Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Chương 8:




 Cố Khanh Ngôn uống xong nước thuốc, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi mẫu thân đi vào mới mở ra.
Cố mẫu ôn nhu nói: “Khanh Ngôn, ta muốn nói cho ngươi biết một chút về thân thế của Khanh Ngữ. Phụ vương ngươi đã tự thề sẽ giữ bí mật này vĩnh viễn không tiết lộ, nhưng mẫu thân không muốn tiếp tục dấu diếm ngươi.
Khanh Ngôn, người bắt Khanh Ngữ đi là Cơ Như Ngọc, là cậu ruột của nó. Hắn sẽ không giết Khanh Ngữ đâu, bắt đi là bởi vì hắn mong muốn người yêu Khanh Ngữ nhất trên đời tỉnh lại mà thôi. Nếu thực sự thương tổn nó, người kia sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tiểu a di (dì, em mẹ) của ta vì một lần đi đến hoa hải ở sát biên giới Long tộc ngắm hoa, bị xà yêu ở Ám Vực đi ra vũ nhục, sau khi trở về sinh ra một nữ nhi. Nàng ta rất hận số phận mình, nhưng đối với nữ nhi không hề ghét bỏ, phi thường yêu thương, đặt tên là Cơ Dao Quang, chính là mẫu thân của Khanh Ngữ.
Khi Dao Quang lớn lên, xà yêu kia không hiểu tại sao lại biết tin mình có nữ nhi, tự nhiên gửi cho mẫu tử Dao Quang một bức thư.
“Bức thư của xà yêu viết, rất vui khi biết bản thân có nữ nhi. Y tại Ám Vực của yêu tộc xưng đế, hy vọng nữ nhi đến đó ở, nàng muốn cái gì y đều cấp cho hết. Đồng thời còn nói, bởi vì chúng ta họ Cơ, y cũng sửa sang họ Cơ, kể cả đứa con trai về sau cùng người khác sinh cũng sửa thành họ Cơ, chính là người đã bắt đi Khanh Ngữ, Cơ Như Ngọc.
“Mẫu thân Dao Quang sau khi đọc xong bức thư, tức giận đến mấy ngày không ngủ. Lặng lẽ dời khỏi Long tộc, đến Ám Vực của yêu tộc. Khi chúng ta biết được tin này thì nàng đã cùng cừu nhân đồng quy vu tận (cùng chết) rồi. Vị trí Ám Đế truyền lại cho đồ đệ của xà yêu kia, Tư Trung Tiêu.
Tư Trung Tiêu gửi cho Dao Quang một phong thư, ngôn từ nhã nhặn, khẩn thiết, mong nàng dựa theo truyền thống của Long tộc, đưa linh vị của mẫu thân quay về cố hương, lá rụng về cội.
“Khi Dao Quang gặp Tư Trung Tiêu, nàng đã yêu y ngay lập tức, ở lại Ám vực cùng y thành thân. Dao Quang vì y, tuy đã mang thai nhưng vẫn nhịn đau bỏ đi một nửa huyết thống của Long tộc trên người, bởi vậy mà đe dọa đến tính mạng.
“Thiên mệnh không thể nghịch chuyển, Dao Quang mang theo hài tử chết đi. Tư Trung Tiêu mất thê tử, chỉ có thể dùng toàn bộ năng lực bảo vệ hài tử trong bụng nàng, bản thân y cũng lâm vào tình trạng nguy hiểm.”
Cố mẫu nói đến đây, thở dài một hơi: “Đó là toàn bộ sự thật mà chúng ta biết. Phụ vương ngươi khi vừa nhìn thấy Khanh Ngữ, đã nhận ra nó là con của Tư Trung Tiêu cùng Dao Quang, không biết hài tử này làm thế nào mà sống sót, lại còn đến chỗ ngươi nữa.
“Cơ Như Ngọc trước khi đến sơn trang đã gặp Long nữ Bạch gia, Bạch Vân Vân, nói muốn có máu của Khanh Ngữ để đánh thức một người, như vậy xem ra, Ám Đế còn trên thế gian, chỉ là lâm vào giấc ngủ dài. Không đến vạn bất đắc dĩ, Cơ Như Ngọc tuyệt đối không dám làm bị thương Khanh Ngữ đâu.”
Cố Khanh Ngôn nhíu mày: “Mẫu thân, con một khắc cũng không thể yên lòng. Con muốn đến Ám Vực đưa Khanh Ngữ trở về.”
Cố mẫu ôn nhu nói: “Chờ vết thương của ngươi tốt hơn hẵng đi, ngoại trừ Cơ Như Ngọc, Ám Vực không có kẻ nào có thể làm đối thủ của ngươi. Cơ Như Ngọc tuy lợi hại nhưng nhi tử của Cố gia cũng không sợ hắn.
Nơi Tư Trung Tiêu ở tên là Bạch Ngọc Lâu, nơi này có kết giới của thiên nhiên, bất luận người nào có linh khí cao cường đi vào đều sẽ bị hạn chế trong phạm vi nhất định. Nếu quả thực không phải như vậy, mẫu thân Dao Quang sẽ rất khó chính tay mình kết liễu cừu địch, Cơ Như Ngọc hẳn là cũng ở đấy.”
Cố Khanh Ngữ ngồi bên cạnh phụ thân, cúi đầu quan sát. Cơ Như Ngọc ngồi ở nơi cách bọn họ khá xa, nhìn mọi cử động của hắn.
Trước khi Cố Khanh Ngữ đến đây, cho dù biết người kia chỉ là ngủ say, nhưng vẫn có cảm giác như là đã chết rồi. Sau khi hắn đến đây, mới thực sự cảm thấy y tùy thời có thể mở mắt ra lần nữa. Chỉ vì một điểm này, Cơ Như Ngọc sẽ không hối hận đã bắt Cố Khanh Ngữ đến đây.
Cố Khanh Ngữ ghé vào trên người phụ thân, một bộ dáng lười biếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Hắn cầm lấy một nhúm tóc của y: “Cha, ta muốn ca ca, ngươi tỉnh lại chúng ta cùng đi gặp ca ca.”
Cơ Như ngọc nghe vậy cười nhạt, trong lòng bởi vì Cố Khanh Ngữ ngoan cố mà nổi giận, nhưng lại không dám đơn giản đến trêu chọc hắn, chỉ có thể làm ra biểu tình chuyện này không đáng để nói.
Cố Khanh Ngữ tà tà quay ra nhìn người kia: “Ta biết ngươi muốn nói ta không phải là rồng, mà là xà. Nhưng mà cái gì là xà, ta không tin ngươi nói, ca ca vĩnh viễn là ca ca của ta, ta chỉ là con rồng chưa mọc ra long trảo thôi.”
Cơ Như Ngọc cười nhạo: “Chỉ không có long trảo thôi sao, lẽ nào ngươi có long sừng.”
Cố Khanh Ngữ đưa tay quét qua trên trán, lộ ra long sừng mà Long vương Cố gia đưa cho hắn.
Cơ Như Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu nói: “Ngươi từ nhỏ đã có long sừng sao?”
Cố Khanh Ngữ đảo mắt nhìn lại: “Không nói cho ngươi biết.”
Hắn nằm bên cạnh phụ thân, vuốt ve long sừng của chính mình, không quên hỏi Cơ Như Ngọc: “Long sừng của ta rất đẹp đúng không?”
Cơ Như Ngọc hừ một tiếng: “Một chút cũng không đẹp.”
Cố Khanh Ngữ đưa chân nhấc lên cao, trong miệng nhẹ nhàng hát, có vẻ rất là vui.
Cơ Như Ngọc mỗi ngày chiếu cố ăn uống của hắn, còn bị hắn gọi đến sai đi, nhìn hắn đắc ý, thật sự là tức giận mà không có chỗ trút. Đi đến bên cạnh giường, kéo qua hắn nói: “Gọi y tỉnh dậy đi.”
Cố Khanh Ngữ đưa cánh tay của phụ thân che ở trước mặt, ở phía dưới nhìn lên Cơ Như Ngọc: “Cha ta lâu lắm rồi không đứng dậy, người đang ngủ.”
Hắn ở dưới lá sen liếc nhìn Bạch Vân Vân, mê hoặc được trái tim nàng ta, giờ lại dưới cánh tay của phụ thân, dùng biểu tình như vậy nhìn, làm Cơ Như Ngọc tức đến khó thở.
Cơ Như Ngọc nắm lấy cánh tay kéo hắn dậy, rồi lại đẩy ngã xuống giường: “Ngươi là hỗn đản, các ngươi phụ tử đều là hỗn đản” Nói xong mang theo đầy người tức giận đi ra ngoài.
Cố Khanh Ngữ nhu nhu cánh tay, ngồi bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói: “Cha, cha, người tỉnh lại đi, đưa ta về nhà đi. Ta không muốn ở chỗ này, cậu rất xấu, hắn đánh ca ca của ta.”
Giọt lệ trong suốt rơi trên khuôn mặt của Ám Đế Tư Trung Tiêu, Cố Khanh Ngữ giống như người đã trưởng thành mà thở dài một hơi, qua một lúc nói: “Nếu như người không thể tỉnh lại, cũng không có vấn đề gì. Người không cần lo lắng, ca ca sẽ đến đón ta.”
Cố Khanh Ngữ nhảy xuống khỏi giường, không nhìn thấy lông mi của phụ thân tựa hồ giật nhẹ. Hắn đi ra ngoài gom cánh hoa thành một cái thảm nhỏ, nằm lên trên phơi nắng đi.
Cơ Như Ngọc ngồi trên cầu, thấy hắn đi ra, quay mặt đi không nhìn. Hắn đối với Cố Khanh Ngữ là ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ có làm ra bộ dáng không thấy thì không tức giận.
Cố Khanh Ngữ phơi nắng được rồi, đứng lên, đi đến trước mặt Cơ Như Ngọc, ngồi vào bên cạnh, cúi đầu soi ở dưới nước ngắm long sừng của mình, nhìn chung quanh, lên xuống lắc lư, tỉ mỉ xem kĩ.
Cơ Như Ngọc đặt ngọc tiêu vào hộp, định đứng dậy. Đưa Cố Khanh Ngữ về đây, nhất thời hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo, chưa tới cuối cùng hết hy  vọng sẽ không thực sự lấy máu Cố Khanh Ngữ, mà mấy ngày này ở chung, lại từ từ biến thành không thể động vào.
Cơ Như Ngọc đứng lên, huy phất ống tay áo, không thể động vào thì cũng nên tránh đi. Cố Khanh Ngữ thân thủ kéo tay áo hắn: “Cậu.”
Thanh âm Cố Khanh Ngữ rất giống của phụ thân, bị Cơ Như Ngọc biến nhỏ lại, giọng nói so với trước càng thêm nhiều phần trẻ con. Cơ Như Ngọc nghe hắn dùng thanh âm như vậy gọi mình, biểu tình trên mặt không tự giác trở nên ôn nhu.
Cố Khanh Ngữ ôm bụng: “Ta muốn ăn cỏ.”
Cơ Như Ngọc nghi hoặc: “Ở đây không phải có rất nhiều cây cỏ sao?”
Cố Khanh Ngữ chậm rãi leo lên ngồi trên đùi hắn, sức lực có phần suy yếu nói: “Ta muốn ăn cây cỏ mọc ở bên Danh Hoa hồ.”
Cơ Như Ngọc lãnh nghiêm mặt, suy nghĩ một lát, thân ảnh trước mắt Cố Khanh Ngữ phút chốc tiêu thất.
Cố Khanh Ngữ một mình ngồi giữa cầu, nhìn xa xa. Hắn tin tưởng Cố Khanh Ngôn nhất định sẽ đến cứu mình, cũng dần quen thuộc một ít hoàn cảnh ở đây, không còn giống như ban đầu nôn nóng, sợ hãi.
Hắn đưa tay mở hộp đựng tiêu của Cơ Như Ngọc, cầm lấy ngọc tiêu lên. Chất ngọc nhẵn nhụi, màu sắc sáng bóng, gần nơi buộc hoa có khắc hai chữ “Trung Tiêu”.
Khi bầu trời tối đen, Cơ Như Ngọc còn chưa trở về, Cố Khanh Ngữ không có gì ăn, trèo lên cây hái mấy lá non ăn vài cái, bụng đói kêu vang lại trở về bên cạnh phụ thân. Đêm đã khuya, hắn nghe thấy có tiếng động liền mở mắt. Cơ Như Ngọc đang thắp đèn, thấy hắn tỉnh, ném cái bao nhỏ trên tay cho hắn. Cố Khanh Ngữ mở ra, mùi hương thơm ngát quen thuộc tỏa ra bốn phía, đây chính là dược thảo được trồng ven Danh Hoa hồ.
Cố Khanh Ngữ lấy một gốc cây cho vào miệng, có bao nhiêu đều nuốt xuống.      Cơ Như Ngọc ngồi bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì, chụp đèn không có đậy kín, ngọn lửa gần như sắp bén vào tóc.
Cố Khanh Ngữ vô ý thức gọi hắn tránh ra: “Cậu, tóc của ngươi, cẩn thận lửa.”       Cơ Như Ngọc mờ mịt quay đầu lại nhìn, mái tóc tản ra đã rơi vào trên ngọn lửa. Hắn nhíu mày lùi lại, dập lửa bén vào.
Cố Khanh Ngữ được ăn rất nhiều dược thảo, tâm tính tốt, nhảy khỏi giường đưa cho Cơ Như Ngọc một gốc cây: “Cậu, cảm ơn ngươi đã hái cây cỏ về.”
Cơ Như Ngọc không vui: “Đừng đến làm phiền ta, dược thảo ngươi ăn nhiều như vậy, đun thành một nồi nước nhất định rất bổ, hanh.”
Cố Khanh Ngữ nhìn hắn thăm dò: “Đun thành một nồi nước đại bổ … rồi sau đó …”
Cơ Như Ngọc không thể nhịn được nữa: “Sau đó là hấp ngươi đi.”
Cố Khanh Ngữ có chút suy nghĩ, gật đầu, giống như xem lời nói kia là sự thật. Hắn bò lên trên đùi Cơ Như Ngọc: “Ngươi muốn ta làm cái gì, nói cho ta biết được không.”
Cơ Như Ngọc nhìn vào trong mắt Cố Khanh Ngữ, ánh mắt giống hệt của Tư Trung Tiêu, thế nhưng người kia chưa bao giờ lộ ra cái nhìn quan tâm như thế với mình. Hắn đưa tay che trán, thống khổ nói: “Gọi y tỉnh lại đi, gọi y tỉnh lại đi.”
Cố Khanh Ngữ nghĩ thực khổ não: “Ta đã thử qua, thế nhưng cha không có tỉnh lại.”
Cơ Như Ngọc thê lương nói: “Y tại sao còn không tỉnh lại, y làm sao có thể …” Nói xong câu đó, giật mình phát hiện đã thất thố, đẩy Cố Khanh Ngữ từ trên đùi xuống.       Cố Khanh Ngữ trong lòng đầy tức giận, mỗi ngày đều nhớ đến Cố Khanh Ngôn, mà không biết bao giờ y mới đến cứu mình. Nếu như Cơ Như Ngọc cứ khi dễ hắn, sẽ lập tức sinh khí rất lớn.
Nhưng tình trạng hiện tại của Cơ Như Ngọc làm hắn thấy có điểm đồng tình. Tự mình đứng lên, đi đến trên giường phụ thân, ôm lấy cánh tay người, lặng lẽ quan sát Cơ Như Ngọc.
Cơ Như Ngọc thổi tắt đèn, ngồi dưới bóng trăng, một lúc lâu sau nói: “Ngươi hận   ta vì đã làm tiểu long kia bị thương, ta lại không biết phải đi hận ai. Nếu như không phải vì muốn y tỉnh lại… ai muốn làm bị thương tiểu long của ngươi. Ngươi sau này rồi sẽ hiểu.”
Cố Khanh Ngữ không nói lên lời, yên lặng ngồi. Cho đến khi Cơ Như Ngọc tưởng rằng hắn đã ngủ, Cố Khanh Ngữ bỗng nhiên nói: “Nếu như cha ta vĩnh viễn không tỉnh lại, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Cơ Như Ngọc đứng lên, chậm rãi đến đối diện Cố Khanh Ngữ, nằm xuống bên kia giường, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Cố Khanh Ngữ trong ngực có điểm ưu thương, nhịn không được hỏi: “Ngươi đã ở chỗ này bao lâu.”
Cơ Như Ngọc lâm vào mờ mịt: “Bắt đầu từ khi ngươi dời đi, ta vẫn ở chỗ này.”    Cố Khanh Ngữ kinh hãi: “Ta đã từng ở đây sao?”
Cơ Như Ngọc ừ một tiếng: “Ngươi sinh ra ở đây, khi đó vì không đủ tháng nên chỉ là một đản đản (quả trứng) trong suốt, còn có thể xuyên qua đản xác nhìn thấy ngươi xoay người nữa. Vốn dĩ ngươi không sống được, nhưng để cho ngươi có thể ra ngoài, y cái gì cũng cho ngươi.”
Đáy lòng Cố Khanh Ngữ dâng lên từng trận đau thương, khuôn mặt giống hệt Tư Trung Tiêu lại hiện lên thâm tình như thế, làm Cơ Như Ngọc tan nát cõi lòng. Hắn lạnh nhạt nói: “Ngủ, ngày mai phải dậy sớm.”
Sáng ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Cố Khanh Ngôn vẫn nhìn người còn lại, chờ hắn nói cho mình biết những chuyện trước kia của phụ mẫu. Cơ Như Ngọc đã từng nói một chút làm hắn tò mò, nôn nóng càng muốn nghe nhiều hơn.
“Phụ thân ngươi, Tư Trung Tiêu, là đồ đệ của cha ta, bà ngoại ngươi cùng với cha ta có một nữ nhi, chính là mẫu thân ngươi. Bà ngoại ngươi chưa bao giờ tình nguyện, một lòng muốn báo thù, rốt cục đi tới Ám Vự giết cha ta rồi tự sát.
Tư Trung Tiêu báo cho mẫu thân ngươi đến đưa tro cốt, linh vị của bà ngoại ngươi về, sau khi gặp nhau thì hai người lại thành thân với nhau.
Mẫu thân ngươi bởi vì gả cho yêu quái, nhịn đau âm thầm bỏ đi phần huyết mạch thuộc về Long tộc trong người. Nhưng nàng ta khả năng có hạn, không những không thành công, mà còn gần như làm ngươi chết non trong bụng, nàng dùng hết toàn bộ linh khí, bảo hộ ngươi sinh ra.
Tỷ tỷ xảy ra chuyện như vậy, y rất khó vượt qua được. Ban đầu, còn nhìn thấy ngươi bên trong đản đản bán trong suốt xoay người, dần dần, ngươi cũng không động đậy nữa. Y dùng linh khí trợ giúp ngươi, mong muốn đản xác của ngươi sẽ từ từ giống của những tiểu xà khác khi được sinh ra.
“Tuy vậy ngươi lại rất yếu, rất yếu, cho dù y được cho là yêu quái cường đại nhất, cũng không thể nào nghịch thiên dưỡng dục chính hài tử của mình.
Ta vẫn ở chỗ này cạnh y, từng ngày từng đêm trông nom ngươi. Dùng nội đan của yêu quái có nhiều linh khí nhất, dùng tối trân quý dược thảo, được cha ta cất kỹ đều cho ngươi.
Nhưng không có phát sinh kỳ tích, đản xác của ngươi cũng không đổi thành màu trắng giống như của chúng ta khi được sinh ra. Có một lần, ba ngày ngươi cũng không có bất cứ động tĩnh gì, y thấp giọng một lần lại một lần gọi tên tỷ tỷ: Dao Quang, Dao Quang, Dao Quang…”
Thanh âm Cơ Như Ngọc trở nên nghẹn ngào, hai chữ Dao Quang gọi lên  mang theo vô hạn thâm tình, đau đớn trong đó không cần nói ra cũng đã làm tan nát cõi lòng.
Cố Khanh Ngữ yên lặng nghe, bản thân không biết được đây là phụ thân vì mẫu thân mà thống khổ, hay chính Cơ Như Ngọc vì phụ thân mà thống khổ.
Cơ Như Ngọc buồn bã nói: “Tỷ tỷ của ta cùng ngươi không còn nữa, y không rõ sống trên đời còn có gì vui vẻ. Khi ngươi không hy vọng y chết, thì thà để y sống trong đau khổ, cũng không muốn y chết. Ta đưa cho y một quyển sách mà phụ thân vẫn cất dấu, người tuy rằng rất thỏa mãn với đồ đệ này, nhưng đối với y vẫn có những bí mật, người để những thứ trân quý nhất lại cho ta.
“Trong sách có rất nhiều môn pháp huyền diệu, Tư Trung Tiêu suốt ngày cầm nó đọc, rốt cục cũng biết mình phải làm gì. Y dùng thời gian một tháng, chậm rãi đưa toàn bộ linh khí vào cho ngươi, cất giữ bên trong đản xác.
“Mỗi ngày ngươi đều có biến chuyển, chậm rãi khôi phục, một lần nữa nhìn thấy ngươi động đậy, có đôi khi còn có thể cố gắng va chạm vào đản xác, mà đản xác cũng dần dần có màu trắng bình thường.
“Đây là phép thuật nghịch thiên, người nào thi triển sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn. Y dùng kết giới phong tỏa bên ngoài Bạch Ngọc Lâu, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến đến, vào một sáng sớm, dùng linh khí đưa ngươi dời khỏi Ám Vực, từ đó ta vẫn ở chỗ này, chưa bao giờ ly khai.
“Một năm lại một năm trôi qua, ta bỗng nhiên nghĩ đến, ngày trước y đưa cho ngươi lực lượng là để bảo vệ ngươi. Hiện tại ngươi đã trưởng thành, không cần đến nó nữa vẫn có thể sống được, nếu như ta lấy lại được lực lượng đó, y có thể tỉnh lại hay không, giống như là sống lại vậy.
“Ta phát điên đi tìm kiếm ngươi, yêu giới, tiên giới, thậm chí cả nhân gian giới, nhưng thủy chung không có một chút tin tức cùng khí tức nào của ngươi. Cho đến khi qua rất nhiều năm, ta đang trên đường đi bỗng nhiên cảm nhận được tồn tại của ngươi. Là bởi vì tiểu long Bạch gia đâm ngươi bị thương, trên kiếm của nàng ta có máu của ngươi, nó rơi ở bên ngoài sơn trang Danh Hoa hồ.”
Cố Khanh Ngữ rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân, bản năng tin tưởng Cơ Như Ngọc nói thật, lo lắng hỏi: “Làm sao để trả lại lực lượng cho cha ta?”
Cơ Như Ngọc lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Qua một lúc sau, giọng nói của hắn dần trở nên băng lạnh: “Giết ngươi ở trước mặt y, y nhất định sẽ tỉnh lại.”
Hắn nói xong câu đó, lộ ra biểu tình chăm chú, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, thấp giọng nói: “Có người vượt qua kết giới, rất nhiều năm rồi không còn kẻ nào đi tìm chết nữa.”
Hắn kéo theo đai lưng của Cố Khanh Ngữ, Cố Khanh Ngữ cảm thấy toàn thân lung lay một chút đã phát hiện mình về đến trong phòng. Cơ Như Ngọ niệm một đoạn thần chú, cánh hoa mai trên mặt đất từ từ bay lên, bao bọc lấy căn phòng Tư Trung Tiêu ở bên trong.
Cố Khanh Ngữ mở cửa muốn ra bên ngoài xem xét, thân thể lại bị bức tường cánh hoa ngăn cản, không cách nào vượt qua được.
Gióng lộng thổi bay mái tóc Cơ Như Ngọc, sợi tóc bay nhẹ như gió xuân đùa với thiếu niên, trong mắt cũng xuất hiện sát khí sắc bén. Hắn đứng đó, nhìn đối diện hai thanh niên đang đi đến.
Cố Khanh Ngôn biểu tình ngưng trọng, y không biết Cố Khanh Ngữ như thế nào, liền một khắc cũng không an tâm. Người bên cạnh y luôn mang bộ dáng lười nhác, là biểu ca Cố Khanh Ngôn, Cơ Cự Thần.
Cơ Như Ngọc ngồi trên cầu, tư thái vươn tay xảo diệu, ngón tay biến ảo như vũ giả (nghệ sĩ múa) biểu diễn một đóa hoa từ từ nở rộ. Hoa rơi trên mặt đất theo tay hắn bay lên, chắn ở trước mặt Cố Khanh Ngôn cùng Cơ Cự Thần.
Cố Khanh Ngữ đứng ở cửa nhìn, trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thế nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ có thể liều mạng đập vào những cánh hoa ngăn cách, lớn tiếng gọi: “Ca ca, ca ca, mau đến đây, ca ca.”
Cố Khanh Ngôn nghe thấy giọng nói của hắn, có chút phân tâm. Có vài cánh hoa xuyên qua được linh khí hộ thân của y, máu tươi từ cánh tay chảy xuống, rất nhanh một bên tay áo biến thành hồng sắc, trên mặt đất một vết máu lớn.
Cố Khanh Ngữ thấy vết máu sợ hãi đến cực điểm, dùng thân thể điên cuồng đánh vào bức tường hoa, lớn tiếng hét chói tai. Tuy nói chủ yếu dùng để ngăn cản, phòng ngự kẻ thù bên ngoài, nhưng đối người bên trong cũng có thương tổn phản lại. Cố Khanh Ngữ đánh tới vài lần vẫn không ra được, đem hết toàn lực, dốc hết linh khí đánh tới một lần, lần này hắn bị mạnh mẽ bật ra, ngã trên mặt đất hộc ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi rơi trên sàn nhà bạch ngọc, tự nhiên thấm vào bên trong.
Miệng Cố Khanh Ngữ không ngừng tuôn ra máu, không ngừng thấm vào bên trong sàn nhà, hắn dần dần cảm thấy lạnh run, thấp giọng rên rỉ: “Ca ca, ca ca.”
Cơ Như Ngọc quay đầu lại, thấy vết máu trên môi hắn, tức giận nói: “Ngu xuẩn.”
Hắn cùng Cố Khanh Ngôn, Cơ Cự Thần lấy mạng đối chọi, không thể có nửa điểm phân tâm. Cơ Cự Thần thấy hắn vừa quay đầu trong chớp măt, liền đưa bức tường giữa linh khí hai bên đang đối chọi đẩy mạnh về phía hắn.
Linh khí cường đại làm mái tóc bọn họ bay lượn, ống tay áo căng phồng. Thoạt nhìn như tiên nhân thuận gió bay đi, cực độ tiêu dao, kỳ thực chỉ cần một người không cẩn thận, khả năng sẽ đánh mất tính mạng của bản thân.
Cố Khanh Ngôn cố hết sức chậm rãi nói: “Chúng ta trước dừng tay lại, xem xem Khanh Ngữ thế nào.”
Cơ Như Ngọc lạnh nhạt nói: “Trước quản chính mình đi.”
Không trung một luồng kình khí dữ dằn áp xuống mạnh mẽ làm Cố Khanh Ngôn trong miệng từ từ chảy ra tơ máu, thần tình lười biếng trên mặt Cơ Cự Thần tiêu biến, chậm rãi trở nên thận trọng.
Y cùng Cố Khanh Ngôn là trong số những tuổi trẻ Long tộc giỏi nhất về tấn công, nhưng thực lực Cơ Như Ngọc cường đại vượt qua bọn họ phỏng đoán, một bước đưa bọn họ ra ngoài kết giới.
Cố Khanh Ngữ vẫn ở cửa phòng, nỗ lực phá tường linh khí của Cơ Như Ngọc. Cơ Như Ngọc phất tay áo về phía sau, một luồng chưởng phong hoàn toàn đưa Cố Khanh Ngữ đẩy lùi lại, va vào bên cạnh giường phụ thân, hôn mê qua.
Qua không bao lâu, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của Cố Khanh Ngữ.
Cơ Như Ngọc quay đầu lại nhìn xung quanh, phía sau lập tức đứng một người, mang theo thanh âm mềm mại dễ nghe, tràn ngập quan tâm chân thành: “Như Ngọc, ai chọc giận làm ngươi không vui thế.”
Cơ Như Ngọc giật mình đứng lặng, kỳ tích ngày đêm mong muốn đã xuất hiện trước mặt, phảng phất như linh hồn đã dời khỏi thân thể.
Tư Trung Tiêu nhẹ đưa tay thay hắn đỡ linh khí công kích đến, quay đầu nhìn về phía Cố Khanh Ngôn cùng Cơ Cự Thần, đối với bọn họ cười cười.
Không biết bởi vì dung mạo vô song trên thế gian, hay là ánh mắt như sao, lóe ra quang mang, hay là nụ cười không thể tưởng tượng được này. Như làn gió thổi qua cành liễu phất phơ, như bàn tay thiếu nữ nhẹ chạm vào cánh hoa mới nở. Cả người Tư Trung Tiêu mang theo ôn nhu tình ý cùng mị lực mê hoặc.
“Ngừng tay.”
Thanh âm của y thập phần giống Cố Khanh Ngữ, cảm giác quen thuộc làm Cố Khanh Ngôn từ trong dung mạo cùng ma lực thanh tỉnh: “Ám Đế?”
Tư Trung Tiêu gật đầu, không hề ngoài ý muốn khi y nói ra được thân phận mình: “Các ngươi đi đi thôi.”
Người khác thiên tân vạn khổ tới đây, y không nói gì đã đuổi người, thực sự thất lễ.
Trong mắt Tư Trung Tiêu quang mang lưu chuyển, mang theo mơ hồ khí chất nhã nhặn trầm ổn, lại một chút ngây thơ, ý tứ hàm xúc, tựa hồ y nói cái gì đều đúng, người khác hẳn là phải nghe theo, bởi vậy dù có thất lễ, cũng hùng hồn thẳng thắn nói ra.
Vẻ mặt này Cố Khanh Ngôn rất quen thuộc, cố nén trong lòng tức giận: “Khanh Ngữ ở đâu, ta muốn mang hắn quay về.”
Tư Trung Tiêu hơi hơi nhướn mi, cười nói: “Quay về nơi nào?”
“Hắn từ nhỏ sinh trưởng tại Danh Hoa hồ, đương nhiên là quay về Danh Hoa hồ.”
Tư Trung Tiêu ngửa mặt lên: “Ngươi cũng biết nó là nhi tử của ta, nếu ta không trả lại cho ngươi thì sao?”
“Vãn bối cho rằng, Khanh Ngữ không thuộc về bất cứ người nào, hắn đi đâu là do hắn lựa chọn.”
Tư Trung Tiêu mỉm cười quan sát y, qua một lúc mở miệng: “Nó hiện giờ không thể đi theo ngươi, bởi vì bị thương không thể tùy tiện di chuyển. Lực lượng ta cho nó, bởi vì thụ thương nên đã chảy ngược về trong cơ thể của ta, nó sẽ chết khi rời khỏi đây.” Cố Khanh Ngôn nghe vậy thoáng nhíu mày, ánh mắt băng lãnh lợi hại quét về phía Cơ Như Ngọc. Cơ Như Ngọc thần tình vẫn hoảng hốt, bị ánh mắt như đao nhìn về phía mình nhưng vẫn không có cảm giác.
Tư Trung Tiêu đối với Cố Khanh Ngôn, Cơ Cự Thần huy phất ống tay áo: “Quý vị thỉnh trở về đi thôi, ba tháng sau quay lại.”
Hoa mai khắp bầu trời bỗng cuồn cuộn nổi lên, Cố Khanh Ngôn cùng Cơ Cự Thần bị một cỗ lực lượng nhu hòa đưa ra ngoài, muốn tiến lên một bước cũng không được. Cơ Như Ngọc đối với bọn họ là kình địch, nhưng Tư Trung Tiêu lại chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ – không thể địch lại.
Tư Trung Tiêu chậm rãi đi về nơi ở, đi tới trên tiểu kiều thì buông tay Cơ Như Ngọc ra: “Như Ngọc, ngươi làm bị thương hài tử của ta cùng tỷ tỷ ngươi, ngươi làm trái tim ta quá đau đấy.”
Cơ Như Ngọc quay đầu sang bên, nhìn cánh hoa bởi vì vừa nãy chiến đấu kịch liệt mà tơi tả, nhiễm hồng một mảnh, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi giận ta, vậy có gì đặc biệt, ta muốn ngươi sống lại, thì dù có chết trong tay ngươi, ta cũng vui mừng. Mặc kệ ngươi sống có đau lòng hay không, cho đến lúc ngươi chết đi cũng đâu có biết, ta có đau lòng hay không.”
Nói đến phía sau, trong giọng nói Cơ Như Ngọc đã bắt đầu nảy sinh ác độc, “Chúng ta vốn không có liên quan gì, từ trước không có, sau lại càng không có, ta thích  truy ai thì truy người đó.”
Tư Trung Tiêu nhẹ nhàng thở dài, “Như Ngọc, chúng ta từ nhỏ đã ở bên nhau, không ai có thể thay thế được địa vị của ngươi.”
Cơ Như Ngọc quay đầu lại, cả người đều run rẩy, như một chiếc lá nhỏ bị cuốn vào cuồng phong. Tư Trung Tiêu nhẹ nhàng đưa tay ôm hắn vào trong lòng. Hắn nắm chặt y phục của y, nhắm mắt lại: “Ngươi tỉnh lại rồi, đã tỉnh lại rồi. Ta mỗi ngày đều chờ đợi ngươi tỉnh lại, ngươi rốt cục cũng tỉnh.”
Nước mắt điên cuồng rơi xuống khuôn mặt Cơ Như Ngọc. Tư Trung Tiêu hít sâu một hơi, ôm hắn càng chặt, mặc hắn khóc hảm.
Đã qua biết bao nhiêu năm tháng, liền nhi tử của hai nhà Cố Cơ đều đã trưởng thành, khuôn mặt Cơ Như Ngọc vẫn chỉ là thiếu niên, đương nhiên là bởi vì hắn ở đây, bên trong Bạch Ngọc lâu sẽ không làm cho người ta già yếu, không vì bất cứ điều gì mà dời đi.
Tư Trung Tiêu biết rõ mình đối với Cơ Như Ngọc giống như chỉ là một giấc ngủ từ đêm trước đến sáng nay tỉnh dậy thì gặp. Nhưng đối với Cơ Như Ngọc, là vô số ngày đêm cô tịch, một mình.
Chờ Cơ Như Ngọc thoáng bình tĩnh một chút, y cầm lấy ta hắn, hai người cùng nhau trở về phòng.
Tư Trung Tiêu ngồi trên giường, ngưng mắt nhìn nhi tử đang nằm. Hai gò má nộn nộn có chút tái nhợt, hai mắt nhắm lại giống bản thân. Y cảm khái: “Như Ngọc, không biết có phải là báo ứng hay không khi ta cô phụ ngươi, bảo bảo nó thích tiểu long Cố gia.”
Cơ Như gọc si ngốc nhìn y, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, có chút đau khổ nói: “Không phải là báo ứng, tiểu long Cố gia cũng thích hắn.”
Tư Trung Tiêu khẽ lắc đầu, “Vậy thì có ích gì.”
Cơ Như Ngọc như bị nghiêm trọng đánh trúng, một lát mới nói: “Vẫn có cái tốt chứ.”
Tư Trung Tiêu nhẹ nhàng đặt tay lên ngực nhi tử, chậm rãi rót linh khí cho hắn, tay kia dịu dàng vén tóc rơi xuống trước trán Cơ Như Ngọc, ôn nhu mở miệng: “Ngươi vừa cùng bọn họ đấu qua, nhất định mệt mỏi rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không.”
Cơ Như Ngọc cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng hắn đợi thời khắc này đã bao năm, rất sợ nhắm mắt lại sẽ biến mất, nghe thấy vậy lập tức lắc đầu.
Cố Khanh Ngữ thụ thương có chút nghiêm trọng, Tư Trung Tiêu lo lắng hắn quá nhanh tỉnh lại mà không khôi phục được hoàn toàn, trong phòng ngủ đốt ngưng thần hương, mỗi ngày vì hắn rót vào linh khí, ổn định nhi tử không cần vội vàng tỉnh lại.
Y có lúc nhìn chăm chú mặt nhi tử, rồi không nhịn được mà thở dài.
Cơ Như Ngọc ở bên cạnh lạnh nhạt nói, “Ngươi có gì không vui sao, hắn không phải an đều yên ổn trưởng thành rồi.”
Tư Trung Tiêu lấy quạt phe phẩy ngưng thần hương cho Cố Khanh Ngữ, không nói gì.
Thanh âm Cơ Như Ngọc càng lạnh hơn: “Ngươi thở dài là bởi vì hắn lớn lên giống ngươi, mà không giống tỷ tỷ hay cha ta. Tỷ tỷ ta đã chết, ngay cả một đứa con lớn lên giống nàng cũng không có, làm ngươi không thể nhìn con mà nhớ đến mẹ, thực sự tiếc nuối đi.”
Tư Trung Tiêu cười khổ: “Như Ngọc, không nên như vậy, ngươi cũng biết đó là tỷ tỷ của ngươi.”
Cơ Như Ngọc cười nhạt: “Ta chỉ biết nàng ta đã cướp đi người ta yêu.” Hắn nhìn thẳng vào Tư Trung Tiêu, hỏi: “Nếu như nàng ta không xuất hiện, chúng ta vĩnh viễn sẽ cùng một chỗ, ngươi vẫn là ca ca duy nhất của ta, trên thế gian này ta vĩnh viễn là người thân cận với ngươi nhất. Không phải sao?”
Tư Trung Tiêu nghe hắn nói đến thê lương mà khổ sở, thấp giọng đáp: “Đúng, ngươi nói rất đúng.”
Giọng nói của Cơ Như Ngọc càng thêm băng lãnh, “Vậy ngươi nói đi, người tỷ tỷ này đối với ta có ý nghĩa gì.”
Tư Trung Tiêu khẽ vuốt mặt Cố Khanh Ngữ, qua một lúc chậm rãi nói: “Thế nên ta mới nói, tiểu long kia, là trên trời cho ta quả báo.”
Cơ Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Sợ cái gì, hắn lại không có tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đến cướp người. Ta nghe người bên ngoài nói, dù là người thế nào đi nữa, đều là trời sinh đã định trước, dù cho có xảy ra chuyện gì, kết quả đều không thay đổi được. Ta có một tỷ tỷ lớn lên giống nhau, hắn lại không có.”
Tư Trung Tiêu đứng lên chắp tay đi lại: “Không nhất định phải là tỷ muội thì lớn lên mới giống nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.