn này được chém không thương tiếc, bởi trình độ của tui có hạn thui {^^} nên các U thông cảm nhé.)
Bạch Vân Vân nhìn đến ngây người, giật mình đứng trong đám mây. Điệu múa này nàng ta thật quen thuộc, là một vị Long nữ nghìn năm trước đã sáng tạo ra, gọi là Trường Tín vũ, để ca ngợi phẩm cách chăm chỉ, trung thành tốt đẹp.
Bạch Vân Vân cũng múa được điệu vũ này, với lại từ nhỏ đến lớn đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Lúc này cảm thấy thắt lưng Cố Khanh Ngữ như có sinh mệnh sống động, ngay cả Long nữ xinh đẹp, múa giỏi nhất Long tộc cũng không thể so sánh được. Cố Khanh Ngôn mặc áo ngoài giống Cố Khanh Ngữ, chỉ là màu sắc có phần tối hơn. Trời đã vào cuối thu, lá đỏ bắt đầu rụng, bay đến bên cạnh y. Bạch Vân Vân không biết Cố Khanh Ngôn, cho rằng y rất lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được tán thưởng, Cố Khanh Ngôn mang khí tức thành thục, sang quý.
Cầm huyền trong tay y như biến thành phong hoa tuyết nguyệt trong thiên hạ. Phảng phất ôn nhu như mặt nước gợn sóng, như hoa xuân nở rộ. Bên cạnh hồ còn ngồi một thiếu niên nữa, mặt mày nhẹ nhàng, khoan khoái, mang theo vẻ đẹp hoạt bát. Mái tóc dùng một cây mộc trâm đơn giản cố định lên, mặc bộ quần áo màu tím nhạt, tà tà dựa vào gốc cây đại thụ bên hồ thổi tiêu.
Bạch Vân Vân không khỏi ước ao sự tiêu dao của bọn họ, cảm thấy ba người bên hồ này so với tụ hội ca múa mừng cảnh thái bình ở Thanh Long dẫn còn muốn nhiều lạc thú.
Mây che phía trên chặn ánh mặt trời, nên đương nhiên phía dưới không thể không biết gì cả.
Cố Khanh Ngữ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch Vân Vân, nghĩ đến Cố Khanh Ngôn đã nói không thể cùng nàng ta kết giao bằng hữu, nhất thời chẳng biết có nên chào hỏi hay không.
Cố Khanh Ngôn cũng dừng lại, đặt tay lên trên đàn. Cố Khanh Ngữ đứng ở giữa, nhìn Bạch Vân Vân lại nhìn Cố Khanh Ngôn, không chần chờ chạy đến bên cạnh, ngồi lên đùi, chôn mặt trong hõm vai y.
Bạch Vân Vân đứng trên đám mây, không hiểu vì sao hắn lại chạy mất, chậm rãi hạ xuống đất, ủy khuất gọi: “Cố Khanh Ngữ!”
Hắn từ trong ngực Cố Khanh Ngôn quay đầu ra nhìn nàng ta một chút, lại vòng trở về. Hai tay ôm lấy y, khuôn mặt trong lòng cọ cọ, bản thân không nói gì.
Nước mắt Bạch Vân Vân phút chốc rơi xuống, trong ngực vừa tức vừa ủy khuất, nàng ta là Long nữ thông minh lại xinh đẹp, luôn luôn được sủng ái. Không rõ vì sao lần trước gặp mặt còn tốt, vậy mà lần này Cố Khanh Ngữ bỗng nhiên không để ý đến mình nữa.
Cố Khanh Ngôn ôm lấy vai Cố Khanh Ngữ, đem hắn ôm càng chặt, ôn nhu nói: “Bạch cô nương, nơi này hoàn toàn không nằm trên lộ trình của ngươi, chúng ta cũng không phải bằng hữu, ngươi không nên thường xuyên tới đây.”
Bạch Vân Vân cố nén trong lòng chua xót, ủy khuất đến cực điểm: “Ngươi hỏi hắn, hắn không phải là bằng hữu của ta sao? Nếu không phải, tại sao lại cầm tay ta, vì sao lại đưa cho ta giọt nước đó?”
Cố Khanh Ngữ nghe nàng ta nói như vậy, giống như bản thân đã nói sẽ kết giao bằng hữu, thế nhưng rõ ràng không có, trong ngực cũng cảm thấy rất ủy khuất. Hắn không muốn Cố Khanh Ngôn tức giận, thoáng ngẩng lên nhìn sắc mặt y, hoàn hảo không có lộ biểu tình ra không vui.
Cố Khanh Ngôn làm cho Mộc Mộc đi mời Bạch Vân Vân ngồi xuống, rót cho nàng ta một tách trà, thái độ hòa ái hơn một chút: “Bạch cô nương, ngươi cùng Khanh Ngữ mới chỉ thấy có hai lần, nếu đã không biết, liền không thể nói là bằng hữu. Mà ngươi hẳn là biết, ta và huynh trưởng, tỷ tỷ của ngươi quan hệ không tốt, bọn họ cũng không muốn ngươi tiếp xúc với chúng ta.”
Bạch Vân Vân giậm chân: “Huynh trưởng, tỷ tỷ bọn họ là chuyện của bọn họ, ta là ta, ta muốn làm bạn với hắn, không liên quan gì đến họ.”
Nàng ta cho rằng lời này nói ra sẽ bị Cố Khanh Ngôn cười chê, thế nhưng thực sự không có lý do nào để thuyết phục. Không nghĩ đến lại thấy trong mắt y đối với mình tán thưởng. Tuy vậy Cố Khanh Ngôn cũng không bị lời này của nàng ta thuyết phục thay đổi ý định.
Thanh âm Cố Khanh Ngôn ôn nhu dễ nghe, mang theo cảm giác lay động lòng người:” Ngươi nói không sai, nhưng không có được sự cho phép của gia đình thì tình  cảm rất khó duy trì. Huống chi người ngoài mới chỉ gặp mặt đôi lần không thể quan trọng bằng huynh trưởng, tỷ tỷ được. Ngươi cẩn thận nghĩ lại, không nên làm bọn họ không vui.”
Nước mắt Bạch Vân Vân đảo quanh: “Ngươi không biết ta tới gặp hắn một lần nhiều khó khăn, ta muốn làm bạn với hắn, sẽ không giống như ca ca cùng tỷ tỷ, cũng không nói cho bọn họ biết.”
Cố Khanh Ngữ ngồi trong lòng Cố Khanh Ngôn, nghe đến đó, quay đầu lại thành khẩn nói: “Bạch cô nương, xin lỗi. Ca ca cùng tỷ tỷ chiếu cố ngươi, nếu vì ta mà ngươi lừa dối bọn họ, sẽ làm bọn họ tức giận không vui, ta thực sự xin lỗi ngươi, ta không mong muốn như thế.”
Bạch Vân Vân tức giận, đứng lên đi đến kéo hắn: “Ai muốn ngươi nói xin lỗi, ta muốn cùng ngươi giống như trước.”
Cố Khanh Ngữ da thịt trắng mịn, hơi dùng chút lực, liền từ bàn tay đang nắm gắt gao thoát ra. Bạch Vân Vân càng sinh khí (tức giận), hắn thập phần áy náy, không biết nên làm gì bây giờ.
Cố Khanh Ngôn chen vào giữa hai người: “Bạch cô nương, duyên phận trên đời có chút như hạt mưa đậu trên lá sen, gió thổi qua liền kết thúc. Nếu như cứ cố cưỡng cầu ở lại, sẽ tổn hao quá nhiều sức lực. Đến cuối cùng chẳng những không cảm nhận được sự tốt đẹp của duyên phận, mà còn có thể oán hận nó, cho rằng bị nó liên lụy.”
Bạch Vân Vân khóc đến hai mắt đỏ lên, cắn răng gọi Cố Khanh Ngữ: “Cố Khanh Ngữ, ngươi nói đi, có muốn làm bằng hữu với ta hay không.”
Cố Khanh Ngữ chậm rãi đi tới trước mặt, nhìn vào trong mắt nàng ta: “Ca ca không hy vọng ta và ngươi làm bằng hữu, y nói ca ca, tỷ tỷ của ngươi không thích ngươi lui tới nơi này của chúng ta. Bạch cô nương, ta sẽ nhớ kỹ khi ngươi làm mưa giúp dược thảo của ta lớn lên, nhưng sau này chúng ta không nên gặp mặt nữa.”
Bạch Vân Vân cắn môi dưới, vừa giận vừa tức lại ủy khuất, nghe hắn nói xong mấy câu nói đó, nhịn không được quát lớn: “Ngươi vì sao phải uất ức như thế, cái gì cũng phải nghe lời ca ca? Ngươi rốt cuộc có phải nam tử hán hay không.”
Cố Khanh Ngữ chớp mắt buồn bã, yên lặng xoay người ra phía sau Cố Khanh Ngôn, đưa tay ôm thắt lưng y. Đó là biểu hiện ra bên ngoài tránh né, bên trong thực chất vô cùng rõ ràng đó là đối với Cố Khanh Ngôn vô tận ỷ lại.
Bạch Vân Vân nhìn Cố Khanh Ngôn cùng Cố Khanh Ngữ, nhận thấy bản thân không còn cách nào nữa, thất thanh khóc lớn: “Cố ca ca, ngươi vì sao phải như vậy. Ca ca, tỷ tỷ ta không thích Cố gia các ngươi, nhưng ta cho đến bây giờ cũng không phải không thích.”
Cố Khanh Ngôn thật đau đầu, trong lòng biết rõ nàng ta hiểu lầm Cố Khanh Ngữ là đồng tộc. Mà hắn bản chất không phải rồng, bí mật này Cố gia cũng không có che dấu quá mức.
Cố Khanh Ngôn đối với sự việc luôn mang tâm tính thuận theo tự nhiên, tuy nhiên lại không muốn Cố Khanh Ngôn biết được chân tướng quá sớm. Tiếp nhận hắn không giống mọi người nhất định sẽ làm Cố Khanh Ngữ khó chấp nhận.
Tình cảm Bạch Vân Vân đối với Cố Khanh Ngữ, chưa đủ thâm hậu để duy trì lâu dài, với lại nàng ta nhất định không biết hắn là yêu quái mà Bạch gia tối chán ghét. Tuy rằng không phải cố ý lừa gạt, nhưng không thể phủ nhận chuyện đã nói dối.
Cố Khanh Ngôn đối với nữ hài tử dây dưa thật sự không nhịn được, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Bạch cô nương, thỉnh ly khai khỏi đây, sau này cũng không nên trở lại nữa.”
Y ôm theo Cố Khanh Ngữ, phút chốc biến mất trước mắt nàng ta, về tới trong phòng. Hắn ghé vào cửa sổ nhìn Bạch Vân Vân ôm đầu khóc rống, lộ ra biểu tình khổ sở.
Cố Khanh Ngôn trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn, y dù sao còn trẻ, tư vị khó xử vẫn khó mà cho qua được. Chuyện của Bạch Vân Vân làm y thấy vô lực, Cố Khanh Ngữ không còn nghe lời giống như trước nữa, tựa như biểu thị sớm muộn sẽ gặp phải một hồi biến động.
Y tiêu điều thở dài: “Ngươi không muốn buông tha nàng ta thì đẩy cửa ra ngoài đi.”
Cố Khanh Ngữ bị ngữ khí của y làm hoảng sợ, lập tức không nhìn xung quanh nữa, chạy về ngồi ở bên cạnh, ôm lấy cánh tay y, ngửa đầu nhìn, ủy khuất gọi khẽ: “Ca ca.”
Cố Khanh Ngôn nằm ở trên giường nhắm lại hai mắt, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, để ta yên tĩnh một chút.” Trong thanh âm lộ ra mệt mỏi rã rời.
Cố Khanh Ngữ minh bạch y thực sự không vui, thành thành thật thật ngồi bên cạnh giường, tràn ngập lo lắng nhìn Cố Khanh Ngôn. Bạch Vân Vân ở bên ngoài như thế nào hắn không bao giờ … quan tâm đến nữa. Ngoại trừ ca ca, trên thế gian này không có gì quan trọng cả.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm trước. Khi bầu trời hạ xuống trận tuyết đầu tiên, Cố Khanh Ngôn đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, suốt cả mùa đông có thể ở tại sơn trang. Lá cây cuối cùng trên đầu cành rụng xuống, Cố Khanh Ngữ giống như mọi năm, ở trong hốc cây ấm áp mà Cố Khanh Ngôn dựng cho hắn,  ngủ đông. Y vì hắn đem lá cây mềm mại phủ một tầng dầy bên trong, vuốt ve lân phiến nhẵn nhụi trơn bóng. Đôi mắt Cố Khanh Ngữ nhấp nháy, cuối cùng nhắm lại, cuộn tròn thân mình.
Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cố Khanh Ngữ không còn giống trước đây nữa. Chuyện hắn muốn ngày càng nhiều, cũng thông minh hơn, đến một ngày nào đó sẽ không tiếp tục tin bản thân là rồng nữa. Nếu như tương lai xảy ra thương tổn ngoài ý muốn, không bằng chính mình nói cho hắn biết sự thật. Cố Khanh Ngôn ngồi bên ngoài đại thụ, nhìn Cố Khanh Ngữ ngủ say. Quyết tâm khi mùa xuân sang năm đến, sẽ nói cho hắn biết tất cả nguyên nhân mình thu dưỡng hắn.
Cỏ cây lụi tàn lại xanh, đầu cành nhú ra lộc mới. Bạch Vân Vân mang theo trận mưa đầu mùa xuân đi đến Danh Hoa hồ, nàng ta cho mưa xong tại phía trên bầu trời do dự. Rốt cục tưởng niệm đối với Cố  Khanh Ngữ chiến thắng tự tôn. Cho dù một lần nữa bị Cố Khanh Ngữ nói không muốn cùng mình lui tới cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nhìn thấy hắn là đủ rồi.
Lặng yên không một tiếng động đáp xuống ven Danh Hoa hồ không thấy ai, Bạch Vân Vân không biết nên thở dài một hơi an tâm hay vẫn là thất vọng, nàng ta đi đến nhuyễn tháp bên cạnh đại thụ. Lỗ tai linh mẫn nghe thấy tiếng hít thở rất nhẹ, Bạch Vân Vân vội vàng nhảy dựng lên, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.
Đại thụ phải mấy người ôm mới hết, Bạch Vân Vân đi đến. Nàng ta phát hiện nơi phát ra âm thanh, một bạch xà quấn tròn trong hốc cây, đang mơ hồ lắc đầu, nhìn thấy nàng ta liền phun ra tín tử.
Tiếng hét thê lương chói tai vang vọng bầu trời Danh Hoa hồ ….
Cố Khanh Ngữ vừa mở mắt đã thấy Bạch Vân Vân, tuy rằng ca ca đã nói không cho mình cùng nàng ta làm bằng hữu, thế nhưng đã gặp nhau rồi cũng nên chào hỏi một chút.
Hắn mơ hồ lắc lắc đầu, còn chưa mở miệng nói, Bạch Vân Vân nhìn thấy liền hét chói tai. Cố Khanh Ngữ bị hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng đã là nam tử hán phải có dũng khí, hắn trườn đi ra, định an ủi nàng.
Bạch Vân Vân rút ra bảo kiếm, nhìn bạch xà hướng đến mình, cảm thấy chân như muốn nhũn ra. Xà kia bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi tới làm mưa sao?”
Bạch Vân Vân run run lại hét lên, một kiếm mạnh mẽ đâm xuống phía dưới. Xà yêu phát ra thanh âm, dọa đến cam đảm bay mất. Nhưng dù sao nàng ta cũng là long nữ, bạo gan hi vọng có thể đuổi đi nó.
Trên thân thể chớp mắt truyền đến đau đớn đánh bại Cố Khanh Ngữ, hắn cuộn mình trên mặt đất, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra.
Bạch Vân Vân sợ đến run rẩy, dùng bảo kiếm chỉ vào Cố Khanh Ngữ, nhìn xà yêu trước mắt này còn sức hay không, tùy thời lại đâm một kiếm.
Cố Khanh Ngữ hoàn toàn không rõ vì sao nàng ta muốn đâm bị thương chính mình? Bản năng hắn cảm giác được kiếm trong tay Bạch Vân Vân rất đáng sợ, không chỉ đơn giản làm mình thụ thương đổ máu như vậy. Cố Khanh Ngữ miễn cưỡng dừng lại bản thân cùng nàng ta yên lặng giằng co.
Cố Khanh Ngôn bỗng nhiên xuất hiện ở giữa bọn họ. Một cỗ lực lượng thật lớn đem Bạch Vân Vân đánh bật ra phía sau, loạng choạng mấy bước rơi vào trong hồ.
Y đang ngủ trưa, mới vừa bị tiếng hét chói tai của Bạch Vân Vân làm tỉnh giấc,  còn chưa kịp đến xem chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy một tiếng thét nữa. Y không rảnh suy nghĩ thêm, trực tiếp đi đến bên hồ, một chưởng mạnh mẽ đẩy nàng ta về phía sau, nhìn thấy Cố Khanh Ngữ đã tỉnh lại.
Cố Khanh Ngữ cũng nhìn thấy y, lập tức dùng khí lực còn sót lại xoay quanh quấn lên người y, chờ y cứu mình. Hắn không biết vì sao Bạch Vân Vân lại đâm mình, nước mắt từ con ngươi đen láy không ngừng tuôn ra.
Cố Khanh Ngôn nhìn vết thương của hắn, cũng không nặng lắm, nhưng Cố Khanh Ngữ từ nhỏ đến lớn số lần bị thương có thể đếm trên đầu ngón tay, chịu không nổi loại đau đớn này. Hai lần hắn bị thương đều liên quan đến Bạch gia tỷ muội, lẽ nào thực sự đối với tỷ muội bọn họ phạm phải cái gi?
Bạch Vân Vân từ trong hồ đi ra, quần áo đều ướt sũng. Nàng nhìn Cố Khanh Ngôn ôm bạch xà, vừa muốn mở miệng nói.
Cố Khanh Ngôn đã cả giận nói: “Ai cho ngươi vào đây, cút đi cho ta.”
Bạch Vân Vân nhớ đến việc tiểu long Cố gia dưỡng xà yêu, nàng ta cắn cắn môi dưới: “Ngươi cho Cố Khanh Ngữ ra đây, ta sẽ xin lỗi hắn, là ta làm bị thương …”
Cố Khanh Ngôn giận dữ vung lên tay áo, vài tia sáng xanh từ trong bắn ra bao vây lấy Bạch Vân Vân. Nàng ta cảm thấy toàn thân đều là hàn khí băng lãnh, hai hàm răng lạnh run, một câu cũng không nói nên lời.
Cố Khanh Ngôn nộ khí công tâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi đả thương là Cố Khanh Ngữ, ngươi muốn xin lỗi ai? Từ nay về sau, bất kỳ người nào của Bạch gia, bước vào sơn trang của ta một bước, sẽ lưu lại mạng trong này.”
Bạch Vân Vân bị cuồng phong cuồn cuộn cuốn lên, rơi ở bên ngoài sơn trang Danh Hoa hồ. Trong ngực huyết khí đảo lộn, nửa ngày mới có thể đứng lên, so với đau đớn trên thân thể, câu nói của Cố Khanh Ngôn càng làm cho nàng ta khổ sở, thất hồn lạc phách.  Xà yêu kia … là Cố Khanh Ngữ.
Thiếu niên mỹ lệ dưới đám lá sen mỉm cười với mình, tặng cho mình hạt nước, nắm tay cùng nhau đu dây, cảm ơn mình đã mang mưa đến cho dược thảo. Hắn không phải rồng … hắn là xà yêu. Thì ra Cố Khanh Ngôn mới là tiểu long trong Danh Hoa hồ, mà Cố Khanh Ngữ, hay ca ca vẫn trào phúng nói “Xà bảo bảo”, chính là xà yêu xấu xí.
Bạch Vân Vân thất hồn lạch phách về đến nhà. Viện tử nàng ta vẫn ở không có người nào, Bạch Vân Vân ngồi bệt dưới đất, trong ngực từng đợt phiên giang đảo hải. Khi thì nghĩ đến hắn là xà yêu… hắn là yêu quái, khi thì nghĩ đến mình đã tổn thương hắn … tổn thương hắn.
Kia cuộn tròn bạch xà cùng nét mặt Cố Khanh Ngữ vô luận như thế nào cũng không thể dung hợp được, Bạch Vân Vân thất thanh khóc rống. Rõ ràng hắn đã hỏi mình có phải lại mang mưa đến hay không, vì sao không cẩn thận lắng nghe.
Mơ mơ màng màng đến tận trời tối, một mình đi vào trong phòng, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Cố Khanh Ngữ chảy máu cùng mình giằng co. Ánh mắt hắn vừa khiếp sợ lại phẫn nộ, bởi vì không thể tưởng tượng được mình sẽ đâm hắn sao?
Bạch Vân Vân khóc cả đêm, thương tâm đến cực điểm. Kia thiếu niên dưới lá sen mỉm cười, không bao giờ … để ý đến mình nữa. Nàng ta cuộn mình trên giường, lau đi nước mắt, nhưng mà hắn cũng sai, vì sao lại nói dối mình là tiểu long Cố gia.
Nếu như … hắn trực tiếp nói mình là xà yêu … Bạch Vân Vân kinh ngạc suy nghĩ. Ban đầu hắn nói bản thân là yêu quái, có lẽ chính mình không bao giờ tiếp cận. Bạch Vân Vân chán ghét yêu tinh, cũng không hẳn do người nhà nói. Yêu quái đa số đều làm xằng làm bậy, đó là sự thực. Tại thánh địa Thanh Long dẫn, có một lượng lớn Long tộc điều chế quỳnh tương cùng chăm sóc tiên quả. Đó đều chuẩn bị cho ngày Long tộc tụ hội để tuổi nhỏ tiểu long nhi tăng thêm linh khí. Quỳnh tương và tiên quả trên Thanh Long dẫn thường hay bị các yêu quái pháp lực cao cường đến đoạt. Ngày đó mọi người cố gắng, mang theo hy vọng tốt đẹp dùng rất nhiều linh khí tinh thuần đến điều chế quỳnh tương và chăm sóc tiên quả. Yêu quái cũng có khả năng làm ra, chính là bản thân lại không muốn hao tổn lực lượng đi điều chế giúp người khác. Mẫu thân của Bạch San San cùng Bạch Vân Vân vì bảo vệ khu vực này của Long tộc mà bị xà yêu gây thương tích, về sau vẫn rất khó hồi phục, qua một vài năm thì qua đời. Đối với Long tộc mới năm, sáu trăm năm mà nói, mẫu thân ra đi làm cho nữ tử Bạch gia rất đau lòng.
Thế nhưng Cố Khanh Ngữ không giống yêu quái. Bạch Vân Vân không tự nhiên nghĩ ngợi, hắn được Cố gia nuôi lớn, một chút cũng không giống với xà yêu tham lam hung ác. Nàng ta ngồi xuống bàn, châm đèn, nhìn ánh nến chập chờn nhớ đến ngày đầu tiên gặp Cố Khanh Ngữ. Hắn tuy là xà, nhưng lại ôn nhu thiện lương giống như hoa yêu.
Đến khi sắc trời hoàn toàn sáng, nàng ta cũng không thể nhẫn nại được nữa. Muốn đến Danh Hoa hồ tìm Cố Khanh Ngữ, nói với hắn, không phải mình cố tình làm hắn bị thương.
Ngày hôm qua bị Cố Khanh Ngôn đuổi đi, linh khí đã hao tổn, không thể cưỡi mây, vì vậy nàng ta chọn một long mã, phi hướng Danh Hoa hồ. Long mã ngày đi nghìn dặm, thần khí bất phàm, so với cưỡi mây cũng không tính quá chậm. Khi sắp nhìn thấy sơn trang, dây cương đột nhiên bị một người nắm lấy, long mã đang chạy như điên lập tức dựng lên, hí vang kinh người. Bạch Vân Vân gần như bị quăng ngã xuống, vội vàng ôm lấy cổ, chấn an long mã.
Kéo dây cương chính là một vị thiếu niên, mặc một thân quần áo hắc sắc, tà áo thập phần mền mại, tay áo rộng xuy phất trong gió, khuôn mặt như được bút pháp thần kỳ của tiên nhân họa lên, trong ánh mắt lại phảng phất băng sơn vạn năm không tan.
Rõ ràng là xa lạ, thoạt nhìn lại giống như quen thuộc. Bạch Vân Vân nhíu mày, người này lớn lên có điểm giống Cố Khanh Ngữ. Hắn cầm trong tay một thanh kiếm, hỏi: “Thanh kiếm này là của ngươi sao?”
Bạch Vân Vân trấn an long mã, thoáng nhăn mày. Đây là kiếm của nàng, ngày hôm qua sau khi làm Cố Khanh Ngữ bị thương, tâm thần hoảng hốt, đánh rơi nó trên đường về. Người trước mắt kia không cảm nhận được tiên khí cũng như yêu khí. Loại tình huống này đã thấy trên người Cố Khanh Ngữ, lần đó không có lưu ý. Hiện tại lại gặp lần nữa trong lòng có chút phòng bị.
“Là kiếm của ta.”
Trên chuôi kiếm có gia huy của Bạch gia cùng khí tức của nàng, người đó nếu đã hỏi thẳng ra, căn bản là khẳng định rồi. Bạch Vân Vân cũng không phải kẻ dám làm không dám nhận, chỉ là âm thầm vận khởi linh khí, tùy thời có thể xuất ra.
Thiếu niên đối diện nhẹ nhàng xoa mũi kiếm: “Ngươi dùng thanh kiếm này đâm một người, người kia hiện đang ở đâu?” Hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Vân Vân, ánh mắt chợt lóe lên hồng quang rồi biến mất.
Bạch Vân Vân trái tim buộc chặt, mạnh mẽ giật cương. Nàng ta không phải nữ tử to gan, khi thấy chân diện mục của Cố Khanh Ngữ đã kinh ngạc thất thố, hiện tại tuy rằng thiếu niên trước mắt không có yêu khí, nhưng thần tình cùng ngữ khí vô cùng băng lãnh, đáng sợ.
“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Tránh ra.”
Trực giác mách bảo cho nàng biết người này sẽ gây bất lợi cho Cố Khanh Ngữ. Tiểu long Cố gia đối với xà yêu rất tốt, thậm chí dùng long lân của mình làm quần áo cho hắn. Trong mắt trong tâm Bạch Vân Vân không tin bất kì kẻ nào so với y còn đối xử tốt hơn. Tuy rằng không hiểu vì sao y lại làm như vậy, nhưng cảm thấy tiểu long Cố gia đối với yêu quái rất tốt, nhất định không phải người xấu. Người trước mặt này muốn tìm Cố Khanh Ngữ, vậy không phải bằng hữu hay thân thích của Cố Khanh Ngôn, không thể nói ra chỗ ở của hắn.
Thiếu niên đối với không trung vươn tay, Bạch Vân Vân sợ hãi kêu to, tóc như bị một bàn tay vô hình kéo thật mạnh, không thể thoát ra.
“Nói cho ta biết, hắn ở đâu?”
Thanh âm rất thấp, tựa hồ thiếu niên không có mở miệng nói, đau đớn đáng sợ tiến vào thân thể Bạch Vân Vân. Nàng ta thống khổ giãy dụa, cắn chặt răng, không có lên tiếng. Nữ hài tử đôi khi thực yếu ớt, một chút chuyện nhỏ cũng hét chói tai, nhưng đôi khi lại rất kiên cường, như thanh thép được tôi vào nước lạnh, cứng cỏi vô cùng.
Thiếu niên kia vì kiên trì của nàng cảm thấy ngoài ý muốn, tự nhiên cười cười, thu lại năng lực: “Được, không hổ là long nữ, ngươi nếu đã làm hắn bị thương, thì chính là kẻ thù, nói cho ta biết hắn ở đâu, ta sẽ giúp ngươi.”
Bạch Vân Vân nhịn đau nói: “Ngươi tìm hắn làm cái gì.”
Trong mắt thiếu niên lóe lên hồng quang yếu ớt, diện mạo tuấn tú của hắn nhiễm thêm một tầng tà khí: “Ta muốn tưới máu hắn trước mộ một người, xem xem người đó có thể sống lại hay không.”
Bạch Vân Vân bị dọa đến run rẩy, thân thể từng đợt không yên, lúc này đã hoàn toàn quên Cố Khanh Ngữ là xà yêu, chỉ nhớ hắn là bằng hữu của mình, lẩm bẩm nói: “Ngươi thật điên cuồng.”
Long mã đột nhiên xoay người chạy đi, nó giống như cùng chủ nhân tâm ý tương thông, cảm nhận được Bạch Vân Vân sợ hãi, mang theo nàng ta thoát đi. Trên lưng ngựa bỗng nhiên trống không, Bạch Vân Vân bị túm trụ trên không trung, quá mức đau đớn mà mất đi ý thức.
Vết thương của Cố Khanh Ngữ không nặng, đắp dược thảo vào sẽ không đau nữa. Cố Khanh Ngôn ngồi bên cạnh, đắp tốt chăn cho hắn. Cố Khanh Ngữ cầm lấy ống tay áo y, đôi mắt sáng sủa so với bình thường ảm đạm đi rất nhiều. Y cảm thấy thật đau lòng, đem hắn ôm vào trong ngực. Nước mắt Cố Khanh Ngữ lặng lẽ chảy ra, dọc theo ống tay áo y xuống dưới.
“Ca ca, ca ca.” Thật vất vả mới ngủ được, lại đột nhiên mở to mắt gọi Cố Khanh Ngôn.
Cố Khanh Ngôn ôn nhu trả lời: “Ta ở chỗ này.”
Cố Khanh Ngữ đem mặt chôn trong ngực y: “Ca ca ta sợ.”
Cố Khanh Ngôn ôm chặt hắn: “Sau này người của Bạch gia sẽ không bao giờ ..tới nữa.”
Cố Khanh Ngữ nhận thấy ấm áp của y, lệ rơi càng nhanh hơn: “Ca ca ta sợ, ta cảm thấy trong lòng thật đau. Nàng ấy vì sao lại đâm ta?”
Cố Khanh Ngôn ôm hắn nằm trên giường, ôn nhu đích xoa xoa tóc: “Khanh Ngữ, ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Cố Khanh Ngữ bỗng nhiên cảnh giác, mang theo sợ hãi nhìn Cố Khanh Ngôn.
Y cảm giác được thân thể hắn trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, trấn an
ôm hắn càng chặt.
“Khanh Ngữ, ngươi gọi phụ vương ta là bá bá.”
Cố Khanh Ngữ cẩn cẩn dực dực nhìn Cố Khanh Ngôn, gật gật đầu: “Ân.”
“Vốn dĩ ta và ngươi không phải là huynh đệ, ngươi có phụ thân của ngươi, ta có phụ thân của ta.”
Cố Khanh Ngữ sắc mặt dần dần biến trắng: “Ca ca, ta không muốn nghe nữa, ta muốn ngủ.”
Cố Khanh Ngôn không muốn hắn khổ sở, đưa hạt dạ minh châu chiếu sáng vào trong túi gấm, ôm lấy hắn đi vào giấc ngủ.
Vào đêm, vết thương gây đau đớn khiến cho Cố Khanh Ngữ không ngủ được, chuyện của bản thân cũng làm hắn phiền muộn. Bàn tay cầm lấy mái tóc Cố Khanh Ngôn, tâm tính hài tử bỗng nhiên nổi lên đùa giỡn, cố sức giật nhẹ một chút.
Cố Khanh Ngôn lập tức tỉnh lại, đem hắn hướng về phía trước ôm một cái, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh âm Cố Khanh Ngữ rất thấp: “Ta biết phụ thân của ca ca không phải cha ta. Khi còn bé, ngươi nói cha ta ở rất xa, rất xa nơi chân trời.”
Cố Khanh Ngôn không còn nhớ rõ chuyện này, nghe hắn nhắc, cẩn thận nghĩ lại, đúng là mấy năm trước khi Cố Khanh Ngữ còn là hài tử đã cùng hắn nói như vậy.
Cố Khanh Ngữ lấy gối che mặt: “Ca ca muốn nói chuyện gì với ta?”
Cố Khanh Ngôn khó khăn mở miệng: “Ta muốn nói, thực ra ngươi không phải họ Cố, ngươi với ta cũng không phải thân thích.”
Cố Khanh Ngữ hai tay bụm mặt, rầu rĩ thanh âm hỏi: “Đều không phải thân thích, ca ca không phải là ca ca của ta, đúng không?”
Cố Khanh Ngôn vội vàng nói: “Đương nhiên vẫn là.”
Thanh âm nho nhỏ của hắn lại truyền ra: “Không, đã không phải thân thích, vậy ta và ngươi giống như các tiểu long khác với ngươi là không có quan hệ gì.”
Cố Khanh Ngôn hôn lên trán hắn: “Những tiểu long khác cùng ta cũng có quan hệ, tiểu long Cố gia là đệ đệ muội muội của ta, tiểu long khác là đồng bào của ta. Thế nhưng ngươi không giống bọn họ, hai ta sớm chiều ở chung, mỗi ngày cùng một chỗ. Dù là đệ đệ muội muội, cũng không gần gũi như thế.”
Cố Khanh Ngữ nghẹn ngào: “Thế nhưng ngươi sau này cũng có thể cùng bọn họ thân cận.”
Cố Khanh Ngôn lắc đầu: “Ngươi có thể một lần nữa trưởng thành không? Không thể. Ta cũng vậy, trong quá khứ chúng ta đã cùng một chỗ bao nhiêu năm, ai cũng không thay đổi được. Cho dù bản thân chúng ta biến hóa, cũng không thay đổi được điều đó.”
Đem gối kéo xuống một chút, ánh mắt Cố Khanh Ngữ che một tầng lệ, “Ca ca, chuyện mà ngươi tối nay muốn nói, đừng nói ra được không, ta thực sự rất sợ.”
Cố Khanh Ngôn trong lòng thở dài một tiếng, dùng mọi khả năng mang theo ngữ khí trấn an cùng hắn nói chuyện: “Khanh Ngữ, nếu một ngày có người nói chuyện này cho ngươi, ngươi sẽ khổ sở. Thà rằng ta nói trước cho ngươi, rồi chúng ta vẫn sẽ giống như trước đây. Ta không cho phép ai làm tổn thương ngươi, bất luận kẻ nào đều không cho phép.”
Cố Khanh Ngữ liều mạng lắc đầu: “Ta không thích nghe! Ta không muốn nghe! Ca ca, nếu là người khác cùng ngươi lớn lên, ngươi sẽ cùng hắn thân cận như thế, ta không thích như vậy.”
Cố Khanh Ngôn đưa tay vỗ nhẹ hắn: “Khanh Ngữ, sẽ không đâu, chỉ có ngươi là không thể thay thế. Hy vọng một ngày nào đó ngươi hiểu rõ, nếu như đó không phải là ngươi, tất cả sẽ không như bây giờ.”
Trong bóng tối có người cười khẽ một tiếng: “Hống hài tử phiền phức như vậy, hà tất phải tự tìm cực khổ.”
Cố Khanh Ngôn kinh hãi đến tâm can lạnh xuống, đưa Cố Khanh Ngữ che ở chính phía sau. Người này lặng yên không tiếng động đi đến trước mặt y, thật sự là quá mức đáng sợ.
Người nọ mạn bất kinh tâm ( chỉ lời nói, việc làm tuỳ tiện, không để ở trong lòng) nói: “Ngươi muốn biết y nói cái gì, ta nói cho ngươi biết, y muốn nói ngươi..”
Cố Khanh Ngôn lớn tiếng quát: “Câm miệng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.