Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 69:




Lúc Hoàng Thái Cực chạy tới cạnh ao, Tiểu Ngọc Nhi đã được cứu lên, nhưng sắc mặt tái nhợt, nằm trên mặt đất không có động tĩnh, Cao Oa quỳ gối một bên, không ngừng khóc.
Bước chân Hoàng Thái Cực nhất thời dừng lại, cảm xúc trong lòng bị nỗi sợ hãi tột độ bao phủ, sau khi tìm lại được cảm giác, hắn mới chậm run bước đến. Quỳ rạp xuống bên người Tiểu Ngọc Nhi, vươn bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm mềm nhẹ tràn ngập cầu xin: "Ngọc Nhi, nàng tỉnh, tỉnh lại..."
Tiểu Ngọc Nhi vẫn không có phản ứng gì, cung nhân chung quanh tuy rằng ngại có Hoàng Thái Cực, nhưng vẫn sôi nổi khe khẽ nói nhỏ.
Hai mắt Hoàng Thái Cực đỏ ngầu hướng về phía những cung nhân còn đang nói nhỏ rống to: "Đứng ở chỗ này làm gì! Còn không nhanh truyền thái y!"
Cao Oa kịp phản ứng, lập tức liền chạy về phía thái y viện. Mà những cung nhân còn lại cũng đều tản ra, không dám đứng lại nửa phần.
Sau khi Hoàng Thái Cực rống xong, cũng vô cùng kích động mà đem áo choàng trên người phủ lên cho Tiểu Ngọc Nhi, sau đó bắt đầu không ngừng mà gọi tên Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm run rẩy khàn khàn, tỏ rõ lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt.
Đột nhiên Tiểu Ngọc Nhi lại không ngừng ho khan, sau đó chậm rãi mở mắt tình.
Nghe thấy tiếng ho khan của người trong ngực, Hoàng Thái Cực mãnh liệt cúi đầu, kinh hỉ nhìn đôi mắt đang dần mở ra của nàng thấp giọng gọi: "Ngọc Nhi!"
Tiểu Ngọc Nhi có chút hoảng hốt mà nhìn Hoàng Thái Cực, sau khi xác định người trước mắt, mới thăm dò hỏi han: "Đại Hãn?"
"Đúng, là ta!" Hoàng Thái Cực mừng rỡ, vội vàng gật đầu.
Thấy người đó đúng là Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi lập tức vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Hoàng Thái Cực, suy yếu nhìn hắn cầu xin nói: "Đại Hãn, ta van cầu ngài, phái người cứu Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn..."
Thần sắc Hoàng Thái Cực nhất thời tối sầm xuống, đáy mắt còn mang theo một chút lửa giận, nhưng là bây giờ thân thể của Tiểu Ngọc Nhi là quan trọng nhất. Vì vậy hắn lấy cớ tránh đi cái đề tài này, “Bây giờ nàng cảm thấy thế nào? Có khỏe không?”
Trong mắt Tiểu Ngọc Nhi mang theo cầu xin, hơi nước bắt đầu đảo quanh: "Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi van cầu ngài mau phái người đi tìm bọn họ có được không?"
Mà lúc này Cao Oa cũng vội vàng mang theo thái y đến, sau khi hành lễ xong, thái y liền định bắt mạch cho Tiểu Ngọc Nhi.
Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại thu tay về, ánh mắt kiên định nhìn Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, mong ngài đáp ứng thỉnh cầu của ta trước."
Tức giận của Hoàng Thái Cực bắt đầu dâng lên, nhưng khi thấy Tiểu Ngọc Nhi mãnh liệt ho khan, huyết sắc trên mặt như bị trút hết, nhất thời lại đau lòng không thôi. Cuối cùng, hắn chỉ đành thỏa hiệp nói, "Được, nàng để cho thái y bắt mạch trước đi."
Tiểu Ngọc Nhi không nghĩ tới hắn chỉ nhẹ nhàng như vậy liền đồng ý thỏa hiệp, đáy mắt có chút bất khả tư nghị, đương nhiên, càng nhiều là kinh hỉ. Vội vàng nói cám ơn, nhưng thể lực của nàng lạu không thể chống đỡ nổi, rốt cuộc hôn mê.
Cuối cùng thái y chẩn bệnh, Tiểu Ngọc Nhi vì bị kinh hách, gần đây lại lo lắng quá nhiều nên hiện tại thân thể không chống đỡ nổi mà ngất đi. Hơn nữa lại bị động thai khí, nhưng cũng may thai nhi trong bụng vẫn bình yên vô sự. Hiện tại về sau Tiểu Ngọc Nhi phải bình ổn cảm xúc, không thể động thai khí lần nữa, nếu không, không chỉ nguy hiểm đến thai nhi, ngay cả Tiểu Ngọc Nhi cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nghe được lời từ thái y, biểu tình Hoàng Thái Cực càng thêm âm trầm. Lúc này Tiểu Ngọc Nhi đã đc đưa về Thanh Ninh cung, nhìn thấy hai má Tiểu Ngọc Nhi gầy đi không ít, tâm tư Hoàng Thái Cực phập phồng bất định. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Mà sau khi Hoàng Thái Cực vừa rời đi, trong chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi vốn đang hôn mê lập tức mở mắt.
Cao Oa thấy nàng tỉnh lại, cũng không lập tức đi tới chiếu cố, mà đến cạnh cửa, khẩn trương nhìn xung quanh sau đó liền đóng cửa lại. Cửa vừa đóng lại, Cao Oa cũng thở ra một hơi.
Bước lên phía trước, đến cạnh bên người Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Cách Cách, chiêu này của ngài có thể dùng được không?”
"Có được hay không chỉ có thể xem Hoàng Thái Cực đối với ta có phải là thật tình hay không.” Tiểu Ngọc Nhi lạnh nhạt nói, nếu đến như vậy mà Hoàng Thái Cực cũng không chịu phái người đi cứu Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn, thì nàng cũng đành bó tay.
Cao Oa mân miệng, một chút cũng không đồng ý nhìn nàng: “Cách Cách, ngài về sau ngàn vạn không thể đem bản thân ra đùa giỡn, hiện tại ngài đang mang thai, ngài không vì chính mình thì cũng nên vì tiểu a ca trong bụng ngài. Nếu tình huống của ngài thật đúng như vị kia thái y kia nói, như vậy tiểu a ca trong bụng sẽ phải chịu khổ!"
Tiểu Ngọc Nhi rũ mi mắt xuống, bàn tay đặt lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, như là đang an ủi đứa nhỏ trong bụng.
Đúng vậy, lần này Tiểu Ngọc Nhi rơi xuống nước là giả. Bởi vì Hoàng Thái Cực không chịu gặp mặt, nên Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành ra hạ sách này.
Đa Đạc và Đa Nhĩ Cổn mất tích, Hoàng Thái Cực hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đề cập, mấy ngày nay trừ việc đi cầu kiến Hoàng Thái Cực, nàng cũng đến gặp vài vị bối lặc và đại thần biết nội tình. Nhưng mọi người nếu không phải lấy cớ cự tuyệt nàng ngoài cửa, thì gặp được cũng chỉ nói là vô năng vô lực. Mà ở hậu phi, Triết Triết đã từng giúp nàng thỉnh cầu, nhưng lại bị Hoàng Thái Cực tức giận gạt bỏ. Đại Ngọc Nhi đã thất sủng, đừng nói là khuyên nhủ, mà ngay cả nhìn thấy Hoàng Thái Cực cũng là khó khăn. Còn Hải Lan Châu và Na Mộc Chung, một người không hợp với nàng, một người khác vừa nhìn là biết tâm thuật bất chính, căn bản là sẽ không giúp nàng. Cho nên, Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ có thể cầu người không bằng cầu mình.
Hoàng Thái Cực thích nàng, đây cũng không cần phải nói thêm nữa. Nhưng nàng lại không xác định được sau khi nàng gả cho Đa Đạc, Hoàng Thái Cực có giống như lúc trước nữa hay không. Cho nên đầu tiên là quỳ cầu hắn ở ngoài tại quan sư cung, sau Hoàng Thái Cực vẫn không chịu gặp nàng, nàng cũng chỉ có thể đánh cược một phen.
Cho nên Tiểu Ngọc Nhi đầu tiên là mua một tiểu thái giám biết bơi, sau đó chọn một cái ao nhỏ gần Quan Sư cung nhảy vào, nói là nhảy thật ra là đi xuống. Bởi vì đang là mùa hè, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi cũng đang mang thai, nên không dám lấy bản thân ra đánh cuộc, sau đó Tiểu Ngọc Nhi sai Cao Oa đi Quan Sư cung cầu cứu, khi nàng nghe được tiếng bước chân, liền ngâm cả người vào trong ao, giả thành bộ dáng bị trượt xuống nước. Sau đó để tiểu thái giám kia xuống ‘cứu’ nàng lên. Đợi khi những người kia tới gần, chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi đang được cứu lên, nằm trên đất hôn mê bất tỉnh. Về phần thái y, nếu để Cao Oa đi mời thì càng tốt, tùy tiện bị ra một số bệnh nói tình hình hiện tại của nàng nghiêm trọng cỡ nào là được.
Nếu đến mức này Hoàng Thái Cực vẫn còn thờ ơ, như vậy cũng chỉ có thể nói là Tiểu Ngọc Nhi nàng xem trọng chính mình, nàng bó tay.
Nhưng may mắn, lần này nàng thành công. Hoàng Thái Cực không chỉ phái người đi tìm kiếm Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc, lại còn tính muốn ngự giá thân chinh. Nhưng mà hết thảy đều bị Hải Lan Châu cùng Na Mộc Chung phá hủy.
Ngày đó khi Hoàng Thái Cực tuyên bố tính sẽ ngự giá thân chinh, Hải Lan Châu đầu tiên phản đối. Nàng lấy lý do vô cùng có lý, Đại Hãn là vua của một nước, nếu tùy tiện ngự giá thân chinh, quân Minh khẳng định sẽ sinh nghi, không chừng trước khi Hoàng Thái Cực đến thành quân Minh lại cử binh tấn công Hào Cách, như vậy Hào Cách tất bại, quân Kim nhất định thương vong thảm trọng, Na Mộc Chung cũng gật đầu phụ họa. Mà ngay cả Triết Triết cũng là cùng chung một suy nghĩ, chẳng qua điều Triết Triết lo lắng nhất chính là Hoàng Thái Cực.
Lý do này triệt để thuyết phục được Hoàng Thái Cực, vì thế hắn chỉ hỏi ai có thể đảm đương được trọng trách này. Na Mộc Chung lập tức liền đề cử A Cổ Lạp.
Lần này, Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu đều phản đối, với Tiểu Ngọc Nhi mà nói nàng cũng không hy vọng xa vời rằng Hoàng Thái Cực sẽ thân chinh cứu việc, nhưng cho dù Hoàng Thái Cực không đi cũng không thể để tên tiểu nhân ti bỉ như A Cổ Lạp đi, xem chừng hắn chẳng những không cứu Đa Đạc, mà còn đâm một đao phía sau. Con Hải Lan Châu thì lo lắng cho an nguy của A Cổ Lạp, bởi vì Đa nhĩ Cổn và Đa Đạc tình hình còn chưa rõ, nếu để A Cô Lạp đi khó nói sẽ không xảy ra bất trắc.
Nhưng sau khi Hoàng Thái Cực trầm ngâm một lát, cư nhiên lại đồng ý đề nghị của Na Mộc Chung, hơn nữa còn không để ý Tiểu Ngọc Nhi và Hải Lan Châu mãnh liệt phản đối, sau đó liền tìm cớ ly khai.
Chuyện này khiến cho Hải Lan Châu và Tiểu Ngọc Nhi đều căm tức nhìn Na Mộc Chung, mà ngay cả Đại Ngọc Nhi luôn luôn không để ý cũng tức giận nhìn về phía Na Mộc Chung, trong mắt tràn ngập tức giận.
Mà Na Mộc Chung thì chỉ coi như không thấy, còn ưu nhã uống một hớp trà trêu trọc nói: "Nha, bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai thập ngũ phúc tấn và Hải phúc tấn lại tâm linh tương thông như vậy, ta còn tưởng các ngươi là tỷ muội ruột nữa đâu!"
Hải Lan Châu và Tiểu Ngọc Nhi lúc này căn bản là mặc kệ ý tứ trong lời của nàng, đều bước lên nói lời cảnh cáo. Sau đó, Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi đều đi thư phòng cầu kiến Hoàng Thái Cực, nhưng lần này lại bị Triết Triết cản lại.
Triết Triết tỏ vẻ có mấy câu muốn nói với Tiểu Ngọc Nhi, sau liền nói Đại Ngọc Nhi đi trước.
Đại Ngọc Nhi vừa đi, Tiểu Ngọc Nhi không đợi Triết Triết mở miệng, đã cầu xin trước: "Cô cô, ngài đi khuyên nhủ Đại Hãn, để Đại Hãn đừng phái A Cổ Lạp đi tìm Đa Đạc."
Triết Triết kinh ngạc: "Con khi nào lại đã lo lắng cho A Cổ Lạp rồi?"
"Ai nha, con không phải lo lắng hắn, con là lo cho Đa Đạc." Tiểu Ngọc Nhi lo lắng nói: "A Cổ Lạp kia tâm thuật bất chính, âm hiểm ác độc, hơn nữa con cũng luôn không hợp với Hải Lan Châu, nếu để hắn đi chiến trường, con sợ hắn làm ra chuyện bất lợi với Đa Đạc."
Triết Triết lúc này mới hiểu rõ, sau đó an ủi: "Con yên tâm, cho dù A Cổ Lạp có như thế nào đi nữa, hắn cũng không dám đối phó với Đa Đạc ngoài sáng, dù sao thân phận của Đa Đạc vẫn còn đó, hơn nữa con cũng phải tin tưởng Đa Đạc, Đa Đạc không dễ dàng bị ám toán như vậy."
"Nhưng mà..." Tiểu Ngọc Nhi muốn nói lại thôi, sau đó trực tiếp muốn tiến vào thư phòng, nhưng lần thứ hai lại bị Triết Triết ngăn lại.
Lần này Triết Triết nghiêm túc hơn nói: "Tiểu Ngọc Nhi, con phải biết, Đại Hãn đã đáp ứng con phái người đi cứu Đa Đạc đã là nhượng bộ lớn nhất của người, con ngàn vạn lần đừng nói thêm cái gì."
"Nhưng lúc trước người còn nói muốn ngự giá thân chinh..." Tiểu Ngọc Nhi còn chưa dứt lời, đã bị Triết Triết đoạt lời.
"Người nói như thế chẳng qua là muốn con an lòng." Triết Triết nhướng mày: "Con cho rằng Đại Hãn thật sự khoan hồng độ lượng như vậy, đi cứu tình địch của hắn sao?"
"Cô cô..." Tiểu Ngọc Nhi cứng họng.
"Ta cũng biết." Triết Triết gật đầu thừa nhận: "Trước khi con gả cho Đa Đạc, ta đã biết Đại Hãn vừa ý con, nhưng cô cô không muốn con chịu ủy khuất, mong rằng con sẽ được hạnh phúc nên cho tới nay ta đều làm bộ như không biết, dùng tất cả biện pháp thúc đẩy tình cảm giữa con và Đa Đạc."
Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên.
Triết Triết tiếp tục nói: "Con cho rằng lúc trước Đạ Hãn thực sự can tâm tình nguyện gả con cho Đa Đạc sao? Nêu không phải ta lặp đi lặp lại, nhiều lần góp lời khuyên can Đại Hãn, chỉ sợ bây giờ con cũng là một phần của hậu cung.
Tiểu Ngọc Nhi không nghĩ tới nguyên lai mọi chuyện là như vậy, trong nhất thời đầu óc liền trống rỗng, nói không ra lời.
Triết Triết thấy thế, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó giữ chặt tay nàng, ôn nhu nói: "Hôm nay cô cô nói cho con biết, cùng là vì muốn tốt cho con, nếu bây giờ con còn muốn đi vào nói sự tình của Đa Đạc với Đại Hãn, chỉ sợ mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, vẻ mặt trở nên phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, nàng hành lễ với Triết Triết, liền xoay người rời đi.
A Dâng Nhật ở phía sau Triết Triết nghi hoặc: "Đại phúc tấn, nếu Đại Hãn đối với nàng nhớ mãi không quên, ngài vì cái gì còn muốn giúp nàng? Để cho nàng đi vào chịu chết không phải tốt hay sao?"
Triết Triết cười khẽ, chẳng qua không còn hiền hòa như trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, mà là tràn ngập thâm ý: "Chỉ bởi vì Đại Hãn nhớ mãi không quên, cho nên để nàng ta đi vào căn bản là không có việc gì."
"Vậy ngài?" A Dâng Nhật càng thêm nghi hoặc.
"Nàng đi vào không có việc gì, nhưng Đa Đạc thì không thể nói trước, nếu như Đại Hãn càng ghen tị, ngài sẽ càng trở nên nguy hiểm, như vậy Đa Đạc cũng càng thêm nguy hiểm. Nếu Đa Đạc chết, Đại Hãn tuyệt đối sẽ tìm mọi cách nhét nàng vào hậu cung, bằng vào sự yêu thích của Đại Hãn đối với nàng ta, đến lúc đó địa vị của ta chắc chắn sẽ tràn ngập nguy cơ. Hơn nữa nếu như lần này Đa Đạc thật sự bình an trở về, tương đương với việc nàng ta đã nhận ân tình của ta, hai vợ chồng bọn họ vì thế cũng sẽ cảm kích ta.” Nàng vừa có thể tự mình ngăn cản một đối thủ, vừa có thể lực lợi dụng chuyện này khiến Tiểu Ngọc Nhi thiếu nàng một phần nhân tình, cớ sao mà không làm?
"Đại phúc tấn cao minh." A Dâng Nhật thức thời vuốt mông ngựa.
Triết Triết cũng đắc ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.