Vài
ngày này ở quân doanh, mặc dù Tiêu Kinh Sơn luôn bận bàn chuyện cơ mật nên phải
tránh Mai Tử, nhưng đối với tình hình lúc này Mai Tử ít nhiều cũng biết một
chút. Bây giờ Bành vương gia kia đã bị dồn vào đường cùng, chỉ có thành Thanh
Châu này là phòng thủ cuối cùng của hắn, Tiêu Kinh Sơn mang theo đại quân cùng
quân của Lỗ Cảnh An nhập làm một, lại một đại quân khác cũng đã tới nơi này,
bây giờ chỉ cần ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ công thành.
Vì sao
bây giờ Tiêu Kinh Sơn còn chưa công thành, Mai Tử tò mò hỏi hắn vấn đề này,
nàng cảm thấy sớm công thành một chút, bọn họ sẽ có thể về nhà sớm một chút.
Tiêu Kinh Sơn trả lời, chuyện này rất phức tạp, liên quan đến các lộ quân
thưởng phạt sau này, đồng thời hoàng thượng cũng nhân từ thể hiện một tia tình
cảm cuối cùng với người gọi là biểu thúc - Bành vương gia.
Mai Tử
nghe chuyện này liên quan đến nhiều việc như thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ
nói: Thôi vậy, lúc chàng làm xong việc này, chúng ta liền về nhà đi, dù sao chỉ
cần chàng không xảy ra chuyện gì là được.
Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, tay đang cầm bút ngừng lại, lập tức cười: "Yên tâm,
ta sẽ không có chuyện gì."
Mai Tử
thấy hắn nói như thế, chợt nhớ tới chuyện khác, liền hỏi: "Nam nhân mặc áo
trắng kia, hắn trộm bản đồ Thanh Châu của bọn chàng, nếu như chàng bắt được hắn
thì sẽ xử trí thế nào đây?"
Mai Tử
ở đây mấy ngày cũng nhìn ra, gần đây Thôi phó tướng vẫn dẫn người đi lục soát
muốn tìm nam tử áo trắng kia. Nghĩ đến nụ cười như gió xuân thổi vào mặt của
người kia, cùng với ở đống lửa ấm áp trong rừng, thịt nướng thơm lừng, Mai Tử
cũng có chút lo lắng thay hắn.
Tiêu
Kinh Sơn ngẩng đầu liếc nhìn Mai Tử, sau đó cúi đầu cầm lấy bút phê duyệt
chuyện quân tình trên bàn, miệng không lịch sự chút nào nói: "Nên xử thế
nào thì xử thế đấy."
Mai Tử
cắn cắn môi, con ngươi chuyển chuyển, thật muốn hỏi nữa, nhưng nhìn dáng vẻ này
của Tiêu Kinh Sơn, bây giờ có hỏi cũng không hỏi được gì.
Lúc A
Mang bước vào quân doanh liền nhận được những ánh mắt cùng sắc mặt khó coi.
Những người đó rõ ràng là khách khí hữu lễ, thế nhưng trong khách khí còn mang
theo một tia bất mãn cùng khinh bỉ.
A Mang
hung hăng trừng qua, hắn rất bất mãn, hắn không phải là nói một câu thật tình
thôi sao, tại sao những người này lại nhìn hắn giống như nhìn thấy kẻ thù như
vậy?
Thành
Vương gia vừa hướng người ta gật đầu chào, vừa cuống quít kéo con cưng đi về
phía trước. Đứa con trai này a, hắn không gây chuyện thì sẽ không thoải mái
sao?
A Mang
bị phụ thân túm lấy như vậy, lạnh mặt đi về phía trước, cuối cùng đến đại doanh
Tiêu Kinh Sơn xử lý quân sự thường ngày. Tiêu Kinh Sơn nghe nói Thành vương gia
đến, đương nhiên là vội vàng mời người vào ngồi.
Hai bên
chắp tay làm lễ sau đó tự mình ngồi xuống. Thành vương gia đi thẳng vào điểm
chính, nói cười bày tỏ, nói xong liền đẩy con trai của mình về phía trước, đồng
thời còn trừng nhi tử của mình một cái.
Tiêu
Kinh Sơn ngày đó nghe A Mang nói trong lòng đương nhiên có chút không vui,
nhưng hắn là nhân vật nào, ngay lúc này dĩ nhiên là chỉ cười nhạt một tiếng,
khoan dung mà nói: "Chẳng qua là một câu nói giỡn của đứa nhỏ mà thôi,
Tiêu mỗ làm sao có thể để vào trong lòng. Vương gia cố ý đến đây vì chuyện này,
thật sự làm cho Tiêu mỗ có chút hổ thẹn."
A Mang
vốn đang ôm nhẫn nhục cong eo cúi đầu hướng người ta nói lời xin lỗi, nhưng
bỗng nhiên lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói cái gì mà "Một câu nói giỡn của đứa
nhỏ " , trong lòng hắn lại bực, không nhịn được ngẩng đầu lớn tiếng nói:
"Ta không phải là đứa bé! Ta đã 18 tuổi rồi!"
Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ người trẻ tuổi này hồng cổ phẫn phẫn bất bình, ngược lại
lại cảm thấy thú vị, mỉm cười không nói.
Thành
vương gia nghe con trai nói vậy, hung hăng trừng hắn một cái: "Câm mồm, có
tướng quân cùng phụ vương ở đây, đâu đến lượt con chen miệng vào!" Trừng
con trai xong, hắn lại vội vã xoay người hướng Tiêu Kinh Sơn chắp tay:
"Tướng quân, khuyển tử thật sự được sủng quá mức, thật sự. . . . . ."
Hắn nói
chưa xong, Tiêu Kinh Sơn lại hào phóng cười một tiếng, rộng rãi xua tay nói:
"Mà thôi, thế tử là người đơn thuần sáng sủa, tính tình này cũng rất đáng
mừng, Vương gia không cần khách khí như thế."
Thành
vương gia thấy hắn xác thực không để ý, lúc này mới hơi yên tâm, lại khen Tiêu
Đại tướng quân độ lượng vài câu, lúc này mới xoay người, đen mặt lạnh lùng nói
với con trai: "Còn không xin lỗi Tiêu Đại tướng quân!"
A Mang
nhìn dáng vẻ phụ thân mình hướng người ta chắp tay ca tụng, trong lòng cũng có
chút hối hận rồi, biết lời mình vừa nói lại xúc động. Lúc này phụ thân lại nói
mình xin lỗi, hắn cũng liền nhịn xuống bất mãn trong lòng, cứng rắn tiến lên,
cứng giọng nói: "Lần trước A Mang nói bậy nói bạ, chạm tới Tiêu Đại tướng
quân, mong Đại tướng quân nể tình A Mang tấm bé vô tri, tha thứ cho A Mang,
"
Giọng
nói hắn chẳng những cứng ngắc giống như con nít đọc sách, lúc nói tới "Tấm
bé vô tri" còn tăng giọng không tình nguyện làm cho thị vệ bên ngoài lều
cũng nghe được.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên cũng không đi tính toán chuyện này, dù sao nương tử của
mình chính là nương tử của mình, cuối cùng cũng không thể bị tiểu tử lỗ mãng
non nớt này cướp đi. Một năm ấy hắn còn để ý việc ở nhà nên trong lòng còn lo
lắng không yên. Bây giờ việc nhà đã ổn, hắn quân tâm đại định, đương nhiên căn
bản sẽ không để ý cái gì.
Lập tức
hắn vội vàng đỡ A Mang đang cong lưng dậy, độ lượng cười một tiếng, miệng nói:
"Thế tử thật sự quá mức khách khí rồi, chỉ là một câu đùa bỡn, Tiêu mỗ đâu
để trong lòng." Tay hắn đỡ lấy A Mang, lại hướng Thành vương gia khen vị
thế tử này một phen. Thành vương gia đương nhiên cũng khiêm tốn một phen, trong
miệng thẳng mắng đứa con trai này của mình không hiểu chuyện.
A Mang
nhìn hai người trò chuyện nhiệt tình, cẩn thận chen vào một câu: "Phụ
vương, A Mang đã nói xin lỗi, Tiêu Đại tướng quân cũng không để ở trong lòng,
vậy bây giờ A Mang có thể ra ngoài đi dạo không?" Nhìn hai người này lòng
hắn cảm thấy buồn bực.
Thành
Vương gia vừa cười vừa giải thích: "Đứa bé này, tính tình hiếu động, luôn
ngồi không yên."
Tiêu
Kinh Sơn thấy tình trạng đó, biết hắn không muốn ở lại đại doanh, hơn nữa hắn
cũng đang có chuyện cơ mật quan trọng cần bàn với Thành vương gia, liền gọi thị
vệ bên ngoài phân phó nói: "Dẫn thế tử đi tham quan doanh lý một
chút."
Thị vệ
vội vàng đáp ứng, Thành vương gia thấy Tiêu Kinh Sơn nhìn qua có vẻ không tính
toán gì, e sợ con trai mình lại ngang bướng chợt phát tác nói ra lời gì ngu
xuẩn nữa nên liền nói: "A Mang thường ngày kính ngưỡng Tiêu Đại tướng quân
trị quân có cách, đến lúc này hắn còn nói muốn tích lũy thêm kiến thức, bây giờ
vừa hay hắn có thể nhìn xem bốn bề một chút."
A Mang
nghe phụ thân nói thế, trong lòng rất không tình nguyện nhìn cái ghế da hổ Tiêu
Kinh Sơn đang ngồi, nghĩ thầm ta cần gì phải kính ngưỡng ngươi a. Nhưng nghĩ là
nghĩ vậy hắn lại không dám nói gì, chỉ có thể lạnh mặt đi theo thị vệ ra ngoài.
Đi ra
ngoài, thật ra cũng chẳng có gì để nhìn, trong quân không phải chỉ có mấy cái
doanh trướng cùng trường mâu và luyện binh thôi sao, hắn đã sớm len lén nhìn
qua. Thị vệ ở bên ngoài doanh trướng nghe đến vị thế tử này, thật ra cũng rất
là bất mãn, nghiêm mặt khách khí nhưng rất bất hòa.
A Mang
thấy tình trạng đó, trong lòng chợt có chủ ý, "Khụ" một tiếng, lấy
giọng điệu buôn bán nói với thị vệ này: "Vị đại ca này, ta thấy ngươi cũng
rất bận rộn, ta không có việc gì, chỉ nhàn rỗi đi dạo mà thôi, tự ta tùy tiện
đi xem một chút là được, ngươi cứ đi làm việc chính sự của ngươi đi."
Thị vệ
mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, sử dụng giọng điệu cung kính lại bất hòa
nói: "Thế tử, tướng quân lệnh ta mang người đi tham quan một chút."
A Mang
cười nói: "Ta hiểu rõ, nhưng bây giờ ta muốn tự mình đi một chút."
Thị vệ
lần này chẳng thèm nhìn hắn, mặt không biểu tình nói: "Thế tử, tướng quân
lệnh ta mang người đi tham quan một chút."
A Mang
sờ sờ đầu, nghĩ muốn nói ra mình có chút nhu cầu, nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh
tanh của thị vệ theo sau, vẻ mặt này nghiêm túc giống như cục đá, hắn lập tức
nuốt vào câu mình đang nghẹn trở vào, đồng thời trong lòng âm thầm hiểu rõ một
chuyện: tướng quân đáng giận tất nhiên sẽ có thị vệ đáng giận!
Hắn vốn
nín một bụng tức giận từ trong doanh trướng bước ra, bây giờ lại gặp phải tên
thị vệ không thông minh này, trong lòng càng thêm rực lửa. Đang muốn phát tác,
hắn chợt nhớ tới ý tưởng vừa rồi của mình, liền nhẫn nại bày ra nụ cười hướng
thị vệ nói: "Vị đại ca này, ta bỗng nhiên rất buồn."
Thị vệ
mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, giọng lạnh tanh nói: "Đi với
ta." Vừa nói hắn vừa đi tới một góc khuất.
A Mang
ngoan ngoãn đi theo thị vệ để giải quyết nỗi buồn. Hắn làm thế hô: "Đại
ca, ngươi không cần đi theo ta, thường ngày ta tự tại quen rồi, ngươi đi sát
ta quá ta liền nghẹn không ra."
Thị vệ
thấy tình trạng đó, không thể làm gì khác hơn là thối lui vài bước.
A Mang
căn bản chưa từng cởi quần xuống, chỉ len lén nhìn xem thị vệ có nhìn mình hay
không, liền giống như mèo cong eo chuồn êm.
Khinh
công của A Mang cũng không tệ, ở quân doanh lớn như thế tránh né quay cuồng một
phen, rất nhanh liền chạy ra xa.
Hắn
nhìn xung quanh thấy không ai chú ý tới hắn liền trịnh trọng "Khụ"
một tiếng, sửa sang lại ống tay áo cùng tóc tai, bắt đầu hướng doanh trướng
nghỉ ngơi của Tiêu Kinh Sơn mà đi.
Mai Tử
và Tiêu Kinh Sơn là vợ chồng, dĩ nhiên Mai Tử phải ở trong doanh trướng của
Tiêu Kinh Sơn. Bây giờ còn sớm, chắc là Mai Tử đang ở chỗ đó? Bây giờ hắn đi
qua, không chừng có thể gặp Mai Tử a.
A Mang
đông tránh tây lạng, cuối cùng đến được doanh trướng của Tiêu Kinh Sơn. Hắn
trông chừng lúc không có người liền vòng ra sau doanh trướng, từ trong ống giày
rút ra một con dao ngắn, cẩn thận cắt một khe hở nhỏ phía sau doanh trướng. Hắn
mở khe ra, len lén nhìn vào bên trong, quả nhiên liền thấy Mai Tử lúc này đang
nằm nghiêng trên giường.
Đêm qua
Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn lăn lộn vài lần, bây giờ mới sáng sớm còn mệt mỏi nên
nàng chưa rời giường. Lúc này cái chăn đang đắp trên ngực nàng cơ hồ trượt
xuống, trên người tỏa ra tia biếng nhác. Nàng cũng không muốn giơ tay lên kéo
chăn lại, chỉ trở mình lật qua lật lại, để chăn tơ màu xanh mượt mà trượt lên
trượt xuống trước ngực, che chắn đi một chút phong cảnh mỹ lệ.
Lúc đầu
A Mang thấy Mai Tử trong lòng chỉ có kinh hỉ, đang nghĩ xem làm thế nào để chào
hỏi với nàng mà không kinh động đến người khác. Nhưng lúc này vừa thấy Mai Tử
trở mình lật qua lật lại, da thịt mềm mại bị chăn che chắn, lờ mờ có thể thấy
được rãnh đen trước ngực.
A Mang
lập tức sửng sốt, mắt trừng lớn, hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy vải bạc doanh
trướng không dám động. Hắn cảm thấy cổ họng khát khô, tim trong ngực nhảy lên.
Hắn biết không nên, nhưng trong lòng dường như có một 100 con ngựa đang phi
nhanh, hắn không nhịn được muốn xem rõ ràng hơn một chút. Đây là nữ nhân cùng
hắn đi đường, từng tùy tiện nằm bên người hắn, thời gian đó hắn chưa từng có
một chút ít nghĩ xiên xẹo nào. Bây giờ nữ nhân này đã cách ngàn núi vạn nước,
hắn vắt hết óc nghĩ cách gặp mặt nàng, muốn nhìn nàng một chút.
Hắn
nhìn chung quanh một chút, phát hiện phía sau doanh trướng rất vắng vẻ, ngược
lại không có ai chú ý, thế là liền móc dao ngắn ra, lại đem khe hẹp rọc rộng
một chút. Nhưng ngay lúc này, tấm chăn tơ màu xanh trên người Mai Tử trượt
xuống, che hơn phân nửa phong cảnh, khe rãnh kia sáng sáng tối tối, hắn căn bản
nhìn không rõ, trong lòng liền vô cùng lo lắng.
Lúc này
Mai Tử đang lười nhác không thú vị mà nằm trên giường nhìn cái lều mà suy nghĩ.
Thật ra nếu là trước đó vài ngày, Mai Tử có lẽ sẽ cẩn thận, nhưng vài ngày nay
ở quân doanh đã lâu, biết người ở đây cũng rất tuân thủ quy củ. Doanh trướng
của Tiêu Kinh Sơn chưa từng có người dám tự tiện xông vào, vì vậy nàng cũng lớn
mật hơn, không cẩn thận như thế.
Nàng nằm
trên giường một hồi, nghĩ đến sáng sớm Tiêu Kinh Sơn hình như ra đi rất vội,
không biết lúc nào mới có thể trở về, mình có chút lười biếng như vậy, vẫn nên
mặc quần áo vào một chút. Tiêu Kinh Sơn vì sợ nàng nhàm chán nên sai người mang
đến một ít sách y thuật cho nàng. Nàng xem đến say sưa, có gì không hiểu sẽ đến
chỗ đại phu trong quân hỏi một chút.
Nghĩ
đến đây, nàng liền muốn dậy. Mà ngồi dậy đương nhiên chăn sẽ trượt xuống, thế
là nàng một tay bắt lấy chăn, một tay với lấy quần áo trên giá gỗ bên cạnh.
Con mắt
A Mang ở ngoài doanh trướng nhìn vào, thấy nàng chợt đứng dậy, ngược lại sợ hãi
giật mình, cho là mình đã bị phát hiện, không nhịn được "A" một
tiếng.
Mai Tử
cả kinh, giữ chặt lấy chăn che ngực lại, run rẩy hỏi: "Ai?"