Tiêu Nhiên Mộng

Chương 11: Hạnh phúc




Đến tận ngày thứ ba, miệng vết thương mới có chuyển biến. Tôi miễn cưỡng có thể đi vài bước mà không cần ai dìu. Nhưng cũng có chuyện buồn bực đó là Kì Nhiên nói, trong cơ thể tôi hàn khí vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn nên phải mở miệng vết thương thêm lần nữa.
Chỉ có điều việc mở ấy không phải là lấy dao cắt thật, mà thay vào đó dùng một loại thuốc đặc biệt bôi vào miệng vết thương khiến cho miệng vết thương tự chảy máu. Vậy nên, tất nhiên, tôi chắc chắn tránh không khỏi thêm ba ngày chịu đau nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Ài!" Tôi thở một hơi dài, vừa lấy tay vuốt mái tóc ẩm ướt còn thoảng mùi hoa, vừa nghĩ có nên trao đổi với Kì Nhiên vê việc đừng động đến hàn độc này không, vì dù sao thì hậu quả nặng nhất cũng chỉ là chân khí trong cơ thể lưu chuyển không thông mà thôi.
"Tiểu thư," Tâm Tuệ dìu tôi đến cửa phòng, mặt cười láu cá, "Thiếu chủ chắc chắn sẽ lại chờ người ở trong phòng đó. Em sẽ không quấy rầy hai người nữa, miễn cho." Nói xong, còn không chờ tôi há hốc mồm lên tiếng đã vội cười xấu xa chạy đi.
Tôi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu rồi đẩy cửa vào trong.
Từ ba ngày trước, Kì Nhiên đã bắt đầu ngủ cùng phòng với tôi. Song giới hạn cũng chỉ là ở cùng phòng, dù sao thì căn phòng rộng như thế, có kê hai chiếc giường vẫn không vấn đề. Thật ra chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mùa xuân ngày trước ở vùng ngoại ô, hay là khi quán trọ không có phòng, ba người chúng tôi ăn ngủ chung với nhau là chuyện thường như cơm bữa.
Huống chi giường ngủ của chúng tôi, vẫn là cùng phòng, nhưng một cái thì ở phòng ngoài cơ mà.
Cửa kêu một tiếng "kẹt" rồi mở ra, mùi hương nơi u cốc thơm mát thoảng qua chóp mũi. Tôi nhẹ nhàng cười, quả nhiên nhìn thấy Kì Nhiên đã ngồi ở trên giường ở gian ngoài, bên cạnh là Tiểu Ngân đã ngủ say. Tóc chàng hơi ẩm dán vào bên sườn mặt, trên người chỉ khoát bộ áo ngủ trắng từ tơ lụa. Chàng mỉm cười nhìn tôi.
Cánh cửa mở toang, mang theo ánh trăng dịu dàng rọi vào phòng, rơi thành dải bàng bạc trên người chàng, nhìn lướt qua như vị thần bất cẩn ngã xuống trần gian bị khắp chín cõi hồng trần quên lãng.
Thật sự.. rất giống một giấc mơ. Trái tim tôi lỡ một nhịp, trở tay đóng cửa, che đi ánh trăng như ảo mộng bên ngoài.
"Lại đây." Trong tay Kì Nhiên cầm một chiếc khăn sạch, đẩy Tiểu Ngân đang ngủ say sang góc giường rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh, nụ cười yêu thương lan tỏa từ khóe môi đến ngập tràn cả đôi mắt xanh.
Chàng khoanh chân ngồi sau lưng tôi, dùng tấm khăn lau nhẹ mái tóc còn ẩm ướt của tôi, hơi ấm lan nhè nhẹ từ sau gáy ra toàn thân, mấy sợi tóc xõa dài bên tai đã khô hơn nửa từ khi nào.
Tim trong lồng ngực đập thình thịch từng tiếng rõ ràng, niềm hân hoan, cảm động rồi lại sợ hãi trước mắt chỉ là một giấc mộng đan cài vào nhau. Là Kì Nhiên, chàng dùng nội lực hong khô tóc tôi.
"Này!" Tôi quay lại nhìn Kì Nhiên, liếc thấy một thứ đặt trên chiếc bàn trà nhỏ bên giường thì kêu nhỏ một tiếng. Súng lục, hay quá, có cả ba lô, dao găm và di động đã lâu chưa thấy
Kì Nhiên mỉm cười, vừa với tay đến những thứ bày trước mặt tôi, vừa lau tóc tôi nói:"Những thứ này đều là đồ của nàng đúng không? Xem có thiếu gì không?"
"Kì Nhiên — " Tôi xoay lại tròn mắt nhìn chàng, vô cùng ngạc nhiên hỏi, "Đầu của chàng với Bộ Sát cấu tạo từ gì vậy? Nhìn mấy thứ này mà không thấy kinh sợ sao?"
Bàn tay lau tóc tôi thoáng ngừng, hàng mi rũ xuống che đi ánh mắt chàng. Chàng bỗng buông tấm khăn, ôm gắt tôi vào lòng rồi vùi đầu sâu vào tóc tôi, thật lâu sau mới đáp nặng nề:"Đừng nói với ta nàng không thuộc về thế giới này, đừng nói với ta nàng không đủ tư cách làm thê tử của ta. Ta không muốn biết gì cả. Lúc này đây, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không để nàng đi nữa."
Giờ này, tôi mới chợt nhận ra, trước ngực chàng đã trống, không còn đeo gì trên cổ nữa. Kì Nhiên chàng. biết từ khi nào?
Suy cho cùng, tôi... vẫn đánh giá cao lý trí và nỗi nhớ người thân của mình. Có lẽ ngay từ giây phút chúng tôi gặp lại kia, có một số thứ, một số người, và cả một thế giới. nhất định chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng. cả đời mà thôi.
Có bi thương có hạnh phúc, có sự chua sót cả nỗi nhớ mong, tôi nửa tựa vào ngực chàng, đưa tay quàng quanh cổ chàng mà giọng nghẹn ngào:"Kì Nhiên, em đã từng nói nhớ chàng chưa?"
Kì Nhiên thu vòng tay, chặt đến độ như muốn hòa tôi vào chàng, chặt đến độ khiến miệng vết thương của tôi tấy đau. Tôi cũng chẳng quan tâm mà chỉ nép sát vào người chàng, cắn răng lặp lại:"Em rất nhớ chàng!"
"Và còn, xin lỗi chàng." Ngửi thấy hương thơm dịu dàng chỉ thuộc về mình người ấy, tôi nhớ đến khi chàng âm thầm khóc trong Tuyết Lê viên, cảm thấy gần ngay trước mắt mà đã như cách xa mấy đời,"Bởi vì là chàng, nên dù cho đấu tranh hay lừa mình dối người thế nào, em cũng chẳng thể quên được, chẳng thể buông tay. Chuyện đơn giản như vậy mà em lại đi hết vòng này đến vòng khác, khiến cho chàng phải đau khổ và tuyệt vọng lâu đến vậy, em mới nghĩ thông suốt. Xin lỗi chàng! Thật sự.. xin lỗi chàng!"
Tôi thoải mái tựa vào lòng Kì Nhiên, mở chiếc di động màu bạc rồi ấn nút. "Tít — " Một chuỗi âm thanh thông báo vang lên, màn hình hiện lên dòng chữ "Không đủ pin" rồi lại tắt ngúm.
"Hết pin rồi." Tôi bĩu môi, thuần thục mở nắp di động lấy pin ra. Săm soi một chốc, tôi thở hắt, "May mà không bị chảy, ngày mai phơi nó dưới nắng đi, thứ này có thể dùng năng lượng mặt trời để nạp điện."
"Năng lượng mặt trời?" Kì Nhiên cười khổ, "Bây giờ ta mới thật sự hiếu kì đấy. Không biết... thế giới của nàng là một nơi thế nào đây."
Tôi nhoẻn môi cười, lấy súng lục và Tuyệt ra, ngửa cổ:"Hai thứ này mới là thứ lợi hại thật sự!"
Kì Nhiên cầm lấy Tuyệt trong tay tôi nói ngạc nhiên:"Đây không phải chỉ là vòng tay bình thường thôi sao?"
Bề ngoài "Tuyệt" không giống với những vòng tay bình thường, mặt trên của nó được điểm xuyến bằng tám viên đá rubi, mà trong đó chỉ có hai viên rubi là có màu sắc trầm hơn sáu viên còn lại một chút, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.
Tôi mỉm cười, ngón trỏ đặt lên một viên đá quý màu đỏ thẫm ấn nhẹ. Một sợi tơ mỏng vừa như kim loại vừa như bạc bật lên.
Tôi đặt lên khung giường bằng đồng kéo thật nhẹ, cái khung theo động tác tay bị cắt thành hai đoạn. Tôi đắc ý ngửa đầu:"Mỏng như sợi tóc, mềm như sợi tơ, lại dẻo dai hơn cả sắt thép. Đây là vũ khí của em."
"Thật là một cơ quan tinh vi." Giọng nói đầy tán thưởng của Kì Nhiên vang trên đỉnh đầu tôi, ngón tay thon dài không đợi tôi ngăn cản đã chạm nhẹ vào tơ Tuyệt.
"Ấy!" Tôi kêu lên một tiếng, kéo tay chàng về đầy hoảng loạn, "Trên mặt có bôi thuốc mê cực mạnh, vào da sẽ chảy ra ngay, đừng sờ bậy!"
"Đừng sợ!" Kì Nhiên cười khẽ, cúi đầu thơm nhẹ vào bên môi tôi, dịu dàng đáp, "Nàng quên cơ thể ta bách độc bất xâm rồi à."
Phải rồi! Tôi giật giật khóe môi. Thiếu chút đã quên, người này căn bản không thể gọi là người mà.
"Thứ này thì sao?" Kì Nhiên lấy súng lục ra, phát hiện có một chỗ có thể đặt ngón tay thì không khỏi tỏ vẻ tò mò.
Tôi bị hàng động muốn bóp cò của chàng làm hoảng sợ. Dù biết rõ súng đã khóa chốt, nhưng nhìn thấy họng súng quay về phía chàng, tôi vẫn không nhịn được rùng mình, cuống quít giật lại tháo toàn bộ đạn ở trong ra.
"Đạn chỉ còn năm viên, hơn nữa, uy lực quá lớn nên không thể lấy ra làm mẫu được, để một khẩu súng rỗng thì tốt hơn. Đầu tiên lên đạn, sau đó.." Tôi tựa vào lòng Kì Nhiên, bày ra một tư thế nhắm chuẩn, "Tầm mắt thì nhìn dọc theo lỗ nhỏ này, đến khi mục tiêu cần tập kích rơi vào tầm ngắm thì bóp cò."
Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cười khẽ của Kì Nhiên, tôi nghiêm túc lại:"Chàng đừng xem thường tốc độ của nó đấy! Từ khi đến nơi này em mới chỉ bắn có ba viên, trong đó có một viên là bắn vào người Bộ Sát đó."
Kì Nhiên hơi ngẩn ra, nhăm mi hỏi:"Bắn trúng à?"
Tôi gật đầu:"Lúc đó, huynh ấy nhận nhiệm vụ từ Duẫn Tử Hằng đến ám sát em. Em không biết đó là Bộ Sát nên đã bắn huynh ấy một phát súng. May mà ngay khi bóp cò, em nhận ra thanh Cấp Huyết trong tay huynh ấy nên viên đạn mới bị trật hướng, không thì..."
Nghĩ về hiểm cảnh ngay khi ấy, tôi lại hơi chấn động. Dù là Bộ Sát giết tôi, hay tôi giết Bộ Sát, thì giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy sợ:"Không thì, Vô Du tổ cũng sẽ không còn tồn tại nữa."
"Bộ Sát, huynh ấy. vì sao phải thu thập Tứ thánh thạch cơ chứ? Vì sao phải ám sát Hoàng đế hai nước Duẫn, Thược lộ liễu như vậy? Nhiệm vụ mà huynh ấy nhận được buổi sáng hôm đó là do ai phái? Kì Nhiên, Bộ Sát huynh ấy. thật sự rất mạnh, nhưng bị nhiều người truy sát cùng lúc như vậy, em có hơi lo lắng."
"Ta cũng..." Bàn tay Kì Nhiên đặt trên eo tôi siết lại, giọng trầm thấp kiên quyết, "Yên tâm đi, huynh ấy sẽ không sao đâu, nhất định. sẽ không sao!"
Tôi tựa vào ngực Kì Nhiên rất lâu, trong lòng có vô vàn những suy nghĩ nặng nề không ngừng quay cuồng như muốn ép tôi nghẹt thở.
Giờ đã vào xuân từ lâu nhưng trời vẫn còn se lạnh. Phòng tuy là buồng sưởi, toàn thân tôi vận một lớp áo mỏng vẫn cảm thấy buốt cả tay chân. Tôi cuối cùng vẫn còn tương đối sợ lạnh.
Tôi đứng dậy, chân trần bước trên thảm lót mà vẫn thấy cóng, quay lại nói:" Em đi ngủ đây."
Tay tôi bỗng bị kéo về, sự động chạm ấm nóng lại lành lạnh từ cổ tay lan ra toàn thân. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt xanh lam không biết đã tối đi từ khi nào của Kì Nhiên mà trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
"Kì Nhiên." Tôi hơi bối rối giãy ra nhưng không thoát được bàn tay chàng nên đành nhăn mày, "Em mệt rồi."
"Đêm nay, ở lại" Bàn tay Kì Nhiên kéo nhẹ tôi tiến về trước vài phần, dung nhan tuyệt thế mang theo khát vọng và mong cầu sâu kín kề cận ngay trước mắt.
Lòng tôi chấn động, chữ "Được" đã ra đến đầu lưỡi thì tâm trí lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn chằng chịt vết sẹo và tiếng gọi "Thiếu phu nhân" kia.
Tôi nhíu chặt mi, dùng lực để giãy ra nhưng không thành công. Trong lòng đã muốn bốc hỏa, tôi lạnh giọng:"Thiếu chủ ngài có thê tử, có thị thiếp, lại còn có hàng dài những vị hôn thê mong muốn được gọi thị tẩm, làm sao tới phiên em được?"
Bàn tay Kì Nhiên nắm tay tôi chẳng những không buông mà còn siết lại, phảng phất muốn kéo tôi vào lòng ngay tức khắc. Một ngọn lửa bùng lên trong đáy mắt xanh. Rồi chàng đột nhiên nở nụ cười, giọng trầm trầm:"Ta chưa từng chạm qua họ."
"Cái gì?!" Tôi ngẩng phắt lên, một nỗi vui mừng không tên từ từ len lỏi trong lòng.
Nhìn vẻ mặt muốn cười mà lại không dám của tôi, mắt Kì Nhiên sáng ngời ý cười lấp lánh.
Suy nghĩ còn chưa kịp thay đổi, trước mắt bỗng hoa lên, tôi chỉ thấy cảnh vật xung quanh quay tròn ba trăm sáu mươi độ. Chờ đến khi hoàn hồn, lưng tôi đã được đặt trên chiếc giường mềm mại.
Một tay Kì Nhiên đỡ gáy tôi, một tay kéo áo ngủ bằng gấm, sắc trắng như trải rộng khắp bầu trời đập vào mắt tôi. Đến khi tôi bình tĩnh lại thì hai người đã kề cận thân mật. Chàng rất thản nhiên bảo:"Tay chân lạnh cả rồi, sao lại không nói sớm? Nàng vẫn giống với ngày trước, cứ sợ lạnh như vậy."
"Kì Nhiên, em." vẫn nên đi ngủ thôi.
Khóe miệng Kì Nhiên nhếch lên thành một đường cong dịu dàng, hai tay chống bên cổ tôi nhìn từ trên cao:"Cưới Duẫn Thiên Tuyết là ý của Phụ hoàng, nên đối với người này, ta chẳng hề quan tâm đến. Có điều ta không dự hôn lễ, lại càng không gọi bọn họ thị tẩm..."
"Băng Y, ta cũng rất nhớ nàng." Một bàn tay Kì Nhiên áp vào má tôi. Đầu ngón tay vốn hơi lạnh giờ như mang theo một ngọn lửa nhẹ nhàng mơn man gương mặt.
Ngũ quan tuấn tú tinh tế, đôi mắt xanh sâu thẳm như mặt hồ, và cả hương thơm u cốc thoang thoảng. Ôi! Thật... say lòng người.
Khuôn mặt Kì Nhiên gần lại, đôi môi dịu dàng nóng bỏng khẽ đặt lên môi tôi, mang theo mùi hương chỉ thuộc về riêng chàng mà tách hàm răng tôi, trằn trọc mút mát. Mái tóc đen ẩm ướt rũ xuống quấn quít lấy tóc tôi, chẳng thể phân biệt được của ai nữa.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, ngờ nghệch đáp lại, toàn tâm toàn ý cảm nhận. Tay bên người không biết đặt đâu, cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể siết lấy khăn trải giường đến khi lòng bàn tay thấm mồ hôi..
Người này... là Kì Nhiên, là người con trai tôi yêu say đắm, là người đã cùng tôi nguyện thề bên nhau trọn đời.
Cánh môi từ từ hơi tấy đau, hô hấp Kì Nhiên đã dần bắt đầu nóng rực rối loạn. Nụ hôn mãnh liệt rời môi tôi, lướt từ cằm đến vành tai, cần cổ rồi kéo xuống xương quai xanh mảnh khảnh.
Nụ hôn của chàng như có ma lực, từng điểm một mà nhóm lên sự nhiệt tình và dục vọng trên cơ thể tôi.
"Kì.. Nhiên." Tôi chớp đôi mắt mờ mịt gọi khẽ. Giọng nói như không phải của mình líu ríu bật lên, cuốn theo đam mê của ngọn lửa tình quanh quẩn bên tai tôi và chàng.
Đôi mắt càng thêm sâu hút, lại như rạo rực ánh lửa đỏ thẫm mơ hồ. Bàn tay đặt sau gáy tôi rút về, mang theo sự dịu dàng riêng biệt của Kì Nhiên ve vuốt khuôn mặt ấm nóng của tôi rồi dời xuống nút thắt lỏng lẻo trên áo, từng cái, từng cái một
"Ối — đau!" Miệng vết thương không biết vì sao lại bị chạm đến. Cơn đau buốt từ ngực lan ra toàn thân khiến cho gương mặt đỏ bừng của tôi trắng bệch ngay tức khắc, mày nhíu chặt.
Động tác Kì Nhiên đột ngột dừng lại, ánh mắt nhuốm dục vọng vẫn chưa lui và nỗi xót xa nhìn tôi thật lâu rồi chàng cười ảo não, xoay người nằm cạnh.
Bàn tay nóng hập chỉnh lại quần áo tôi cho ngay ngắn rồi nhẹ nhàng mà kiên quyết kéo đầu tôi tựa vào ngực chàng, giọng vẫn còn trầm khàn rầu rĩ bảo:"Ngủ thôi!"
"Kì Nhiên." Tôi chôn mặt vào vòm ngực chàng mà không nén được bật cười. Tôi quàng tay ôm chặt lấy thắt lưng chàng, đầu mày cuối mắt đều là ý cười hạnh phúc, "Rốt cuộc là phải may mắn thế nào mới có thể giúp em gặp chàng và lại được chàng nâng niu che chở trong tay đây?"
Đêm sâu vắng lặng.
Người nằm trong lòng đã say giấc từ lâu, hàng mi dài lẳng lặng buông xuống như một nét bút tuyệt đẹp trên gương mặt nhỏ bé trắng nõn. Mày liễu cong cong, sóng mũi cao thẳng tinh tế, bờ môi đỏ hồng vẫn còn vương lại dấu vết của nụ hôn, xinh đẹp ướt át, khóe miệng lại mang nụ cười êm dịu mơ hồ.
Sao ngày trước lại không nhận ra Băng Y cũng có thể đẹp đến động lòng người như thế, đẹp đến nỗi có thể.. khiến người khác phải mộng mơ chứ? Kì Nhiên cười khổ, âm thầm tự nhắc mình hết lần này đến lần khác mới có thể miễn cưỡng áp chế sự bồi hồi và rung động đang không ngừng dâng lên trong lòng.
"Nha đầu vô tâm vô phế này..." Kì Nhiên vén mái tóc dài của người con gái lại, cười cười tự giễu, lặng lẽ nói với chính mình, "Nếu sớm biết thì đã không đâm kiếm kia rồi, giờ có tính là tự làm tự chịu không chứ?"
Chàng không dám nhắm mắt, cũng không dám lơ là, vì chỉ sợ đến khi tỉnh lại, bên người lại hoàn toàn vắng lặng trống trải, sợ đó lại là một giấc mộng.
Đôi mắt dịu dàng bỗng phần nào nhuốm bi thương và nỗi lo lắng:"Nếu nàng biết ta giờ đây đã không còn có thể quay về như lúc trước; nếu nàng thấy... khía cạnh tàn khốc của ta Liệu nàng còn cảm thấy bản thân may mắn, còn có thể nắm lấy tay ta không?"
Tầm mắt chợt rơi trên sợi dây màu đỏ quanh cổ người con gái. Kì Nhiên đưa tay kéo xuống, từ vạt áo của Băng Y lộ ra một vật trắng như tuyết, một khối ngọc mát lạnh có khắc tám chữ cực nhỏ bên trên — "Thụ mệnh vu thiên, long phượng trình tường"
Trái tim Kì Nhiên rung động nhìn người con gái mỉm cười rúc vào lòng mình mà nhất thời không nhận ra, cảm xúc đang dâng lên mãnh liệt trong lòng là hạnh phúc hay... là khát vọng sâu sắc chưa bao giờ có với tương lai..
Chàng nhắm mắt lại, siết chặt bàn tay người bên cạnh, đi vào giấc ngủ bình yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.