Rốt
cuộc tiểu vợ chồng triền miên quá mức, trước lúc đi Tiêu Kinh Sơn dày vò Mai Tử
vài lần rồi mới chuẩn bị đồ đạt tiến vào trong núi săn bắn. Tiêu Kinh Sơn chuẩn
bị tốt, đầy đủ mũi tên, lại mang theo dao ngắn phòng thân, cái xẻng, cây đánh
lửa những vật quan trọng khác. Đương nhiên Mai Tử còn vì hắn chuẩn bị vài cái
túi to đựng bánh ngọt nàng tự làm cùng thịt đã nấu sẵn cho hắn ăn trên đường,
lại đổ đầy một túi nước da dê. Trước khi ra khỏi nhà,Tiêu Kinh Sơn lấy từ trong
rương ra một túi vải đưa cho Mai Tử, nói: "Nàng cầm lấy đi."
Mai Tử
nhận lấy thấy tay nặng trĩu, đây chắc là tiền? Nàng vội vã đẩy cho Tiêu Kinh
Sơn, nói: "Chàng cầm đi, ra ngoài trên đường cần chi tiêu gì thì lấy ra mà
dùng."
Tiêu
Kinh Sơn cười nói: "Không cần, trong rừng sâu núi thẳm, có cái gì cần chi
tiêu đâu chứ, chẳng lẽ mấy con sói, heo rừng kia cần tiền hay sao?"
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mím môi cười nhận lấy túi tiền.
Tiêu
Kinh Sơn dậm dậm chân nói: "Trong nhà không có bạc trắng, chút tiền này
nàng cứ giữ lấy. Nàng ở nhà một mình muốn chi tiêu gì thì nó cũng giúp được
chút ít."
Mai Tử
gật đầu dạ vâng, Tiêu Kinh Sơn đeo mũi tên cùng với các món đồ lặt vặt lên vai
đi ra ngoài.
Mai Tử
tay nắm lấy tiền túi, đỡ lấy khung cửa nhìn bóng lưng tráng kiện cao lớn của
Tiêu Kinh Sơn, trong lòng có chút không nỡ. Tiêu Kinh Sơn đi tới cổng, quay đầu
lại nhìn Mai Tử một chút: “Chăm sóc mình cho tốt, ta nhiều thì năm ngày, ít thì
khoảng ba ngày sẽ trở về." Nói xong lại dùng tay thắt chặt bọc hành lý
ngang eo, lúc này mới sải bước rời khỏi.
Nhìn
Tiêu Kinh Sơn ven theo con đường nhỏ đi vào núi, cuối cùng ở phía cuối con
đường cong cong không thấy bóng dáng. Trong lòng Mai Tử trống trải, vô thức
bước vào nhà, đem bát đũa buổi sáng dọn dẹp sạch sẽ, quét tước lại nhà cửa, làm
hết việc lại chạy đến hầm đem đồ đạt ra sửa soạn lại một lần. Nơi này có rất
nhiều thứ, có chút ít thảo dược trên núi, còn có thịt lúc trước phơi khô. Mai
Tử lần lượt lấy ra đem phơi nắng, dùng giấy gói tất cả lại, cẩn thận bỏ vào
hầm.
Việc
này cũng làm xong, nàng chậm rãi tiến vào nhà, nghĩ đến vài ngày trước tính làm
cho Tiêu Kinh Sơn bộ quần áo, chỉ là mấy ngày nay việc này chuyện kia làm nàng
không có thời gian, hôm nay đúng lúc Tiêu Kinh Sơn không có ở đây, không bằng
thừa dịp này làm nhanh, nếu kịp liền làm xong giày cho hắn mang.
Sau buổi
trưa, Mai Tử ngồi trên ghế vừa cầm lấy kim chỉ tính bắt tay vào làm việc, chợt
nghe một giọng trong trẻo bên ngoài vọng vào, thanh âm quen thuộc, chính là A
Kim. Nàng vội vàng để đồ trên tay xuống ra mở cửa. Vừa nhìn trong tay A Kim
đang cầm cái đế giày đứng ở cửa nhìn chung quanh, thấy Mai Tử đi ra thì cười hì
hì chào hỏi.
Mai Tử
vội vàng kéo nàng vào trong phòng. A Kim tò mò nhìn bên này nhìn bên kia, miệng
còn hỏi: “Phu quân ngươi không có ở nhà?"
Mai Tử
gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua đi ra ngoài săn bắn rồi, mấy ngày nữa mới
trở về."
A Kim
hiểu: "Biết, nghe người ta nói. Hắn đi vài ngày, ngươi một người ở trong
nhà buồn chán a."
Mai Tử
cười: "Cũng may là cần may vá làm vài thứ, mấy ngày này chớp mắt liền trôi
qua thôi, với lại, không phải còn có ngươi lại đây tán gẫu cùng ta sao?"
A Kim
cũng cười, đặt đôi giày đã làm một nửa của nàng lên bàn rồi nói: "Mấy ngày
nữa thu hoạch thì không có thời gian rãnh, bây giờ cũng không vội, liền đến tìm
ngươi tán gẫu một chút cho đỡ buồn."
Mai Tử
mang trái cây hôm qua mới hái ra chiêu đãi A Kim, lại rót ly trà, hai người tay
thì làm việc còn miệng thì nói chuyện vui vẻ. A Kim thì thầm hỏi Mai Tử:
"Mấy ngày nay phu quân ngươi đã vào nhà ngủ rồi sao?"
Hai má
Mai Tử đỏ hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
A Kim
hí mắt nhìn Mai Tử, chợt hì hì cười: "Ta nói, vì sao ngươi chợt biến đẹp
như thế, thì ra bởi vì nam nhân bắt đầu “quan tâm” ngươi, lúc trước ta hỏi
ngươi, ngươi còn không nói !"
Mai Tử
nghe nàng nói có ý trêu ghẹo, làm bộ muốn đánh A Kim. A Kim vội vã cầm đế giày
cầu xin tha thứ, hai người đánh loạn một hồi mới chậm rãi nói ra chính sự.
"Ngươi
xem trong nhà, ngay cả cái phòng đoàng hoàng cũng không có, nhà lá trời mưa
xuống có rỉ nước không?"
Mai Tử
lắc lắc đầu: "Nhà này mới dựng, mấy ngày trước trời mưa cũng không bị rỉ
nước." Nói ra trên mặt nàng mang theo lo âu: "Nhưng ta lại lo lắng
phòng ốc nhà mẹ bên kia, nhà xây đã lâu cũ kỹ hết rồi, trời vừa mưa xuống liền
rỉ nước, đều phải cầm bồn mà hứng."
A Kim
an ủi Mai Tử nói: "Rồi cũng tốt cả thôi, sau này trong tay ngươi có bạc
trắng, trước làm cho mình gian phòng lợp ngói, còn lại kính cho mẹ ngươi tu bổ
lại nhà là được thôi."
Mai Tử
cười khổ: "Nói thì dễ, tiền đâu có dễ dàng kiếm ra như vậy."
A Kim
gật đầu: "Cũng đúng, ngay cả mảnh ruộng Tiêu Kinh Sơn cũng không có nên
dựa vào lương thực thì không thể rồi, chỉ có thể dựa vào việc săn bắn của hắn
mà được chút ít bạc."
Mai Tử
nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Kỳ thật mấy ngày nay ta ở với hắn
có học thêm được một chút kiến thức, như việc, đối với chúng ta, rất nhiều loại
cây cỏ trong núi đều bình thường, nhưng ở bên ngoài thì chúng là bảo bối. Lần
trước tay ta bị thương, hắn liền lấy một loại mài thành tro rồi thoa cho ta,
qua mấy ngày miệng vết thương liền khép. Hắn nói cái đó gọi là tam thất, là
thảo dược trị thương rất tốt, thế là ta liền hỏi nó có quý không, hắn nói nếu
bán ra bên ngoài xác thực là được chút bạc. Thế là hôm qua ta liền nghĩ, chỉ
mãi dựa vào việc săn bắn thì không được, không bằng hái chút dược trong núi đem
xuống núi bán, nói không chừng đây là một cách kiếm bạc tốt."
A Kim
ngạc nhiên nhìn Mai Tử: "Mai Tử, ý tưởng này của ngươi rất hay, nghe ngươi
nói thì đây là một con đường kiếm tiền tốt a, chỉ là không biết phu quân của
ngươi có đồng ý không?"
Mai Tử
lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ý tưởng này ta còn chưa nói cho hắn
nghe."
A Kim
suy nghĩ nói: "Mai Tử, phu quân của ngươi hiểu biết rất nhiều."
Mai Tử
nghe A Kim khen Tiêu Kinh Sơn, đỏ mặt, mím môi cười nói: "Đâu có a, cũng
chỉ có như vậy mà thôi." Ngoài miệng nói như thế, kỳ thật trong tâm vẫn có
vài phần ngọt ngào.
Bọn họ
ở trong thôn Bích Thủy này, trước đến nay cũng chỉ quanh quẩn ở trong núi lớn.
Nam nhân cùng lắm là xuống chân núi trao đổi hàng hóa, còn nữ nhân, có người cả
đời cũng chưa từng bước chân ra khỏi xóm nhỏ này. Mỗi ngày mọi người làm ruộng,
sửa soạn lại nhà cửa, còn không thì vào núi đánh bắt thỏ hoang dã thú mà thôi,
ở đâu ra người hiểu biết được nhiều chuyện. Trước kia lúc cha Tiêu Kinh Sơn còn
sống, còn có cái lớp để học, dạy mấy đứa nhỏ trong thôn đọc sách biết chữ. Kể
từ khi cha Tiêu Kinh Sơn mất, Tiêu Kinh Sơn rời khỏi, trong thôn triệt để không
có ai biết chữ. Mai Tử miễn cưỡng đọc được vài chữ, do cha nàng khi còn sống
cầm nhánh cây vẽ lên đất dạy cho nàng.
Nhưng
Tiêu Kinh Sơn lại không giống mọi người trong thôn, hình như hắn biết rất nhiều
chuyện, biết bắn cung rất giỏi, lại đánh quyền, còn biết bắt mạch trị thương,
thật sự là không tầm thường. Mai Tử cắn môi không nhịn được nghĩ, chờ Tiêu Kinh
Sơn trở về, nhất định phải đòi hắn kể thêm nhiều chuyện ở ngoài núi.
Đến
ngày thứ ba Tiêu Kinh Sơn còn chưa trở về, Mai Tử có chút đứng không ngồi yên.
Xem quần áo trên tay cũng làm xong rồi, dọn dẹp lại nhà cửa rồi tính qua nhà mẹ
một chút.
Đến nhà
mẹ, chỉ thấy muội muội Chu Đào đang ngồi trong sân băm thức ăn. Trước kia khi
còn ở nhà, việc này là Mai Tử làm, hôm nay Mai Tử gả ra ngoài, việc này chỉ có
thể là Chu Đào làm, mặc dù nàng không tình nguyện chút nào.
Chu Đào
thấy Mai Tử, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, đến lúc phát hiện ra nàng về có một
mình, không vui nói: "Sao chỉ có mình ngươi?"
Mai Tử
nhìn thấu tâm tư của nàng, nhàn nhạt nói: "Tỷ phu ngươi đi săn rồi, bây
giờ còn chưa trở về." Vừa nói vừa đi vào nhà.
A Thu ở
trong nhà nghe tiếng Mai Tử, vội vàng chạy ra nghênh đón nàng, còn vui vẻ nhảy
loạn hỏi han chuyện săn bắn của tỷ phu, hỏi lần sau có thể cho hắn đi cùng
không. Mai Tử một chút cũng không hiểu chuyện vào tận trong núi đi săn ra sao,
nhưng thấy tiểu đệ của mình còn bé, tuyệt đối không nên đi vào rừng, thế là
liền đáp qua loa ứng phó.
Mai Tử
nương ở trên giường không biết đang sắp xếp cái gì, thấy Mai Tử về, liền bảo A
Thu rót nước cho Mai Tử. Mai Tử đâu chịu được mẹ khách khí như vậy, vội vàng
nói không cần, giơ chân ngồi ở đầu giường.
Mai Tử
nương buông đồ đang cầm trong tay xuống, hỏi Mai Tử một chút chuyện riêng tư,
Mai Tử đỏ mặt ấp a ấp úng trả lời. Sắc mặt Mai Tử nương dễ nhìn hơn nhiều, lao
thao nói: "Hôm nay các con hòa thuận trở lại ta cũng vậy an tâm, tốt nhất
sang năm sinh cho ta một đứa cháu ngoại mập mạp, cũng đỡ khiến cho ta bị người
ngoài nói này nói nọ sau lưng."
Mai Tử
nhớ đến những lời đồn nhảm bên ngoài, nhíu mày nói: "Mẹ, những lời đồn đãi
kia chúng ta ngăn không được, cũng chỉ có thể không nghe thôi. Chờ qua mấy ngày
nữa mọi người bận rộn nhiều chuyện, ai còn rảnh mà quan tâm chuyện gia đình của
người khác!"
Mai Tử
nương than thở: " Không có cách nào, cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Mai Tử
lại hỏi lúc trời mưa xuống nhà có bị rỉ nước hay không. Mai Tử nương bất đắc dĩ
nói: "Sao lại không rỉ, cả một phòng toàn là nước, ngay cả trên giường
cũng bị nước nhỏ vào."
A Thu
ngồi một bên vói lại đây cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, đệ đang ngủ say, chợt một
giọt nước nhỏ ngay chính giữa chóp mũi của đệ, làm đệ sợ hãi giật mình, thật
đúng là dọa người mà."
Mai Tử
cũng cười, vỗ vỗ đầu A Thu, bảo nó đi ra ngoài giúp Nhị tỷ băm thức ăn. A Thu
không tình nguyện nói: "Cả ngày nàng chê việc này ngại việc nọ, phiền chết
đệ rồi, để chính nàng ấy băm đi đi."
Mai Tử
nương đánh nhẹ A Thu một cái, A Thu phụng phịu, nhấc mông đi ra ngoài giúp đỡ.
Mai Tử
lại cùng mẹ nói một chút chuyện nhà, nhanh chóng đến buổi trưa, Mai Tử phải đi
về. Mai Tử nương kéo lấy nàng muốn nàng ở lại ăn cơm. Nói nàng ở nhà ăn cơm một
mình cũng không thú vị gì, không bằng cùng nhau ăn, Mai Tử liền ở lại.
Ăn qua
cơm thu thập bát đũa xong xuôi, lúc này Mai Tử mới từ từ trở về. Đến góc đường
gặp người trong thôn đang làm việc, nàng cười cười chào hỏi. Ai dè thần sắc mọi
người là lạ nhìn thẳng về phía sau ngõ nhỏ. Mai Tử xoay người nhìn lại, lúc này
mới phát hiện Phúc ca từ bên kia đi tới.
Mai Tử
xoay người đi về nhà, Phúc ca lại từ phía sau kêu lên: "Mai Tử."
Bao ánh
mắt trong thôn đều nhìn lại đây, Mai Tử thấy gần đó có một người ngẩng đầu giả
vờ nhìn qua, có người cúi đầu nhưng mắt liếc lại, nhưng nàng cũng không để ý,
nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, có chuyện gì sao?"
Phúc ca
lắp bắp nói: "Cũng không có chuyện. . . . . ."
Mai Tử
ngẩng đầu, mắt nhìn mấy vị trong thôn đang ở xa xa nhìn lại: "Không có
chuyện gì là tốt rồi, nếu có chuyện thì chờ nam nhân nhà ta trở về rồi nói với
hắn. . ." Nàng nói, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, từng bước từng bước
rời khỏi.