Tiểu Minh Tinh

Chương 4:




Sau khi hỏi rõ địa chỉ, Kiều Ứng thay quần áo, từ khách sạn chạy đến. Vừa đẩy cửa tiến vào, mọi người trông thấy hắn đều không hẹn mà cùng sửng sốt, vốn không khí đang vô cùng náo nhiệt nhưng nháy mắt lại có phần im lìm. Kiều Ứng không khỏi thấy lúng túng, sớm biết mình đến đây ngược lại làm mọi người không được tự nhiên, còn không bằng đừng tới.
Thế nhưng Thẩm Liễm nhanh chóng phản ứng lại, thoáng giật mình qua đi liền nở nụ cười: “Kiều Ứng anh rốt cuộc cũng đến, mau tới đây ngồi, vừa lúc chúng tôi mới bắt đầu ăn.”
Ngay sau đó có người vội vàng lấy thêm ghế đặt bên cạnh Thẩm Liễm, Kiều Ứng cố hết sức làm cho nụ cười của mình thật tự nhiên, đi qua chỗ Thẩm Liễm. Mới vừa ngồi xuống trước mặt liền đặt một ly rượu, Kiều Ứng có chút giật mình, hắn không thể uống rượu, đang muốn đẩy ra cự tuyệt, đã thấy Trình Diệu Nhiên hướng hắn nháy mắt, ý nói hắn đừng làm mất hứng.
Kiều Ứng đành phải cầm ly rượu lên, làm động tác mời mọi người, sau đó làm bộ đưa đến bên miệng, rồi đặt ly xuống.
Lục tục đồ nướng được bưng lên, không khí cũng càng ngày càng thoải mái. Kiều Ứng tuy rằng không quá mức thân thiết, nhưng hắn không phải khối băng, người ta cùng hắn nói giỡn hắn cũng sẽ cười trả lời vài câu, dù sao nhiều năm lăn lộn trong giới này, chung quy cũng không thể không có một chút mánh khóe giao tiếp. Có lẽ là nhiều năm qua hình ảnh tiêu cực của hắn quá lớn, mọi người nghe được đều là người này danh tiếng thế nào, tin đồn hắn khinh người ra sao, rồi đột nhiên phát giác thì ra Kiều Ứng cũng không phải khó có thể tiếp cận đến thế, liền một đám thụ sủng nhược kinh tranh nhau bắt đầu hướng hắn kính rượu.
Con người đều là những sinh vật như vậy, thực chất bên trong đối với những người ngồi tít trên cao bẩm sinh đều có một loại mong muốn đi theo tâng bốc lấy lòng. Tuy rằng sau lưng cũng từng oán thầm Kiều Ứng, bất quá tức giận xong cũng xem như không có gì nghiêm trọng, dù sao người ta cũng từng là thiên tài người người ca tụng trong giới giải trí, những người này có ai mà chưa xem qua phim của Kiều Ứng, ai mà chưa từng kính trọng ngưỡng mộ hắn. Kiều Ứng cũng bị dọa, hắn rất ít khi gặp phải trường hợp này, trước kia khi quay phim, nhiều lắm là tham gia một chút bữa tiệc mừng công lấy lệ, còn có anh quản lý thay hắn chắn rượu. Hiện tại chỉ có một mình hắn đối phó, mà tất cả mọi người đều uống đến hưng trí, nhao nhao ồn ào buộc Kiều Ứng phải uống hết sức không được câu nệ. Kiều Ứng gượng gạo bưng ly rượu, biết rõ uống xong ly thứ nhất nhất định có ly thứ hai, mà tửu lượng của hắn thật sự là không có. Đổi lại là trước kia hắn sẽ tươi cười uống nửa ly rồi rời đi, mấy cuộc tụ tập tẻ ngắt thế này cùng hắn có quan hệ gì đâu. Nhưng mà hiện tại, hắn biết chính mình tuyệt không thể phát cáu như vậy.
Cả phòng chỉ có duy nhất Trình Diệu Nhiên là biết tửu lượng của Kiều Ứng. Cô muốn giúp hắn, nhưng là không có lập trường gì, làm như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi quan hệ giữa bọn họ. Cô cũng không sợ scandal, nhưng nếu là cùng Kiều Ứng trong lúc này truyền ra lời đồn đại, vẫn là thoạt nhìn tính xác thực của tin đồn này tương đối cao, chẳng những không mang đến lợi ích gì, ngược lại còn liên lụy đến bản thân. Cho dù cô thích người này, thì tính cái gì? Phần thích này, còn chưa đến mức đủ để cô đứng ra vì Kiều Ứng chắn rượu.
Vì thế cô do dự, đành phải ngồi ở đó, trơ mắt nhìn Kiều Ứng bị bắt uống hết ly thứ nhất rồi ly thứ hai.
Đến ly thứ ba, Kiều Ứng đã cảm thấy có chút không được. Hắn miễn cưỡng cười, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình thật sự không thể uống nữa. Nhưng là không ai chịu tin hắn, đều nói mới hai chén thôi a, như thế nào có thể say được, khó có dịp Kiều Ứng anh cùng chúng tôi uống rượu, liền thống khoái một hồi đi.
Kiều Ứng đành phải nhìn về phía Tân Khả Minh cầu cứu: “Tân đạo diễn, ngày mai tôi còn phải diễn, thực sự là không thể uống nổi nữa…”
Tân Khả Minh cũng cười híp mắt, tâm tình tốt lắm, hắn là người thích uống rượu, đương nhiên cũng thích nhìn người khác uống thả ga. Vì thế nói: “Không việc gì, cậu nếu uống say, buổi quay ngày mai liền dời sang ngày mốt.”
Ngay cả đạo diễn cũng nói như vậy, mọi người liền la hét ầm ĩ hơn. Kiều Ứng bị vây quanh, cơ hồ muốn chạy trốn ra ngoài. Cổ tay không biết bị người nào nâng lên, chén rượu bị ép tiến đến bên môi, chất lỏng đắng chát mà lạnh lẽo bất ngờ không kịp phòng liền trút xuống. Kiều Ứng lập tức bị sặc, thiếu chút nữa ngay cả nước mắt đều chảy ra. Cả khuôn mặt đỏ bừng, tay cầm chén rượu hơi phát run, đôi con ngươi bởi vì tức giận mà dị thường phát sáng.
Thẩm Liễm nguyên bản chỉ lộ vẻ không liên quan đến mình, mỉm cười ở một bên xem, mắt thấy sắc mặt Kiều Ứng biến đổi, trong mắt dần toát ra một tia lửa giận, thầm kêu  một tiếng không tốt. Mọi người trong phòng HIGH quá…, ai cũng không nhận ra Kiều Ứng đã sắp không khống chế được cơn tức giận của mình. Thẩm Liễm vội vàng đứng dậy, tách đám người cả nam lẫn nữ đang vây quanh Kiều Ứng ra, đi qua đỡ vai hắn, dùng ngữ khí nửa trêu chọc cười nói: “Các người hơi quá rồi a, đây là có ý muốn đem Kiều Ứng chuốc đến say mèm sao?”
Kiều Ứng được Thẩm Liễm đỡ lấy, thân thể có chút cứng ngắc, hắn không nói gì, tầm mắt hạ xuống. Thẩm Liễm biết, hắn đang cực lực khắc chế lửa giận của mình.
Mọi người vừa thấy Kiều Ứng tựa hồ ngay cả đứng cũng không vững, lúc này mới phát giác có chút quá trớn… Thẩm Liễm nâng một cánh tay Kiều Ứng lên, đỡ lấy hắn: “Tôi trước đưa anh quay về khách sạn, tiểu Cảnh, đi đem xe lại đây.”
Một người trong đoàn làm phim nhanh chóng đáp lời, nhận chìa khóa xe, chạy tới bãi đỗ xe đem xe chạy đến cửa tiệm. Thẩm Liễm cùng mọi người chào hỏi, liền đỡ Kiều Ứng rời đi trước.
Kiều Ứng sau khi uống say thật ra cũng không nháo, dọc đường đi chỉ đem mặt dán vào cửa kính xe, không nhúc nhích ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau. Thẩm Liễm cùng hắn nói mấy câu hắn cũng không phản ứng, không biết là không nghe thấy hay là lười trả lời, Thẩm Liễm cũng không mở miệng nói tiếp. Về tới khách sạn, kéo hắn xuống xe, từ trong túi hắn lấy ra chìa khóa phòng, mở cửa, sau đó để hắn ngồi trên giường, chính mình đi lấy ly nước, quay người lại, chỉ thấy Kiều Ứng nằm thẳng trên giường, mở to mắt trừng trừng nhìn trần nhà.
Thẩm Liễm cũng không xác định hắn có uống say hay không, vì thế đi qua kêu hắn một tiếng: “Kiều Ứng, anh có khỏe không?”
Không có phản ứng, Kiều Ứng thế nhưng lại từ từ co người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, bày ra tư thế con nhím có chút buồn cười.
Thẩm Liễm đứng ở bên giường nhìn thấy, bỗng nhiên nở nụ cười. Mở miệng nói: “Kiều Ứng, thì ra anh uống say, quả nhiên là bộ dạng này.”
Hắn nghĩ trách không được Kiều Ứng hoàn toàn quên bọn họ lần trước gặp mặt là khi nào. Đó là một bữa tiệc mang tính chất cá nhân, Thẩm Liễm tới trễ, lúc đẩy cửa tiến vào, chỉ nhìn thấy trên bàn ngổn ngang lăn lóc mấy chai rượu, thuốc lá cũng xả đầy khắp nơi, mọi người chơi đến tận hứng, thấy hắn đều cao hứng thúc giục hắn nhanh qua uống rượu.
Loại tiệc tùng nhỏ thế này trong giới này có rất nhiều, Thẩm Liễm cũng không phải chưa từng tham gia qua. Chính là khi hắn nhìn thấy một người cuộn mình trên sô pha nơi góc phòng, lúc nhận rõ là gương mặt Kiều Ứng, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của hắn, người kia hẳn là không thèm tham gia mấy loại tiệc tùng này.
Giống như… Kiều Ứng hẳn là tịch mịch mà thanh cao ở mãi trong nhà, xem mấy bộ phim khô khan ảm đạm mà hắn thích, chứ không phải xuất hiện trong những bữa tiệc phù phiếm cuồng hoan thế này. Mà hắn thoạt nhìn cũng có chút không thích hợp, người khác đều ở đây uống rượu ca hát khiêu vũ, hắn lại dùng tư thế kỳ lạ cuộn mình trên sô pha.
“Cậu ở đó phát ngốc cái gì?” Có người đến bên cạnh vỗ hắn một cái, nhìn theo tầm mắt hắn, nở nụ cười, “Nga, Kiều Ứng a. Như thế nào, thấy hắn liền thực kinh ngạc?”
Thẩm Liễm thu hồi tầm mắt, cười cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới hắn cũng đến.”
“Hắn tuy rằng rất khó mời, nhưng có đôi khi cũng vẫn sẽ đến tụ tập náo nhiệt một chút. Cậu cũng đừng nghĩ hắn rất thanh cao, đều là người trong cái giới này a.” Người nọ cười hì hì ghé vào tai hắn nói, “Muốn quen hắn a, qua cùng hắn nói chuyện đi.”
Thẩm Liễm có chút chần chờ đi qua, Kiều Ứng hình như không nhận thấy có người tới gần, như trước duy trì tư thế kia, ôm đầu gối, đầu gác lên hai tay. Thẳng đến khi Thẩm Liễm ngồi xuống bên cạnh hắn, đệm sô pha hơi trầm xuống, Kiều Ứng mới ngẩng đầu, nhìn nhìn hắn.
Ánh mắt có chút trống rỗng, Thẩm Liễm thậm chí không xác định hắn rốt cuộc có nhìn mình hay không.
“Xin chào, tôi là…” Đang muốn mở miệng chào hỏi, Thẩm Liễm lại thấy Kiều Ứng bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó hắn nâng tay lên, ngón tay đặt thẳng bên môi, thanh âm trầm thấp vang lên: “Anh, đừng ồn.”
Thẩm Liễm kinh ngạc mở to hai mắt.
Sau đó Kiều Ứng hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của hắn, lại tựa đầu chôn trong hai tay. Không bao lâu, quản lý của Kiều Ứng vội vội vàng vàng chạy lại đây, nói: “Thực xin lỗi a, cậu ta có chút uống say, tôi phải đưa cậu ấy về.” Một bên đem Kiều Ứng kéo lên, thật cẩn thận đỡ hắn rời đi.
Thẩm Liễm còn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe bên cạnh có người mang theo tiếc hận cười nói: “Thấy Kiều Ứng uống rượu một lần không dễ dàng đâu, thực đáng tiếc.”
Thẩm Liễm quay đầu: “Kiều Ứng tửu lượng tốt lắm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Người nọ cười rộ lên, “Hắn cơ hồ chưa bao giờ ở bên ngoài uống rượu, hôm nay thật khó có được, chắc là có tâm sự?”
Thẩm Liễm cười theo, hắn nghĩ Kiều Ứng đại khái đối với mình là không có ấn tượng đi?
Mỗi lần cùng người kia xuất hiện trong những sự kiện này nọ, tựa hồ đều không được hắn nghiêm túc nhìn qua. Thẩm Liễm biết bản thân để ý chính là cái gì, thời điểm hắn còn chưa nổi danh, Kiều Ứng quả thật có tư cách xem nhẹ hắn. Chính là khi hắn đã vô cùng nổi tiếng, cuối cùng ngay cả khi hắn đặt chân đến đỉnh cao, thì người kia vẫn là như trước không đem hắn đặt vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.