Tiêu Nhiên Mộng

Chương 5: Đau bao tử




Tôi một mình thơ thẩn khắp Hoàng cung, không trở về chỗ sư phụ nữa vì tôi nhận ra, sư phụ bây giờ rất cảnh giác với tôi, nên tất nhiên tôi cũng không muốn đi để tự mất mặt.
Rẽ qua một góc, không biết tôi đã đi đến nơi nào mà phía trước xuất hiện một bờ hồ tuyệt đẹp. Một bóng người nhỏ bé xuất hiện cạnh bờ, từ góc của tôi thì chỉ nhìn thấy nửa mặt trái nhưng lại khiến người ta phải thấy cô đơn và quạnh quẽ.
Tôi tò mò bước lên hai bước.
"Ai?" Một giọng trẻ con lạnh lùng nhưng dễ nghe vang lên làm tôi giật mình. Sau đó, thằng bé kia từ từ quay lại, hàng mày thanh tú hơi cau, gương mặt nặng sát khí nhìn tôi.
"Tâm Lạc?" Tôi chấn động, cứ ngỡ mình hoa mắt, mừng rỡ cuống cuồng, "Tâm Lạc — !" Tôi nhào đến ôm lấy thằng bé, mừng rỡ, "Không thể tin được là em thật sự đang ở đây... Á — "
Tôi khiếp sợ vuốt máu trên cổ, giận dữ mắng:"Thằng nhóc thối này, em làm gì thế, em có biết cái thứ. cái thứ vũ khí gì đó của em mà cắt sâu thêm nửa tấc nữa là ta đi đời nhà ma không hả?"
"Tâm Lạc" cầm trong tay một món vũ khí sáng choang, trông rất giống dao găm thời hiện đại, đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm lóe lên tia sáng vàng tia sáng bạc, giọng ngạo mạn:"Ngươi là ai? Sao dám tùy tiện đi lại trong cung?"
Ánh vàng ánh bạc? Tôi hơi ngẩn người, mù mờ hỏi ngược lại:"Nhóc. không phải là Tâm Lạc?"
“Cái gì mà Tâm Lạc với không Tâm Lạc hả, đồ nữ nhân nham hiểm! Nếu không trả lời, ta sẽ cho ngươi chết ngay tại đây!" Ánh mắt nó lạnh như băng, trừng tôi chăm chăm, sát khí toàn thân tăng vọt như thủy triều.
"Này này ~, có chuyện gì từ từ hẵng nói đã, đâu phải là không nói đâu! Chỉ là nhận lầm người thôi mà." Một nhóc tì như em cũng đâu cần phải tỏa sát khí dữ dội thế chứ? "Tuy rằng đôi mắt nhóc rất đẹp, nhưng cứ trừng mãi vậy, không thấy mệt sao?"
Thằng bé nghệch người, gương mặt đầy kinh ngạc, sát khí thu lại rất nhiều nhưng tay vẫn nắm chặt dao găm.
Tôi miễn cưỡng cười với nó, hơi buồn bực sờ sờ vết thương ở cổ. Vừa định xoay người đi, tôi lại nghe thấy giọng nói thanh thanh gần như giống hệt Tâm Lạc vang lên sau lưng:"Này, cô kia! Ngươi nói. mắt ta đẹp sao?"
"Rất đẹp!" Tôi đến gần hơn một chút, ngồi xổm trước mặt nó, khóe môi cười khe khẽ, rồi bừng lên thành nụ cười rực rỡ dịu dàng. Bất chợt, mắt tôi sáng lên, vươn tay búng "chóc" lên trán nó.
Chỉ tiếc là, lúc lùi về, cánh tay tránh không kịp bị chém phải một đường, tay áo rách bươm, máu chảy ròng ròng. Quả nhiên là khó chơi hơn nhiều so với Tâm Lạc rồi. Tôi cũng không để tâm nhiều đến cánh tay, nhìn thằng bé khinh khỉnh, khẩu khí vô cùng lớn láo:"Chỉ là, để nó ở trên người một tên tiểu quỷ không biết lễ độ như nhóc thì thật là lãng phí. Tâm Lạc nhà chúng ta dễ thương hơn nhiều!"
"Đồ ngu ngốc này! Đồ đần! Đồ chết tiệt!" Thằng bé đánh vào tảng đá, nắm dao găm trong tay khua loạn, sát khí tỏa ra hừng hực, trông như đang lao thẳng về phía tôi, "Ngươi mà cũng dám nói ta không dễ thương hả! Nhiên ca ca từng nói Tiểu Trì đáng yêu nhất. Ta đáng yêu nhất! Có nghe không?!"
“Nhóc thì làm sao đáng yêu cho được chứ?" Tôi vừa nhanh chân bỏ chạy, vừa liều mạng quay đầu lại mắng lớn, "Một đứa bé mười tuổi, không biết làm nũng, không biết chơi đùa chỉ biết cầm dao găm truy sát thiếu nữ..."
"Tên không có mắt nào nói nhóc đáng yêu không biết?" Tôi rõ ràng cảm thấy sát khí sau lưng như một thực thể lao tới nhanh đến rùng mình. Tôi không muốn chết trong tay tên nhóc này đâu, vì vậy nên vội vận chân khí trong cơ thể, chuẩn bị bỏ trốn..
"Ối — " Tôi chạy nhanh về trước, mắt thấy sắp đến chỗ đông đúc thì một cái bóng chợt nhoáng lên trước mắt. Không thể dừng được, tôi theo quán tính ngã nhào vào lòng một người.
Hương thơm thoảng dìu dịu nơi khe núi của người thanh niên len lỏi vào từng tế bào mình, khiến tôi thảng thốt trong giây lát.
"Nhiên ca ca — !" Tiểu Trì đằng sau reo lên. Giây tiếp theo, tôi đã bị thằng bé đẩy sang bên, còn nó thì sắp lao vào lòng Kì Nhiên...
Kì Nhiên hơi nghiêng mình tránh, nhìn Tiểu Trì trề môi phụng phịu rồi lại nhìn tôi với bộ dạng thảm hại mới nói:"Chuẩn bị xuất phát rồi, các người còn ở đây đùa giỡn?"
"Giỡn?!" Tôi với Tiểu Trì đồng thanh hét lên. Tôi trừng mắt hung dữ nhìn tên tiểu quỷ kia, tức tối, "Con mắt nào của ngài thấy tôi đang giỡn? Không thấy là nó đang đuổi theo tôi sao?"
"Ai bảo ngươi dám nói ta không đáng yêu?" Ánh mắt Tiểu Trì ánh lên sắc vàng sắc bạc trừng tôi.
"Cho nên ta mới bảo là mắt kẻ nào phải mù rồi mới bảo là nhóc đáng yêu đó!"
"Là ta nói." Kì Nhiên nhìn tôi, lạnh lùng bảo.
"Ngài! . Nói là" Tôi ho khan hai tiếng, khí thế giảm hẳn, xấu hổ đứng lên phủi phủi đất cát trên quần áo, rồi khom mình, "Thiếu chủ, xin hỏi khi nào thì xuất phát?"
Chẳng biết vì sao, trong mắt Kì Nhiên hơi lộ vẻ không vui nhìn tôi, hững hờ đáp:"Ngày mai."
"Vâng." Vậy thì không phải là vẫn còn sớm sao? Tôi cúi người, đi ngang qua Kì Nhiên để trở về.
"Ngươi bị thương?" Lúc tôi đi sát bên người chàng, chàng đột nhiên hỏi.
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay vẫn còn rỉ máu, gật đầu không đoái hoài:"Về cho Tiểu Ngân liếm hai cái là được rồi."
Lại bắt gặp vẻ mặt ngờ nghệch và hiếu kì của Tiểu Trì, rồi nhìn tay trái bị thằng bé chém chảy máu, tôi hơi nhếch khóe miệng, thay bằng giọng điệu như ban ơn:"Này, tiểu quỷ mắt vàng, muốn theo ta về trị cho cái tay của nhóc không?"
"Đồ ngu ngốc, ngươi không được nhắc đến mắt ta!" Tiểu Trì đỏ mặt kêu gào, dao găm vốn đã được cất đi lại bị thằng bé rút ra.
Tôi hoảng sợ, bắt lấy ống tay áo Kì Nhiên theo phản xạ, rồi trốn sau lưng chàng. Nhưng vì động tác quá nhanh nên tôi không nhận ra, cơ thể chàng hơi run lên. Tôi lớn giọng phản bác:" Mắt nhóc vàng thì bảo vàng, còn sợ gì người khác nhắc đến chứ? Nhóc xem, Kì Nhiên có một đôi mắt xanh độc nhất vô nhị đó, đâu có huênh hoang cả ngày như nhóc đâu chứ..."
Tiểu Trì trợn mắt hết sức có thể nhìn tôi như thể thấy ma. Bên bờ hồ tuyệt đẹp, gió lạnh thổi qua, tĩnh lặng không tiếng động.
Tôi ớn người, từ từ buông ống tay áo Kì Nhiên, hắng giọng cố giữ bình tĩnh:"Thiếu chủ, tôi đây về sửa soạn hành trang trước vậy."
Kì Nhiên quay lưng về phía tôi gật đầu. Tôi không nhìn được vẻ mặt chàng, chỉ thấy Tiểu Trì đang nhìn chàng với ánh mắt khó hiểu rồi cúi đầu không biết nghĩ gì.
Tôi xoay người trở về thì nghe tiếng làm nũng của Tiểu Trì phía sau nhưng không thấy Kì Nhiên đáp lại.
"... Nhiên ca ca, nghe nói hôm qua có người ám sát ngài... Tiểu Trì sẽ giúp ngài giết hắn."
Tôi chấn động cả người, thầm mắng mình quá mức ích kỉ. Vậy mà tôi lại quên sạch sẽ chuyện Vô Dạ cơ đấy.
Tôi chạy đến trước mặt Kì Nhiên, còn Tiểu Trì thì liếc mắt trừng tôi, khinh thường:"Nữ nhân ngu ngốc, ngươi làm gì mà lại chạy đến đây?"
Tôi mặc kệ thằng bé, gấp gáp hỏi Kì Nhiên:"Kì. Thiếu chủ, Vô Dạ huynh ấy thế nào rồi?"
Đồng tử màu xanh của Kì Nhiên thoáng động, nhìn tôi không chớp thật lâu mới trả lời:"Thoát rồi."
"Cái gì?!" Tôi bật thốt. Chuyện này... Tuy tôi rất hi vọng là Vô Dạ không sao, thế nhưng, cho dù là được nghe thấy hai chữ "phóng thích", tôi cũng chưa ngạc nhiên như thế.
Tên tiểu tử thối tha này chạy rồi? Vậy mà cũng không biết đến thông báo tôi một tiếng.
Khóe miệng Kì Nhiên nhếch lên, cười lạnh:"Hắn trốn thoát, ngươi làm chủ tử hẳn rất vui vẻ nhỉ?"
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt giá rét như băng cùng nụ cười nửa miệng đầy châm biếm của chàng.
"Ta đã đồng ý với Bộ là sẽ không nhúng tay vào điều tra chuyện của huynh ấy, và cũng đồng ý là sẽ chăm sóc ngươi." Chàng nhìn tôi từ trên cao, cánh môi mỏng khẽ mấp máy. Trong cơn hốt hoảng, tôi lại như nghe thấy giọng chàng mơ hồ, "Chỉ là.. ngươi tốt nhất nên làm rõ thân phận của mình..."
Tôi cúi gằm, nhìn bàn tay của chàng để bên hông nắm hờ rồi lại buông ra. Nhíu chặt mày, tôi cúi xuống đáp lạnh lùng:"Tạ ơn Thiếu - chủ - dạy dỗ."
Dứt lời, tôi xoay người đi thẳng.
"Tiểu Nhược, tỷ tìm gì vậy?" Nguyên Dịch vừa vào cửa liền thấy tôi đang lục tung số thảo dược của sư phụ thì ngạc nhiên hỏi.
"Thảo dược." Tôi vừa cẩn thận bắt tay vào cân đong thảo dược , vừa lẩm bẩm tự nói, "Cam thảo, phục linh, củ từ, bạch thược."
Nhìn bóng lưng đi xa của người con gái, nhỏ gầy mong manh, Kì Nhiên không biết vì sao lại có thể cảm nhận được sự vui mừng người nọ. Khóe miệng chàng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.. nhẹ nhàng cong lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.