Vừa đi chậm từng bước vừa sửa sang lại quần áo, cô dường như muốn đem mình quấn thành xác ướp rồi mới dám đi xuống lầu. Mặc dù cô từng nghĩ tới nhưng cô cũng không dám làm cho mình quá “khác người” sợ sẽ bị chú ý, cô cũng không dám mặc như phụ nữ Ả Rập- quần áo kín mít, chỉ để lộ hai con mắt. Cho nên cô chỉ quấn một chiếc khăn mỏng quanh cổ. Vừa mới bước xuống cầu thang, cô đã bị dọa hết hồn. Cái gì đây trời?! Ở dưới nhà sao lại đông người như vậy? Có chuyện gì sao?
Cô thấp thỏm bước từng bước đến phòng khách, ánh mắt cô vừa vặn liếc qua một người, cô giật mình.
“Mẹ…mẹ” cô quá kinh ngạc, mẹ chồng cô không phải đang ở trong nước sao? Sao lại…mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, ngay cả giọng nói của cô cũng lắp bắp theo.
“Ừm, Tiểu Nhược ngoan, thật là tốt quá..” Mẹ Thẩm thân mật kéo Tiểu Nhược ngồi kế bên mình, vừa nhìn cô vừa tủm tỉm cười, nhìn cô khó xử, mẹ chồng nói một câu khiến cô không hiểu được: “Thật tốt quá”
Nghĩa là gì? Tốt cái gì cơ chứ?
Vẻ mặt cô khó hiểu nhìn xung quanh, âm thầm nuốt nước miếng, đây là như thế nào, sao mọi người lại tụ họp đông đủ vậy? Cô tình nhân cũ của anh cũng đến, còn có anh chàng bác sĩ đẹp trai kia nữa, còn có cả một đám người không quen biết, mà sao mọi người cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
“Trên mặt con có dính cái gì sao, sao..sao mọi người cứ nhìn con vậy?“ Đưa tay lên sờ sờ trên mặt, không có gì mà.Thật kì quái!
“Hi hi!“ có người nhịn không được bạo dạn lên tiếng, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng ái muội
Tiểu Nhược nhìn một vòng, theo ánh mắt của mọi người nhìn đến trên người mình, rồi lại quay ra nhìn mọi người, chẳng lẽ…
Bọn họ đều nhìn thấy! Công cô ngụy trang thế là đi tong à! Vết hôn ở cổ cô nông có sâu có, nhìn thấy thế này chắc ai cũng nghĩ đêm qua bọn họ nồng nhiệt cỡ nào. Trời ơi! mặt mũi của cô.. Mà cái lý do khiến Tiểu Nhược muốn tìm cái lỗ để chui vào, đó chính mà câu nói tiếp theo của mẹ chồng:
“ Aiz, tiểu tử này thật không biết thương hoa tiếc ngọc, lại ra tay nặng như vậy, nhìn mà xem, da thịt người ta mềm mịn như vậy. Thật sự là tội cho con quá, Tiểu Nhược, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó, con cứ yên tâm” Mẹ trìu mến vuốt tay Tiểu Nhược, trưng ra cái vẻ mặt tiếc nuối, thật ra, trong lòng mẹ chồng cô nghĩ: “ Con trai, con không hổ là con ngoan của mẹ”.
Lần này, mục tiêu bế cháu của bà đã tiến thêm một bước, ha ha. Đúng là do người giúp việc báo tin nên bà mới từ Trung Quốc bay qua Pháp để chứng thực, haizz, ai bảo bọn nó kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn có kiểu thờ ơ với nhau như vậy chứ. Con trai bà từng bị tổn thương trong quá khứ nên không thay đổi thái độ nhưng cô đã làm cho nó thay đổi. Hơn nữa bà còn nghe nói, bạn gái trước của con trai mình cũng tới góp vui,dù sao Tiểu Nhược cũng là con dâu có cưới hỏi đàng hoàng cho nên con trai cũng muốn bảo vệ vợ mình.
“ Mẹ!” Tiểu Nhược thật sự đang hối hận, không làm cho hắn ngất đi, như vậy chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra. Hay là cô trực tiếp ngất đi, sẽ không phải đối diện với cục diện xấu hổ này, bây giờ mặt cô đỏ như hòn than, cơ hồ có thể nướng được cả mấy quả trứng.
“Chuyện này, có gì mà xấu hổ đâu, mẹ còn muốn con sinh cho mẹ một đứa cháu bụ bẫm nha” Mẹ Thẩm thấy nàng dâu nhà mình xấu hổ, tự dưng nổi hứng muốn trêu chọc cô.
“Mẹ! mẹ đừng nói nữa..” cô mắc cỡ dậm chân, mẹ còn trêu cợt cô.
“Được rồi, không trêu con nữa. Nhưng mà, Tiểu Nhược à, con đừng để mẹ phải thua thiệt đó, nhất định phải sinh cho mẹ một đứa cháu..” Cuối cùng vẫn không quên thêm một câu, lần này làm cho mặt của Tiểu Nhược đã cháy thành than.
Thật là một buổi sáng náo nhiệt! Làm sao số của cô lại tốt đến vậy chứ? Chỉ làm một tý chuyện xấu mọi người đều biết. Chết mất, mặt mũi của cô đều bị mất hết.
Mọi người xung quanh, đều bị lão phu nhân chọc cho cười nghiêng ngả, chỉ có hai người vẻ mặt mang hai trạng thái cảm xúc trái ngược nhau, một là anh bác sĩ đẹp trai Đằng Phong, người còn lại là bạn gái trước của Thẩm Hạo Ngôn- Amaris.