Tiêu Nhiên Mộng

Chương 3: Thập tự giá




Tôi giật nảy mình, hét lớn:"Tiểu Ngân —!"
Một luồng ánh sáng vụt lên trước mắt, và Tiểu Ngân đã nhảy khỏi túi vải bên người tôi, dùng tốc độ nhanh đến không tưởng được lao đi phía trên mọi người, cuối cùng nhảy phốc lên —
Nhào vào. lòng Kì Nhiên.
Chuyện này thình lình xảy ra như vậy nên ngay cả Kì Nhiên cũng giật mình. Đôi môi mỏng hơi mím lại, chàng cúi đầu nhìn Tiểu Ngân đang cọ cọ trong lòng mình một chốc mới ngập ngừng hai chữ:"Tiểu Li?"
Tiểu Ngân kêu "Chi chi — " hai tiếng vô cùng mừng rỡ, không ngừng liếm mu bàn tay chàng.
Kì Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy nó, đôi đồng tử màu xanh lạnh lùng khẽ ánh lên tia sáng dịu dàng. Chàng hỏi:"Sư phụ đâu? Sao mày không ở cùng ngài?"
Tiểu Ngân nghiêng đầu kêu hai tiếng, nghe ngữ điệu thì có thể nhận ra trong ấy có biết bao là thương nhớ và tủi thân.
Kì Nhiên nghe vậy, khóe miệng bỗng nở nụ cười khẽ nhạt đến vô cùng, mềm giọng:"Ngài cứ để mày ở lại Bồng lai biệt hữu vậy à? Vậy ai đưa mày ra?"
Lúc Tiểu Ngân và Kì Nhiên trò chuyện, trong điện có hơn nửa số người không cách nào bình tĩnh được, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Nhưng mãi đến khi chàng hỏi, Tiểu Ngân thích thú kêu lên một tiếng rồi vọt đến bên người tôi thì tôi mới phục hồi tinh thần từ cơn kinh hãi.
Kì Nhiên chậm rãi đứng dậy đến trước mặt tôi, đôi mắt xanh không hề mang chút độ ấm nhìn tôi, phảng phất như có thứ gì đó đã biến mất, đôi mắt ấy trống rỗng.
Chàng hỏi:"Là ngươi dẫn nó ra?"
Chàng nhìn tôi, ngữ điệu chẳng có lấy chút dao động sợ hãi, hoàn toàn như đang nói với một kẻ xa lạ:"Là ngươi dẫn nó ra?"
Tôi ngước đầu nhìn chàng, đối mặt với đôi mắt xanh mà tôi đã ngàn lần thương nhớ, lưu luyến trong giấc mộng mà cảm thấy như cách cả một thế kỉ xa xôi
Và rồi sau đó, tôi giật mình.
Vì tấm mặt nạ hình bán nguyệt kia như đã trở thành một phần thân thể chàng, vì cả người chàng tỏa ra sự tịch mịch giá rét, và còn đôi mắt xinh đẹp rõ ràng có thể phản chiếu tất cả màu sắc nhân gian ấy, nay, dường như đã trống rỗng vô hồn.
Tôi biết, chàng không nhận ra mình; mà tôi.
Tâm trí chợt hiện lên hình ảnh gương mặt loang lổ vết thương của cô gái còn mê man nọ, tiếng kêu "Thiếu phu nhân" đầy cung kính của sư phụ luẩn quẩn bên tai...
Còn tôi, lại nhận ra rằng, bản thân cuối cùng cũng không thể nào đối mặt với chàng được nữa.
"Vâng.". Tôi nuốt ngược trở lại nước mắt đã muốn dâng lên khóe mi, vụng về trả lời như không thành tiếng.
Một luồng áng sáng trắng chói mắt lóe lên, một người đã đứng cạnh sát bên cạnh. Bạch Thắng Y lộ vẻ ma mị trước sau như một, như cười như không nhìn tôi. Ánh mắt ấy như muốn xuyên thủng tôi, vô cùng gò bó.
Tôi cố gắng thu lại ánh nhìn chăm chú Kì Nhiên, quay lại phía chàng, cánh môi khẽ run nhưng không nói câu nào. Tôi khó khăn nuốt khan, xoay người toan rời đi.
Bạch Thắng Y nghiêng mình ngăn đường tôi, nụ cười trên mặt càng tươi:"Chúng ta... có phải là đã từng gặp qua rồi không?"
"Bạch thừa tướng." Sư phụ bước lên, che trước tôi, ngữ điệu đúng mực trả lời, "Đây là đồ nhi mà thần vừa thu nhận, Tiểu Nhược."
"Ồ? Vậy à?" Bạch Thắng Y ngoài miệng như đang hỏi sư phụ, nhưng ánh mắt lại dừng trên người tôi, "Tiểu Nhược?"
Bỗng, hắn chồm đến sát bên tai tôi, cười ma quái:"Là Lam Doanh Nhược phải không?"
Toàn thân tôi run bắn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch. Tôi cúi thấp đầu, sợ phải bắt gặp ánh mắt Kì Nhiên.
"Nhiên." Ngữ điện Bạch Thắng Y bỗng vui vẻ quái lạ, "Ta gần đây vừa cải tiến được Phệ tâm thuật, còn thiếu một người để thử nghiệm. Ta ngắm trúng cô gái này rồi, không bằng cho ta mang đi đi."
"Cái gì — ?" Tôi sợ hãi kêu thành tiếng, ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn hắn ta, trong nhất thời đã quên mất sợ hãi. Tên biến thái này muốn tôi trở thành người thử thuốc cho hắn, hóa ra là để thử Phệ tâm thuật sao?
"Bạch thừa tướng, làm sao có thể như vậy được?" Sư phụ cũng nhất thời khiếp sợ đến tột cùng, sau một lúc mới lạnh mặt phản đối.
Đối diện với ánh mắt của tôi, Bạch Thắng Y dường như không có cảm giác gì, chỉ cười vô cùng tuấn tú với sư phụ:"Chỉ là một đồ nhi, mất thì còn có thể thu lại được mà! Nhiên, ngài nói xem?"
Kì Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thắng Y, trong đồng tử xanh lam băng giá đến cùng cực, vừa toan mở miệng thì sóng mắt hơi rung động, khóe môi nhếch lên nhưng chỉ để lại một câu:"Tùy ngươi!"
Tôi sững sờ, lồng ngực như bị bóp nghẹn, chỉ vì một câu nói của chàng, mà đau đến không thở nổi.
Người ấy, là Kì Nhiên. Là Kì Nhiên đã từng muốn bảo vệ tôi đến mức cả tính mạng cũng không màng, vậy mà giờ đây lại nói rằng — tùy ngươi!
Ngược lại, Bạch Thắng Y cũng không còn hứng thú như ban đầu, để lộ một nụ cười lạnh dữ tợn độc ác. Hắn bước lên, vươn tay định nắm lấy cánh tay tôi.
Ngay khi tôi vừa muốn né tránh thì ánh sáng đột nhiên lóe lên trước mắt. Một luồng sát khí sắc bén rít lên lao về phía Bạch Thắng Y.
Nụ cười trên gương mặt Bạch Thắng Y càng lạnh hơn. Hắn nhẹ nhàng né tránh. Ngờ đâu, trong nháy mắt khi hắn nghiêng người, sát khí kia đột nhiên bùng lên, biến chuyển như đã có dự tính trước, đánh úp về phía Kì Nhiên vẫn đang đứng yên lặng trước mặt tôi.
Thì ra, công kích Bạch Thắng Y là giả, công kích Kì Nhiên mới là chính.
Ánh mắt tôi chỉ có thể chỉ có thể nhìn lướt qua một binh lính mặc một bộ quân phục khác lạ và thanh trường kiếm sáng loáng, mang theo sát khí ngùn ngụt xoáy về phía Kì Nhiên. Vậy mà, chàng vẫn như chưa phát giác, đứng yên không nhúc nhích.
Sau đó, tâm trí tôi trống rỗng, thân thể như không phải của mình, linh hồn như bị rút vào không trung, nhìn cơ thể bản thân — bỗng nhiên chuyển động...
Đến khi một cơn nhức nhối truyền đến và máu chảy xuôi theo bàn tay trắng nõn của tôi nhỏ xuống mặt đất, tí tách từng giọt, ý thức tôi mới trở về.
Một khắc đó, tôi thật sự muốn bạt mình một cái. Đó là bản năng sao? Nhưng lại là.. thứ bản năng gì đây?
Kì Nhiên hiện giờ, trong cơ thể không có Huyết cổ, thì có lẽ nào mà không đỡ được một kiếm ấy? Kì Nhiên hiện giờ, bên người đã có nghìn nghìn vạn vạn người bảo vệ, tôi che chắn cho chàng thì còn nghĩa lí gì đây?
Thế nhưng, phút giây đó, trong đầu tôi chỉ hoàn toàn trống rỗng. Trong thảng thốt, tôi như nhìn thấy hình ảnh Kì Nhiên hết lần này đến lần khác che chở mình, môi túa máu. Chỉ vì thế, mà bản năng đã trỗi lên trước cả ý thức mình.
Nhưng... bản năng như vậy. giờ đây, tôi lấy tình cảm gì để gánh lấy nó?
Ngẩng đầu, tấm mặt nạ và một đôi mắt kinh ngạc rọi vào mắt tôi.
Cả người tôi chấn động, tay không thể giữ được trường kiếm thêm nữa. Một tiếng xé gió vang lên. Trong chớp mắt, đầu vai tôi nhói đau, trường kiếm đã im lặng cắm vào đầu vai tôi.
"Chủ tử — !" Toàn thân Vô Dạ run rẩy, rút mạnh trường kiếm về, đôi mắt hằn tơ máu để lộ ngoài mặt nạ tràn đầy nỗi kinh ngạc và đau thương. Vài người chen lên, bắt lấy Vô Dạ và ghì xuống, mà Vô Dạ cũng không hề chống cự.
Khóe môi tôi hơi nhếch, cười khổ, nhẹ giọng:"Xin lỗi, Vô Dạ."
"Tiểu Nhược — !" Sư phụ kêu lên sợ hãi, và còn có tiếng kêu bối rối của Tiểu Ngân, vậy mà tôi dường như chẳng nghe thấy gì.
Hai mắt Vô Dạ khóa chặt trên người tôi, rất lâu sau, hắn chợt mấp máy khẩu hình:".. Người đã khắc sâu vào đáy lòng"
Tôi chỉ thấy sức lực cả người bị rút đi toàn bộ, lảo đảo ngã nhoài ra đất.
Chẳng cần ngẩng đầu, tôi cũng biết Kì Nhiên đang nhìn mình. Nhưng đến khi thực sự ngước lên, trông thấy đôi mắt lạnh căm không gợn sóng ấy, lòng tôi lại vô thức quặn đau, nhức nhối, nước mắt ngấn bờ mi.
Rồi sau đó, tôi nhắm mắt, đến khi mở ra thì đã có thể lẳng lặng nhìn chàng. Đôi mắt tôi cũng tĩnh tại, cũng lạnh lùng dị thường, để mặc cho trái tim vẫn đang thắt nghẹn. Đau, lại càng thêm đau.
Kì Nhiên bỗng kinh hoàng mở trừng mắt. Phải, là kinh hoàng. Ngay lập tức, chàng rút mạnh thanh trường kiếm bên người ra. Ánh mắt khi trở lại nhìn tôi thì đã không còn khác gì thanh kiếm sắc bén ấy, giá rét chẳng hề có độ ấm nào.
Tôi nghe thấy chàng tiếng chàng lạnh lùng vang lên, vừa như đang nói với tôi mà vừa như không phải:”Một màn kịch, xem nhiều, cũng sẽ nhàm chán!”
Dứt lời, thanh kiếm lao về phía tôi đang ngồi thẫn thờ trên mặt đất, mang theo câu nói băng giá mà tuyệt tình.
"Thiếu chủ, đừng — !"
"Chủ tử — !"
Tiểu Ngân nhảy vào lòng tôi, thất kinh nhìn thanh kiếm và người cầm kiếm
Tôi mở trừng mắt. Kì Nhiên muốn giết tôi?
Một năm trời ròng rã này, tôi đã trải qua biết bao là kiếp số sinh tử, nhưng lại không chết trong tay kẻ khác, mà là. trong tay Kì Nhiên ư?
Tôi liều mình muốn tránh đi, muốn sống sót. Tôi có thể chết, chết ngay trong thế giới xa lạ này, thế nhưng.. tôi tuyệt đối không thể chết tong tay Kì Nhiên. Không chỉ đơn giản là tôi không muốn chàng phải hối hận ngày sau, mà càng là vì tôi không muốn chết trong tay chàng, tuyệt đối.. không mong muốn!
Thế nhưng, tôi lại không nhúc nhích được, vừa động thì cũng chẳng thể di chuyển . Sức mạnh tinh thần của Kì Nhiên bao phủ tôi, giam hãm tôi vào trong nó, khiến tôi không thể tiến lên được, mà cũng không lùi được. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm kia lao về phía lồng ngực mình, hung ác mà dữ tợn..
"Vút — Keng — !" Tiếng binh khí va chạm vang lên trong đại điện trống trải yên tĩnh.
Mọi người như thấy có một luồng sáng đen thoáng qua, sát khí như có như không từ từ tràn ngập, từ từ xâm nhập vào lòng người
Khóe môi Bạch thắng Y hơi nhếch lên để lộ nụ cười cực kì ma quái, đôi mắt như hồ sâu cũng thấp thoáng sát ý lạnh lẽo như muốn nuốt chửng kẻ khác.
Áo đen, tóc đen, mắt đen, Bộ Sát giữ trường kiếm lẳng lặng đứng thẳng trước mặt tôi. Còn tôi lại nhìn thấy bàn tay buông bên người của huynh ấy siết lại, khớp ngón tay trắng nhởn như muốn vỡ nát.
"Thực sự là huynh." Kì Nhiên thản nhiên thu lại trường kiếm trong tay, chợt quay người ra lệnh:"Toàn bộ lui xuống."
Ánh mắt yêu mị của Bạch Thắng Y rơi trên người tôi, rồi lại lia về phía Bộ Sát, khóe miệng đỏ tươi nhanh chóng khẽ nhếch. Hắn nhẹ giọng đáp:"Vâng!" rồi xoay đi, dẫn đầu đoàn người rời khỏi đại điện.
Không ai hoài nghi, cũng chẳng có ai dám trái lời, ngay cả sư phụ cũng vậy. Trong nháy mắt, trong đại điện chỉ còn một người thanh niên thanh tú vận áo màu khói khom người nói với Kì Nhiên:"Thiếu chủ, kẻ này xử lí thế nào ạ."
Kì Nhiên ngay cả liếc mắt nhìn Vô Dạ cũng không làm, chỉ hững hờ:"Trước hết giải đến nhà giam."
Tôi giật mình, khẽ động đến miệng vết thương trên vai. Tôi thấy toàn cơ thể đều bị bao trùm trong cơn đau đớn. Vừa định lên tiếng ngăn cản, thì lại nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bộ Sát vang lên:"Kì, ta muốn đưa nàng ấy đi."
Tôi run rẩy cả người. Nhưng chỉ trong cơn do dự nháy mắt ấy, Vô Dạ đã bị người thanh niên thanh tú kia dẫn đi.
Kì Nhiên liếc mắt nhìn tôi. Chỉ nhìn, có điều, ánh mắt lại không thật sự dừng trên cơ thể tôi thì đã quay đi, giọng rõ ràng êm ái nhưng băng giá đến mức tôi rùng cả mình:"Tùy huynh."
Nước mắt, chua xót, đắng cay dâng tràn, rồi nghẽn lại ở chóp mũi, không thể nào tuôn rơi, mà lại càng không thể để lộ.
Tay phải Bộ Sát giơ cao, vung mạnh hắc kiếm chất chứa lệ khí như của nghìn quân vào không trung, trong chốc lát đã chém nứt mặt đá hoa cương kiên cố trong đại điện.
Huynh ấy như biết tôi không thể nào bộc bạch được, nên đã giúp tôi.. làm điều đó. Tôi nhẹ nhàng quay đầu, giọt lệ cuối cùng cũng tràn mi.
Kì Nhiên lẳng lặng nhìn Bộ Sát, hạ xuống tấm mặt nạ hình trăng lưỡi liền, mắt xanh không gợn sóng nhưng bờ môi mỏng lại bướng bỉnh mím lại.
"Kì." Bộ Sát thu lại Cấp Huyết, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng nắm tay vẫn đang siết chặt của mình, giọng đạm mạc, "Nếu huynh cứ mãi mê muội trong quá khứ, phong kín ánh mắt của mình, phong kín lòng mình thì cũng có một ngày.. huynh sẽ hối hận!"
Sắc mặt Kì Nhiên trầm lại nhìn Bộ Sát một lúc, rồi chợt xoay đi. Khi đến đường ra ngoài, chàng mới nói:"Một tháng sau, nhớ quay về 'Tuyết lê viên'."
Trên con đường dài ngoằn như nối với chân trời, Kì Nhiên bước từng bước một rồi từ từ chậm dần. Chàng không biết vì sao, nhưng lại chầm chậm dừng bước, xoay mình, nhìn về hai người đang đứng trong đại điện trống trải.
Chàng nhìn thấy Bộ Sát khom lưng, cẩn thận bế người con gái kia lên như đang bảo vệ, chở che cho một bảo vật vô giá nhất trong cuộc đời mình. Người con gái ấy chôn mặt vào lòng Bộ Sát. Chàng không nhìn được khuôn mặt, chỉ thấy được bàn tay đang níu lấy cánh tay phải của Bộ Sát.
Ống tay áo màu đen làm nổi bật bàn tay nhỏ gầy, trắng nõn vô ngần. Bàn tay ấy đang siết chặt áo Bộ Sát, và còn đang run rẩy...
"Thình — Thịch —" Tay trái chàng xoa lên lồng ngực, hàng mi dưới lớp mặt nạ nhíu sâu, trong đôi mắt xanh dần toát ra thần sắc khiếp sợ và khó tin.
Ngực đau, thật sự rất đau.
Chàng vẫn nghĩ rằng, từ khi tận mắt chứng kiến cái chết của người ấy thì trái tim mình cũng đã ngừng đập rồi, và.. vĩnh viễn không còn sức sống nữa...
Thế nhưng, giờ khắc này, chàng thật sự, thật sự đã có thể cảm nhận được, trái tim mình đang lỗi nhịp, trái tim mình... vẫn còn có thể đập trở lại...
Bộ Sát nhẹ nhàng bế tôi lên, cẩn thận tránh miệng vết thương của tôi. Còn Tiểu Ngân nhảy lên đầu vai, nhẹ nhàng liếm miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu, đôi lúc lại kêu thành tiếng đầy đau lòng.
Tôi vùi gương mặt lấm lem nước mắt của mình vào lòng Bộ Sát, để mặc huynh ấy bế mình rời khỏi đại điện, rời khỏi nơi chất chứa bao đau thương và.. nhớ nhung này
Vậy mà, thời điểm khi sắp ra khỏi đại điện, lồng ngực như bị nghẹn thắt nhức nhối. Tôi ngẩng phắt đầu, nhìn về con đường dài hẹp phía trước
Tôi vẫn... không thể cứ dứt khoát rời đi nếu chẳng nhìn chàng lần cuối cùng!
Thế nhưng, Kì Nhiên lại không đi đâu cả. Chàng lặng im đứng nơi cuối con đường, cô độc một mình như bóng hình lẻ loi mờ ảo nhìn chúng tôi.
Ánh mắt trời vào đông ấm áp xuyên qua khe cửa sổ đen tuyền, rơi lả tả lên người chàng, làm chiếc vòng cổ chữ thập trước ngực chàng ánh lên chói mắt. Chàng như hòa vào làm một với ánh mặt trời, rồi lại như tách biệt khỏi nó, tách biệt khỏi chốn trần thế hỗn loạn.
Nhìn cây thập tự giá quen thuộc kia, tôi thấy trong lòng mình ấm áp lạ, nhưng lại càng khổ sở đau xót.
Bộ Sát xoay người, đạp vào cánh cửa đóng hờ của đại điện. Được thay đổi góc độ, tôi nhìn thẳng vào người con trai đã khắc sâu vào tâm khảm mình ấy.
Rồi bất chợt, ánh sáng khúc xạ trên mặt thập tự giá như xuyên qua mắt tôi, chói lòa, xuyên sâu vào đáy lòng.
Trong tâm trí lóe lên ánh sáng đến hoa mắt nhưng lại vô cùng rõ ràng. Bên tai lại dường như quẩn quanh lời ca du dương ưu sầu mà khi tỉnh lại tôi chẳng thể nào nhớ được kia..
Bài ca ấy, tôi nghe được khi rơi vào cánh cổng thời không.
Tôi ngẩn ngơ thẳng lưng, tròn mắt nhìn về phía ngoài đại điên trống rỗng không bóng người trước mắt.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra, thứ đã hiện lên trong tâm trí mình lần rơi khỏi vách đá hôm ấy.
Có điều, tôi chưa từng nghĩ đến, đó lại chính là mấu chốt mở ra cánh cổng thời không khi tôi xuyên qua từ thời hiện đại lúc trước.
Lời ca ấy, khi tôi hôn mê đã vang lên từ trước ngực tôi, và cuối cùng vọng khắp cả không gian thung lũng.
Lời ca ấy, khi tôi rơi xuống trong không trung, đã bất chợt vang lên từ thập tự giá, rồi xoay chuyển cả thời không.
Rồi bất chợt, ánh sáng khúc xạ trên mặt thập tự giá như xuyên qua mắt tôi, chói đến lóa mắt, thấm sâu vào đáy lòng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh đã bày ra một trò đùa lớn vô cùng. Nó lớn đến mức, không hoàn toàn vùi dập tôi thì sẽ vĩnh viễn không bằng lòng dừng lại.
Chẳng trách, lúc ngã khỏi vách núi, tôi lại nghe thấy tiếng ca, nhưng lại chẳng hề xuyên trở về.
Chỉ đơn giản là vì, chìa khóa mở ra thời không, mỉa mai làm sao, lại được tôi đưa cho Kì Nhiên mất rồi.
Tôi lại vùi đầu vào khuỷu tay Bộ Sát, mặc ánh mắt kinh ngạc của huynh ấy, mà phá lên cười, cười đến mức miệng vết thương rách toạc, cười đến khi. lệ nóng đã ngấn bờ mi.
Ai đó có thể nào nói cho tôi biết được không? Giờ khắc này, ngoại trừ cười to, cười đến bật khóc thì còn có thể làm gì nữa đây?
Tôi đến tột cùng, còn có thể làm gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.