Mai Tử
lập tức luống cuống, vội vã kéo quần áo, vừa vội vàng xuống giường vừa sửa sang
lại đầu tóc hỗn lọan, mang giầy đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài liền nghe Tiêu
Kinh Sơn nói: "Là Hồng Tảo trong thôn."
Mai Tử
đến cửa nhìn, quả thật là Hồng Tảo trước kia ở bên sông châm chọc nàng. Hôm
nay, Hồng Tảo mặc bên trong là một bộ quần áo tồi tàn, bên ngoài khoác áo mưa
đã ướt một nửa, đứng ở trước của sợ hãi nhìn vào bên trong.
Mai Tử
vội vàng kêu: "Trời mưa như thế, đứng ở cửa làm gì, nhanh nhanh vào nhà
a."
Má Hồng
Tảo có chút hiện hồng, chần chờ nói: "Không cần vào đâu, nhà ta còn có
chuyện bận, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nhờ ngươi."
Mai Tử
không hiểu: "Có chuyện gì sao? Ngươi cứ nói."
Hồng
Tảo đảo mắt nhìn về phía lều cỏ có con lừa đang phun phun khí ra lỗ mũi bên
cạnh nhà Mai Tử, nói: "Gần đây trong nhà bận bịu chuyện gieo mầm, nhưng
nhà ta lại không có gia súc để dùng, muốn mượn của nhà ngươi a."
Mai Tử
nghe vậy, cười nói: "Ta còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này. Ngươi
cũng đúng lúc, buổi sáng nhà A Kim mới đem lừa qua đây, bọn họ mới dùng xong,
bây giờ còn chưa có dùng, ngươi cứ lấy đi."
Hồng
Tảo là bị cha chồng của nàng nói lại đây mượn lừa, vốn nàng cho rằng Mai Tử sẽ
gây khó khăn, bây giờ thấy nàng dễ chịu như vậy, liền rất là cảm kích:
"Mai Tử, thật là rất cảm ơn ngươi, mấy hôm nay trong nhà khó khăn quá, chỉ
có thể dựa vào chút chuyện này, không làm nhanh, sang năm sợ sẽ chết đói
mất."
Mai Tử
thấy nàng như vậy, biết nàng lo lắng, vội vàng chạy đến chuồng lừa, mở dây
cương cho nàng, vỗ vỗ tai lừa, đem lừa giao cho nàng, lại còn dặn dò thêm gần
tối phải cho lừa ăn bao nhiêu cỏ uống bao nhiêu nước. Hồng Tảo đương nhiên lặp
đi lặp lại gật đầu đồng ý, lúc dắt lừa rời khỏi trong miệng còn lẩm bẩm nói cám
ơn.
Nàng
vào nhà, chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn tựa vào song cửa sổ, trên miệng hàm chứa ý cười
nhìn nàng. Mai Tử đỏ mặt liếc hắn: "Nhà người khác bận bịu làm việc, còn
chàng kìa, còn tựa vào giường mà nằm đấy."
Tiêu
Kinh Sơn không thèm để ý chút nào: "Ta cũng vội a, bận bịu chờ tiểu nương
tử của ta đấy."
Mai Tử
bất đắc dĩ, nhưng lại không nhịn được cười: "Chờ ta làm cái gì?"
Tiêu
Kinh Sơn thừa dịp nàng không chú ý, cánh tay dài duỗi một cái liền đem nàng kéo
lên giường, Mai Tử cười kháng cự, đương nhiên là đều vô dụng.
Tiêu
Kinh Sơn thuận tay cầm lấy một cái khăn, xoa xoa búi tóc dính hạt mưa phùn cho
nàng, xong rồi mới đem nàng ôm vào trong lòng, kề sát bên tai nàng nhỏ giọng nói:
"Chúng ta làm tiếp chuyện mới nãy thôi."
Mùa thu
vội vàng theo từng trận từng trận mưa thu trôi qua, gió càng ngày càng lạnh,
cây cối khắp núi bắt đầu trụi lủi, mùa đông đến như thế.
Mùa
đông ở thôn Bích Thủy thật sự yên tĩnh, giống như chốn phong trần ở trên ngọn
núi tuyết, an nhàn mà bình thản. Thôn Bích Thủy an nhàn bình thản như vậy, tại
một buổi sớm bình minh, lại xảy ra một chuyện mà trăm năm qua chưa từng có.
Đó là
vào lúc gà trống còn chưa bắt đầu đánh thức bình minh, người toàn thôn đều đang
chìm trong giấc ngủ mê, chợt có tiếng móng ngựa “cộc cộc” vang lên, thế là liền
có tiếng chó sủa đáp lại. Bắt đầu có vài tiếng, về sau chó cả thôn đều đồng
loạt sủa lên, sau đó liền có tiếng người trong thôn mắng chửi tùy tiện khoác
thêm quần áo đi ra cửa xem có chuyện gì.
Khi ấy,
Mai Tử đang ngủ say sưa trong lòng Tiêu Kinh Sơn, nàng bị tiếng chó sủa đánh
thức, lại nghe thấy gà nhà mình cũng đều bị thức tỉnh đang thầm thì kêu. Nàng
liền rục rịch trong lòng Tiêu Kinh Sơn, còn buồn ngủ hỏi: "Chuyện gì
thế?"
Tiêu
Kinh Sơn đã sớm tỉnh, nhíu lông mày nói: "Có người ngoài vào thôn."
Mai Tử
không rõ, tai lắng nghe, chỉ nghe được tiếng chó sủa cùng tiếng quát tháo lờ
mờ, mấy giọng nói này không phải là giọng nói của người dân bình thường thuần
phác trong thôn a. Lập tức Mai Tử liền tỉnh táo, nhớ tới lời đồn lúc trước ở
trấn dưới, kinh sợ hỏi: "Chẳng lẽ cướp đường đến thôn chúng ta!"
Tiêu
Kinh Sơn rời khỏi nàng, không mặc quần áo xuống giường, thấy nàng kinh hoảng,
liền an ủi nói: "Đừng sợ, nàng cứ ở trong nhà chờ, ta ra ngoài xem một
chút."
Mai Tử
vội vã lắc đầu: "Đừng, một mình chàng đi ra ngoài lỡ xảy ra chuyện gì thì
sao!"
Tiêu
Kinh Sơn đã mặc quần áo tử tế rồi, quay lại sờ sờ tóc nàng: "Ta sẽ không
có chuyện gì đâu, nàng cứ ở trong nhà a, đừng lo lắng."
Mai Tử
thấy hắn nói chắc chắn như vậy, cũng đành phải gật đầu, lại căn dặn nói:
"Chàng nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên là đáp ứng, lại sờ sờ hai má nàng, lúc này mới vội vã đi
ra cửa, lúc đi ra ngoài còn cẩn thận giúp nàng đóng chặt cửa.
Mai Tử
trợn tròn mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng chó sủa phía
ngoài, tiếng quát tháo, thậm chí còn có tiếng móng ngựa, thật là hỗn loạn. Một
mình nàng nằm trên giường làm sao mà ngủ được, trở qua trở lại, cuối cùng xuống
giường, nghĩ đến nam nhân nhà mình ở ngoài kia, nàng mặc kệ xảy ra chuyện gì
cũng muốn đi ra ngoài xem một chút.
Mặc dù
nàng không hiểu tình hình bên ngoài lúc bấy giờ, nhưng nàng biết những tên cướp
kia đều sẽ bắt nạt phụ nữ, thế là cầm lấy bộ quần áo vải thô mà Tiêu Kinh Sơn
hay mặc hằng ngày mặc vào, lại đội mũ da, đem búi tóc cẩn thận nhét vào bên
trong. Nàng đoán chắc bây giờ nhìn nàng không giống nữ nhân nữa mới cẩn thận ra
cửa đi.
Ra khỏi
phòng liền phát hiện đường phố bên ngoài sáng choang ánh đuốc, cây đuốc chính
giữa được một hán tử ngồi trên lưng ngựa cầm. Dưới ánh sáng lập lòe, những hán
tử kia nhìn rất hung ác, vừa nhìn là biết, như vậy mới chính là cướp đường hàng
thật giá thật.
Một số
người trong thôn đã tập trung lại đây, bị những tên cướp đường kia cầm dao sáng
choang hăm dọa, sợ đến mức không dám di chuyển. Tiêu Kinh Sơn đang đứng một
bên, giống như đang cùng bọn cướp nói cái gì đó, dáng vẻ đối địch.
Mai Tử
biết Tiêu Kinh Sơn có công phu, nhưng bây giờ nàng nhìn đối phương nhiều người
như thế, trên tay cầm mấy thứ kia. Vậy mà trong tay Tiêu Kinh Sơn trống không,
ngay cả cung tên hàng ngày mang theo cũng không có, trong lòng liền lo lắng.
Nàng vội vã cúi xuống chạy vào nhà, muốn đem cung tên mà Tiêu Kinh Sơn dùng
hằng ngày đem ra, nhưng cầm trong tay rồi mới biết, cung tên này rất nặng, nàng
không đủ sức để cầm!
Trong
lòng liền nóng vội, làm thế nào đây, Mai Tử không thể để cho Tiêu Kinh Sơn tay
không đấu quyền đối phó với bọn người xấu kia? Nàng đang lo lắng, chợt nhớ đến
trong nhà có búa lưỡi hái còn có đao nhọn mổ heo, thế là con ngươi vừa chuyển,
liền vội vã lấy đao nhọn dắt vào dây lưng, sau đó ôm búa, cẩn thận từng li từng
tí ra cửa.
Đương
nhiên Mai Tử không thể trực tiếp chạy ra gây chú ý cho người khác, nàng vòng
sang một con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhón tay nhón chân đi đến đầu ngõ, nấp sau cánh
cửa lớn của một ngôi nhà rồi nhìn ra ngoài liền thấy ánh đuốc sáng loáng cùng
đám người.
Chỉ
thấy này một người trong đám cướp nhìn có vẻ là thủ lĩnh, nhíu mày hỏi Tiêu
Kinh Sơn: "Ngươi rốt cuộc là người nào, sao lại biết chúng ta xuất thân từ
nhà binh?"
Tiêu
Kinh Sơn hừ lạnh, nhàn nhạt nói: "Các ngươi thân là tướng sĩ Đại Chiêu,
sau khi bại trận lại không có chí tiến thủ, làm đào binh cũng liền thôi, vậy mà
còn đi làm cướp quấy nhiễu dân chúng, thật là bôi nhọ quân sĩ Đại Chiêu."
Ánh lửa
sáng choang, Mai Tử ngó trộm qua , chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn đứng vững vàng dưới
ánh lửa, khoanh tay mà đứng, con ngươi cứng rắn lãnh đạm bắn về phía thủ lĩnh
bọn cướp. Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, lại vừa đủ để truyền vào trong
tai mọi người, làm người nghe rõ ràng mười phần.
Ánh mắt
tất cả mọi người trong thôn đều hướng về Tiêu Kinh Sơn, trong mắt bọn họ là vẻ
sợ sệt cùng mong đợi, tất cả hi vọng dường như đều gửi thác lên người Tiêu
Kinh Sơn.
Cuộc
sống của bọn họ đang yên ổn, dù thường ngày thỉnh thoảng vui vẻ nói đông nói
tây, nhưng đều là người thuần phác lương thiện. Bọn họ tiếp xúc với ít loại
người, thấy vết sẹo hung ác của Tiêu Kinh Sơn liền cho hắn là cướp đường. Nhưng
hôm nay bọn cướp đường chân chính ở ngay trước mắt, bọn họ mới biết cướp đường
thật sự đáng sợ đến thế nào.
Thủ
lĩnh bọn cướp hiển nhiên nhìn ra được Tiêu Kinh Sơn không phải là người tầm
thường. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Kinh Sơn nửa khắc, chợt chắp tay nói: "Vị
huynh đệ này, tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn, xông tới quý thôn, thật là đắc
tội. Bọn ta liền đi ngay, của cải trong thôn sẽ không chạm vào dù chỉ là một
cái."
Nói
xong liền vung tay, ra lệnh: "Thả bọn họ, đi!"
Mọi
người trong thôn thấy vậy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trong lòng Mai Tử cũng thở
ra, nghĩ là cuối cùng không xảy ra chuyện lớn gì.
Ai dè
thân hình Tiêu Kinh Sơn lại chuyển động, chớp mắt liền đứng ngăn trước ngựa tên
thủ lĩnh, trầm giọng nói: "Khoan đã!"
Mai Tử
thấy vậy, trong lòng nhất thời lại nặng trĩu, nếu bọn họ đã muốn đi thì cứ để
cho bọn họ đi, vì sao Tiêu Kinh Sơn còn ngăn họ lại?
Thủ
lĩnh bọn cướp hiển nhiên cũng có nghi vấn như vậy, vội vàng chắp tay hỏi:
"Vị đại ca này, xin hỏi còn chuyện gì?" Hắn xưng hô với Tiêu Kinh Sơn
từ "Ngươi" đến "Huynh đệ", từ "Huynh đệ" đến
"Đại ca".
Tiêu
Kinh Sơn lại nghiêm giọng chất vấn: "Các ngươi rời khỏi thôn này tính đi
đâu? Tiếp tục đi quấy nhiễu những thôn khác sao?"
Thủ
lĩnh bọn cướp hiển nhiên không ngờ Tiêu Kinh Sơn sẽ hỏi vậy, lập tức có chút
không nhịn được. Mặc dù Tiêu Kinh Sơn nhìn không giống người thường, nhưng bọn
họ cũng không phải ngồi không, trước vì thấy hắn không tầm thường, nên mới không
muốn trêu chọc quấy rầy tính bỏ qua thôn này. Bây giờ người này lại còn muốn
quản chuyện sau này của bọn họ, có phải là hắn không có não.
Thủ
lĩnh bọn cướp hừ hừ cười lạnh nói: "Vị đại ca này, mọi chuyện không nên
quá tuyệt tình, ta không đi tới thôn khác tìm ăn, vậy ta phải làm sao, thủ hạ
của ta, mười mấy huynh đệ đây phải làm thế nào?"
Ánh mắt
Tiêu Kinh Sơn lạnh nhạt liếc qua những người này: "Các ngươi ăn cái gì ta
không quản được, nhưng ta tuyệt đối không cho phép các ngươi tiếp tục đi quấy nhiễu
dân chúng."
Lời này
vừa nói ra, bọn cướp liền nhìn nhau mấy cái, sắc mặt không được tốt, liền bắt
đầu kêu la: "Mặc kệ hắn là người nào, làm việc cũng không thể quá tuyệt
tình!"
Thủ
lĩnh bọn cướp vẫy tay một cái, ngăn cản thủ hạ oán trách, cười lạnh nói:
"Đại ca, cái gì cũng không nói liền muốn chặt đứt đường sống của chúng ta,
nhưng mà, ngươi có bản lĩnh gì có thể làm vậy."