Tiểu Minh Tinh

Chương 11:




Kiều Ứng thoáng cái sợ ngây người. Hắn nhìn trên màn hình TV hình ảnh chính mình thời thiếu niên, lại nhìn tới bóng dáng phản chiếu từ cửa sổ sát đất đối diện —— sớm đã không còn là gương mặt trẻ tuổi thần thái phi dương, bởi vì mệt mỏi cùng tuổi tác mà vành mắt hiện tại đã thâm đen, từng mập lên một cách quá lố lại cố gắng giảm cân, bởi vậy thân thể chẳng có vẻ gì rắn chắc, không khỏi kinh ngạc nói: “Anh không thấy là tôi mười năm trước, cùng tôi hiện tại… Điểm khác biệt cũng quá lớn sao?”
Hắn nhớ tới năm đó chính mình được trao danh hiệu “Mĩ thiên sứ thiếu niên bóng đêm”, mọi người đều khen nụ cười hắn đáng yêu, đôi mắt trong suốt sáng ngời, khi đó người hâm mộ hắn đâu chỉ ngàn vạn. Chính là năm tháng dần trôi, hắn không còn trẻ nữa, trên người còn lưu lại bất quá chỉ là mờ hồ một chút bóng dáng năm đó. Hắn nghĩ Thẩm Liễm nếu là đối với thiếu niên mười năm trước kia ôm dục vọng, như vậy đối với chính mình mười năm sau này, cư nhiên còn có thể có cảm giác mê luyến, quả thực bất khả tư nghị (1).
Thẩm Liễm chỉ cười khẽ, đưa tay chế trụ cằm hắn, hơi nâng mặt hắn lên, dừng ở hai mắt hắn: “Có lẽ anh không tin, nhưng tôi vẫn chờ đợi cơ hội này, có một ngày, có thể đem anh trong hiện thực, thật sự ôm chặt vào trong ngực.”
Cho dù chậm mười năm, cũng không là gì.
Vì người đó là Kiều Ứng, là người hắn từng không thể ức chế sự mê luyến, lần đầu tiên đối với đàn ông sinh ra dục vọng.
Tầm mắt Kiều Ứng có chút hoảng hốt dừng trên mặt Thẩm Liễm, người này rõ ràng cùng với mình là hai đại nam nhân không sai biệt lắm, lại vẫn duy trì hình thể thon gầy rắn chắc như trước, tóc đen con ngươi đen, gương mặt hoàn mỹ đến không thể chê điểm nào. Năm tháng ở trên người hắn cơ hồ không lưu lại dấu vết gì, có lẽ ông trời luôn phá lệ chiếu cố một loại người, mà Thẩm Liễm chính là người may mắn được trời ưu ái.
Diện mạo, danh vọng, địa vị, hắn cái gì cũng không thiếu. Hắn có thể tùy tâm sở dục hưởng thụ đủ loại tình cảm lưu luyến, lấy điều kiện của hắn, dù là muốn tìm bạn giường, chỉ sợ cũng là cả trai lẫn gái đổ xô chạy vào. Kiều Ứng không phải là người tự ti, nhưng mà đối mặt với Thẩm Liễm, không khỏi cũng sẽ suy nghĩ một chút.
Chính là không thừa nhận cũng không được, đó là một người rất có mị lực, lại là người đàn ông rất khêu gợi.
Ngữ điệu ôn nhu, ghé vào tai hắn thổ lộ những lời khiến kẻ khác nhịn không được mà trầm mê. Ngón tay thon dài dọc theo cằm hắn chậm rãi trượt vào trong áo, vuốt ve cần cổ cùng xương quai xanh, một chút một chút làm bùng lên ngọn lửa dục vọng.
“Chờ một chút!” Hô hấp của Kiều Ứng dần dần dồn dập, vội vàng đè lại tay Thẩm Liễm, “Chẳng lẽ anh hiện tại sẽ…”
“Bằng không còn muốn chọn lựa ngày tốt nào nữa?” Thẩm Liễm khẽ cười một tiếng, dán sát bên tai hắn, trong thanh âm mang theo ý trêu ghẹo, “Lần trước anh cũng không gà mẹ như vậy, rõ ràng cũng là thực chủ động, chẳng lẽ ở trong xe cảm giác so với ở trong này tốt hơn?”
Kiều Ứng mặt đỏ lên, hắn kinh nghiệm cũng không phong phú, nhiều năm qua bạn giường cố định cũng chỉ có một Trình Diệu Nhiên mà thôi. Hai người ở chung gần tám năm, cái gì tình cảm mãnh liệt đều sớm trở nên nhạt nhẽo, có đôi khi song song nằm trên giường, ngay cả dục vọng làm tình đều không có, chỉ là cho nhau cái ôm, nhận lấy một chút ấm áp mà thôi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cuối cùng lại bị một người đàn ông, không phải một… mà tới ba lần làm dấy lên dục vọng, đã tới mức ngay cả chính mình cũng có chút không thể khống chế.
Chính là… Thật sự cùng với một người đàn ông làm tình, lại có chút nao núng.
Kiến thức thông thường đại khái vẫn phải có, phải làm như thế nào ước chừng cũng biết. Chính là, Thẩm Liễm một bộ dáng muốn đem hắn áp đảo, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn giống như là phải ở mặt dưới?
Hắn tỉnh táo lại, chỉ bằng khuôn mặt kia của Thẩm Liễm, trong chuyện ấy cũng có thể bị hắn áp đảo đi?
Thế nhưng môi Thẩm Liễm trong lúc hắn đang hỗn loạn suy nghĩ đã dán sát lên, hơi dùng lực gặm cắn vành tai hắn, thong thả mà hữu lực vuốt ve thắt lưng cùng phía sau lưng hắn. Mắt thấy sẽ bị đẩy ngã trên mặt đất, Kiều Ứng thở hổn hển, rốt cuộc cố sức xoay người đè trên người Thẩm Liễm.
“Nếu muốn làm, phải cho tôi ở mặt trên.” Kiều Ứng hơi thở bất ổn nói xong, dùng sức đè lại vai Thẩm Liễm.
Thẩm Liễm thoáng cái có chút hoảng hốt.
Đôi mắt kia bởi vì tình cảm mãnh liệt mà dị thường sáng ngời, gương mặt mang theo hưng phấn không thể ức chế lại ẩn ẩn hàm chứa một tia ngượng ngùng, đôi môi bị hôn đến có chút sưng đỏ, tất cả đều kích thích thần kinh của Thẩm Liễm. Thiếu niên nười năm trước khiến mình trong phút chốc bùng lên lửa dục kia, cùng người đàn ông hiện tại đang áp trên người mình nháy mắt chồng chéo lên nhau, hắn khàn giọng trả lời: “Được.”
Kiều Ứng lập tức liền cúi xuống hôn, hắn vuốt ve cơ thể Thẩm Liễm, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mà tinh tế của anh ta nhiễm tình dục đỏ ửng lên. Thật cẩn thận đưa ngón tay đi vào mặt sau của Thẩm Liễm, Thẩm Liễm phối hợp nâng lên thắt lưng, động tác này không thể nghi ngờ đã kích thích Kiều Ứng, hắn rõ ràng không say, lại cảm thấy hưng phấn như mình đang say.
Thân thể chậm rãi bị mở ra, sau đó vật cứng nóng rực từng chút từng chút dồn tiến vào. Thẩm Liễm có chút thở hổn hển, đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Kiều Ứng giống như uống rượu say, gương mặt hưng phấn đến có chút hoảng hốt hơi hơi buông xuống, đôi mắt sáng ngời ngập tràn tình dục, đôi môi hơi hé mở phát ra tiếng thở dốc tinh tế, một bên ở trong cơ thể hắn co rút, một bên đưa tay vuốt ve mặt hắn.  
Thẩm Liễm nhịn không được rên rỉ một tiếng, đợi cho Kiều Ứng khẽ thở gấp chậm rãi rút ra, rốt cuộc kiềm chế không được, xoay người áp đảo hắn.
Cặp mắt to kia thoáng chốc kinh ngạc mở lớn hơn nữa, Kiều Ứng có chút kinh nghi bất định (2) nhìn Thẩm Liễm, còn chưa từ trong tình cảm mãnh liệt khôi phục lại, chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thẩm Liễm, cúi xuống liếm liếm môi hắn: “Được rồi, giờ đến lượt tôi, Kiều Ứng.”
Thông cảm Kiều Ừng lần đầu tiên cùng đàn ông làm, người chưa bao giờ chịu khuất phục như Thẩm Liễm cũng cam tâm tình nguyện bị đặt ở dưới. Nhưng là Kiều Ứng suy cho cùng vẫn là trúc trắc, nói lúc hắn vừa tiến vào Thẩm Liễm không đau, đó là giả, chỉ là hắn bị nét gợi cảm kinh người của Kiều Ứng đột nhiên tỏa ra làm cho chấn động, thế nên khi bị người này tiến vào, trong đầu lại ảo tưởng cảnh tượng tuyệt vời khi mình vào trong hắn.
Ngón tay hắn đặt trên mặt Kiều Ứng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đột nhiên hôn môi, nụ hôn sâu như muốn nuốt lấy con mồi. Truy đuổi đầu lưỡi Kiều Ứng, nhanh chóng quấn lấy, sau đó hung hăng mút. Vừa lòng nghe hô hấp của Kiều Ứng càng thêm dồn dập, Thẩm Liễm buông môi hắn ra, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, hơi hơi tách ra, sau đó duỗi vào, khẽ khàng đụng chạm trêu đùa lưỡi hắn.
Đôi mắt đen láy của Kiều Ứng ẩn ẩn ánh nước, hơi hơi híp lại, mang theo vẻ hoảng hốt cùng mờ mịt khi bị hãm sâu trong tình dục, đôi môi đang bị đầu ngón tay hắn khiêu khích khẽ phát ra tiếng thở gấp khó nhịn.
Thẩm Liễm tựa hồ nhẹ cười một tiếng, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm xương quai xanh của Kiều Ứng, sau đó hung hăng mút vào. Kiều Ứng lập tức nhíu nhíu mày, nhưng không bật ra tiếng. Đôi môi kia liền chậm rãi di chuyển xuống dưới, một chút một chút lướt qua da thịt mịn màng nóng bỏng của hắn.
“Tôi… muốn đi vào, a.”
Dù là ở thời điểm này, trong mắt Thẩm Liễm vẫn như cũ mang theo sự ôn nhu khiến người ta chìm đắm, Kiều Ứng chậm rãi vươn tay, ôm lấy vai hắn.
Khi Kiều Ứng tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy cả người giống như bị nghiền nát qua, không còn chút sức lực. Hắn quay đầu nhìn, người bên cạnh ngủ thật sâu, mái tóc đen tuyền rũ xuống trán, giống như con mèo đang say ngủ, vô hại mà gợi cảm.
Nhưng chỉ có người này, tối hôm qua cơ hồ đem hắn làm đến tắt thở.
Hắn bất quá là ở trên thân nam nhân này đắc ý một lần, còn chưa kịp hiểu gì, kế tiếp đã bị người này đặt dưới thân, làm không biết bao nhiêu lần.
Hơi di động thân thể một chút, nhịn không được lại phát ra một tiếng rên rỉ. Kiều Ứng nhớ tới mình hôm nay còn có công việc, liền càng thêm đau đầu. Đành phải cố nén đau nhức ở hạ thân, mở ra cánh tay còn đang khoác bên hông mình, tập tễnh đi đến phòng tắm tắm rửa.
Hắn kỳ thật vẫn là có chút hoảng hốt, cảm giác không phải thực.
Đã thật lâu không trải qua buổi sáng khi tỉnh lại, bên người còn có cảm giác ấm áp được ôm ấp từ người bên cạnh, nỗi cô đơn từ trước tới giờ, tựa như thoáng chốc đã bị xua đi mất.
Không phân rõ này đến tột cùng là thích, hay đơn thuần chỉ là không muốn xa rời cảm giác ấm áp này mà thôi. Kiều Ứng vội vàng lau khô người, mặc quần áo, cũng không đánh thức Thẩm Liễm, liền vội vàng đẩy cửa rời đi.

(1) Bất khả tư nghị: Không thể tưởng tượng nổi
(2) Kinh nghi bất định: Kinh ngạc khó hiểu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.