Hai
người nói chuyện, Tiêu Kinh Sơn lại cầm tay Mai Tử lên: "Đi, đến doanh
trướng của ta trước đã."
Mai Tử
nhìn bốn phía xung quanh, biết đây là nơi làm việc nên liền lên tiếng
"Ừ" rồi đi theo hắn ra ngoài.
Vừa ra
khỏi cửa liền phát hiện bên ngoài đã sớm tụ tập đủ loại nhân vật. Có người lại
đây xem náo nhiệt, cũng có người đi tuần canh nhìn trộm qua bên này. Lúc này
những người đó thấy Tiêu Đại tướng quân dẫn theo tiểu nương tử đi tìm chồng
trong truyền thuyết ra cửa, vội vã cúi đầu làm bộ đang bận rộn.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên biết bọn họ tò mò nhưng cũng không để ý. Hắn chững chạc
đàng hoàng nghiêm mặt, một đôi mắt nghiêm nghị quét qua mọi người, làm cho bọn
họ hoặc là nhanh chóng rút lui hoặc là vội vã tiến lên gật đầu chào hỏi.
Mai Tử
da mặt mỏng, trước nhiều ánh mắt chăm chú nhìn như vậy lúc đầu có chút không tự
nhiên. Sau này nàng lại cảm thấy bàn tay to đang dắt lấy mình truyền tới hơi âm
ấm có lực cùng bao dung, trong lòng dần dần bình tĩnh, bước đi cũng tự nhiên
hơn. Thế là nàng bắt đầu tò mò nhìn về phía bốn phía, gặp những ánh mắt kia
nhịn không được lòng hiếu kỳ len lén quan sát mình thì sẽ lễ phép nở một nụ
cười e thẹn, ngược lại làm cho người nhìn kia cười ngây người.
Thật
vất vả lướt qua mọi người, Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử đi tới doanh trướng hắn
nghỉ ngơi thường ngày, sau đó thuận tay thả tấm vải rèm doanh trướng lại, khiến
chúng che lại mọi ánh mắt tò mò trộm hướng nhìn qua bên này.
Tiến
vào phòng, Tiêu Kinh Sơn khác hẳn hình tượng Đại tướng quân mặt sắt bên ngoài,
một phen ôm lấy Mai Tử không ngừng, lại áp sát thân mật một hồi. Mai Tử bị hắn
mơn trớn dồn dập cuồng nhiệt đến không thở nổi, không khỏi né tránh lầm bầm
nói: "Hôm nay sao chàng lại biến thành người khác như vậy, giống như mấy
con gà trong nhà bị bỏ đói vài ngày ấy."
Tiêu
Kinh Sơn nghe nàng ví dụ như vậy, thật là vừa buồn cười lại vừa bực, cái tay
đang vuốt ve cái mông tròn đầy yêu kiều của nàng vỗ nhẹ một cái: "Nào có
ai nói phu quân mình như vậy."
Mai Tử
bị hắn đánh nhẹ, mặc dù không đau, nhưng vẫn làm nũng nhẹ nhàng non nớt nói:
"Không cần đánh ta, đau."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ này của nàng thật làm cho người ta yêu thương, lại không
nhịn được đem thân thể mềm mại của nàng áp sát tựa vào ngực mình, cúi đầu ở bên
tai, hai má nàng tinh tế gặm ăn.
Mai Tử
cảm thụ lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, né tránh hắn đang cắn gặm, cười đánh
nói: "Ta đói chết rồi, chàng ngược lại lại ăn ta."
Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng, thở dốc có chút không vững vàng:
"Ta cũng đói."
Lúc đầu
Mai Tử còn chưa hiểu, sau này chợt phát hiện bên dưới có một vật cứng chống lấy
mình, lập tức hiểu được, mắc cỡ nâng tay nhỏ bé lên đánh lồng ngực hắn:
"Vừa mới gặp người ta, chàng liền nghĩ đến chuyện này!"
Tiêu
Kinh Sơn khàn khàn nhỏ tiếng: "Bây giờ chưa chạm vào nàng, để nàng ăn cơm
trước."
Hắn đặt
nàng xuống, lại ôm lấy mặt nàng hạ giọng căn dặn: "Còn nữa, sau này nàng
gặp đám người bên ngoài kia không cần phải khách khí, càng không cần cười với
bọn họ."
Mai Tử
cười liếc hắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy trên mặt hắn mang theo vị chua, không
khỏi trêu ghẹo nói: "Vừa mới nói chàng tính tình trẻ con trong lòng chàng
còn không chịu thừa nhận? Bây giờ bằng chứng rõ ràng, quả nhiên là trẻ con. Ta
thấy lạ, lúc đó sao chàng có thể nói ta đi tái giá hả."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ đắc ý dí dỏm của nàng, bàn tay không nhịn được nhéo hai
má nàng: "Bây giờ xem như ta bị nàng nắm hoàn toàn trong tay rồi."
Bên này
đang nói, bên ngoài người phụ trách đưa cơm nước đã tới. Mặc dù vội vàng, vả
lại đang hành quân ở bên ngoài, thế nhưng những người này cũng đoán được rốt
cuộc tướng quân phu nhân muốn ăn cái gì. Vài món ăn có khuông có dạng, Mai Tử
nhìn thấy không khỏi động đậy ngón trỏ.
Tiêu
Kinh Sơn biết nàng đói cực kỳ, vội vàng cầm chén lên bới cơm đưa cho nàng rồi
gắp cho nàng các loại món ăn. Lúc này Mai Tử cũng đành phải vậy, bưng chén qua
lùa cơm ăn một trận, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Dọc đường này cả ngày ăn bánh
bao với bánh bột ngô, ăn đến bây giờ ta ngửi thấy mùi bánh bao là muốn phun,
vẫn là cơm ăn ngon a!"
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, không biến sắc nói: "Dọc đường này nàng chịu không ít
khổ đi, sao nàng lại quen biết thế tử A Mang vậy?"
Mai Tử
nhớ tới chuyện mình bị kinh hách phải mất lừa, không khỏi than thở nói:
"Còn không phải. . . . . . Một nhóm người. . . . . . Đuổi theo. . . . .
." Nàng vừa ăn vừa nói không cẩn thận bị sặc, ho khan đến má cũng hồng.
Tiêu
Kinh Sơn vội vàng vừa rót nước vừa đấm lưng cho nàng, ho khan đến khi Mai Tử
rơi nước mắt, lúc này mới thuận khí một chút.
Nàng
đáng thương nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Thật vất vả mới ăn được bữa cơm ngon, còn
bị sặc."
Tiêu
Kinh Sơn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, giống như vỗ về một con mèo nhỏ đáng
thương: "Trách ta, không nên hỏi nàng bây giờ. Nàng ăn chút nữa đi, nhìn
nàng đói thành dáng vẻ này."
Mai Tử
buông chén đũa xuống, lắc lắc đầu nói: "Không ăn, ta cũng no rồi. Chàng
vừa mới hỏi chuyện trên đường của ta đúng không, thật ra một đường này mặc dù
chịu không ít kinh sợ, nhưng mà khổ cực gì đó cũng không đến nỗi nào."
Tiêu
Kinh Sơn lại rót một ly trà cho nàng: "Ừ, nàng uống chút nước trà trước,
vừa uống vừa từ từ kể cho ta nghe."
Mai Tử
nhìn dáng vẻ Tiêu Kinh Sơn vung áo khoác lên ngồi nghiêm chỉnh một chút, chợt
nhớ tới lúc mình nhìn thấy hắn trong đại doanh hôm nay.
Lúc đó
dáng vẻ hắn nhìn thật không giống phu quân thường ngày sẽ nói sẽ cười sẽ trêu
chọc mình, hắn như vậy giống như một người hoàn toàn xa lạ, ngồi ở đó cao cao
tại thượng vô cùng.
Tiêu
Kinh Sơn cười ngẩng đầu nhìn Mai Tử: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Mai Tử
nghiêng đầu quan sát hắn: "Ta chợt cảm thấy dáng vẻ này của chàng rất
không thuận mắt."
Tiêu
Kinh Sơn không hiểu nhíu mày: "Hả? Vậy muốn ta thế nào thì nàng mới có thể
nhìn thuận mắt?"
Mai Tử
nhíu đầu mi nhỏ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thò tay kéo một cánh tay Tiêu Kinh
Sơn, sau đó đặt mông ngồi trên bắp đùi hắn.
Nàng
ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghi ngờ của hắn, lè lưỡi cười nói: "Như thế này
nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Vừa nói
nàng vừa cố hết sức kéo cánh tay to của hắn ôm vòng lấy mình, sau đó thoải mái
dựa vào bả vai hắn: "Ta muốn dáng vẻ này."
Tiêu
Kinh Sơn sủng nịch thở dài: "Được."
Hắn
không biến sắc đem Mai Tử dời một chút xuống chỗ đầu gối, sau đó mới đưa một
tay ôm lấy hông nàng, một tay kia ôm ấp bả vai, ở bên tai nàng hà hơi hỏi:
"Nếu như ta bóp vai cho nàng nữa thì có phải nàng nhìn ta càng thêm thuận
mắt hay không?"
Mai Tử
thoải mái cọ cọ nhẹ trên hõm vai hắn: "Ừ, nếu như có thể bóp chân nữa thì
tốt hơn."
Nhìn
dáng vẻ đắc ý của nàng mà Tiêu Kinh Sơn cười ra tiếng: "Tiểu Mai Tử người
này a, xem ra ta bị nàng nắm trong tay rồi."
Mai Tử
quấn lấy Tiêu Kinh Sơn ngọt ngào một phen, lúc này mới chậm rãi từ từ đem kinh
nghiệm một đường của chính mình nói cho Tiêu Kinh Sơn nghe. Nói đến đoạn mình
bị một nhóm người đuổi theo phía sau thì Mai Tử huơ tay múa chân, còn Tiêu Kinh
Sơn thì nhăn nhẹ cặp lông mày, cái tay đang giúp Mai Tử xoa bóp vai cũng một
cái nặng một cái nhẹ.
Sau lại
nói đến đoạn nửa đêm bị dọa tỉnh, lừa thì kinh hách chạy đi, Mai Tử uất ức nói:
"Ta nghe động tĩnh, khi ấy liền nghĩ đám người xấu kia lại tới, bọn họ
chính là muốn cướp lừa của chúng ta, cho nên ta chỉ có thể dắt lừa chạy a, kết
quả lừa vẫn mất." Nhớ tới con lừa lông ngắn mình nuôi đã lâu, nước mắt Mai
Tử lại lách tách rơi xuống.
Tiêu
Kinh Sơn nghe đến lông mày nhíu chặt, cái tay đang giúp Mai Tử đấm chân dừng
lại, ôm nàng nhẹ giọng nói: "Không sao, mất con lừa này, chúng ta mua con
mới, còn mua ngựa cho nàng nữa, có được không?"
Mắt Mai
Tử vương nước mắt chớp chớp, lắc đầu nói: "Không cần ngựa, chỉ muốn lừa thôi,
muốn con lừa của chúng ta."
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay lên thay nàng lau lau nước mắt, nói cái gì chỉ muốn con lừa
trước kia, đây dĩ nhiên là không thể nào. Hắn cũng biết nàng chỉ nói vậy thôi,
nên liền chuyển đề tài: "Sau đó nàng lại gặp phải chuyện gì?"
Mai Tử
thấy hắn hỏi, nhớ tới tình cảnh đêm đó, liền thu lại nước mắt, hết sức vui vẻ
kể về A Mang, nói mình như thế nào kéo lấy hắn không thả ra đòi hắn trả con
lừa. Sắc mặt Tiêu Kinh Sơn trở nên khó coi, bàn tay chặt chẽ nắm lấy tay nhỏ bé
của Mai Tử không chịu thả.
Mai Tử
dĩ nhiên cảm thấy được, liếc hắn một cái, oán giận nói: "Là chàng muốn ta
nói nha, làm gì bây giờ sắc mặt lại trở nên như vậy, thật không thú vị, không
nói nữa."
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc một hồi, cuối cùng thu hồi sắc mặt khó coi của mình, bày ra
một nụ cười, tiếp tục giúp nàng đấm nhẹ chân nói: "Không có không vui,
nàng nói tiếp đi, sau đó A Mang dẫn nàng đến Vân Châu à? Buổi tối hai người ở
đâu?"
Mai Tử
thở dài nói: "Này A Mang cũng thật là, nếu hắn đã là con trai của Vương
gia, vậy thì cần gì phải tiết kiệm đến thế, bình thường thế mà khách sạn cũng
không chịu thuê, ta không thể làm gì khác hơn là phải cùng hắn ngủ ở bên
ngoài."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn nương tử mình ngây thơ mà bất đắc dĩ thở dài, trên mặt là vẻ yêu
tiếc cùng phức tạp đang xen.
Hắn
nhíu mày bất mãn nói: "Tiểu thế tử này quả nhiên thật không hiểu chuyện,
thế mà không biết cách chăm sóc nàng cho tốt."
Mai Tử
nghe lời này, con ngươi chuyển chuyển: "A, lúc đầu ta cũng cảm thấy người
này thật đáng giận. Nhưng sau khi nam tử áo trắng ấy xuất hiện, ta phát hiện A
Mang vẫn tốt vô cùng."
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Nam tử áo trắng? Đây là người nào?"
Mai Tử
nhìn dáng vẻ hắn kinh ngạc, thế là đắc ý cười, đem chuyện nam tử áo trắng kia
nói ra, bao gồm cả việc người ta cười thế nào thế nào với nàng, bao gồm cả việc
người ta mời nàng ăn thịt nướng thế nào, đều nhất nhất nói ra. Càng nói Tiêu
Kinh Sơn càng nhíu mày trầm tư.
Hồi
lâu, Tiêu Kinh Sơn hỏi: "Nàng nói, trước kia hắn mua mười cân thịt heo của
chúng ta?"
Mai Tử
gật đầu: "Đúng vậy, một lần mua mười cân luôn đấy."
Tiêu
Kinh Sơn lại hỏi: "Hắn vẫn mặc đồ trắng, vả lại còn nói quy củ trong núi
lúc đi săn?"
Mai Tử
không hiểu gật đầu: "Đúng vậy nha, hắn xác thực là có nói như thế."
Tiêu
Kinh Sơn trầm tư một phen, lại nghiêm túc hỏi Mai Tử về tướng mạo người kia.
Mai Tử nghiêng đầu miêu tả một phen, cuối cùng cảm khái nói: "Người kia
thật là đẹp mắt! Giống như là. . . . . . Giống như là mây bay trên trời
vậy!"
Khuôn
mặt nghiêm túc của Tiêu Kinh Sơn mang theo điểm không vui: "Người thì làm
sao có thể giống như mây, với lại mây cũng có loại tốt loại xấu, nàng không
thấy ban ngày trên trời có mây trắng, cũng có khi mây đen phủ đầy đấy
sao."
Mai Tử
bị hắn phản bác, bất mãn nói: "Cái gì mà mây đen phủ đầy, người ta chính
là một đám mây trắng trên núi bay giữa bầu trời trong vắt, đẹp vô cùng."
Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, xụ mặt không hề nói gì nữa.
Mai Tử
bất đắc dĩ liếc hắn, làm nũng kéo lấy
tay hắn nói: "Được rồi, đừng nghĩ về hắn nữa, chỉ là một đám mây mà thôi,
gió vừa thổi liền bay đi a. Nhìn chàng để ý thành dáng vẻ này kìa." Mai Tử
nói xong, buồn cười nhìn hắn: "Sao bây giờ chàng lại trở nên con nít thế,
nghe ta nói về nam nhân khác chàng liền xụ mặt."