Mai Tử
lúc này rất sợ cái câu "Thế nào" của Tiêu Kinh Sơn, thật sự là rất
mập mờ cùng thâm ý a. Nàng chợt ngồi dậy, quay đầu nói: "Không hôn. . . .
. ."
Tiêu
Kinh Sơn lại hơi nhổm dậy đem nàng kéo lên ngực mình. Mai Tử vừa mới thấy vật
đó nảy ra trước mặt, muốn vùng vẫy lại bị bàn tay to của Tiêu Kinh Sơn vững
vàng ôm lấy không bỏ ra, làm nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trước ngực hắn,
nghe nhịp tim hắn đập dồn dập.
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nói bên tai nàng: "Lần này ta tha cho nàng, lần sau không
được trốn nữa." Vừa nói hắn vừa lật người, đem Mai Tử đặt ở dưới thân
mình, một chút cũng không cho nàng trốn.
Thân
thể Mai Tử lúc này xụi lơ, làm sao cũng không thoát được, với lại trong lòng
cũng không muốn trốn, chỉ có thể mặc cho hắn vùi dập. Tiêu Kinh Sơn đưa tay sờ
sờ phía dưới nàng, phát hiện quả nhiên là ẩm ướt, liền không cố kị nữa, vật to
lớn phía dưới mòn mẫm tìm đến cái miệng ẩm ướt chặt chẽ. Kỳ thật Mai Tử không
sợ hắn làm chuyện này nữa, nhưng hôm nay mắt thấy cái vật dọa nạt người kia,
nghĩ đến nó sẽ tiến vào trong thân thể mình, trong lòng rất sợ né tránh, ngay
cả con ngươi cũng mang theo ẩm ướt.
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng như vậy, không thể làm gì hơn là tạm thời nhẫn nại, giọng
điệu giỗ dành, nhẹ nhàng nói: "Lần trước không phải nàng nói muốn có em bé
sao?"
Mai Tử
nghe, đỏ mặt gật đầu nói: "Đúng vậy a."
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu xuống bên tai nàng, nói: "Không làm như vậy, làm sao có
em bé được." vừa nói lời này, phía dưới người hắn lại mè nheo. Vật kia
cứng ngắt to lớn ở chỗ ấm áp ẩm ướt giữa
hai chân nàng nhẹ nhàng cọ xát, chọc cả người nàng mềm nhũn.
Mai Tử
liền bị động, chớp mắt ngấn lệ gật đầu nói: "Ta biết rồi, vậy chàng tới
đi, ta không sợ, chỉ là lúc nãy nhìn thấy có chút hoảng."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ nàng đáng thương như vậy có cảm giác giống như mình đang
cưỡng bức nàng. Lại cảm thấy buồn cười, yêu tiếc nàng, chỉ có thể mưu mẹo, nhẹ
nhàng mè nheo, từ từ gặm ăn, chọc cho nàng hổn hễn khóc giống như trẻ sơ sinh.
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng chảy xuống nhiều nước mật, lúc này mới cẩn thận ở tiến vào
trong. Chỉ là lúc vào không dám mãnh liệt, tiến vài phần lại lui một phần, như
thế năm lần bảy lượt lặp lại, đã vào hết bên trong nàng.
Hai
người bọn họ mấy ngày rồi không làm. Hơn nữa bọn họ cũng mới là vợ chồng,
chuyện chăn gối kinh nghiệm không được nhiều, Mai Tử vẫn như cũ thít chặt.
Tiêu Kinh Sơn hít một hơi, chôn ở bên trong không động lung tung. Chỉ nhẹ nhàng
xoa nắn bờ eo của nàng để nàng thư giãn. Trong lòng Mai Tử vẫn mang theo kinh
hoàng khi thấy vật đó, cảm giác phía dưới có dị vật xông vào, trong đầu loáng
thoáng nhớ lại bóng dáng lúc nó nảy lên, thế là phía dưới càng thêm có thắt lợi
hại, vặn vẹo eo tránh né.
Lúc mới
vào Tiêu Kinh Sơn không động, chỉ im lặng hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp vây
quanh phân thân của hắn mang đến biết bao nhiêu khoái cảm. Nhưng mà bên trong
nhỏ hẹp bóp chặt, giống như có cái gì đó khổng lồ ẩm ướt dùng lực hấp lấy hắn
làm hắn không tự chủ được. Lúc Mai Tử vùng vẫy, hắn càng thêm không có cách nào
khắc chế, liền thử chuyển động. Tiêu Kinh Sơn động một cái, Mai Tử cảm thấy
giống như có một thế lực to lớn ở bên trong thân thể nàng cọ xát vách thịt mềm
mại. Cảm giác này rất kỳ diệu, không phải đau, chỉ là nàng sợ căng ra mà thôi,
vì vậy không dám vùng vẫy, cơ thể cứng ngắt mặc cho hắn lôi kéo.
Tiêu
Kinh Sơn cảm thấy thân thể Mai Tử cứng ngắc, nghĩ nàng khó chịu, liền ở bên tai
nàng từ từ nói: "Đừng sợ, nó sẽ không làm nàng bị thương."
Ánh mắt
Mai Tử vô tội nhìn nam nhân kia, nhỏ giọng nói: "Nhưng nó rất lớn."
Lúc này Tiêu Kinh Sơn dừng lại, ở trong thân thể nàng không nhúc nhích. Vật kia
lại ở bên trong nhẹ nhàng nảy lên một nhịp, Mai Tử không nhịn được rên rỉ.
Tiêu
Kinh Sơn thấy vậy thì cười, nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, nó
chỉ muốn đem em bé đến cho nàng mà thôi."
Mai Tử
nghe thấy em bé, mắt sáng rực lên, nhưng lập tức uất ức nói: "Ừ, vậy chàng
để nó nhanh lên cho ta."
Nụ cười
trên mặt Tiêu Kinh Sơn dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ khát vọng, hắn khàn
khàn nói: "Vậy liền cho
nàng." Nói xong dùng hai bàn tay tách chân nàng ra ngồi dậy, mà ánh mắt
sáng quắc thì nhìn chằm chằm tiểu nương tử uất ức phía dưới, nhìn nàng ở dưới
thân mình e thẹn ngây thơ mê hoặc khóc, tiếp tục chuyển động.
Lúc lắc
qua lắc lại, Mai Tử dần dần quên mất vật vừa thấy lúc nãy, trong đầu một mảnh
hỗn độn. Cảm thấy mình giống như cọng cỏ trong dòng suối bị nước mãnh liệt đẩy
qua đẩy lại, thuận theo động tác của Tiêu Kinh Sơn mà dao động. Lại cảm thấy
chỗ sâu thẳm giữa hai chân có cái gì đó tê dại sảng khoái kích động, từ từ lan
ra, mang sảng khoái đến mọi ngóc ngách khắp toàn thân. Nàng không biết làm thế
nào cho phải, kìm lòng không được nức nở khóc, dường như không ra tiếng.
Tiêu
Kinh Sơn hưng phấn, không nhịn được động tác trở nên nhanh chóng, nhưng lại sợ
nàng không thể chịu đựng, thế là phải áp chế lại. Đưa tay ra, dùng ngón tay cái
đặt lên chỗ ẩm ướt giữa hai chân nàng trêu chọc Tiểu Hoa châu, nhẹ nhàng vuốt
ve xoay tròn vân vê. Mai Tử bị thế đột nhiên cảm thấy như bị điện giật chấn
động, một cảm giác xa lạ nhức nhối xuyên thẳng toàn thân nàng. Lập tức cảm thấy
thân thể nhẹ hẫng, khóc sụt sùi vặn vẹo, ngứa ngáy, giống như muốn cái gì đó. Cuối
cùng chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ lồng ngực nam nhân phía trên, khóc sụt sùi gọi:
"Chàng mau chút, cho ta. . . . . ."
Tiêu
Kinh Sơn thấy thế, biết mình có thể tận lực rồi, bàn tay nắm lấy bộ ngực mềm
mại đang rung động, gầm nhẹ nói: "Yên tâm, đều cho nàng." Lời này vừa
nói ra, thân thể hắn cuồng mãnh chuyển động, không cố kị đâm vào tận gốc, hung
hăng chạm mạnh. Thân hình hắn vốn cao lớn, ngày thường uy mãnh, hôm nay lại
dùng lực, thân thể mềm mại của tiểu Mai Tử phía dưới làm sao có thể chống đỡ
được? Thân thể nàng run rẫy loạn, giống như lá xanh bị cuồng phong mưa bão quay
cuồng chuyển động không thôi.
Điên
đảo như thế một lúc lâu sau, Tiêu Kinh Sơn thấy thân thể nàng run rẩy vài lần,
nước mật bên dưới ồ ạt chảy ra, miệng cầu xin tha thứ. Hắn biết nàng đã lên
đỉnh thì lại mãnh liệt ra vào. Cuối cùng bắn ra tinh quan, dòng tinh dịch nóng
chảy phun vào bên trong thân thể của nàng, vừa như thế, vừa ở bên tai nàng gầm
nhẹ: "Cho nàng."
Mai Tử
bị nhiệt dịch lấp đầy, thân thể run càng thêm lợi hại, mắt hạnh nửa khép nửa
mở, bên trong có chút nước mắt, môi hồng run rẩy căn bản nói không nên lời.
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay lên xoa xoa mồ hôi đang chảy xuống, nâng mông nàng lên cao một
chút, để nàng chặt chẽ tiếp xúc với mình, triệt để phóng thích. Lúc này cả
người Mai Tử xụi lơ, thấy động tác của hắn, e thẹn thở dốc hỏi: "Chàng làm
gì thế?" Tiêu Kinh Sơn bỏ tay xuống, ôm nàng một thân đầy mồ hôi, nghe vậy
thì nói: "Nàng không phải là muốn có em bé sao?"
Mai Tử
gật gật đầu, không hỏi về động tác lúc nãy nữa. Nhưng mà trong lòng cũng hiểu
được như vậy có thể dễ dàng có em bé hơn, thế là âm thầm ghi nhớ.
Mấy
ngày sau, công việc nhà mẹ nàng đã xong xuôi hết. Hai vợ chồng Mai Tử cũng
không qua giúp đỡ nữa, chỉ ở trong nhà làm chút việc. Ngày thường Mai Tử không
có việc gì làm thì đi chăm sóc mấy mầm dưa bở, cà tím, cây đào vân vân. Hôm nay
thời tiết đẹp, mấy cái cây nàng trồng cũng đã nảy nầm phát triển tốt, trong
lòng Mai Tử cũng vui vẻ. Nhưng mà con gà mẹ già mỗi ngày không ăn không uống,
chỉ chăm chăm lo ấp trứng của nó. Mai Tử lo lắng, liền lấy chút lúa cùng nước,
bắt nó ăn.
Tiêu
Kinh Sơn hàng ngày đi săn, chẳng những bắt vài con mồi, thỉnh thoảng còn hái
nấm mèo những thứ trên núi đem về. Mai Tử ăn cảm thấy không tệ nên nói hắn lúc
rảnh tranh thủ hái chút rau cỏ mang về. Thế là bữa cơm thường xuyên có thêm vài
món ăn mới chế hoặc quen thuộc. Mai Tử dùng dầu mè hoặc mỡ heo nấu ăn, mùi vị
thật cũng không tệ. Trước đây đối với chuyện ăn uống Tiêu Kinh Sơn cũng không
quá để ý, hôm nay ăn cơm Mai Tử làm rất là hài lòng, thuận miệng nói ngay cả
ngự thiện phòng trong cung cũng không làm ra được mùi vị như vậy. Mai Tử nghe
thấy sửng sốt, không hiểu hỏi: "Ngự thiện phòng, đó là cái gì?"
Tiêu
Kinh Sơn giật mình, lập tức cười nói: "Là chỗ chuyên làm cơm, chỗ đó nấu
ăn rất ngon."
Mai Tử
nghe vậy, e thẹn nói: "Người ta chuyên nấu cơm, ta làm sao có thể so sánh
được."
Tiêu
Kinh Sơn không muốn nói về đề tài này, cũng không muốn nhắc lại, chỉ khen nàng
vài câu rồi lảng sang chuyện khác.
Ngày
thường không có việc gì làm, Mai Tử liền nhắc tới chuyện lên núi hái dược. Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng rất quan tâm việc này, liền chọn một ngày thời tiết nắng
ráo, trên lưng mang cái giỏ làm bằng trúc, dẫn nàng đi lên núi một chuyến.
Trong
rừng thâm sâu, cây cối cao lớn che phủ, bên tai tiếng côn trùng kêu không dứt,
thỉnh thoảng còn có tiếng chim kêu líu ríu. Lâu lâu còn có thể trông thấy bóng
dáng mấy chú thỏ xinh xinh đàng xa chạy trốn. Dĩ nhiên là bị tiếng động của bọn
họ hù chạy rồi.
Trước
kia Mai Tử cũng hay vào rừng hái một ít rau dại cùng vài thứ linh tinh về làm
cơm lúc thức ăn trong nhà còn lại ít ỏi. Nhưng vì đi một mình nên không dám vào
sâu trong núi. Hôm nay cùng Tiêu Kinh Sơn đi sâu vào trong mới phát hiện ở đây
rất ít dấu chân người. Bên trong các loại rau dại cùng nấm mèo chỗ nào cũng có,
lập tức rất là hưng phấn, vừa đi vừa thỉnh thoảng dừng
lại hái bỏ vào giỏ trúc của mình.
Tiêu
Kinh Sơn cười nhìn nàng hỏi: "Nàng muốn hái rau dại hay là muốn hái thảo
dược đây?"
Mai Tử
biết hắn cười mình tham, không thể làm gì khác dừng lại, mím môi cười nói:
"Đi thôi, hái thảo dược quan trọng hơn."
Tiêu
Kinh Sơn dẫn nàng tiếp tục đi vào bên trong, vừa đi vừa chỉ cho nàng biết:
"Nghe nói hái thảo dược nên đi vào tháng hai hoặc tháng tám, đơn giản bởi
vì tháng hai là lúc cỏ mọc chưa nhiều, tháng tám thì dược Miêu chưa chết héo,
như vậy chúng ta có thể dễ dàng nhận ra."
Mai Tử
vội vàng gật đầu ghi nhớ, thế là Tiêu Kinh Sơn nói tiếp: "Trong núi thảo
dược nhiều loại phong phú, ta cũng không thể nhận biết hết được. Hôm nay chỉ
chọn mấy thứ ta biết nói cho nàng mà thôi."
Mai Tử
cười nói: "Chàng tuy không biết nhiều, nhưng cũng biết một chút. Vẫn hơn
ta một chút cũng không biết."
Tiêu
Kinh Sơn nói: "Cũng tốt, hôm nay ta dạy nàng hái tam thất, tam thất giá
cao, cho dù hái một chút lẻ tẻ trở về cũng có thể đổi bạc. Nhưng mà sau này
muốn vào rừng thì phải đi với ta, ta mang nàng đi là được. Nàng nhất thiết
không được đi một mình. Rừng núi vực thẳm nhiều nguy hiểm, lỡ có chuyện gì
không hay xảy ra thì làm sao?."
Mai Tử
ham học hỏi, vội vã đồng ý. Lúc này Tiêu Kinh Sơn mới nói: "Nghe nói hái
tam thất cũng phải đúng lúc. Bình thường thì cỡ từ tháng năm đến tháng tám, hôm
nay vừa hay đúng thời gian này."
Mai Tử
nghe vậy vui vẻ: "Chúng ta đi rất đúng lúc."
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu, lại cho nàng biết đặc tính của tam thất, phải tìm thế
nào, làm sao để nhận diện, nên hái thế nào, hái xong phải bảo quản ra sao, đem
tất cả những điều mình biết đều nói cho nàng.
Mai Tử
nhập tâm nghe, vừa nghe vừa gật đầu. Nghe xong nhịn không được thở dài nói:
"Ta chỉ biết trong núi có tam thất, hơn nữa còn rất quý nên cảm thấy kỳ lạ
sao không ai đi hái. Hôm nay mới biết ở đây có rất nhiều, nhưng không phải ai
cũng có thể biết mà hái a."
Tiêu
Kinh Sơn cười nói: "Bây giờ không phải là nàng đã biết rồi sao, sau này có
khi còn biết nhiều hơn cả người trong nghề."
Mai Tử
lắc đầu nói: "Ta có là cái gì đâu, chàng mới lợi hại cái gì cũng biết, cái
gì cũng có thể làm được."
Tiêu
Kinh Sơn nghe thấy lời này, nhìn dáng vẻ sùng bái của Mai Tử, thở dài nói:
"Ta đâu có biết nhiều vậy. Chỉ là ở trước mặt nàng múa may vài đường mà
thôi, cũng không phải thật sự như thế."
Hai vợ
chồng vừa nói chuyện vừa tìm. Vận khí của Mai Tử cũng tốt. Nàng tìm được một ít
tam thất, mặc dù rất nhỏ, chưa bằmg đầu ngón tay, nhưng nàng rất hưng phấn kéo
lấy Tiêu Kinh Sơn hỏi cái này có thể bán được bao nhiêu bạc.
Tiêu
Kinh Sơn ước lượng chắc cũng được ba đồng bạc . Mai Tử nghe, mừng rỡ, lập tức
càng thêm quyết tâm sau này nhất định phải thường xuyên vào núi đào dược.