Tiểu Minh Tinh

Chương 20:




Ngẩng đầu nhìn vào nhà Kiều Ứng, bên trong một mảnh tối như mực, hiển nhiên trong phòng không có ai, Kiều Ứng có lẽ chưa về nhà. Thẩm Liễm cầm di động, muốn gọi điện thoại lại do dự mà buông xuống —— hắn không biết khi dãy số kia được kết nối, phải nói gì với Kiều Ứng, vì thế đành ôm cây đợi thỏ chờ ở dưới lầu.
Xâu chìa khóa trong túi có gắn chìa khóa nhà Kiều Ứng, lấy ra nắm trong lòng bàn tay, cũng không có dũng khí mở cửa. Cứ như vậy lo được lo mất không biết ở trong xe đợi bao lâu, rốt cục nhìn thấy cách đó không xa xe Kiều Ứng trở về, chạy lướt qua xe hắn, vào ga ra, sau đó Kiều Ứng bước ra ngoài.
Thấy xe hắn, bước chân Kiều Ứng dừng lại, Thẩm Liễm lập tức mở cửa xe, vội vàng đi xuống, đứng đối diện cách Kiều Ứng vài bước.
“Kiều Ứng.” Hắn gọi một tiếng, có chút chân tay luống cuống.
Vẻ mặt Kiều Ứng cũng không có nhiều biến hóa, so với mọi ngày cũng không có gì khác biệt. Thẩm Liễm không khỏi có chút nghi hoặc —— chẳng lẽ hắn thật sự cái gì cũng chưa phát hiện sao?
“Kiều Ứng.” Hắn lại gọi một tiếng, do dự, không biết nên mở miệng thế nào.
Lặng im trong chốc lát, hắn nhìn Kiều Ứng đút tay vào túi, sau đó cánh tay vung lên. Một đạo ngân quang xẹt qua giữa không trung, có vật gì đó quăng về phía hắn.
Theo bản năng đưa tay chụp được, mới phát giác đó là một cái chìa khóa, chính là chìa khóa nhà hắn.
Thẩm Liễm nhất thời luống cuống: “Kiều Ứng, anh…”
“Cầm lại đi.” Kiều Ứng thản nhiên nói, “Về phần chìa khóa nhà tôi, anh cứ tùy tiện xử lý, không cần trả lại cho tôi.”
Thẩm Liễm chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, khó khăn mở miệng: “Anh đây là có ý gì?”
Kiều Ứng nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Người đàn ông từ trước đến nay đều luôn bình tĩnh ở trước mặt hắn, nguyên lai cũng sẽ lộ ra vẻ mặt kích động như vậy.
Chính là, cần gì phải thế?
“Rất đơn giản, chia tay.” Kiều Ứng chậm rãi mở miệng, “Nói trực tiếp với tôi là được, tôi cũng không phải không hiểu. Cần gì phải nói dối, có phải không, Thẩm Liễm?”
Thẩm Liễm á khẩu không trả lời được, hắn ngay cả một câu biện giải cũng nói không nên lời, Kiều Ứng thực sự đã biết hết —— ngay cả hướng hắn chứng thực cũng không làm, cái gì cũng đã nhận ra.
Này nguyên bản không phải kết cục hắn muốn sao?
Kiều Ứng thấy bộ dạng hắn ngẩn ngơ, khóe môi chậm rãi câu lên, có lẽ kia không thể coi là một nụ cười, bởi vì đáy mắt hắn chỉ là lãnh ý.
Đó là biểu tình Thẩm Liễm từng mê luyến —— trên mặt mang theo tươi cười, nhưng bên trong lại toát ra vẻ lãnh khốc.
Sau đó khuôn mặt kia liền không chút do dự quay đi, Kiều Ứng hướng hắn không chút để ý vẫy tay, đi về phía nhà mình. Tựa như Thẩm Liễm với hắn mà nói, cũng bất quá chỉ là người qua đường không có quan hệ gì, tùy tiện phất tay, tất cả quan hệ từng có, nhất đao lưỡng đoạn.
Thẩm Liễm sững sờ đứng ngốc ở đó, nhìn bóng dáng Kiều Ứng, chỉ cảm thấy như bị rơi xuống hầm băng, cả người đều phát lạnh. Hắn xông lên kéo lấy tay Kiều Ứng: “Ít nhất anh cũng nên nghe tôi nói một lời chứ, Kiều Ứng!”
Kiều Ứng bị hắn kéo lấy tay, không xoay người, cũng không quay đầu lại, chỉ là không chút lưu tình giật tay mình ra: “Không cần.”
“Nhưng mà tôi…”
“Thẩm Liễm, không cần.” Kiều Ứng rốt cuộc quay đầu lại, thối lui hai bước, mặt đối mặt im lặng nhìn hắn, “Tựa như anh trước kia từng nói, quan hệ của chúng ta, có lẽ bất quá mấy tháng mà thôi. Dây dưa dài dòng không phải phong cách của anh a, anh không phải thích nhất hảo tụ hảo tán sao?”
Sắc mặt Thẩm Liễm một mảnh xanh mét, muốn mở miệng, lại trước sau một chữ cũng nói không nên lời.
Hắn thà rằng Kiều Ứng hung hăng mắng hắn, mắng hắn vì sao lại lừa dối, vì sao lại bắt cá hai tay, nhưng không cách nào chịu được thái độ Kiều Ứng bình tĩnh như thế.
Tựa như đoạn cảm kia, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng.
Chính là chiếc nhẫn trước ngực kia, theo hô hấp, ở chỗ tiếp xúc trái tim, còn hơi hơi phập phồng —— rõ ràng là yêu hắn, như thế nào có thể tỏ vẻ đương nhiên như vậy, không chút do dự liền cắt đứt quan hệ của bọn họ.
Hắn còn nhớ rõ Kiều Ứng đối hắn nhiệt tình, nhớ rõ người kia mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu —— mà hiện giờ, trong đôi mắt quen thuộc kia, ngay cả nửa phần độ ấm đều không có.
Quả thật là phong cách nhất quán của Kiều Ứng, thời điểm thích không hề do dự, khi chia tay cũng có thể rõ ràng lưu loát, không có nửa phần lưu tình.
Cách hồi lâu, thanh âm khàn khàn của Thẩm Liễm rốt cuộc vang lên: “Tôi thật sự thích anh, Kiều Ứng.”
Chính bởi vì phần thích kia làm hắn vô cùng hoang mang, mới khiến hắn bắt đầu sợ hãi lùi bước, muốn sớm bứt ra kịp thời.
“Tôi biết.” Kiều Ứng cười, không chút dao động vì câu nói này, “Chẳng qua anh cũng có thể đồng thời thích rất nhiều người mà thôi.”
“Tôi…”
“Thẩm Liễm, đối nghịch với bản thân cũng không có lợi gì.” Ý cười trên mặt Kiều Ứng dần dần lạnh xuống, nhìn hắn, “Anh mê luyến bất quá là Kiều Ứng mười năm trước, anh tìm kiếm cũng bất quá là cái ảo ảnh thế thân thôi. Phát hiện còn hơn cả tôi mười năm sau, có người càng giống thân ảnh trong trí nhớ hơn, anh có làm gì sai đâu? Anh suy cho cùng yêu chính là chính mình mà thôi.”
Câu nói kia nói ra thực nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ lại như đâm sâu vào tim Thẩm Liễm.
Hắn muốn nói không phải như thế, Kiều Ứng, có lẽ tôi vẫn mê luyến anh mười năm trước, chính là tôi cũng đồng thời thích anh trong hiện tại!
Hắn đến tận bây giờ mới hiểu được chính mình tổn thương Kiều Ứng sâu đậm đến thế nào, nhưng là rõ ràng, Kiều Ứng đã không muốn cho hắn cơ hội.
Cho dù từng thích hắn đến mức vì hắn mà không chút do dự cùng Trình Diệu Nhiên chia tay, cho dù có thể thẳng thắn thực sự yêu hắn, Kiều Ứng cũng vẫn như cũ có thể không chút lưu tình chặt đứt tất cả những gì đã từng cùng hắn trải qua.
Hắn vươn tay, vừa lúc định chạm lấy Kiều Ứng, lại bị hắn lắc mình tránh được.
Không cho hắn có cơ hội nói thêm nữa, Kiều Ứng lần này dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.