Hai người nói nói cười cười ăn xong bữa cơm, Đa Đạc đưa Tiểu Ngọc Nhi trở về.
Đến cửa cung, hai người luyến tiếc ly biệt một hồi, Tiểu Ngọc Nhi mới xoay người trở về cung. Nhưng vừa đi được nửa đường, Tiểu Ngọc Nhi liền đụng phải Tô Mã, lúc này Tô Mã đang đứng ờ chòi nghỉ mát không ngừng nhìn ra ngoài.
Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc tiến lên hỏi: "Tô Mã, ngươi không hầu hạ tốt cho Ngọc tỷ tỷ, ở trong này làm gì vậy?"
Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, Tô Mã cũng nhất thời có chút kích động, nói chuyện cũng trở nên ấp úng: "Tiểu Ngọc Cách Cách..."
Lúc này, nhuyễn kiệu rất nhanh được nâng đến, Tô Mã vội vàng đi nghênh đón, người từ nhuyễn kiệu đi xuống đúng là Đại Ngọc Nhi. Chỉ thấy Đại Ngọc Nhi mặc một thân vải bố, trên đầu cũng không vài bất kì vật phẩm trang sức nào, càng không nói tới chính là ngay cả trên quần áo cũng có những lỗ hổng lớn.
Tiểu Ngọc Nhi bước lên phía trước, kinh ngạc hỏi: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Sao lại biến thành cái dạng này?"
Đại Ngọc Nhi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn là hạ giọng nói: "Nơi này không nên ở lâu, ta trở về sẽ giải thích cho muội." Dứt lời, Tô Mã cũng tiến lên đưa phần thưởng cho mấy người khiêng kiệu.
Tiểu Ngọc Nhi cũng không hỏi nhiều, liền đi theo Đại Ngọc Nhi chuẩn bị trở về Vĩnh Phúc cung, nhưng phía sau lại truyền đến một đạo thanh âm gọi Đại Ngọc Nhi lại.
Người đến là Hải Lan Châu, vừa nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi Hải Lan Châu lập tức liền không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã đem lực chú ý dời về phía Đại Ngọc Nhi. Nhìn thấy ống tay áo của Đại Ngọc Nhi bị rách một chỗ lớn, Hải Lan Châu cũng rất kinh ngạc: "Ngọc Nhi, muội mặc như vậy là để đi đâu?"
"Không có gì, muội đi về trước." Đại Ngọc Nhi chỉ cười cười với Hải Lan Châu, sau đó liền xoay người rời đi.
Tiểu Ngọc Nhi cũng theo sát sau.
Ô Nhã đi theo bên người Hải Lan Châu, đây là nô tỳ mà lần trước Hoàng Thái Cực đưa cho nàng. Ô Nhã thấy Hải Lan Châu lo lắng nhìn Đại Ngọc Nhi, nhân tiện nói: "Cách Cách việc gì phải lo lắng cho Ngọc phúc tấn, ngài ấy một chút cũng không nhận lấy tình cảm của Cách Cách, trực tiếp đi theo Tiểu Ngọc Cách Cách rồi."
Nghe vậy, trong lòng Hải Lan Châu cũng không quá thoải mái, nhưng vẫn quát Ô Nhã một tiếng: "Chỉ nói lung tung!"
Ô Nhã vội rũ xuống đầu.
Hải Lan Châu cũng hiểu được ngữ khí của mình có chút nặng, nên dịu lại nói: "Ngươi có biết vì sao Ngọc Nhi trễ như vậy mới trở về không?"
Ô Nhã nhìn nhìn chung quanh, thấy không có người mới chậm rãi nói: "Nô tỳ nghe nói Ngọc phúc tấn đêm qua trộm đi quân doanh của Đa Nhĩ Cổn, hiện giờ mới trở về, đại khái là đã cùng Đa Nhĩ Cổn ở một chỗ đi."
Hải Lan Châu nhíu nhíu mày, sau đó phân phó Ô Nhã không được để lộ chuyện này ra, lập tức liền xoay người ly khai.
Bên kia, Tiểu Ngọc Nhi sau khi nghe Đại Ngọc Nhi giải thích, càng thêm kinh ngạc: "Tỷ nói Đại Hãn viết thư cho tỷ đến tìm Đa Nhĩ Cổn, để nhờ hắn xuất binh cứu viện?"
"Đúng vậy." Đại Ngọc Nhi vừa thay bố y vừa nói: "Đại Hãn hiện giờ bị vây ở Cẩm Châu thành, người có thể đến giúp ngài cũng chỉ có Đa Nhĩ Cổn."
Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, mà Đại Ngọc Nhi ở một bên nói: "Vào thời khắc nguy nan mà Đại Hãn vẫn có thể nhớ đến ta, ta cũng cảm thấy tự hào, chỉ cần Đại Hãn có thể bình an trở về, những thứ khác đều không quan trọng."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi thật không biết nên có cảm giác gì. Một lúc lâu, nàng mới buồn bã nói: "Ngọc tỷ tỷ, chuyện đêm nay ta sẽ không nói cho bất luận người nào, về sau tỷ cũng không được nói ra."
Đại Ngọc Nhi gật gật đầu.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi cũng không lưu lại thêm nữa, rất nhanh liền cáo từ với Đại Ngọc Nhi.
Trên đường trở về, Cao Oa ở sau người không khỏi cảm thán: "Ngọc phúc tấn thật đúng là rất yêu Đại Hãn, ngay cả loại chuyện này nàng cũng chịu đi làm."
"Cũng không phải vậy." Tiểu Ngọc Nhi cũng giương lên khóe miệng, không biết là châm chọc hay là tán dương: "Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, cho dù bọn họ nói bọn họ trong sạch, cũng không ai đồng ý tin tưởng, Ngọc tỷ tỷ vì cứu Đại Hãn thật đúng là chuyện gì cũng chịu làm."
Chỉ là, ngươi yêu người kia sâu sắc như vậy nhưng người kia vĩnh viễn cũng sẽ không yêu người, đó có phải rất châm chọc hay không?
Đại Ngọc Nhi đích xác là chuyện gì cũng có thể làm được, ngày hôm sau lập tức liền truyền đến tin Đa Nhĩ Cổn mang binh tiến đến Cẩm Châu cứu viện. Đối với tin này, Tiểu Ngọc Nhi không quá kinh ngạc, Triết Triết cũng vậy.
Xem ra, người có thể kiềm chế Đa Nhĩ Cổn quả thực cũng chỉ có Ngọc Nhi, Triết Triết trong lòng thầm nghĩ.
Bởi vì có Đa Nhĩ Cổn viện trợ, Hoàng Thái Cực rất nhanh liền thoát khỏi khốn cảnh, bình an quay trở về kinh đô. Ở trong triều, Hoàng Thái Cực đối với lần tương trợ này cùa Đa Nhĩ Cổn cảm thấy hết sức hài lòng, lên tiếng hỏi Đa Nhĩ Cổn có muốn ban thưởng thứ gì hắn đều sẽ đáp ứng.
Nhưng Đa Nhĩ Cổn lại nói muốn Hoàng Thái Cực tứ hôn, lời này khiến Đa Đạc sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng đến cuối cùng Đa Nhĩ Cổn nói bản thân muốn được ban huyết mã của Đại Hãn, nhưng thái độ của hắn vẫn khiến trong lòng Hoàng Thái Cực chôn xuống mầm mống hoài nghi.
Cũng vì vậy mà tối nay, Hoàng Thái Cực cũng không có đi đến cung của Đại Ngọc Nhi, mà đến chỗ của Triết Triết.
Triết Triết tất nhiên là vô cùng vui sướng, còn tự mình xoa bóp cho Hoàng Thái Cực.
Mấy ngày này Hoàng Thái Cực mệt mỏi liên tiếp hiện giờ cũng giảm bớt một chút, cảm thán nói: "Triết Triết, may mà có nàng, nếu không, chỉ sợ là ta rất khó có thể toàn thân trở về."
Triết Triết cười khẽ: "Kỳ thật công lao lớn nhất lần này chính là Ngọc Nhi, nếu không có nàng chủ động xuất cung tới quân doanh của Đa Nhĩ Cổn, dùng thời gian một ngày một đêm thuyết phục Đa Nhĩ Cổn xuất binh đến Cẩm Châu, cá tính Ngọc Nhi thiếp rất rõ, nàng vì yêu người mà có thể không tiếc hết thảy."
Lời này trên mặt là vì Đại Ngọc Nhi nói chuyện, nhưng là cũng gián tiếp nói ra quan hệ của Đại Ngọc Nhi và Đa Nhĩ Cổn không bình thường, hơn nữa hai người còn ở chung với nhau một ngày một đêm. Điều này khiến cho Hoàng Thái Cực trời sinh đa nghi sao có thể không suy nghĩ nhiều.
Khi Triết Triết nhắc tới chuyện này trong lòng đã có dự tính, quả nhiên, Hoàng Thái Cực vừa nhìn thấy Đại Ngọc Nhi liền lập tức cự tuyệt, trực tiếp lưu lại bồi Triết Triết.
Nghe vậy, Triết Triết hạnh phúc tựa đầu vào vai Hoàng Thái Cực. Trong lòng thầm xin lỗi Ngọc Nhi.
Nhưng mà cho dù Hoàng Thái Cực bình yên trở về, nhưng cũng không có tốt như trước, không biết bắt đầu từ khi nào, trong cung thường xuyên có cung nữ bị chết. Trong cung bắt đầu truyền ra lời đồn, nói nếu không phải hùng yêu*, thì cũng là dã nhân. Toàn bộ hoàng cung đều lâm vào sợ hãi.
[*] Hùng = con gấu, yêu = yêu quái.
Hoàng Thái Cực cũng vì thế mà trở nên nóng tính, hoàng cung tùy ý bị người ra vào, lại còn nháo ra tai nạn chết người, thị vệ cũng không thể phát hiện, cách làm việc lơi lỏng như thế rõ ràng là coi Đại Hãn hắn như không khí. vì vậy, toàn bộ hoàng cung đều tiến hành tăng mạnh trang thái đề phòng.
Tiểu Ngọc Nhi từng thấy được bộ dáng thê thảm của cung nữ lúc chết, cảm thấy hoảng sợ không thôi. Bởi vì Hoàng Thái Cực không thường đến chỗ của Đại Ngọc Nhi nên Tiểu Ngọc Nhi cũng thường xuyên đến ở cùng với Đại Ngọc Nhi.
Một hôm Đại Ngọc Nhi đột nhiên nói muốn đi thăm Hải Lan Châu, vì trong khoảng thời gian này nàng quá bận rộn nên hiện tại phải đến thăm Hải Lan Châu, cùng tâm sự nói chuyện phiếm. Trước khi đi Đại Ngọc Nhi còn hỏi Tiểu Ngọc Nhi có muốn đi theo hay không, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại cự tuyệt. Bởi vì quan hệ của Hải Lan Châu và nàng không có chuyển biến tốt đẹp, nàng đi cũng chỉ tự khiến bản thân mất mặt, cho nên lưu tại tẩm cung của Đại Ngọc Nhi, lật xem một số sách để giết thời gian.
Nhưng không ngờ Hoàng Thái Cực hồi lâu chưa có đến Vĩnh Phúc cung, hôm nay lại có hứng thú đột nhiên tới thăm Đại Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy người liền sợ hãi nhảy lên.
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng đứng dậy hành lể với Hoàng Thái Cực: "Tham kiến Đại Hãn."
Hoàng Thái Cực vội làm nói miễn lễ, sau đó ôn nhu mà nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau một bước, cười nói: "Đại Hãn là tới tìm Ngọc tỷ tỷ sao? Chỉ là không khéo, Ngọc tỷ tỷ vừa mới đến chỗ của Hải Lan Châu, nếu không bây giờ ta đi gọi tỷ tỷ trở về."
Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi liền đi ra ngoài, nhưng Hoàng Thái Cực lại giữ nàng lại. Cao Oa cùng những cung nữ không liên can tự giác lui ra.
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng tránh khỏi bàn tay của Hoàng Thái Cực, thối lui về một bên, vùi đầu không nói.
Thấy thế, Hoàng Thái Cực tuy có chút mất mát, nhưng vẫn là cười nói: "Ta là đặc biệt tới thăm nàng, không cần gọi Ngọc Nhi đến."
"Đặc biệt đến thăm ta?" Tiểu Ngọc Nhi mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng có chút hiểu được tâm ý của Hoàng Thái Cực, vội hỏi: "Làm phiền Đại Hãn tự mình chạy một chuyến đến đây, Tiểu Ngọc Nhi vốn nên đi thỉnh an Đại Hãn, là Tiểu Ngọc Nhi không biết cấp bậc lễ nghĩa, mong Đại Hãn thứ tội."
Hoàng Thái Cực tiến lên một bước, nhìn chăm chú vào Tiểu Ngọc Nhi, trong con ngươi tràn ngập nhu tình: "Ta vĩnh viễn sẽ không trách tội nàng."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Hoàng Thái Cực rõ ràng thấy nàng không được tự nhiên, nếu như hắn không nói ra tâm ý với quyết tâm của mình, nàng sẽ chỉ biết lẩn trốn. Vì thế, Hoàng Thái Cực buông suy nghĩ xuống, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, ta mặc dù đang đánh giặc bên ngoài, nhưng trong lòng ta luôn tràn ngập hình ảnh của nàng. Ta biết nàng cũng hiểu được tâm ý của ta, cho nên ta muốn có một đáp án, một đáp án rõ ràng của nàng."
Tiểu Ngọc Nhi tuy cảm thấy rất kích động, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thái Cực ôn nhu chăm chú nhìn nàng, Tiểu Ngọc Nhi hiểu được, Hoàng Thái Cực đối nàng là thật tâm thật ý, nhưng mà nàng không thể nhận tâm ý đó được, bởi vì trong lòng của nàng đã có một người. Vì vậy, Tiểu Ngọc Nhi cố lấy dũng khí nhìn thẳng Hoàng Thái Cực, rành mạch nói: "Tiểu Ngọc Nhi hiểu được tâm ý của Đại Hãn, nhưng mong Đại Hãn thứ tội, Tiểu Ngọc Nhi vẫn chỉ luôn coi Đại Hãn là một đại anh hùng, là người chú, là người tỷ phu tốt, vì vậy thứ cho Tiểu Ngọc Nhi không thể tiếp nhận tâm ý của Đại Hãn."
"Thân phận căn bản không phải là trở ngại giữa chúng ta." Hoàng Thái Cực nhíu mày: "Nếu Ngọc Nhi có thể gả cho ta, nàng cũng có thể!"
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi hít sâu một hơi, nếu Hoàng Thái Cực không chịu buông tha, nàng cũng chỉ có ăn ngay nói thật: "Đúng, thân phận không phải là trở ngại giữa chúng ta, nhưng trong lòng Tiểu Ngọc Nhi đã có ý trung nhân, cuộc đời này không phải hắn sẽ không lấy chồng, cho nên Tiểu Ngọc Nhi chỉ có thể cô phụ ý tốt của Đại Hãn."
Trong mắt Hoàng Thái Cực xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh đã trở lại bộ dáng như cũ, hỏi: "Ý trung nhân trong lòng nàng, là Đa Đạc sao?"
"Đúng vậy!" Tuy rằng không biết vì sao Hoàng Thái Cực lại biết chuyện này, nhưng là Tiểu Ngọc Nhi vẫn đáp lại rất nhanh, lời nói khẳng định như trảm đinh chặt sắt.
Thấy nàng trả lời mà không chút do dự, tâm Hoàng Thái Cực như là bị cái gì đè nặng, không chỉ có đau mà còn có cảm giác chua xót lan tràn từ lồng ngực. Hắn cưỡng chế tức giận trong lòng, thanh âm lạnh như băng nói: "Nàng thật sự không phải hắn thì không lấy chồng sao?"
"Đúng vậy, nếu trượng phu của Tiểu Ngọc Nhi không phải là Đa Đạc, như vậy cuộc đời này cũng sẽ không gả cho bất luận người nào." Lòng của Tiểu Ngọc Nhi có chút bập bềnh, nhưng vẫn như cũ không chút do dự đáp, Tiểu Ngọc Nhi nàng vốn là người nói được thì làm được.
Nghe vậy, Hoàng Thái Cực không có nói tiếp, mà là nhanh chóng xoay người ly khai Vĩnh Phúc cung. Dọc theo đường đi, Hoàng Thái Cực đều cưỡng chế lửa giận trong lòng, cung nhân phía sau cũng nhìn ra được tâm tình của hắn hiện tại đang cực kém, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng. Sau khi trở lại Sùng Chính điện, Hoàng Thái Cực tính tiếp tục phê duyệt tấu chương để áp chế lửa giận từ đáy lòng, nhưng càng phê lại càng phiền lòng, cuối cùng nhịn không được ném hết những thứ trên bàn xuống đất. Ánh nến chiếu rọi trên mặt Hoàng Thái Cực, khiến cho ánh mắt của hắn càng có vẻ lạnh như băng.
Mà sau khi Hoàng Thái Cực rời đi, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhanh chóng ly khai Vĩnh Phúc cung, nàng không dám cam đoan Hoàng Thái Cực có đột nhiên quay lại hay không. Nhớ lại ánh mắt lạnh như băng vừa rồi của Hoàng Thái Cực, nàng liền nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, hai tay cũng trở nên lạnh lẽo. Nhưng nếu nàng không nói rõ ràng, người chịu khổ sẽ càng nhiều hơn.
Cao Oa thấy bộ dáng của Cách Cách nhà mình, trong lòng tuy rằng lo lắng nhưng vẫn rõ ràng hiểu được đây không phải chuyện mà các nàng có thể tùy tùy tiện tiện hỏi, cho nên cũng chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng.