Đến
giữa trưa, Mai Tử nương đã làm xong đồ ăn, dọn lên đầy bàn nhỏ, trong nhà thiếu
chén bát, đành phải qua nhà hàng xóm mượn vài cái. Nhà Mai Tử hẳn là đã lâu
chưa từng có bữa ăn đầy đủ cơm canh như vậy. A Thu ăn như sói đói, Mai Tử nương
thấy vậy, thường thường liếc cảnh cáo hắn vài lần.
Ăn cơm
xong, Mai Tử nương pha ấm trà. Uống xong, Mai Tử nhớ đến trong nhà còn có nhiều
việc chưa làm nên liền đứng dậy nói với mẹ phải về. Mai Tử nương còn muốn giữ
nàng lại, nhưng cũng không nói gì. Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn tạm biệt bà rồi
trở về nhà.
Trở về
nhà vẫn đi theo con đường cũ, qua ngã tư liền đụng phải tân nương tử của Phúc
ca - Hỉ Thụy. Hỉ Thụy cũng là người thôn này, nhưng Mai Tử không có qua lại
nhiều. Hỉ Thụy nhìn thấy Mai Tử, cười hì hì hỏi nàng lại mặt sao. Mai Tử cười
với nàng, nói phải. Tuy rằng Mai Tử không hề nghĩ đến chuyện Phúc ca, nhưng đối
mặt với nương tử của Phúc ca thì lại có chút không được tự nhiên.
Hỉ Thụy
ra vẻ thân thiết, đi tới lôi kéo tay Mai Tử nói chuyện nhà một phen. Nói nào là
bố mẹ nhà nàng ấy lúc lại mặt như thế nào, đều đối xử rất tốt với con rể. Vừa
nói nàng vừa liếc mắt xem xét người đang đứng sừng sững bên cạnh Mai Tử - Tiêu
Kinh Sơn, rồi lại khen hắn thật ra rất tốt. Mai Tử càng cảm thấy không được tự
nhiên, nói vài câu khách khí rồi lấy cớ nhà còn có việc muốn cáo từ.
Về đến
nhà, Mai Tử nghĩ Tiêu Kinh Sơn sẽ hỏi mình một chút chuyện. Hỏi chuyện của nàng
và Phúc ca trước đây sao lại ồn ào huyên náo cả thôn như vậy. Nhưng Tiêu Kinh
Sơn lại giống như không có việc gì, không hề nhắc tới.
Hắn
chặt cây, lại lấy dao quát cọ. Mai Tử hỏi hắn muốn làm gì, hắn nói muốn làm
thêm cái ghế. Trong nhà hiện nay chỉ có một cái, sợ về sau không đủ dùng.
Một
ngày kia, Mai Tử không có làm việc gì, gặp trời còn nắng, nàng liền đem thức ăn
trong hầm lấy ra, phơi nắng. Lại đem quần áo bẩn hôm qua đem ra sông giặt, đi
rồi lại nhớ chuyện lần trước bên bờ suối, Mai Tử có chút không thoải mái, nhưng
ngẫm lại không thể người khác nói gì mình cũng trốn tránh, chẳng lẽ sau này nàng
muốn trốn tránh nên không giặt quần áo nữa?
Mấy
ngày nay vì tay nàng bị thương, quần áo luôn là Tiêu Kinh Sơn giặt. Nam nhân
làm những chuyện của nữ nhân như thế, nàng không yên tâm chút nào. Nghĩ đến
đây, Mai Tử bưng quần áo lên, đi tới bờ suối.
Bây giờ
trời nắng, bờ suối không có mấy người, Mai Tử có chút may mắn, chạy nhanh ngồi
xổm xuống múc nước giặt quần áo. Ai ngờ đang giặt, liền nghe thấy phía sau có
người kêu tên nàng. Tay Mai Tử đang ngâm trong nước liền cứng đờ, chậm rãi đứng
lên quay người lại, quả nhiên là Phúc ca.
Phúc ca
nhìn thẳng Mai Tử, ánh mắt hắn làm cho Mai Tử nói không nên lời, có chút sợ
hãi. Giờ khắc này Mai Tử mới biết, cái gì mà nói đã quên không còn nhớ tới, đến
lúc người sống đứng sờ sờ trước mặt nàng, những lời thề non hẹn biển trước kia
cứ ùn ùn kéo đến, nàng nhịn không được nhớ lại ngày xưa.
Nàng
cười lạnh hỏi: “Có việc gì sao?”
Phúc ca
im lặng, không nói gì, hạ mắt nhìn xuống đống quần áo dưới chân Mai Tử. Trong
thùng có quần áo nữ cũng có quần áo nam, quần áo nam kia hẳn là của Tiêu Kinh
Sơn đi?
Ánh mắt
Phúc ca buồn bã. Trong lòng Mai Tử dâng lên trào phúng, chắc là hắn lại nhớ đến
chuyện nàng giặt quần áo cho hắn trước kia?
Mai Tử
xoay người không nhìn hắn, ngồi xổm xuống cầm lấy quần áo Tiêu Kinh Sơn, cẩn
thận dùng nước suối chà xát tẩy sạch. Nàng không biết nhiều, nhưng đạo lý lấy
chồng theo chồng gả cẩu theo cẩu thì nàng biết. Đã gả cho Tiêu Kinh Sơn thì
chính là người của Tiêu Kinh Sơn, quần áo trong tay nàng giặt đương nhiên phải
là của Tiêu Kinh Sơn, trong đầu không muốn suy nghĩ đến người khác.
Phúc ca
thấy Mai Tử không để ý mình, cầm đòn gánh trong tay đứng một lúc lâu, cuối cùng
nói một câu: “Nếu hắn ức hiếp muội, muội cứ nói ra”.
Mai Tử
vốn không muốn quan tâm hắn, nhưng nghe hắn nói thế, vẫn nhịn không được lạnh
lùng trả lời : “Ta có thế nói cho ai?”
Nhà mẹ
đẻ nàng vốn là quả phụ, ở trong thôn không bị người khác xem thường ức hiếp đã
là tốt rồi, làm sao có thể là chỗ dựa cho nàng? Hiện tại Tiêu Kinh Sơn đối với
nàng tốt nàng không có gì để nói, nhưng cho dù Tiêu Kinh Sơn có đối với nàng
không tốt, chẳng lẽ mẹ sẽ bênh vực nàng sao?
Phúc ca
cố lấy dũng khí, kích động nói: “Mai Tử, có chuyện gì cứ nói cho huynh biết,
huynh sẽ không để người khác ức hiếp muội!”
Mai Tử
châm chọc “Hừ” một tiếng, nhớ lúc nàng bị người khác châm chọc cười nhạo nói
này nói nọ thì hắn ở nơi nào? Nay nàng đã lập gia đình hắn lại chạy tới nói
mát! Nàng tức giận, đứng lên xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Phúc ca,
khoan nói hiện tại không có người ức hiếp ta, cho dù có người như vậy, nay ta
lập gia đình, ta chính là người của Tiêu Kinh Sơn, cho dù bị uất ức cũng nên
nói với hắn. Nếu hắn ức hiếp ta, ta sẽ không có chỗ để nói, cùng lắm là để
trong bụng nuốt xuống thôi, bao nhiêu nữ nhân không phải cũng như vậy sống qua
ngày sao, ta là heo hay sao lại ngu ngốc choáng váng đầu óc đi tố khổ với
ngươi?”
Phúc ca
bị Mai Tử nói như vậy, thật lâu sau bỗng nhiên thở dài nói: “Thôi, huynh thực
sự xin lỗi muội. Nếu không phải vì huynh, sao muội lại có thể gả cho người như
vậy.”
Mai Tử
nghe lời này, trong lòng càng thêm tức giận: “Phúc ca, ngươi có ý gì? Cái gì là
“người như vậy”? Ta cảm thấy hắn rất tốt, so với người vô tình vô nghĩa nào đó
thì tốt hơn gấp bao nhiêu lần!”.
Phúc ca
nghẹn lời, nhìn Mai Tử nửa ngày mới nói: “Mai Tử, muội đang nổi nóng, huynh với
muội nói chuyện sau”. Nói xong hắn mang theo đòn gánh thất tha thất thểu bước
đi. Hắn hẳn là đến bờ sông lấy nước, nhưng lúc trở về lại quên lấy nước mang
về.
Mai Tử
nhìn bóng dáng hắn đi xa, một cỗ bi ai chậm rãi nảy lên trong lòng. Lúc trước
sao mình lại nghĩ người như vậy có thể phó thác chung thân? Nếu không gặp được
Tiêu Kinh Sơn thì mình thật sự đã treo cổ lơ lửng trên cành cây cổ thụ kia mà
chết rồi, đó mới thật sự không đáng!.
Giặt
quần áo xong, nàng đi về nhà. Tiêu Kinh Sơn đang quát cọ một khối gỗ, nhìn thấy
Mai Tử trở về, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, nhíu mày nói: “Về sau giữa trưa
như vậy đừng đi giặt quần áo nữa, nắng gắt, mặt đỏ hết cả lên rồi”.
Mai Tử
cuống quýt sờ sờ mặt mình, nàng biết mặt mình đỏ không phải là do phơi nắng, đó
là do tức giận mà đỏ. Nàng nhìn Tiêu Kinh Sơn đang cúi đầu làm việc, do dự mở
miệng nói: “Hôm nay ta gặp Phúc ca”.
Tiêu
Kinh Sơn tiếp tục vùi đầu làm việc, nghe nàng nói thể chỉ “Ừ” một tiếng.
Mai Tử
thấy hắn không có phản ứng gì, nghĩ rằng hắn hẳn là không biết Phúc ca là ai,
vì thế không ngừng cố gắng giải thích: “Phúc ca chính là người xuýt chút nữa
cùng ta bỏ trốn”. Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mai Tử,
nói: “Ta biết”.
Mặt Mai
Tử càng đỏ, gật đầu nói: “À, không có việc gì, ta chỉ nói thế thôi, ta đi nấu
cơm”.
Buổi
tối Tiêu Kinh Sơn ngủ rất là ngoan. Có đôi khi Mai Tử lo lắng hắn nghiêng người
đè lên người mình thì làm sao bây giờ, nhưng chuyện như vậy chưa từng xảy ra,
điều này làm cho Mai Tử yên tâm rất nhiều.
Buổi
sáng đôi khi nàng tỉnh dậy sớm, giương mắt nhìn qua chỗ Tiêu Kinh Sơn, thường
thường lén lút nhìn chỗ phồng phồng phía dưới hắn, bên trong hình như có dấu
cái gì đó, nhưng Mai Tử không có can đảm chạm vào một lần nữa. Nàng chỉ là cân
nhắc, tò mò suy nghĩ, bên trong rốt cuộc cất dấu cái gì?
Rốt
cuộc vào một buổi sáng đẹp trời, linh quang chợt lóe trong đầu Mai Tử, bỗng
nhiên nàng nhớ tới trước đây nàng có nhìn thấy một con lừa trong thôn cũng
giống vậy! Con lừa kia, phía dưới thân có cái gì đó thật dài, có đôi khi chiều
dài cái đó ngắn, lại có lúc thẳng ra. Trước đây nàng không hiểu, sau này lớn
một chút thì biết đó là cái mà con lừa dùng để sinh con. Lại kết hợp với lời
nói của các tỷ muội được gả ra ngoài trước kia, Mai Tử lập tức hiểu được, chẳng
lẽ nơi cộm lên đó chính là nơi mà Tiêu Kinh Sơn dùng để sinh em bé? Cái đó dùng
để đưa vào người nữ nhân sao?
Nàng cố
gắng nhớ lại vẻ mặt của Tiêu Kinh Sơn khi nàng sờ lên vật đó, càng nghĩ càng
xấu hổ, xấu hổ đến mặt nóng lên. Trời ạ, nàng làm sao có thể làm ra loại chuyện
như thế này? Tiêu Kinh Sơn sẽ nghĩ nàng như thế nào đây?
Mai Tử
nằm ở trên giường, xấu hổ dùng hai tay che mặt mình, về sau nàng còn mặt mũi
nào mà nhìn Tiêu Kinh Sơn đây!
Đúng
lúc này, Tiêu Kinh Sơn tỉnh lại, quay đầu nhìn Mai Tử bụm mặt bộ dạng thống
khổ, còn tưởng nàng làm sao, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Mai Tử
nghe thấy thanh âm của Tiêu Kinh Sơn, nghĩ đến tình huống ngày đó hắn bắt gặp
cũng như vậy, càng thêm xấu hổ không chịu được, tay che mặt như thế nào cũng
không dám bỏ ra, thậm chí còn xoay người vào bên trong, đưa lưng về phía Tiêu
Kinh Sơn.
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng rõ ràng xoay người đi không để ý tới mình, càng nghĩ chắc chắn
rằng nàng có chuyện. Nhưng tối qua trước khi đi ngủ nàng vẫn tốt mà, ngủ một
đêm sao lại thành ra như vậy? Hắn đoán Mai Tử sinh bệnh, liền cầm tay nàng muốn
bắt mạch một chút. Mai Tử lại liều mình dùng hai tay che mặt lại, một chút cũng
không cho hắn bắt mạch.
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ hỏi : “Nàng làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng nói một tiếng a”.
Mai Tử
biết tránh không khỏi, chỉ có nhỏ giọng nói: “Ta không sao”. Thanh âm so với
muỗi kêu còn nhỏ hơn, may mà tai Tiêu Kinh Sơn rất thính.
Tiêu
Kinh Sơn không tin, kéo tay nàng xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nàng hỏi: “Rốt cuộc làm
sao vậy? Đang khỏe mạnh sao bỗng nhiên thành ra thế này?”
Mai Tử
cảm thấy ánh mắt Tiêu Kinh Sơn làm cho cả người nàng bốc hỏa, nàng nhìn đông
nhìn tây không dám nhìn thẳng vào Tiêu Kinh Sơn. Dù sao cũng phải cho hắn một
lý do, nhưng Tiêu Kinh Sơn cứ nhìn nàng như vậy làm nàng loạn thành một đống,
không nghĩ được gì cả. Cuối cùng chỉ có thể dùng thanh âm nhỏ nhất giải thích:
“Sáng hôm đó, không phải ta cố ý… là ta không biết……”
Tiêu
Kinh Sơn khó hiểu: “Sáng hôm nào?”
Mai Tử
càng thêm đỏ mặt, mấp máy cả buổi rốt cuộc nói: “Chính là ngày đó đó!”
Tiêu
Kinh Sơn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Mai Tử, bỗng nhiên hiểu được, là ngày đó!
Hắn
trấn định buông tay Mai Tử ra, thản nhiên nói: “Không có việc gì, nàng không
cần để ý….”
Mai Tử
biết hắn hiểu ý nàng, cả người bỗng nhiên xấu hổ, bụm mặt, quay vào trong, cả
người tránh trong chăn không dám lên tiếng. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng như vậy,
biết nàng thẹn thùng, vì thế hắn xuống giường, mặc áo khoác vào, nói : “Nàng
ngủ thêm chút nữa đi, ta đi nấu cơm”. Ra ngoài hắn cẩn thận đóng cửa lại.