Ngày hôm sau, đoàn làm phim quay cảnh trong kho hàng, Thẩm Liễm cùng Kiều Ứng hóa trang, mỗi người đều có vị trí riêng, nhanh chóng bắt đầu nhập diễn.
“Cư nhiên… Là cậu?” Thanh âm ngập tràn vẻ không dám tin cùng phẫn nộ, người con trai trên trán còn đang chảy máu, hai tay bị trói ở sau lưng, căm tức nhìn người đang chắn trước mặt.
“Ha ha” Giọng cười ác liệt khẽ tiếng vang lên, lộ ra gương mặt thanh niên vô hại, ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu, “Anh bị thương a? Thực xin lỗi, mấy tên này xuống tay luôn không biết phân biệt nặng nhẹ. Anh không phải vẫn muốn nghe tôi gọi anh một tiếng anh hai sao? Đây là cái giá phải trả a, ha ha ha.”
“Cậu còn có tư cách gọi tôi là anh hai? Cậu…”
“Ba” một tiếng, mặt nam nhân bị đánh lệch qua một bên, thanh âm có chút lạnh lùng vang lên: “Tôi không có tư cách? Cũng đúng, loại người luôn ở trên cao như anh đương nhiên khinh thường có loại em trai như tôi. Bất quá không quan hệ, rất nhanh anh sẽ…”
Lời thoại vừa đọc một nửa, trong kho hàng bỗng nhiên cúp điện. Kiều Ứng đứng ngốc ở đó, Tân Khả Minh ở đằng xa bắt đầu chửi ầm lên.
Bốn phía một trận nhốn nháo, trong bóng tối môi Thẩm Liễm bỗng nhiên tiến sát lại, nhanh chóng hôn lên môi Kiều Ứng. Một nụ hôn vô cùng kịch liệt, Kiều Ứng bất ngờ không kịp phòng, ngay cả hàm răng đang khép lại cũng bị cậy mở, khắp nơi trong khoang miệng đều bị đầu lưỡi nóng như lửa kia chà đạp, đến khi hắn cơ hồ hít thở không thông mới buông môi hắn ra.
“Xuống tay cũng thật nặng.” Tiếng cười trầm thấp của Thẩm Liễm vang lên bên tai hắn, “Dùng sức tát một cái như vậy, mặt của tôi chỉ sợ cũng sưng lên đi?”
Kiều Ứng hít sâu vài lần, mới miễn cưỡng dùng thanh âm bình tĩnh trả lời: “Anh đừng quá phận.”
Thẩm Liễm cười cười, hơi thối lui, không bao lâu chung quanh lại lần nữa sáng lên, Kiều Ứng như trước duy trì tư thế nửa ngồi xổm trước người Thẩm Liễm, còn Thẩm Liễm đang dựa vào tường, trên mặt cũng không biểu tình gì đặc biệt.
Tiếng tức giận mắng chửi của Tân Khả Minh còn đang liên tục vang lên, cậu trai trong tổ quay cả người phát run, cúi đầu nhịn nước mắt chịu đựng. Kho hàng này bỏ hoang đã lâu, bên trong không khí ẩm thấp còn nhiều muỗi, ở trong đây chịu đựng cả ngày trời, tất cả mọi người đều ước gì nhanh chóng hoàn thành cảnh quay. Mắt thấy sắp kết thúc lại gặp trục trặc, cũng hiểu được Tân Khả Minh phải giận tím mặt.
Phát tiết xong một trận tức giận, đành phải quay lại lần nữa. Kiều Ứng chờ Thẩm Liễm đọc xong lời thoại, lúc nâng tay lên đang muốn quăng cho hắn cái tát, đối diện đôi mắt hắn, không biết sao lại không thể dùng sức, một cái tát kia đánh xuống, cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua gò má Thẩm Liễm một chút mà thôi, tiếng giòn vang cũng không có.
Tân Khả Minh không chịu nổi nữa liền hô cắt, kinh ngạc nhìn hắn: “Kiều Ứng, cậu làm sao vậy?”
Thẩm Liễm ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Kiều Ứng thoáng cái mặt đỏ lên, đành phải xấu hổ xin lỗi, cần phải quay lại lần nữa. May mà lần này không có NG như trước, đến khi kết thúc công việc, Kiều Ứng thừa dịp mọi người không chú ý hung hăng trừng mắt với Thẩm Liễm, đối phương cũng lặng lẽ bắt lấy tay hắn gãi nhẹ.
Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thật xong đời. Kiều Ứng nhanh chóng rút tay mình ra, làm bộ như không có việc gì mà tránh đi, nhịn không được có chút tuyệt vọng nghĩ.
Từ đêm ở bên trong xe không thể khống chế kia, Thẩm Liễm đối với hắn là càng ngày càng không kiêng nể gì. Ngay cả ở trường quay hôn trộm hắn cũng dám làm, càng đáng giận chính là, chính mình vậy mà còn bị mê hoặc tâm trí.
Kiều Ứng không phải người dễ dàng động tâm với người khác, nhiều năm qua như vậy bên cạnh cũng chỉ có mình Trình Diệu Nhiên. Biết rõ đối phương sẽ không cùng mình lâu dài, lại vẫn là lần lựa kéo dài duy trì quan hệ gần tám năm. Ở mặt tình cảm hắn có chút cố chấp, còn có chút hết hy vọng, cho nên những năm gần đây tuy rằng cũng dính chọc không ít chuyện xấu loạn thất bát tao, nhưng xem kỹ lại thì cơ hồ một người cũng không có.
Ai biết Thẩm Liễm lại tồn tại dạng tâm tư gì đâu? Người nọ nhiều năm qua như vậy cơ hồ cùng chuyện xấu cách biệt, có lẽ chính là thủ đoạn tránh né truyền thông cao tay mà thôi. Hoặc là, giống như đêm đó Thẩm Liễm đã nói, hắn cũng không phải người thích tình yêu lâu dài, mỗi đoạn cảm tình cũng sẽ không gắn bó quá lâu.
Kiều Ứng miên man suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được lộ ra nụ cười tự giễu, vì một người đàn ông… Thế nhưng lại vì một người đàn ông mà còn thật sự phiền não.
Thuận theo tự nhiên đi, hắn cũng không dễ dàng rối loạn như vậy.
Đoàn làm phim bận rộn chuyển cảnh, tiến trình quay phim đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại chỉ là chút vụn vặt biên tập chỉnh sửa lại cảnh quay. Phần diễn của Kiều Ứng trên cơ bản đã xong, không có việc gì liền đứng ở một bên xem Thẩm Liễm cùng Trình Diệu Nhiên diễn, trước máy quay hai người gắt gao ôm nhau khóc, liền không nhịn được thầm nghĩ trong khi người hâm mộ bị cảm động đến thở ngắn than dài hai mắt đẫm lệ mông lung, ai lại nghĩ tới bạch mã vương tử trong lòng các cô, bên trong lại đi theo đuổi một người đàn ông chứ?
Hắn cùng Thẩm Liễm trước mắt vẫn là nằm trong tối, tuy rằng thường nhận được mấy tin nhắn quấy rầy của đối phương, buổi tối về phòng trước khi đi ngủ nhất định sẽ nhận được điện thoại của người nọ, mấy từ buồn nôn không cần phải nói —— cũng may người này coi như công tư rõ ràng, không làm ra hành động tập kích ban đêm với hắn.
Kỳ thật cũng không phải không có ý tưởng kia, Thẩm Liễm đã hơn một lần đòi Kiều Ứng buổi tối để cửa cho hắn. Kiều Ứng vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Anh đừng điên, nếu bị người khác nhìn thấy anh nửa đêm lẻn vào phòng tôi, hoặc là sáng sớm anh từ phòng tôi rời đi, anh còn sợ phóng viên không có chuyện để viết sao?”
Thẩm Liễm dẹt miệng mếu máo, có chút ủy khuất: “Anh đồng ý rồi…”
Kiều Ứng bất đắc dĩ: “Tôi khi nào thì đồng ý với anh?”
“Đêm đó tôi nói lần sau chúng ta đổi chỗ khác làm, anh cũng đã ngầm đồng ý…”
Này quả thực là oan uổng, hắn không trả lời thì bị cho là ngầm đồng ý?
Nhưng vừa thấy Thẩm Liễm ủ rũ ủy khuất nhìn mình, rõ ràng là yêu cầu làm tình, cư nhiên còn đúng lý hợp tình nói ra, Kiều Ứng liền nhịn không được cảm thấy, người này cũng có vài phần đáng yêu.
Chính hắn cũng không nhận ra, đối mặt với Thẩm Liễm, hắn từng bước thoái nhượng, càng ngày càng dung túng, đã tới mức ngay cả người bên ngoài cũng đã phát giác.
Người đầu tiên nhận ra sự khác thường giữa bọn họ, là Trình Diệu Nhiên.
“Kiều Ứng”, hôm nay sau khi kết thúc công việc, vì Thẩm Liễm còn mấy cảnh nhỏ cần quay bổ sung, Kiều Ứng liền ngồi một bên chờ. Trình Diệu Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, do dự một chút, mở miệng, “Anh cùng Thẩm Liễm, khi nào thì quan hệ bắt đầu trở nên tốt như vậy?”
Kiều Ứng sửng sốt: “Cái gì?”
“Lúc trước anh không phải còn thực chán ghét anh ta sao?” Trình Diệu Nhiên nhìn chằm chằm hắn, “Nhưng là bây giờ tất cả mọi người đều nói, quan hệ của hai người đột nhiên trở nên vô cùng tốt?”
Trên lưng Kiều Ứng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trấn định cười: “Em cũng từng nói, bảo anh cùng hắn ở chung hòa hợp một chút. Hiện tại không phải tốt lắm sao? Ngay cả chuyện anh với hắn bất hòa, cũng không cần tốn công giải quyết.”
Trình Diệu Nhiên chần chờ một chút, mở miệng nói: “Thẩm Liễm này, thực giỏi mua chuộc lòng người. Hắn đối với anh tốt chưa hẳn là thật tâm xem anh như bạn bè, anh cũng đừng bỏ quá nhiều tình cảm vào hắn, trong giới giải trí này, vẫn là có chút đề phòng thì tốt hơn.”
Kiều Ứng cười gượng một tiếng: “Anh biết, em lo lắng quá rồi. Nói về mức độ nổi tiếng cùng các mối quan hệ, Thẩm Liễm có điểm nào mà không hơn anh, anh cũng không có gì để bị lợi dụng.”
“Cứ cho là em đa nghi cũng được. Em hay nghe nói Thẩm Liễm còn muốn tiến ra quốc tế, một lòng muốn được An Quang Vinh dẫn dắt, chính là An đạo diễn tựa hồ đối với hắn không có hứng thú. Anh cũng biết, hậu bối An đạo diễn thích nhất chính là anh, quan hệ thân thiết với anh cũng là một cách không tồi. Nếu Thẩm Liễm thực có ý nghĩ như vậy…”
Nụ cười trên mặt Kiều Ứng có chút cứng ngắc, ngắt lời Trình Diệu Nhiên: “Anh cùng Thẩm Liễm giao tình còn chưa tới mức hướng An đạo diễn tiến cử hắn, em yên tâm.”
Trình Diệu Nhiên xấu hổ cười cười, hạ mi mắt: “Thế nhưng thật ra, cho dù em và anh có quan hệ gì, anh cũng chưa từng tiến cử hoặc làm cầu nối cho em.”
Sắc mặt Kiều Ứng không khỏi khẽ biến, lập tức trong lòng nảy lên một cỗ bi ai không rõ.
Hắn nghĩ nhiều năm qua như vậy, Trình Diệu Nhiên và hắn, hoặc nhiều hoặc ít vẫn tính là thiệt tình chân ý cùng một chỗ. Cho dù cô nói chia tay trước, cho dù cô sau đó lại vừa muốn giữ bí mật, vừa muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ của hai người, Kiều Ứng đều yên lặng đáp ứng. Hắn tuy rằng biết sự thật về Trình Diệu Nhiên, nhưng vẫn là nghĩ ở trước mặt hắn, cô là chân thật, không nhiều tâm tư như vậy, vẫn như rất nhiều năm trước, cô gái với nụ cười khờ dại ngượng ngùng kia, lòng dạ không toan tính. Thì ra cô chỉ là không nói mà thôi, thì ra cô vẫn ở trong lòng oán giận, rằng mình không mang đến nhiều lợi ích cho cô.
Trình Diệu Nhiên thấy hắn thần sắc không vui, vội vàng mở miệng: “Kiều Ứng anh đừng hiểu lầm, anh biết không, em kỳ thật không nghĩ như vậy…”
“Anh biết.” Kiều Ứng khẽ cười, “Diệu Nhiên, anh biết.”
Trong giới này chìm nổi giãy dụa nhiều năm như vậy, sớm nhìn thấu lòng người bạc lạnh, như thế nào còn có thể khờ dại như vậy.
Tuy rằng sớm mỏi mệt, tuy rằng tịch mịch thật lâu, nhưng vẫn là rất muốn có được một phần hoàn toàn thuộc về mình, không trộn lẫn thứ gì khác ngoài tình yêu.