Tiểu Minh Tinh

Chương 12:




Cả ngày đều tâm thần không yên, Kiều Ứng ngay cả chụp ảnh cũng bị nhiếp ảnh gia nhắc nhở biểu tình không đúng. Khi phỏng vấn cứ như đi vào cõi thần tiên cách xa ngàn dặm, vài lần nghe sót câu hỏi của đối phương, cũng may dựa vào tố chất nghề nghiệp nhiều năm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm kết thúc buổi phỏng vấn. Hai bên không phải lần đầu tiên hợp tác, thấy Kiều Ứng lần đầu lộ ra vẻ không có tâm trạng như vậy, đối phương thông cảm cười nói: “Tân đạo diễn tối hôm qua ăn mừng bộ phim mới quay xong đi? Cậu trông có vẻ mệt chết a, Kiều Ứng.”
Kiều Ứng xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, cho nên hôm nay thật sự là không có tinh thần, thật xin lỗi.”
“Nghe nói tháng tám chiếu phim phải không? Tác phẩm lớn của Tân đạo diễn, lại có cậu tham gia, tất nhiên là tinh phẩm —— tôi thực chờ mong a.”
Kiều Ứng chỉ mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn. Hai chữ “tinh phẩm” thoáng kích thích tới thần kinh hắn, đúng vậy, hắn quay một bộ phim được xem là “tinh phẩm”, nhưng là một đống cái gọi là thảm họa phòng vé trước kia, làm sao chỉ vì hai chữ “tinh phẩm” mà có thể thu hút người ta đến rạp xem phim đây?
Hắn rất muốn nói với đối phương, phim này chẳng phải tinh phẩm gì, tình tiết rất cẩu huyết, chẳng qua vì đón ý ăn theo thị trường, sử dụng nhiều mánh lới tuyên truyền gây sự chú ý lớn thôi. Tân Khả Minh cũng từng là một đạo diễn có tài lại quái đản, nhưng trong tình cảnh kinh tế đình trệ hiện giờ của thị trường điện ảnh, cũng không thể không thay đổi quay về mấy bộ phim tình cảm lãng mạn phổ biến.
Không ai có thể kiên trì đến cùng tuyệt không thỏa hiệp, đây là cách sinh tồn trong giới gải trí này.
Buổi chiều nhận được điện thoại của quản lý, nhắc hắn nhớ rõ ba ngày sau tham dự lễ đóng máy phim mới. Buổi tối khi về đến nhà phát giác Thẩm Liễm đã đi rồi, trên tủ đầu giường để lại tờ giấy nhắn, nói mình đến công ty bàn bạc hợp đồng quay quảng cáo, hỏi hắn tối mai có thể cùng nhau ăn cơm hay không.
Kiều Ứng nhịn không được liền mỉm cười, nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Thẩm Liễm, nói mình đồng ý. Không bao lâu Thẩm Liễm liền nhắn lại, hỏi hắn đang ở nhà phải không. Kiều Ứng nghĩ thầm người này muốn làm gì, chẳng lẽ hắn buổi tối còn muốn lại đây? Nhưng vẫn là thành thật trả lời: đúng vậy.
Lần này Thẩm Liễm không trả lời tin nhắn nữa, Kiều Ứng đợi một chút, rốt cuộc đem di động để qua một bên, vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong ra ngồi ở sô pha xem TV, cầm điều khiển ấn lung tung các kênh, thường lơ đãng nhìn xem đồng hồ. Nếu dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hắn trước kia, chưa đến mười giờ đã lên giường đi ngủ. Chính là kim đồng hồ đã chuyển tới mười một giờ, hắn vẫn như cũ mặc áo choàng tắm ngồi ở sô pha.
Kiều Ứng không thể không thừa nhận, trong tiềm thức của hắn, luôn nghĩ Thẩm Liễm sẽ tới đây.
Lại ngồi ngốc gần nửa tiếng nữa, Kiều Ứng rốt cuộc đứng dậy, tắt TV, đi vào phòng ngủ. Trong lòng hắn ẩn ẩn có chút buồn bực, đồng thời lại cảm thấy mình có chút buồn cười, Thẩm Liễm cũng không nói qua buổi tối sẽ tới đây, mà hắn lại ngu ngốc giống như mấy người mới yêu, chẳng hiểu sao bắt đầu chờ mong, chẳng hiểu sao lại chờ đợi.
Nằm trên giường mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, tiếng chuông di động vang lên. Kiều Ứng sờ soạng lấy điện thoại, nhìn thoáng qua dãy số, ngẩn ra một chút mới nghe máy.
“Kiều Ứng, là tôi. Anh hiện tại ở nhà sao?” Thanh âm Thẩm Liễm cách điện thoại truyền tới.
Kiều Ứng dùng giọng điệu lãnh đạm trả lời: “Ở nhà, làm sao vậy?”
“Tôi đang ở dưới lầu nhà anh, giúp tôi mở cửa đi.”
Kiều Ứng nhất thời ngây ngẩn cả người, sau khi cúp điện thoại vội vàng rời giường, chạy ra mở cửa, nhìn thấy Thẩm Liễm một thân đồ đen, đeo kính mát đứng bên ngoài.
Trầm mặc trong chốc lát, Kiều Ứng mở miệng: “Hơn nửa đêm anh mặc thế này thật giống biến thái a.”
Thẩm Liễm cười cười: “Để ngừa vạn nhất thôi.”
Kiều Ứng biết hắn là sợ bị đội săn tin chụp ảnh, không khỏi cười rộ lên: “Nhà của tôi dưới lầu từ trước đến nay không có đội săn tin mai phục, anh cẩn thận quá rồi, Thẩm Liễm.”
“Bọn họ thích đi theo xe tôi, không cẩn thận không được.” Thẩm Liễm không để ý trả lời, cởi giày vào nhà, không chú ý đến sắc mặt Kiều Ứng trong phút chốc hơi thay đổi.
Sau khoảng thời gian không có tin tức gì, dần dần không còn bị đội săn tin chú ý nữa, danh tiếng giảm đi rõ rệt, đi siêu thị gần nhà hay tới nhà hàng, không cải trang cũng không có người nào nhận ra. Kiều Ứng có đôi khi chính bản thân mình đều thiếu chút nữa đã quên thân phận của hắn là “ngôi sao”.
Gần như cũng đã quên, hắn hiện tại cùng Thẩm Liễm cỡ nào chênh lệch.
Thẩm Liễm cởi áo khoác, quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiều Ứng một cái: “Anh đã ngủ rồi?”
“Đúng vậy, bất quá bị anh đánh thức.” Kiều Ứng thu hồi suy nghĩ, lười biếng rời đi, xoa xoa tóc vào bếp rót cho hắn một ly nước trái cây, “Đã trễ thế này anh còn lại đây, ngày mai không phải làm việc sao?”
Thẩm Liễm không giống hắn, nào có thời gian nghỉ ngơi, làm việc như một cái máy.
“Vốn là có, nhưng mà tôi chuyển qua làm xong trong đêm nay, để trống buổi sáng ngày mai.” Thẩm Liễm cười đi theo sau hắn, nhận lấy ly nước trái cây hắn đưa, thuận tay đặt sang một bên, sau đó ôm lấy thắt lưng hắn, cúi đầu hít nhẹ gáy hắn, “Cho nên tới trễ, thật xin lỗi.”
“Có gì mà phải xin lỗi chứ.” Kiều Ứng cười nhẹ một tiếng, tâm tình rõ ràng là tốt lên nhiều. Nâng tay khẽ đè lại mu bàn tay Thẩm Liễm.
Liền như vậy lẳng lặng ôm, còn có loại lỗi giác giống như đang yêu nhau.
Loại tâm tình này, thật lâu trước kia thời điểm quen với Trình Diệu Nhiên cũng từng có qua. Nhưng là từ khi nào thì bắt đầu, loại ngọt ngào cùng hạnh phúc này, liền dần dần biến thành bất đắc dĩ chờ đợi tùy thời cũng có thể chấm dứt. Biết rõ cuối cùng sẽ không cùng một chỗ, lại vẫn là không cách nào vứt bỏ được chút hơi ấm kia, Kiều Ứng nghĩ thầm hắn cùng Thẩm Liễm, chỉ sợ cũng chính là kết cục như vậy.
Không bị trói buộc bởi hứa hẹn, cho nên mới có thể yên tâm thoải mái cùng một chỗ. Sau này tách ra không ai nợ ai, không có chờ mong cũng sẽ không thương tổn lẫn nhau, là kiểu yêu đương an toàn nhất.
Một nụ hôn sớm biết trước hạ xuống, khóe miệng Kiều Ứng mang theo ý cười, nhẹ nhàng nhắm mắt, ôn nhu đáp lại.
Ba ngày sau tiến hành nghi thức đóng máy phim mới. Trước mặt các phóng viên nhà báo, Thẩm Liễm, Kiều Ứng, Trình Diệu Nhiên song song ngồi, mỉm cười để các phóng viên chụp ảnh và phỏng vấn.
Ánh chớp máy ảnh nhấp nháy không ngừng, Thẩm Liễm và Trình Diệu Nhiên là diễn viên chính, đương nhiên trở thành tiêu điểm. Kiều Ứng tối hôm qua còn cùng Thẩm Liễm ở trên giường quấn nhau một đêm, quả thực trong người cảm thấy mệt mỏi, bởi vậy gặp câu hỏi của giới truyền thông, cơ hồ cũng không thấy mở lời. Cũng may hắn từ trước đến nay trước mặt cánh phóng viên đều là hình tượng lười mở miệng, nên cũng không khiến ai hoài nghi điều gì.
Trình Diệu Nhiên bởi vì trong lúc quay phim với Thẩm Liễm truyền ra ít lời đồn, bởi vậy hơn phân nửa câu hỏi đều là tìm hiểu quan hệ giữa bọn họ. Hai người ăn ý mười phần vẫn duy trì mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ cùng các phóng viên đối đáp, hiển nhiên là sớm thành thói quen ứng phó loại trường hợp này. Cuối cùng phóng viên vẫn còn chưa thỏa mãn liền yêu cầu Thẩm Liễm cùng Trình Diệu Nhiên đứng chung một chỗ chụp ảnh, Thẩm Liễm kéo Kiều Ứng vào cùng, khi hai người đứng cạnh nhau, Thẩm Liễm khẽ nhẹ tay khoác lên lưng Kiều Ứng, nụ cười của Kiều Ứng thoáng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn là duy trì tư thế, để phóng viên bên dưới chụp ảnh.
Ngày hôm sau tin tức được đăng lên, chiếm cứ hơn phân nửa trang báo giải trí. Trừ bỏ ảnh chụp ba người đứng chung một chỗ ngoài bìa, còn hé ra một tấm không biết khi nào bị phóng viên chụp được, tấm ảnh Thẩm Liễm mỉm cười nhìn Kiều Ứng.
Nụ cười kia quá mức ôn nhu, nếu vị trí Kiều Ứng đổi lại là Trình Diệu Nhiên, chỉ sợ chính là bằng chứng vô cùng xác thực về tin đồn tình cảm giữa hai người. Đáng tiếc người kia là Kiều Ứng, bởi vậy chú thích bên dưới ảnh chụp cũng liền biến thành hai người lấy hành động thực tế phá tan lời đồn không hợp nhau, trong quá trình quay phim đã trở thành bạn tốt, mọi người chờ mong hai người lại hợp tác chung một lần nữa linh tinh các loại.
Kiều Ứng nhìn thấy tờ báo, nhịn không được thấy có chút buồn cười. Tầm mắt hắn dừng lại ngay nụ cười của Thẩm Liễm, bỗng nhiên cảm thấy hai gò má một trận phát sốt.
Quản lý của hắn nhỏm người qua xem, theo tầm mắt hắn nhìn đến ảnh chụp kia, cũng nhịn không được cười rộ lên: “Các cậu cảm tình thoạt nhìn thật sự không tồi.”
“Cái gì?” Kiều Ứng kinh ngạc một chút, cuống quít buông tờ báo xuống, bưng lên chén trà trước mặt, che dấu thất thố vừa rồi của mình.
Quản lý hắn đưa tay chỉ vào ảnh chụp: “Tấm ảnh này của cậu và Thẩm Liễm a, chụp thật không tồi. Thẩm Liễm không hổ là Thẩm Liễm, như vậy xem ra nói không chừng lần sau các cậu còn có cơ hội hợp tác.”
Kia chỉ là một câu vô ý, nhưng trong lòng Kiều Ứng cũng hơi run rẩy một chút.
Nguyên lai hắn cùng Thẩm Liễm trong mắt người khác, chính là quan hệ như vậy.
Ngay cả khi vô tình biểu hiện ra ngoài tình cảm tốt, cũng bị cho là vì để tăng danh tiếng của nhau, vì trải đường cho lần hợp tác tiếp theo mà thôi. Nhưng là như vậy không phải là phương thức tốt nhất đối với quan hệ bất chính của bọn họ sao? Cho dù là biểu tình chân thật, thoạt nhìn vẫn như cũ như là diễn trò. Khéo léo lợi dụng tình bằng hữu, cố ý biểu hiện thân mật, công chúng thấy như vậy, mới sẽ không làm cho quan hệ của bọn họ bị phơi bày.
Trong cái giới này, rất nhiều chuyện thật thật giả giả, ai cũng thấy không rõ quan hệ.
Tuy rằng chỉ có trong lòng mới hiểu rõ nhau, nhưng Kiều Ứng biết, loại quan hệ cùng một chỗ này giữa hắn và Thẩm Liễm, là vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài ánh sáng.
Chỉ có thể né tránh gặp mặt vào buổi tối, vô luận trong lúc đó có bao nhiêu thân thiết, vừa đến ban ngày đối mặt với công chúng, nhất định phải bày ra điệu bộ bạn bè bình thường. Ánh mắt ngẫu nhiên dây dưa, trao đổi nụ cười chỉ có đối phương mới hiểu, sau đó nhanh chóng đều tự quay đi.
Như vậy cho dù bị chụp ảnh, cũng sẽ không có chuyện gì.
Quan hệ như vậy, tựa như trong bóng đêm mò mẫm đi trên cầu thăng bằng, không biết khi nào thì sẽ một bước ngã xuống khoảng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.