Kiều Ứng vội hoàn thành xong công việc, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, kêu quản lý lái xe tới đưa hắn đến trường quay chỗ An Quang Vinh. Đến nơi quay phim, tìm chỗ ngồi xuống, thấy An Quang Vinh không biểu tình ngồi trên ghế, bên cạnh là trợ lý đạo diễn đang chỉ vào người thanh niên trẻ, tâm tình kích động giáo huấn.
Chàng trai trẻ kia nhíu nhíu mi suy nghĩ, cũng không chống đối, nhưng là vẻ mặt thực lạnh lùng.
Thật đúng là cùng chính mình năm đó có điểm giống. Kiều Ứng đứng xa xa nhìn, nhớ tới thời điểm mình còn trẻ, cũng là một bộ dáng tâm cao khí ngạo như vậy. Không, chỉ sợ tính tình còn kém hơn, bởi vì ở trước máy quay tuyệt không cho phép mình mắc lỗi, cho nên không ai có thể quơ được lý do trách cứ hắn. Vạn nhất đụng tới trường hợp như vậy, bình thường cũng là cười lạnh một tiếng bỏ đi. Sau đều là đối với phương đến giải thích, trong giới này nhiều như vậy năm, người dám ở trước mặt hắn phát giận, ít ỏi không có mấy ai.
Nhiều năm qua như vậy, thu liễm rất nhiều, cũng khéo đưa đẩy rất nhiều. Bởi vậy nghĩ đến chính mình trước kia, thế nhưng lại nhịn không được kinh ngạc, tính nết như vậy cư nhiên cũng sẽ có người chịu nổi, còn thật cẩn thận hầu hạ.
Bởi vì khi đó hắn là người bảo chứng cho doanh thu phòng vé đi.
Một khi rơi xuống, cũng bất quá như thế mà thôi.
Trong giới này, cũng không thể so ai quý giá hơn ai.
An Quang Vinh vừa quay đầu thì nhìn thấy hắn, mày đang nhíu chặt liền thả lỏng ra, hướng hắn ngoắc: “Kiều Ứng, cậu đến rồi.”
Kiều Ứng mỉm cười đứng lên đi qua. An Quang Vinh ấn ấn thái dương, chỉ vào người mới kia, nói với hắn: “Một cảnh quay từ sáng đến giờ, thế nào cũng không nhập vai được. Kiều Ứng, nếu đổi lại là cậu năm đó, làm gì lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
An Quang Vinh nói chuyện từ trước đến nay đều không lưu tình cho người ta mặt mũi, thanh niên kia nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, nâng lên mắt, liếc mắt nhìn Kiều Ứng một cái.
Kiều Ứng cười hòa giải: “Từ từ sẽ được, không biết hôm nay quay cảnh gì?”
Trợ lý đứng bên cạnh đưa kịch bản qua, Kiều Ứng lật mở xem, thật không quá phức tạp như hắn nghĩ, bất quá là đoạn diễn tình cảm thôi. Lại nhìn nhìn nữ diễn viên đứng một bên, biểu cảm vụng về, chân tay có chút luống cuống, nghĩ thầm cô gái này chỉ sợ cũng không hơn gì, nếu là Trình Diệu Nhiên, đối phương không thể nhập vai, cũng sẽ chủ động diễn, làm sao đứng ở một bên ngẩn người như thế.
Bộ phim này của An Quang Vinh được tuyên truyền là “Đội ngũ diễn viên hoàn toàn mới”, dùng người mới để mang đến cho người xem cảm giác mới mẻ, đồng thời cũng vì tình trạng đang thiếu hụt tài năng nghiêm trọng trong giới diễn xuất mà rót vào nguồn năng lực mới. Nhưng là dùng người mới có lợi cũng vừa có hại, không trải qua tôi luyện, đâu thể nào lập tức đạt được thành tựu.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi An Quang Vinh đem hắn tha lại đây chỉ đạo hiện trường.
“An đạo diễn.” Kiều Ứng nhìn kịch bản nói, “Diễn lại cảnh này một lần cho cháu xem đi.”
Đèn mở lên, Kiều Ứng im lặng ngồi bên cạnh An Quang Vinh chăm chú quan sát. Dần dần, mi tâm hắn cũng nhíu lại, hắn hiểu được An Quang Vinh vì sao không hài lòng —— Cậu trai kia, tuy rằng đã cực lực vận dụng ngôn ngữ cơ thể phong phú, nét mặt cũng diễn dựa theo kịch bản yêu cầu, nhưng từ góc độ bên ngoài quan sát, vừa nhìn liền cảm thấy, hắn cũng chỉ là đang diễn mà thôi.
Hắn không đem chính mình dung hợp vào vai diễn.
“Cậu xem thấy rồi đi?” An Quang Vinh ghé vào tai hắn thở dài, “Hắn nghĩ hắn đang quay phim truyền hình sao? Ra ngoài kia bán vé ai thèm mua? Đây là điện ảnh! Ngay cả một phút phim cũng là nghệ thuật!”
Kiều Ứng cười cười, đứng lên: “Để cháu diễn thử.”
Kiều Ứng từ trước đến nay không phải là người làm cho có lệ, từ lúc An Quang Vinh đem kịch bản đưa hắn, hắn đã nghiên cứu tình tiết cùng học thuộc lời kịch. Cậu trai kia đi qua một bên, nữ diễn viên nằm trên giường bệnh, lo sợ bất an nhìn hắn. Kiều Ứng hướng cô khẽ cười, ý bảo cô không cần khẩn trương. Một tiếng “Diễn”, nụ cười kia liền lập tức thu lại.
Cô gái nhắm lại mắt, diễn cảnh ngủ say.
Kiều Ứng đi đến trước giường bệnh, chầm chậm ngồi xuống. Tay có chút run run, muốn chạm vào mặt cô, cuối cùng vẫn là rụt trở về. Trong ánh mắt đan xen mâu thuẫn cùng giãy dụa muốn cô tỉnh lại rồi lại không dám, chần chờ, rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, áp vào mặt mình, nhẹ giọng gọi tên nữ diễn viên.
Thanh âm trầm thấp mang theo tiếng thở dài, từ cổ họng phát ra.
Cô gái mặt thoáng cái liền đỏ.
An Quang Vinh nhịn không được cười ha hả: “Kiều Ứng, cậu thế này mới gọi là diễn xuất. Tiểu bối làm sao là đối thủ của cậu, da mặt hơi chút mỏng liền chống đỡ không được.”
Cô gái kia lập tức mở mắt, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng tới cực điểm. Cô không nên đỏ mặt vào lúc này thế nhưng mặt cứ đỏ lên, không biết sao lại thế này, bị Kiều Ứng cầm tay, nghe thấy thanh âm trầm thấp kia vang lên bên tai, nhịn không được liền mặt đỏ tai nóng, chính mình cũng không khống chế được.
Kiều Ứng buông tay cô, quay đầu lại cười nói: “Đừng lấy cô ấy ra đùa chứ!”
An Quang Vinh quay đầu hướng người mới kia: “Đến học diễn như vậy, đã hiểu chưa?”
Người mới đứng ở một bên, nhếch môi, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt Kiều Ứng.
Kiều Ứng sau khi làm mẫu một lần, liền đi qua một bên. Cậu trai kia khi đứng trước máy quay rõ ràng tiến bộ rất nhiều, bắt chước động tác Kiều Ứng, biểu tình đều thực thích hợp, sau vài lần NG, cuối cùng cũng quay xong. Nhân lúc hắn ở trạng thái tốt, một hơi lại diễn thêm mấy cảnh nữa, Kiều Ứng thỉnh thoảng đi qua chỉ đạo một chút, hắn liền thông suốt rất nhanh. An Quang Vinh cuối cùng lộ ra tươi cười hơi chút vừa lòng, ra hiệu bảo mọi người nghỉ ngơi.
Kiều Ứng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy mình giờ có thể đi rồi. Liền nói với An Quang Vinh: “An đạo diễn, cháu buổi chiều còn có chuyện phải đi trước. Hôm nào chú tìm cháu chỉ cần gọi điện thoại là được.”
An Quang Vinh cười nói: “Hôm nay thật sự là vất vả cậu. Ăn một chút gì đi, mệt mỏi cả buổi sáng rồi.”
Nhân viên công tác vội vàng bưng một hộp giấy lại đây, Kiều Ứng không thể cự tuyệt, mở ra liền thấy mấy cái bánh tart trứng xếp song song bên trong, vàng óng tản mát ra mùi thơm mê người. Để ý nhìn thoáng qua bao bì, Kiều Ứng không khỏi có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ Thẩm Liễm thích nhất là bánh tart trứng của cửa tiệm này, thường xuyên mua đến nhà hắn cùng nhau ăn.
Cắn một miếng, Kiều Ứng tùy ý hỏi: “Ai mua bánh trứng này vậy? Nghe nói tiệm bánh kia buôn bán vô cùng tốt, không xếp hàng thì mua không được.”
An Quang Vinh không để ý cười trả lời: “Là buổi sáng lúc Thẩm Liễm lại đây thăm phim trường mang đến. Tiểu tử kia thực biết cách cư xử, người mới này là cậu ta đề cử, rất chiếu cố hắn, trước đó đưa đi đón về không nói, ngay cả mấy chuyện nhỏ này cũng chu đáo.”
Kiều Ứng đang cắn miếng bánh nháy mắt cứng lại.
Hắn nhớ rõ Thẩm Liễm lúc trước có nói qua với hắn, phải đi chụp ngoại cảnh, trong khoảng thời gian này cũng không thể tới tìm hắn. Hỏi hắn đi đâu, hắn nói, đi xa.
Như thế nào còn có thể có thời gian đi mua bánh trứng, lại đây thăm phim trường?
Kiệt lực ổn định cảm xúc, Kiều Ứng mở miệng: “Hắn… Thẩm Liễm thường xuyên lại đây thăm phim trường sao?”
An Quang Vinh nghĩ hắn tò mò, liền trả lời: “Ngày hôm qua đã tới một lần, hôm nay cũng đến đây. Hai ngày nay sau khi kết thúc công việc đều lái xe lại đây đón tiểu tử kia đi, dù sao cũng là hậu bối cùng công ty, rất quan tâm a.”
Kiều Ứng trong chốc lát tay chân lạnh lẽo, có chút dại ra quay đầu liếc mắt nhìn người mới kia, thấy hắn đứng ở xa, cầm di động, không biết đang gọi điện thoại cho ai. Đang tươi cười bỗng nhiên mặt lạnh xuống, nhanh chóng nói câu gì đó, cúp điện thoại. Sau đó ngẩng đầu, dời tầm mắt nhìn về phía Kiều Ứng.
Đó là ánh mắt hơi chút mang theo điểm khiêu khích, Kiều Ứng đáy mắt phát lạnh, lập tức quay đầu đi.
Kiều Ứng cũng không lưu lại, chờ xem sau khi kết thúc công việc Thẩm Liễm có lái xe lại đây đón người mới kia hay không. Hắn ăn xong bánh trứng trong tay, mỉm cười chào An Quang Vinh, thời điểm rời đi cùng người kia gặp thoáng qua.
“Anh còn chưa hỏi tôi tên gì đâu.”
Nghe thấy tiếng hắn, Kiều Ứng quay đầu lại nhìn: “Tôi biết cậu tên gì.”
Lăng Hiên, gần đây thường xuyên xuất hiện trên các loại tạp chí giải trí cùng các kênh tin tức giải trí, một tân tinh đang ngày một nổi tiếng, hắn sao lại không biết. Nhưng là, hắn cũng không có ý muốn bắt chuyện với Lăng Hiên. Vì thế chỉ gật đầu, liền xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo rất nhỏ: “Anh quả nhiên cùng với lời đồn giống nhau như đúc a, Kiều Ứng.”
Thân mình Kiều Ứng dừng một chút, không quay đầu lại, không chút do dự nhanh chóng rời đi.