Mai Tử
thấy mọi người đi, nghĩ bọn cướp chắc cũng đã đói, liền vội vã vào bếp, nhóm
lửa nấu cháo rang cơm. Tiêu Kinh Sơn nhìn mười mấy tên cướp một chút, biết một
nồi cháo khẳng định không đủ ăn, liền tự mình vào làm cơm, nói Mai Tử qua nhà
mẹ mượn thêm nồi.
Mai Tử
cũng hiểu chuyện, tháo váy dài vội vã chạy đến nhà mẹ. Thủ lĩnh bọn cướp nhìn
tình hình này, đương nhiên không thể không biết xấu hổ để Tiêu Kinh Sơn nấu cơm
cho bầy huynh đệ này của mình, vội vã ném cho thiếu niên thanh tú bị thương nhẹ
nhất kia một ánh mắt: "Hồ Hữu, làm việc đi!"
Thiếu
niên gọi là Hồ Hữu vội vã chạy đến bếp dành việc nhóm lửa. Tiêu Kinh Sơn nhìn
thiếu niên này một cái, nhận ra đây chính là người ngày đó bị mũi tên của mình
bắn trúng cây trâm, thế là liền đem chùy sắt đưa cho hắn.
Thiếu
niên Hồ Hữu hiển nhiên chưa nhóm lửa bao giờ, hắn đón lấy chùy sắt, nhất thời
khiến nhà bếp liền trở nên lộn xộn, lửa đã nhen chút nữa là bị dập tắt. Tên
cướp bên cạnh thấy vậy, vội vã chạy đến giúp, mọi người bảy tay tám chân cuối
cùng cũng làm cho lửa cháy lại lần nữa.
Tiêu
Kinh Sơn ngồi bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Một lúc
sau, thủ lĩnh bọn cướp cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi:
"Huynh nhất định là người không đơn giản, trong núi lớn này sẽ không có
người như vậy."
Một mũi
tên có thể làm bọn cướp thất kinh, nam nhân này không giận mà uy, chỉ huy mọi
người đẩy lùi đám sói giống như đã rất thành thạo. Thủ lĩnh bọn cướp đã gặp qua
nhiều người, hắn nhớ lại những nhân vật lớn mà mình đã gặp trong quân đội, nhất
thời cảm thấy nam nhân này nếu đặt ở trong đám người đó thì cũng chính là người
xuất sắc nhất.
Tiêu
Kinh Sơn liếc nhìn thủ lĩnh bọn cướp, nhàn nhạt nói: "Ta họ Tiêu."
Thủ
lĩnh bọn cướp ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng cảm thán nói:
"Họ Tiêu , ta chỉ biết một vị Đại tướng quân uy chấn thiên hạ dẹp loạn
khai quốc mà thôi, hắn là một nhân vật rất giỏi ".
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Cái gì mà uy chấn thiên hạ, chẳng qua
cũng chỉ có thế."
Thủ
lĩnh bọn cướp nghe thấy lời nói của Tiêu Kinh Sơn không có cái gì là kính sợ,
hiển nhiên trong lòng không phục, nhưng mà nghĩ đến việc người này có ân với
mình, nên nhịn xuống không nói gì.
Lúc Mai
Tử mượn nồi trở về, Mai Tử nương cũng vừa chạy lại đây, mang theo bánh bột ngô
mới nấu tối qua của nhà họ Liễu. Thế là hai mẹ con bận bịu làm cơm cho bọn
cướp, Hồ Hữu cùng với mấy người bị thương khác ở bên cạnh trợ thủ.
Thủ
lĩnh bọn cướp thấy vậy, có chút cảm thấy tội lỗi: "Làm phiền cả nhà đại ca
rồi, sau này nếu chúng ta giúp được việc gì, cứ nói."
Tiêu
Kinh Sơn cười nói: "Tiêu mỗ chẳng qua chỉ là một thợ săn nho nhỏ trong
núi, ngày thường đâu có chuyện gì phải cần đến người hỗ trợ. Trái lại, bây giờ
thiên hạ không được yên ổn, lấy tài cán của mấy huynh đệ đây mà tránh ở trong
núi sâu, chưa nói đến chuyện khiến mấy huynh đệ một thân võ nghệ như vậy bức
rứt, thật sự chôn vùi tài năng của mấy huynh đệ đây."
Thủ
lĩnh bọn cướp biết Tiêu Kinh Sơn không phải người tầm thường, nghe hắn nói như
vậy cũng không thấy kỳ lạ, thở dài nói: "Đây cũng không có cách nào, năm
xưa bọn ta từng là lính dưới trướng của Lỗ tướng quân, sau này bởi vì trắc trở
trùng điệp, không khéo lại bị điều đến làm quân dưới trướng của Bành vương gia.
Bây giờ Bành vương làm loạn, bọn ta không muốn cùng những chiến hữu ngày xưa trở
mặt làm địch, chỉ có thể bất đắc dĩ đào binh."
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, trái lại đối với thủ lĩnh bọn cướp này coi trọng thêm vài
phần: "Huynh đệ có thể nhớ lại tình xưa, hiểu biết đại nghĩa, Tiêu mỗ rất
bội phục!"
Thủ
lĩnh bọn cướp sờ sờ vết thương trên bắp đùi, lần nữa thở dài nói: "Hổ thẹn
a hổ thẹn, thật ra tại hạ tuy làm cướp cướp tiền tài của bọn nhà giàu, nhưng
đây chỉ là kế sống tạm mà thôi, cho tới bây giờ cũng không dám hại đến mạng
người."
Tiêu
Kinh Sơn gật đầu, hắn cũng nhìn ra, mấy người này không phải là không có cách
cứu, thế là lại đề nghị nói: "Nếu huynh đệ đã trốn khỏi quân của Bành
vương, sao không tới gia nhập quân của Lỗ tướng quân? Như vậy, thứ nhất là có
thể sống yên phận, thứ hai, cũng có theo đuổi hoài bão."
Thủ
lĩnh bọn cướp nghe lời này, cau mày ưu tư nói: "Đâu có dễ dàng như vậy,
chúng ta đã từng là thủ hạ của Bành vương, bây giờ lại đường đột đi đầu quân
cho Lỗ tướng quân, khiến người ta nghi ngờ là điểu khỏi phải nói, nếu chẳng may
xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn bị người ta nắm đầu lên tra khảo."
Tiêu
Kinh Sơn nghe hắn nói thế, gật gật đầu nói: "Lời này cũng đúng."
Hắn lại
hỏi tên của thủ lĩnh bọn cướp, lúc này mới biết thủ lĩnh bọn cướp vốn họ Bùi,
tên Chiếm Phong, 14 tuổi đi lính, trong thời loạn đã từng đi theo Lỗ tướng quân
quét sạch thiên hạ, chỉ tiếc với tính tình của hắn, vài năm lăn lộn vẫn chỉ là
tiểu tốt. Sau này, không may hơn nữa bị đưa đến làm thủ hạ của Bành vương, từ
đó trở đi không còn thấy mặt trời.
Hai
người nói chuyện một hồi, vừa đúng lúc cơm sáng cũng làm xong, thế là một đám
người hoặc đứng hoặc ngồi xổm, thổi thổi chén cháo của mình húp ăn.
Đang
ăn, mọi người trong thôn dùng xong bữa sáng cũng lục tục kéo đến trong sân của
Tiêu Kinh Sơn, cùng nhau bàn cách dựng nhà tranh cho bọn cướp. Bọn cướp nhanh
chóng và hết cơm vào miệng, nghiêm túc nghe mấy thôn dân nói, bắt đầu đi tìm cỏ
tranh và củi, chuẩn bị làm cho mình một chỗ che gió chắn mưa.
Rốt
cuộc là nhiều người lực lượng lớn, chỉ trong một ngày, nhà tranh đã được dựng
lên, bọn cướp ra ra vào vào, rất là hài lòng. Bọn họ lăn lộn trên giang hồ đã
lâu, căn bản là miếu đổ che mưa, sơn động tránh gió đều đã ở qua, hôm nay có
một chỗ ở cố định, cảm giác đương nhiên khác hẳn.
Có chỗ
ở rồi, mọi người lại quan tâm đến chuyện ăn uống của bọn họ sau này. Thế là mỗi
nhà đều đem đến một ít gạo, lương thực, hơn nữa bọn cướp cũng sẽ tự mình săn
bắn hái rau dại, lấp no bụng cũng không là vấn đề.
Lo liệu
hết mọi việc, nháy mắt trời đã tối, Tiêu Kinh Sơn nhìn ngọn núi chìm trong màn
đêm đầu xa, mặt lộ vẻ lo âu. Thủ lĩnh bọn cướp Bùi Chiếm Phong nhìn ra tâm sự
của Tiêu Kinh Sơn, vỗ ngực nói: "Tối nay nếu chúng nó lại đến, ta liền làm
cho bọn chúng bỏ chạy ra ngoài."
Tiêu
Kinh Sơn vẫn có chút lo âu, thế là gọi mọi người đến chỗ đất trống trước cửa
thôn, bàn cách đối phó với bầy sói nếu đêm nay chúng lại đến.
Trưởng
thôn đến chỗ bãi đất trống, ho khan nói, các ngươi có chủ ý gì cứ làm đi, con
của ta cứ mặc sức sai bảo, chỉ là ta đã lớn tuổi, mấy chuyện này cũng không có
ý kiến gì hay. Nói xong lời này, để mấy đứa con trai ở lại trợ giúp, còn hắn
chạy về.
Vài
người trong thôn lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói trưởng thôn luôn luôn nhát gan
sợ phiền phức, hôm nay lại còn vứt mấy đứa con trai ở đây, mình chạy về nhà
tránh. Mấy lời này làm khuôn mặt Phúc ca cùng mấy huynh đệ có chút ngượng
ngùng, cúi đầu giữa đám người không nói lời nào. Người khác cố kị bọn họ, hơn
nữa còn có chuyện phải bàn, nên cũng đóng miệng không đề cập nữa.
Người
trong thôn mồm năm miệng mười nghị luận làm cách nào để đuổi sói. Nói xong, mọi
người liền im lặng, đem ánh mắt chuyển qua nhìn Tiêu Kinh Sơn, xem hắn nói thế
nào. Thủ lĩnh bọn cướp liền chắp tay nói: "Tiêu đại ca, tối nay phải làm
thế nào đây, chúng ta đều nghe lời huynh."
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu, bắt đầu an bài chuyện tối nay. Hắn phân phối điều độ một
hồi, để mấy nam nhân về nhà lấy cung tên, nữ nhân thì đi ôm củi đến đốt, gậy
gộc cuốc xẻng, chiêng trống những thứ này đều lấy ra đem tới chỗ khe núi không
xa cuối cửa thôn, để mọi người canh giữ ở đây.
Bên
cạnh có người không hiểu, Tiêu Kinh Sơn lúc này mới giải thích: "Lần đầu
tiên chúng ta có thể dùng lửa dọa lui bầy sói, nhưng loài sói là loài có linh
tính vô cùng, bọn nó nếu đến lần nữa, có lẽ đã không cố kị lửa nữa rồi. Vì vậy
trừ lửa chúng ta còn phải tạo ra tiếng động, các vị lúc canh giữ phải gõ gập
gộc trống chiêng tạo ra tiếng vang."
Tiêu
Kinh Sơn hài lòng nhìn mọi người trong thôn xung quanh mang đến mấy chục cây
cung cùng một chồng tên, lại nói tiếp: "Có trống tạo tiếng động cùng ánh
lửa, bầy sói tất nhiên nể nang không dám dễ dàng đến gần, nhưng mà trong đó
luôn sẽ có vài con ngoan liệt có lẽ sẽ xông tới, đến lúc đó chúng ta có thể
dùng mũi tên mà bắn, giết gà dọa khỉ."
Mọi
người nghe Tiêu Kinh Sơn an bài, nhất thời lòng tin càng tăng, khe núi chẳng
qua chỉ là một con đường núi không tính là rộng mà thôi. Mười mấy người bắn
cung giỏi ở đây, nếu có con sói nào không sợ chết dám chạy lại, trực tiếp bắn
chết là xong, thế là còn gì phải sợ bầy sói?
Tiêu
Kinh Sơn lại tra hỏi tài bắn cung của mọi người, trong lòng nhanh chóng có tính
toán, chọn trước mười mấy cung thủ trong bọn cướp. Bọn họ ở trong quân mỗi
người đều luyện qua giương cung bắn tên, dĩ nhiên là so với người dân bình
thường cao hơn một bậc. Còn dư lại mười mấy cung thủ, là mấy người trẻ tuổi lực
tráng trong thôn thường xuyên đi ra ngoài săn bắn.
Nhận
lấy an bài của Tiêu Kinh Sơn, nữ nhân cùng lão nhân ở hậu phương phụ trách vận
chuyển củi đốt, gõ chiêng đánh trống tạo tiếng vang. Ở giữa là mấy nam nhân cầm
đuốc cháy, đem lửa cháy to để tạo uy, đầu tiên dĩ nhiên là mấy cung thủ mai
phục ở một chỗ chuẩn bị bắn mấy con sói kích cuồng liều chết xông đến.
Cuối
cùng, Mai Tử nhìn cảnh này, nhớ tới mọi người la hét gõ trống luôn sẽ phí khí
lực, thế là đề nghị hỏi xem có cần có người chuyên đưa đồ ăn uống hay không.
Tiêu Kinh Sơn thật bất ngờ nhìn Mai Tử, mắt lộ ra tán thưởng: "Nàng nói
đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn rồi."
Hắn
đương nhiên không cần ăn uống, vì vậy liền quên mất mấy người dân bình thường
không giống như mình tinh lực mười phần, may mắn là có Mai Tử nhắc nhở. Lập tức
Mai Tử liền tìm A Kim cùng mấy nữ nhân khác, chuẩn bị lúc cần thì vận chuyển
thức ăn cùng nước trà. Hồng Tảo kể từ khi mượn lừa nhà Mai Tử, cùng Mai Tử từ
từ đi lại nhiều hơn, hôm nay cũng rất hăng hái, Mai Tử đương nhiên là rất vui.
A Thu
đệ đệ Mai Tử vốn bị xếp vào hàng phía sau giúp việc gõ trống, nhưng nó nhất
định chạy đến chỗ mấy nam nhân trong thôn. Mai Tử nương không cho, mắng vài
tiếng. Ngược lại Tiêu Kinh Sơn đề nghị nói: "Không sao, cứ cho nó theo
chúng ta đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Mai Tử
nương rất là tin phục Tiêu Kinh Sơn, nghe Tiêu Kinh Sơn nói như thế, cũng tùy
tiện cho A Thu đi.
Một hồi
chuẩn bị điều độ dưới sự an bài của Tiêu Kinh Sơn, thôn dân vốn loạn hỏng bét
một đống đã có nhiệm vụ chức trách riêng ngay ngắn trật tự, buổi tối vội vàng
trở về ăn qua cơm xong rồi lại chạy lại đây.
Ngày
bắt đầu rất nhanh chuyển về đêm, quả nhiên Tiêu Kinh Sơn đoán không sai, xa xa
trong núi rừng bắt đầu xuất hiện tiếng sói tru, bắt đầu chỉ là vài tiếng, lúc
sau thành một hồi. Thuận theo màn đêm rớt xuống, mấy đốm ánh sáng màu lam từng
chút từng chút xuất hiện trong núi rừng lóe ra.
Mọi
người trong thôn, mặc kệ là nam nữ già trẻ, trải qua hơn nửa ngày chờ đợi, bây
giờ đã bắt đầu vỗ trống tạo tiếng thét lên. Thôn này nói lớn không phải là lớn,
nhỏ cũng không nhỏ, dầu gì cũng có mấy trăm cái miệng ăn, một phen gào thét như
thế, ngược lại làm chấn động rung trời.
Tiêu
Kinh Sơn thấy tình hình đó, đành phải nói mọi người không cần dùng nhiều lực
như thế, đêm còn dài, chạm trán cùng bầy sói phải nhẫn nại. Mọi người lúc này
mới hơi thư thả chút.
Bầy sói
thấy thanh thế như vậy, bắt đầu do dự không tiến lên, lúc sau quả nhiên có một
nhóm sói nhỏ bắt đầu thử hướng bên này chạy đến. Thế là Cung Thủ giương cung
bắn tên, nhóm sói này trúng tên, mọi người bắt đầu vui mừng khôn xiết.
Ai dè
mấy con sói này đa số đã ngã xuống, nhưng vẫn còn lại hai con. Trong mắt chúng
bốc lên lam quang hung ác hú lên liều mạng chạy qua bên này, mọi người cả kinh,
cung tên cầm trong tay có chút hoảng loạn.
Tiêu
Kinh Sơn thấy tình trạng đó, yên ổn giương cung lên, lên mũi tên, hai mũi tên
mang theo ngàn quân lực bay ra.
Hai con
sói kia đang chạy như điên, chợt gặp phải mũi tên gấp gáp bay đến, né không
kịp, vừa đúng chạm phải, mưa tên hung hăng trúng ngay giữa trán nó. Một con sói
trong nháy mắt ngã xuống đất, kêu gào vài tiếng rồi chết, một con khác mặc dù
máu chảy đầy mặt, vẫn còn vùng vẫy, gào lên giận giữ đứng dậy muốn hướng bên
này chạy qua.
Tiêu
Kinh Sơn cau mày, hắn biết bản tính của sói là hung ác. Bây giờ con sói này đã
bị thương nặng vẫn quyết chí tiến lên, thật đáng sợ. Nếu mỗi con trong bầy sói
đều như vậy, chỉ sợ chuyện này khó có thể qua.
Đúng
lúc này, một mũi tên nhọn bình thường bắn ra, trúng mắt phải của con sói kia.
Sói kêu gào vài tiếng, cuối cùng ngã xuống triệt để.
Mọi
người nhìn qua thì thấy mũi tên đoạt mệnh này là do thủ lĩnh bọn cướp bắn ra.
Thủ lĩnh bọn cướp tuy bị thương nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đứng ở đó,
mặc dù gầy trơ cả xương, nhưng sát khí bừng bừng.
Lúc này
bọn sói cũng không đường đột tấn công nữa, chúng chỉ ở phụ cận chần chừ, cuối
cùng lúc trời dần dần sáng thì chúng mới tản đi.
Tiêu
Kinh Sơn nhìn mọi người thở lỏng một hơi, trong lòng lại càng lo lắng, xem ra
bầy sói này sẽ không dễ dàng tản đi, sau này phải trường kỳ chống lại rồi.
Lăn lộn
hơn nửa đêm, người dân trong thôn cũng đều mệt mỏi. Tiêu Kinh Sơn liền nói họ
nhanh chóng về nghỉ ngơi, còn mình cùng mấy hán tử trẻ tuổi lực tráng trong
thôn tiếp tục cạnh giữ. Thủ lĩnh bọn cướp thấy vậy, cũng muốn canh giữ ở đây.
Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn cái chân bị thương của hắn, gật gật đầu.
Mai Tử
đau lòng Tiêu Kinh Sơn, không muốn một mình về ngủ. Tiêu Kinh Sơn lại nắm tay
nàng, ý bảo nàng trở về ngủ đi.
"Trở
về nghỉ ngơi cho tốt, sau này ngày còn dài." Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọng nói
bên tai nàng.
Mai Tử
cắn cắn môi, gật đầu trở về, trước lúc đi trước còn nhẹ nhàng căn dặn:
"Chàng coi chừng một chút."
Tiêu
Kinh Sơn gật đầu: "Ta biết."