Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 34: Hai người cùng ăn bánh hoa quế




Mỗi người phải nộp thuế 300 văn tiền, đối với nhà Mai Tử mà nói cũng không tính là gì chuyện lớn, nhưng đối với những nhà trong thôn khó khăn lắm mới có thể ăn no cái bụng mà nói, đấy thật sự là một chuyện lớn. Kiếm không ra tiền, cũng chỉ có thể đau khổ sắc mặt nhăn nhó đi xuống kho lúa kéo ra một túi lương thực, lại đi mượn lừa xuống chợ bán.
Bởi vì sự kiện này, một số người trong thôn bắt đầu lưu ý đến cách làm của nhà Mai Tử, thế là liền chạy lại đây học hỏi. Nữ chạy lại đây hỏi làm sao để hái thảo dược, làm thế nào để bán, nam cũng tụ thành nhóm muốn đi vào trong núi thắm săn bắn đổi chút bạc.
Chỉ là thói đời gian nan, người cả thôn một lượt xông vào núi, thảo dược trên núi đâu có nhiều để hái, quán cơm nhỏ dưới chân núi cũng không mua được nhiều thịt một lúc như vậy a! Thế là những thứ như nấm mèo thảo dược chỉ có thể nhét vào trong hầm, thịt rừng cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình ăn thôi, ngược lại làm bọn nhỏ trong thôn vui mừng hớn hở.
Ngày này, Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn đi xuống chân núi, chỉ thấy cả chợ trở nên tiêu điều. Tuy vẫn còn tiếng kêu gọi mua bán, nhưng người chịu bỏ tiền ra mua thứ này thứ nọ xác thực là ít đi rất nhiều, phần lớn đều xem một chút, hỏi giá tiền liền lắc đầu mà đi.
Tiêu Kinh Sơn mang thịt heo rừng đưa đến quán cơm, tiểu nhị khó xử nói, gần đây buôn bán không tốt, không mua được nhiều thịt như thế, lại nói hôm qua mới mua được một ít thịt rừng, giá tiền so nhà huynh rẻ hơn rất nhiều.
Thịt heo rừng bán không được, không có cách nào, cũng không thể mang về, thế là hai người ở bên đường bắt đầu rao bán, lại giảm giá bán rẻ hơn rất nhiều. Một ngày làm lụng, giá tiền cứ giảm lại giảm, cuối cùng cũng bán được hơn phân nửa.
Thu hoạch lần này dĩ nhiên là không tốt, Mai Tử đem tiền bán được cẩn thận bỏ vào túi tiền nhỏ, đưa cho Tiêu Kinh Sơn: "Chàng xem, chỉ có từng này thôi."
Tiêu Kinh Sơn cầm lấy xốc xốc lên, cười nói: "Còn may, có còn hơn không."
Mai Tử gật gật đầu: "Ừ, so với những nhà khác, chúng ta còn xem là tốt."
Nàng suy nghĩ một chút, lại an ủi Tiêu Kinh Sơn nói: "Cũng không cần lo lắng, dù sao cũng có chút tích góp. Chỉ là ngày hôm nay trời bắt đầu lạnh, sau này lại loạn như thế, có cần trữ chút lương thực qua mùa đông không?."
Tiêu Kinh Sơn nhìn đường phố vắng lạnh, gật đầu nói: "Không tệ, ta cũng tính như thế, lần này chúng ta mua nhiều một chút đem về. Sau này thịt rừng không đem bán, cũng phơi khô bỏ trong kho lưu trữ. Đến lúc loạn thật sự, lương thực còn có tác dụng nhiều hơn so với tiền."
Hai người bàn bạc xong, lại đi mua thêm nhiều lương thực, dầu mè, tất cả để trên trên lưng con lừa. Lần này Mai Tử quyết định trước khi trở về, nhất định phải để Tiêu Kinh Sơn mua nhiều một chút. Lúc mua lương thực, hai người nghe những vị khách bên cạnh nói, gần đây có mấy tên cướp đường cướp của ở vùng phụ cận, thỉnh thoảng vào nhà dân dở trò cướp bóc. Lại có người nói, thấy mấy tên cướp kia hướng phía núi mà đi, chỉ là không biết sẽ đi đâu.
Mai Tử nghe vậy, nhớ tới những lời đồn trước kia về Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng nói: "Nếu cướp đến thôn chúng ta, vậy phải làm thế nào?" thôn Bích Thủy không phải là ở trong núi sao.
Tiêu Kinh Sơn lại không cho là đúng: "Đừng lo lắng, chỉ là lời đồn mà thôi."
Mai Tử thấy dáng vẻ hắn không để ý chút nào vẻ, cũng yên tâm.
Thường ngày xuống núi, Tiêu Kinh Sơn sẽ luôn mua cho Mai Tử chút đồ ăn vặt trên phố, hôm nay Mai Tử lại kéo cánh tay Tiêu Kinh Sơn nói: "Tiết kiệm chút đi, chúng ta mang theo bánh bột ngô ăn cũng rất ngon."
Tiêu Kinh Sơn lại nhéo lỗ mũi nàng: "Ăn một chút thì có làm sao đâu, cũng không phí bao nhiêu tiền, đừng quan tâm mấy đồng bạc nhỏ này."
Tiêu Kinh Sơn nói là nói như thế, nhưng hắn vẫn tiết kiệm hơn so với bình thường, vốn bất luận mua cái gì, hắn cũng mua hai cái, hôm nay hắn chỉ mua một cái bánh Quế Hoa. Hắn đem bánh Hoa Quế nóng hổi được bọc bằng dầu giấy đưa cho Mai Tử: "Mau, ăn nhanh lúc còn nóng."
Mai Tử lại không nhận: "Không được, muốn ăn thì cùng nhau ăn, sao chỉ có một mình ta ăn."
Tiêu Kinh Sơn cười: "Xem nàng nói kìa, có phải là chuyện gì to tát đâu, chỉ là một cái bánh ngọt. Bánh bột ngô chúng ta mang theo cũng không tệ, ta thích ăn bánh bột ngô, không thích ăn bánh Quế Hoa, mấy loại bánh ngọt này vẫn là nữ nhân thích ăn."
Lúc này Mai Tử mới nhận lấy, cẩn thận mở một tầng tầng dầu giấy, nhẹ nhàng cắn một miếng, hương thơm xộc vào mũi, ăn ngon cực kì.
Nàng giương mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn, đem bánh Quế Hoa đưa đến bên miệng hắn.
Tiêu Kinh Sơn không hiểu nhìn nàng.
Mai Tử cười giải thích nói: "Ta cảm thấy bánh Quế Hoa này xác thực ăn ngon hơn bánh bột ngô của chúng ta, ta ăn rất vui vẻ a! Nhưng nếu chỉ ăn một mình, lại cảm thấy không đủ hương vị ngọt ngào. Chàng nếu không cùng ăn với ta, vậy chàng chính là cố ý không muốn để cho ta ăn thoải mái."
Nàng nghiêng đầu, mang theo một chút đùa giỡn hứng thú, cười khanh khách nhìn hắn, chờ hắn há miệng.
Tiêu Kinh Sơn không nói nên lời, hắn nhìn kỹ nương tử của mình một lát, mới chậm rãi mở miệng ra, cắn một miếng lên bánh Quế Hoa thơm mềm, thong thả nhai.
Mai Tử cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Tiêu Kinh Sơn nuốt xuống bánh Quế Hoa, nghiêm túc gật đầu nói: "Quả nhiên ăn ngon."
Mai Tử vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, mặc kệ là nam hay nữ, bánh Quế Hoa luôn luôn ngon." Vừa nói nàng lại cắn một miếng, lần nữa đưa tới bên miệng Tiêu Kinh Sơn.
Hai người ngươi một miếng ta một miếng, bánh Quế Hoa mềm ngọt tỏa hơi nóng rất nhanh liền ăn hết, nhưng một cỗ hương vị ngọt ngào dầy đặc lại bao trùm hai người.
Mai Tử lấy bánh bột ngô và nước trong bao hành lý ra, cầm một cái bánh bột ngô, đưa cho Tiêu Kinh Sơn một nửa: "Được rồi, cùng nhau ăn bánh Quế Hoa, bây giờ bắt đầu ăn bánh bột ngô của chúng ta a."
Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ cười cười nhận lấy: "Được, ta nghe lời nương tử."
Lần này trở về, Mai Tử không cưỡi lừa, nhưng mà ngược lại nàng đi rất hoan khoái, nàng nhìn con lừa cõng trên lưng rất nhiều đồ vật nặng trĩu, cõi lòng hi vọng nói: "Mùa đông này mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cuộc sống của chúng ta cũng không cần lo, không sợ đói chết ."
Tiêu Kinh Sơn dường như đang suy nghĩ cái gì, nghe nàng nói, ngẩng đầu nhìn một chút, cười nói: "Có nương tử, xem ra ta không cần quan tâm chuyện có cơm ăn hay không a."
Mai Tử thấy hắn trêu ghẹo mình, thế là lại cùng hắn cười rộ một hồi, như thế vừa nói vừa đi, rất nhanh đã đi qua hai ngọn núi.
Sau khi trở về, hai vợ chồng thường xuyên chạy vào trong núi, Mai Tử hái lượm trái cây, Tiêu Kinh Sơn săn bắn, kiếm được gì trở về liền đem phơi khô bỏ vào hầm, chớp mắt hầm trong nhà cũng không bỏ đủ, đành phải đem qua bỏ trong nhà mẹ Mai Tử.
Gần đây nhà Mai Tử nương cũng đã đến lúc thu hoạch khoai, Tiêu Kinh Sơn mang theo dụng cụ qua giúp nhà mẹ Mai Tử đi đào khoai. Một ngày làm việc, thu được một xe đầy khoai, Mai Tử nương thở dài nói: "Trong nhà có lương thực, còn có khoai này, dù sao mấy người chúng ta cũng không lo đói chết, không biết Chu Đào muội muội con ở bên đó thế nào rồi."
Mai Tử cúi đầu không nói gì, Chu Đào ở đó bên đó, mong nàng cũng không phải lo chuyện ăn chuyện uống.
Thu hoạch khoai xong, ruộng cũng bắt đầu gieo lúa, đương nhiên việc gieo hạt không thể thiếu sự trợ giúp của Tiêu Kinh Sơn, hơn nữa trong nhà còn có lừa, chớp mắt việc này cũng làm xong tốt lắm.
Mấy ngày nay, mưa thu liên miên không dứt, Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn cũng không có việc gì làm, nên dứt khoát ở trong nhà. Mai Tử ngồi trên giường, đem mấy loại da lông cất trong nhà ra vay vá sửa sang lại, tính làm cho Tiêu Kinh Sơn một cái áo da. Tiêu Kinh Sơn thì dựa vào song cửa sổ, xuyên qua song cửa sổ ngắm mưa thu liên miên rơi bên ngoài, cùng với dãy núi chìm trong mưa thu. Hai người thỉnh thoảng nói vài câu, nghe tiếng mưa rơi tí tách xuống mái hiên nhà ngưng tụ thành dòng chảy xuống đất, thỉnh thoảng còn có tiếng rì rì thầm thì của đàn gà, an nhàn tự tại.
Mai Tử làm nửa ngày, tay có chút mỏi. Tiêu Kinh Sơn kéo nàng lại, giúp nàng xoa nắn, nhẹ giọng nói: "Mùa đông còn chưa đến, không vội, từ từ làm cũng được."
Mai Tử dựa hắn vào ngực hắn, đem hai tay tất cả đều đưa cho hắn vân vê: "Tay này cũng muốn."
Tiêu Kinh Sơn tự nhiên đem hai tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận xoa bóp, lúc này mới nói: "Còn chỗ nào muốn xoa nữa không?"
Mai Tử tựa vào trước ngực hắn mở trừng hai mắt, khéo léo nói: "Không có."
Tiêu Kinh Sơn ôm nàng, bàn tay đưa lên hai trái đào nhỏ phía trước: "Sao lại không có, ở đây cũng muốn xoa."
Mai Tử bị bàn tay hắn đụng phải, cả người có chút xụi lơ, nhưng quay đầu nhìn qua khung của sổ chưa đóng, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đang ban ngày, người ngoài sẽ thấy."
Tiêu Kinh Sơn lại không quan tâm: "Có gì phải sợ đâu, với lại hôm nay trời đang mưa, bên ngoài không ai đi lại."
Lời này vừa nói, cả người Mai Tử liền bị hắn ôm vào trong lòng, bàn tay to của hắn duỗi vào, bắt được hai con thỏ nhỏ nhẹ nhàng động nhảy, vuốt ve vuốt ve. Bên trong người nàng ấm áp nõn nà, bàn tay to của hắn bởi vì mới lại gần cửa sổ nên có chút ướt, thế là Mai Tử càng cảm nhận rõ ràng hơn bàn tay của hắn. Tiêu Kinh Sơn thỉnh thoảng còn cố ý kéo lấy con đồi mồi nhỏ phía trên tiểu đào, chọc cho Mai Tử hít vào một hơi. Nàng cứ như thế tựa vào trong lòng hắn, bị hắn như trêu chọc, cả người Mai Tử từ từ mềm nhũn, vô ý thức ở trên ngực hắn cọ cọ giống như con mèo nhỏ.
Động tác của Tiêu Kinh Sơn lại không tiến thêm một bước nữa, chỉ bắt lấy hai con thỏ nhỏ vuốt ve mà thôi. Mai Tử bị hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan, đánh hắn vài cái, oán giận nói: "Chàng lại muốn làm cái gì!"
Tay Tiêu Kinh Sơn lúc này mới lục lọi muốn đi xuống miền dưới, Mai Tử cảm thấy phía dưới hắn phát cứng rắn, biết là hắn muốn, liền duỗi eo phối hợp, để hắn dễ dàng mò xuống. Ai dè đang lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt ở bên ngoài: "Mai Tử ở nhà không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.