Tiểu Nha Hoàn Đã Bỏ Chạy

Chương 5:




19.
Hiện giờ không cần giấu diếm chuyện này, ta nói thật.
Câu “Giấu Chiếu Thủy, đưa tiểu thư đi”.
Nguyên câu hóa ra là “Giấu Chiếu Thủy, đưa tiểu thư đi, ép Chiếu Thủy trở lại kinh thành, kế hoạch này không ổn, các ngươi chớ làm bậy.”
Thẩm Ánh An vòng qua eo ta, nhẹ giọng nói:
“Ta có thể có kế hoạch gì? Chẳng qua muốn gây ấn tượng với nàng, khiến nàng và Giản Giản tự nguyện cùng ta về nhà.”
Mắt ta nóng bừng, nức nở vài tiếng trong vòng tay hắn, thấp giọng nói: “Đã hiểu lầm ngài.”
“Như vậy, có phải nên phạt nàng hay không?”
“Ngài muốn phạt như thế nào?”
Ngay sau đó, cơ thể ta mất đi trọng lượng, Thẩm Ánh An bế ngang ta lên, đặt trên giường lớn bằng gỗ lê.
Hắn cở/i thắt lưng thật nhanh, trói tay ta vào đầu giường.
“Ngài, ngài muốn làm gì?”
“Trói chặt nàng, xem thử sau này nàng trốn ở đâu.”
Hắn cười xấu xa, ánh mắt đó khiến ta nhớ đến lần cùng hắn đọc xuân cung đồ vào ban đêm năm xưa.
Ta lập tức căng thẳng, thân thể cứng đờ.
Đã lâu không gần gũi với nam tử, ta hơi sợ.
Hắn nhanh chóng cởi dây thắt lưng đang trói ta, đặt tay ta vào ngực, nhẹ nhàng nói:
“Làm sao ta nỡ tổn thương nàng.”
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói: “Nhưng vẫn phải phạt.”
“Hở?”
Ánh mắt Thẩm Ánh An tràn đầy dịu dàng giống như hoa mai nở sau khi băng tuyết trên núi tan chảy.
“Phạt nàng sống sung sướng phần đời còn lại.”
“Phạt nàng sống ở lầu cao, ăn món ngon, mặc trang phục đẹp, không chịu khổ khi ngủ màn trời chiếu đất.”
“Phạt nàng có xe đẹp và lọng che khi đi ra ngoài, về nhà có phu quân đức hạnh và con cái hiếu thảo, không còn rày đây mai đó.”
Nước mắt cuối cùng không còn khống chế được nữa, trào ra như vỡ đê.
Như con thuyền cô độc trôi giữa đại dương mênh mông lâu ngày, cuối cùng đã tìm được bến bờ bên kia.
Hắn dùng tay lau nước mắt của ta:
“Đừng khóc, nàng khóc thì ta sẽ đau lòng cả buổi.”
Người hắn có mùi trầm hương dễ chịu, hơi thở của hắn tràn ngập không gian được bịt kín bởi rèm giường.
Ta vùi đầu vào giữa vai và cổ hắn.
Chúng ta ôm chặt nhau, sau một hồi thì tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Áo hắn đã lỏng lẻo, chút da thịt lộ ra trước ngực càng thêm quyến rũ.
Thẩm Ánh An vuố t ve đôi môi xinh đẹp của ta, ánh mắt cực nóng:
“Muốn ăn hoành thánh.”
“Hoành thánh?” Mới đầu ta không hiểu.
“Ừ, đã đói nhiều năm rồi.”
“……”
Ban ngày ban mặt mà hắn cứ đòi ôn chuyện.
Sau đó, Giản Giản ở bên ngoài làm ầm ĩ muốn gặp ta.
Khi ấy, ta đang yếu ớt dựa vào ngực Thẩm Ánh An, mắt đầy sương mù vì khóc.
Ta thật sự không còn sức nữa, Thẩm Ánh An nhanh chóng mặc quần áo cho ta, năn nỉ: “Chút nữa hãy nói nhiều lời hay giúp ta nhé.”
Giản Giản quan tâm hỏi han: “Thúc thúc xấu xa có bắt nạt mẹ không?”
Ta ho nhẹ: “Đó là cha của con.”
Không biết cô nhóc có nghe thấy không, hoặc có lẽ, bé đã biết.
Vì vậy bé vẫn tập trung vào mặt ta.
“Mẹ, sao son môi của mẹ nhạt bớt vậy?”
“Không đúng, hình như sậm hơn……”
20.
Phủ Trung Nghĩa Bá.
Ta run rẩy quỳ xuống trước mặt lão phu nhân.
Lão phu nhân đeo đai buộc trán, đoan trang và phúc hậu, trông vẫn khỏe mạnh sau mấy năm không gặp.
“Mấy năm nay Ánh An không cưới thê tử, không nạp thiếp, hóa ra là vì ngươi, con bé này.”
Thẩm Ánh An nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, đây là lỗi của cháu trai.”
“Con đừng xen vào.”
Lão phu nhân ngắt lời hắn, nói với ta:
“Ngoại hình và tính tình của ngươi đều xuất sắc, nhưng gia cảnh kém một chút.”
“Cha mẹ của Ánh An đã mất sớm, trong phủ không có bao nhiêu người, lão thái thái ta đây sống đến tuổi này, không cầu điều gì khác.”
“Chỉ cần ngươi có con với Ánh An, ta sẽ cho phép ngươi vào cửa làm phu nhân chính thất.”
Loại yêu cầu này thực sự là quá đáng, làm sao lại bắt người ta sinh con trước khi vào cửa, quả thực bá đạo và vô lý.
Nhưng mà.
Ánh mắt Thẩm Ánh An sáng rực, kích động xuýt nữa nhảy dựng lên: “Mau mau mau, mau ôm Giản Giản vào đây!”
Ta lo lắng bị lão thái thái trách móc nặng nề, sẽ làm bé sợ, cho nên bảo Tiểu Thúy ôm Giản Giản chờ ở bên ngoài.
Giản Giản mặc váy thủy tiên màu hồng, trên đầu có hai búi tóc, bước đi nghịch ngợm đong đưa, ánh nắng chiếu lên người bé, cặp mắt long lanh rất lanh lợi.
Lão phu nhân vừa mừng vừa sợ, nhìn đứa trẻ ba tuổi bước vào với vẻ không tin nổi.
“Đây là chắt gái của ta phải không?”
Thẩm Ánh An cười nói: “Dạ, con ruột.”
Lão phu nhân mừng quá không biết phải nói gì, rời khỏi ghế, kìm giọng:
“Con tên là Giản Giản à? Thật xinh đẹp, ta là bà cố của con, mau gọi đi.”
Giản Giản sợ người lạ, được dỗ dành một hồi lâu, cho đến khi lão phu nhân cởi chiếc vòng cổ bằng vàng rồi đeo lên cổ bé, bé mới bẽn lẽn gọi “Bà cố”.
Sau khi ra khỏi phòng lão phu nhân, Thẩm Ánh An không nói chuyện một lúc lâu.
“Sao thế?”
“Cảm thấy thế giới này rất bất công với nữ nhân.”
Hắn thở dài: “Nữ tử mang thai mười tháng, cho con bú, nuôi nấng con cái, chưa kể đến sự đau đớn và tổn thương cơ thể.”
“Đối với nam tử, chẳng qua là vui thích nhất thời, không cần trả giá cho bất cứ sự vất vả nào, vẫn có thể làm cha, để con cái mang họ mình.”
“Nếu một người nam nhân không thể yêu thê tử và bảo vệ con mình, chẳng phải là không bằng một con thú?”
Ta rúc vào lòng hắn, nhẹ giọng nói:
“Đáng tiếc rất nhiều người không hiểu đạo lý đơn giản như vậy.”
“Bởi vì ngài là người điềm đạm và chung thủy, ta mới sẵn sàng gả cho ngài, nếu không cho dù là vương tôn thì ta cũng không gả.”
21.
Ngày lành tháng tốt, mọi mong ước đều tới đúng hẹn.
Vào đêm động phòng, Giản Giản mê mẩn vuốt chiếc váy đỏ thêu chỉ vàng của ta không buông tay.
“Mẹ, bộ đồ này đẹp quá, con cũng muốn mặc.”
Bé đã ở đây gần nửa canh giờ.
Thẩm Ánh An vui vẻ thương lượng với bé:
“Cha có một số việc muốn làm với mẹ, con nít không được xem, con đi chơi với Tiểu Thúy cô cô đi.”
Giản Giản chớp đôi mắt to, nghiêm túc hỏi:
“Việc gì mà con không thể xem? Có phải cha lại muốn bắt nạt mẹ không?”
Ta và Thẩm Ánh An liếc nhau, không nói lời nào.
Thẩm Ánh An im lặng hồi lâu:
“Giản Giản, đã đến giờ con đi ngủ rồi, để Tiểu Thúy cô cô kể chuyện cho con nghe được không?”
Bé lắc đầu như trống bỏi: “Tối nay mẹ đẹp quá, con muốn ngủ với mẹ.”
Thẩm Ánh An trông lúng túng: “Cha cũng muốn ngủ với mẹ……”
“Vậy chúng ta ngủ chung đi!”
Giản Giản cởi giày leo lên giường, sắp xếp rõ ràng:
“Con ngủ ở giữa, cha mẹ mỗi người một bên.”
“……”
Sau khi trăng lên giữa trời, bé cuối cùng đã ngủ say.
Ta và Thẩm Ánh An ngầm trao đổi ánh mắt, hắn nhỏ giọng gọi Tiểu Thúy: “Mau, ôm bé nhanh lên, đừng đánh thức bé.”
Nhìn bé rời đi xong, Thẩm Ánh An gấp gáp hôn ta.
Sự nồng nàn giữa môi nhanh chóng biến thành hơi thở nặng nề và những tiếng ưm ư không chịu nổi.
Ta đặt một tay lên vai hắn, mái tóc dài xõa bừa bãi trên gối, giọng nói lạc điệu.
“Thẩm Ánh An, chàng hư lắm nhé.”
Ta khe khẽ nức nở, đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi mắt hoa đào của hắn dịu dàng và quyến rũ, không khỏi khiến người ta càng ngày càng lún sâu.
Cuối cùng, mọi suy nghĩ trở nên không rõ ràng.
Nhìn lại mấy năm qua, sau hơn mười mấy năm mong ước, cuối cùng ta đã có đích đến tốt nhất.
May mắn, hắn đã tìm thấy ta.
Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, ôm ta vào lòng, vết sẹo trên vai ta mơ hồ hiện lên, hắn hôn nó một cách yêu thương.
“Phu quân, vì sao chàng xuất hiện ở thị trấn xa xôi đó?”
Giọng hắn khàn khàn đầy thỏa mãn:
“Triều đình có một quyển sách tên là 《 Bản đồ núi và sông nước 》, các bậc tiền bối đã dày công biên soạn hơn mười năm, theo năm tháng, núi và sông nước có chút thay đổi, triều đình muốn sửa nó một lần nữa.”
“Không phải là chuyện phiền toái, chỉ phải chạy khắp trời nam biển bắc, quan viên phụ trách việc này đã lớn tuổi, nên ta chủ động nhận việc này.”
“Ta đưa bức chân dung của nàng cho hai người hầu thân tín, mỗi khi đến chỗ nào, vừa làm việc, vừa tìm nàng.”
Mũi ta đau nhức, lòng ta thắt lại, giọng mũi trở nên dày đặc khi nói chuyện.
“Vậy, công việc của chàng đã xong chưa?”
Hắn vỗ lưng ta như an ủi.
“Vẫn chưa, mỗi năm có thể về thăm nhà ba lần, lần này được nghỉ kết hôn, một thời gian nữa ta sẽ rời đi, xong việc ta sẽ về nhà ngay lập tức.”
Ta ngẫm nghĩ, hỏi: “Công việc của chàng, không thể mang theo gia quyến à?”
Thẩm Ánh An sửng sốt: “Quả thật không cho phép.”
“Ha ha, được rồi.”
Chúng ta dấn thân vào con đường chạy việc vặt cho triều đình.
Mang theo Giản Giản, đi ngắm non sông gấm vóc.
Ta từng tiếc nuối bốn năm xa cách, sau này đi càng nhiều, nhìn thấy phong tục tập quán của nhiều nơi, có được những hiểu biết mới.
Con đường vòng bốn năm không phải là vô nghĩa.
Ta đã từng cẩn thận lấy lòng Thẩm Ánh An vì yêu hắn sâu đậm, bởi vậy lo được lo mất, lãng phí sức lực, gần như đánh mất chính mình.
Nếu ta hèn mọn và yếu đuối như vậy, e rằng sẽ không đủ khả năng để làm chủ mẫu đương gia của Bá phủ.
Trải qua bốn năm rèn luyện, ta trở nên dũng cảm và kiên cường, có thể đứng vững một mình.
Sau này ta tự tay vẽ xu hướng núi, sông và biển, bức tranh khổng lồ đã được trao cho triều đình, rất hữu ích.
Trải qua những con đường cổ xưa của hồng trần, ngắm hoa cỏ và hoàng hôn.
Đi khắp non xanh nước biếc vẫn chưa từng mỏi mệt.
Núi không chuyển, nước sẽ chuyển.
Những người yêu nhau cuối cùng sẽ gặp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.