- "cô là ai? "
Câu nói lạnh ngắt buông ra từ miệng Nhật Thiên.khiến cả căn phòng đang ồn ào bỗng yên lặng đến lạ kì.không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt.
- "Nhật Thiên.anh.... "
Tim tôi nhói lên.cái đó chả phải giấc mơ.mà nó là sự thật.Thiên Di.tại sao cậu ấy lại nói dối.
Bất giác tôi quay sang nhìn Thiên Di.ánh mắt đảo quanh.chân không chịu đứng yên một chỗ.
- "Tớ.. Tớ xin lỗi..lúc đó vì cậu chưa khoẻ cho nên..."
- "đừng giải thích nữa!"
Tình trạng hiện giờ của tôi có thể nói là gần bình phục.
Thiệt thì lúc đó tôi mà biết Nhật Thiên mất trí nhớ thì điên luôn mất.cũng vì tốt cho tôi.
- "Tớ hiểu mà"
- "đến giờ cho bệnh nhân uống thuốc. Phiền người nhà ra ngoài cho"
Y tá từ ngoài đi vào.ăn mặc thì hớ hênh.dọng thì đỏng đảnh.ẻo lả đi vào.
Đúng chỉ có ở Bệnh viện của Nhật Thiên mới có mấy kiểu người như này.
- "thôi.Thiên Di đưa Tú Anh về phòng đi"
- "ò"
Rồi tôi và Thiên Di về phòng.
- "Bố"
- "Con cũng ở đây à? "
- "Dạ.mới.sao bố lại ở đây"
- "à không có gì.tại về phòng không thấy con ta nghĩ con bên này nên qua"
- "Vâng."
- -----------
Mọi người rời đi hết.chỉ còn lại y tá và Kris.
- "Phiền Anh ra ngoài!"
Y tá hất mặt về phía Kris.
- "cậu ở lại.ngồi ở ghế đợi tôi"
- "...."
Câu nói thốt ra từ miệng Nhật Thiên làm Kris hơi ngớ.trong đầu cậu xuất hiện hai từ "giả vờ".nhưng suy nghĩ đó lại bị dập tắt khi cặp mắt không hồn hướng về phía cậu. Với lại khuôn mặt thì ngơ ngơ ngác ngác thế kia.
- "à ừ."
Kris vội vã trả lời rồi tiến lại ghế.
Bên giường bệnh..
- "Anh tên là Nhật Thiên.cô gái vừa rồi là người trước đây Anh xem là kẻ thù"
Y tá đó vừa lấy thuốc vừa ngọt ngào nói.lúc Nhật Thiên không để ý thì Nhanh tay cởi vội một cúc Áo để lộ bầu sữa căng tròn phập phồng ra ngoài.
- "vậy sao?"
- "đúng rồi.trước đây ả ta dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng Anh.kể cả lên giường cũng bất chấp."
Ả ta thấy Nhật Thiên im lặng.vội chèn thêm mấy câu.
- "mà Anh không nhớ ra em thật sao"
Nhật Thiên lắc đầu
- "Từ từ sẽ nhớ mà.Sao Anh cứ mãi nhìn ra cửa thế?"
- "...."
- "hay con điếm thối tha đó mê muội Anh rồi sao? "
*xoảng"
Khuôn mặt Nhật Thiên biến sắc.do ả ta ngồi trên giường nên sải tay là tóm gọn.bàn tay to lớn của Nhật Thiên gì chặt vào cổ ả.
- "Áhhhhh Nhật Thiên đau em"
Ả Y Tá tái mặt.
- "tên tôi được phép gọi trong đây sao.cô quên là nếu đụng vào người của tôi thì sẽ như thế nào rồi à?"
Gân xanh trên mặt nổi lên. Ả ta tròn mắt.mặt đỏ bừng.
- "Nhật Thiên.Anh làm gì vậy.thả tay ra"
Kris vộ lao đến gỡ tay Nhật Thiên ra.
- "khụ khụ.... Khụ..khụ"
Ả y tá ôm cổ ho sặc sụa.
- "Cút ra ngoài.dám hé nửa lời thì cô sác định"
Ả ta vội vã chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài.
Căn phòng bỗng im lặng đến lạ kì nhưng sự im lặng đó bị đáng tan khi Kris lên tiếng.
- "Anh làm vậy Tú Anh sẽ buồn lắm"
Nhật Thiên ngả xuống giường.do vết thương chưa lành hẳn.vừa rồi anh cùng dùng lực khá nhiều nên phần vai nhói lên khiến anh nhăn mặt.tựa đầu lên gối.anh quay sang nhìn thẳng vào cặp mắt chấm hỏi đang hướng về phía mình.anh nhẹ nhàng nhếch môi.
- "Tôi biết chứ!"
- "Thế tại sao anh lại làm như vậy.một tháng qua anh biết mọi người lo cho anh như thế nào không.nhất là Tú Anh.khổ sở lắm Thiên Di mới giữ được cô ấy trong phòng"
Kris tỏ vẻ khá thất vọng.dọng anh trầm xuống.
- "mọi người lo lắng cho tôi.Nhật Thiên tôi đây rất cảm kích.còn về chuyện này sau này cậu sẽ hiểu thôi.tôi chỉ mong cậu vẫn giữ lời hứa 5 năm trước! "
- "tôi là Tú Anh là bạn học cũ.giờ đây tôi và Tú Anh là đồng nghiệp.một mình Thiên Di quá đủ đối với tôi rồi"
- "hm.hai người tiến triển nhanh quá nhỉ"
- "nhờ anh cả.nếu không có anh làm sao tôi có thể tìm được một người như Thiên Di"
- "Hahhhh"
Họ nhìn nhau cười.
- "Tại sao tôi lại không tức giận nhỉ? "
Nhật Thiên hơi đanh mặt lại.
Làm Kris cũng hơi chột dạ.trước đây và bây giờ cũng thế không ai dám nói chuyện với Nhật Thiên như vậy.
Anh hỏi thì trả lời.có hoặc không.khi nói chuyện với anh không ai dám nhìn thẳng vào mắt.họ chỉ rụt rè cúi đầu xong chuyện thì rời khỏi.
Tim Kris bỗng đập liên hồi.
- "Hahhhh"
Tự nhiên Nhật Thiên cười phá lên khiến Kris giật mình.đơ người nhìn Nhật Thiên.chưa bao giờ anh thấy Nhật Thiên cười thoải mái như vậy.
- "Cậu làm gì mà sợ đến xanh mặt thế kia.tôi có ăn thịt cậu sao"
- "không.tại anh đột nhiên như vậy.ai mà chả sợ"
- "Hahhh.cậu cho người vào dọn đống lộn xộn này đi.chuyện hôm nay và cả chuyện tôi giả vờ mất trí nhớ.không được để lộ ra ngoài. Còn ả vừa rồi để ý nếu ả ta dám hé nửa lời thì cậu nên biết phải làm gì rồi"
- "Tôi biết rồi"
Nhẹ nhàng cúi đầu rồi rời khỏi.Nhật Thiên quay ra phía ngoài.thế giới bên ngoài và anh chỉ cách nhau một mặt kính dày vững chắc.
-"Lâm Tú Anh! Em hãy ráng hưởng thụ nốt những ngày em cho là tuyệt vời nhất đi"
Khoé miệng anh nhếch lên.rồi cặp mắt nâu khẽ nhắm lại.
- ----------
Sorry mấy cậu.do dạo này bận quá.nên không ra chap mới được.hôm nay tranh thủ tí.tớ viết hơi vội nên có chỗ vấp mong bỏ qua.nốt hôm nay thôi nhé.
Từ mai lịch đăng vẫn như cũ.thứ hai thứ tư và thứ sáu hàng tuần ạ.
Cảm ơn các cậu đã đọc truyện của tớ....mãi yêu ~~~~