Mai Tử đi vào phòng, trơ mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn cởi
áo treo lên đầu giường. Trong phòng không đốt đèn nên nàng thấy
không rõ lắm, chỉ có thể dựa theo ánh trăng bên ngoài nhìn vết sẹo dữ
tợn kia. Mai Tử đứng bên cạnh cúi đầu, hai tay nắm chặt,
không biết làm như thế nào.
Tiêu Kinh Sơn ở chung với Mai Tử một ngày, cũng nhìn
ra được tâm tư của nàng. Hắn ngồi ở mép giường nhìn nàng, trầm tư một lúc rồi
nói: "Ta muốn nói chuyện với nàng một chút".
Mai Tử vội vàng gập đầu: "Ừ, chàng nói".
Tiêu Kinh Sơn bảo Mai Tử ngồi xuống. Nàng cẩn thận
ngồi xuống cái ghế trúc gần đó.
Ánh trăng nhẹ nhàng như nước tràn ngập căn phòng
nhỏ, nét mặt hai người trong phòng đều có chút mông lung. Tiêu
Kinh Sơn chậm rãi mở miệng nói: "Mai Tử, tình huống của ta bây giờ
nàng cũng biết, một nghèo hai trắng, trong tay không
có cái gì gọi là của cải, chỉ có thể dựa vào việc săn bắn mà kiếm sống,
gả cho ta chính là ủy khuất nàng".
Mai Tử vội vàng lắc đầu: "Không không, chàng đừng
nói vậy, thanh danh của ta vốn không được rõ ràng, có thể
gã cho chàng đã thấy thật tốt, ta còn sợ sẽ làm phiền đến
chàng".
Tiêu Kinh Sơn lại cười cười nói: "Nàng cùng ta
bái đường thành thân thì đã là vợ chồng, nói cái gì mà làm phiền với không làm
phiền, sau này những lời như thế đừng nhắc lại nữa".
Mai Tử chưa từng thấy qua Tiêu Kinh Sơn cười, bỗng
nhiên nghe tiếng cười của hắn, có chút cảm giác sang sảng
êm tai, hơn nữa lời hắn nói thật hợp lý làm nàng mím môi nở nụ cười nhẹ,
gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nghe lời chàng, sau này
không nói những lời như thế nữa".
Tiêu Kinh Sơn khôi phục lại dáng vẻ bình thường, trên
mặt có phần nghiêm nghị: "Mai Tử, nàng và ta nếu đã thành vợ thành chồng,
như vậy phải thành thật thẳng thắn với nhau. Ta biết nàng đối với ta có
nhiều thắc mắc, nhưng đó đều đã là chuyện quá khứ, ta cũng không muốn nhắc lại.
Nàng chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ ta chính là phu quân của nàng, là một
thợ săn bình thường như bao thợ săn khác ở thôn Bích Thủy núi Thanh
Sơn này".
Mai Tử thấy hắn nói như vậy, tuy rằng trong lòng có
chút thắc mắc, cũng không tiện hỏi, chỉ có thể gật đầu: "Ừ, ta nhớ
kỹ".
Tiêu Kinh Sơn nói tiếp: "Thấy nàng cả ngày bất
an, ta nghĩ nàng đối với chuyện nam nữ có chút e ngại, nên ta cũng
không muốn cưỡng ép nàng. Loại chuyện như vậy cần phải có nam nữ cùng tình
nguyện, bởi vậy Tiêu Kinh Sơn ta hứa với nàng, một ngày nàng không muốn, ta
liền một ngày không chạm vào nàng, được không?".
Mai Tử nghe hắn nói đến loại chuyện này vốn
đã không được tự nhiên, trên mặt nóng lên, tiếp đó nghe hắn muốn mình tình
nguyện thì vô cùng cảm kích. Chuyện kia luôn khiến nàng thẹn thùng
không yên, thầm nghĩ có thể tránh được ngày nào thì tốt ngày đó, bởi vậy, Mai
Tử dùng âm mũi hừ hừ trả lời: "Vâng".
Tiêu Kinh Sơn gặp Mai Tử không có gì phản đối, còn
nói: "Ngày xưa ta gặp qua không ít người, nhìn thấy tất cả nhân tình
thế gian, nay tuổi đã lớn, muốn ở lại nơi thôn xóm yên bình này
mà sinh sống. Nàng tuy nhỏ tuổi hơn ta, nhưng đã hiểu được nhiều
chuyện, ta tin tưởng nàng có thể cùng ta giúp đỡ
lẫn nhau sau này. Nàng gả làm vợ ta, ta Tiêu Kinh Sơn nếu có thể
làm gì cho nàng đều sẽ làm, tuyệt đối không để nàng chịu chút ủy
khuất nào".
Lời nói này của hắn chạm đến đáy lòng nàng, nàng và
hắn, hai người cả đời bầu bạn cùng nhau. Nàng ngẩng đầu cảm kích nhìn Tiêu
Kinh Sơn nói: " Chàng yên tâm, trước kia tuy có rất nhiều
lời đồn không tốt về ta, nhưng nếu đã gả cho chàng làm vợ, tất nhiên
ta sẽ giữ đúng khuôn phép".
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Ta tin tưởng nàng".
Hai người đối mặt nhau dưới ánh trăng
mờ ảo, một người ngồi trên ghế, một người ngồi trên giường, không nói gì,
bên trong ngôi nhà lâm vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên "khụ
" một tiếng, mở miệng nói: "Nàng còn có gì muốn hỏi ta, cứ việc
nói".
Thật ra Mai Tử muốn hỏi
trước kia có phải hắn làm cướp đường hay không, nhưng lời đến miệng
lại không thể nào thoát ra ngoài. Nàng suy nghĩ, chợt nhớ tới
một vấn đề, vội vàng hỏi: "Ta muốn hỏi chàng, năm nay
chàng bao nhiêu tuổi?". Bởi vì vừa rồi hắn nói mình đã lớn tuổi,
nàng bỗng nhiên thắc mắc. Trước kia chỉ đoán sơ qua, không thể biết
chính xác, chỉ chắc rằng hắn hẳn không vượt quá 30 tuổi.
Tiêu Kinh Sơn nở nụ cười trong bóng đêm, mở miệng
nói: "Năm nay ta hai tám tuổi, nàng thì sao?".
Mắt Mai Tử sáng lên, cũng cười nói: "Vậy chàng và
ta cùng một giáp rồi, năm nay ta mười sáu tuổi".
Tiêu Kinh Sơn cảm thán: "Đúng vậy, chúng ta cùng
một giáp, nhưng mà ta khác nàng nhiều, lúc ta bằng tuổi nàng bây
giờ, khi đó hẳn nàng còn đang chơi bùn đi!".
Lúc Tiêu Kinh Sơn 16 tuổi, khi đó nàng 4 tuổi.
Mai Tử hồi tưởng lại lúc 4 tuổi nàng đang làm cái gì, không phải là đang chơi
bùn cùng đệ đệ A thu sao? Tiêu Kinh Sơn nói không sai.
Hai người như vậy vừa cười vừa nói, cảm thấy
không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều, Tiêu Kinh Sơn đứng lên nói:
"Đã không còn sớm, cũng nên đi nghỉ thôi".
Lúc này Mai Tử không còn lo lắng nữa,
dựa theo bóng tối cởi áo ngoài, sau đó lên
giường chui vào trong chăn. Lúc nàng lên giường lướt qua
Tiêu Kinh Sơn, ngửi thấy trên người hắn có hương vị tươi mát của nước suối,
nghĩ đến trên người mình cũng có mùi giống như vậy, lại đỏ mặt.
Đây là đêm thứ hai Mai Tử thành thân, nàng trợn tròn
mắt nhìn nóc nhà nhưng trong lòng không phải là cảm giác bất an như
đêm trước. Bên người truyền đến tiếng thở trầm ổn của nam nhân, nàng
cũng không e ngại, ngược lại tràn đầy an tâm.
Nàng tin tưởng nam nhân này, trực
giác cho nàng biết, nam nhân này sẽ mang hạnh
phúc đến cho nàng.
Ngày hôm sau, Mai Tử dậy thật sớm, có lẽ là do an tâm.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy nam nhân
bên cạnh vẫn ngủ say, mùa hè không lạnh lắm, hắn chỉ đắp chăn che lại
nửa thân dưới, phía trên để lộ khuôn ngực tinh tráng cùng với vết sẹo
dữ tợn. Mai Tử chưa bao giờ dám nhìn kỹ vết sẹo
này, xem ra vết sẹo này là do đao kiếm
gây ra, từ bên trái ngực kéo dài đến thắt lưng tiếp tục đến tận
bên trong, thời điểm đó hẳn là rất nguy hiểm.
Mai Tử nhìn kỹ lại phát hiện ngực hắn không chỉ
có mình vết sẹo kia, kỳ thật có rất nhiều vết thương khác, chẳng qua có vẻ
rất nhỏ, bình thường nếu nhìn không kỹ sẽ không phát hiện ra. Mai Tử cắn
môi, người này mười ba tuổi rời đi thôn nhỏ ra ngoài không biết làm
gì mà toàn thân đều có sẹo như vậy.
Nàng nhìn, bỗng cảm thấy có chút lạ, ánh mắt dời
xuống, lại ngạc nhiên phát hiện nửa người phía dưới Tiêu Kinh Sơn dùng
chăn che phủ, cộm lên một khối giống như túp lều nhỏ, thoạt nhìn có
vẻ như dấu cái gì đó bên trong .
Mai Tử nghi ngờ nghĩ, người này thật khiến cho người
ta ngạc nhiên không ít, khi ngủ hắn còn cất dấu cái gì? Đao? Kiếm?
Mai Tử tỉnh lại, muốn ngủ tiếp cũng không được, nếu
muốn xuống giường thì phải lướt qua Tiêu Kinh Sơn, bởi vậy bị nhốt trên giường
làm nàng cảm thấy nhàm chán. Lòng hiếu kỳ bắt đầu dâng lên, muốn thừa dịp Tiêu
Kinh Sơn ngủ, xem thử rốt cuộc đó là cái gì? Kỳ thật nếu đây là sáng
hôm qua, nàng thật không có gan làm như vậy, nhưng tối qua cùng Tiêu
Kinh Sơn nói chuyện một hồi, sự cảnh giác đối với Tiêu Kinh Sơn cũng theo đó
chậm rãi biến mất.
Mai Tử chớp mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, cẩn thận
vươn tay hướng đến cái khối cộm lên khiến người
ta nghi ngờ kia.
Tay nàng chạm vào khối kia, liền cảm thấy
bên trong như có vật gì còn sống nhúc nhích, hơn nữa vật này còn rất
ấm áp. Nàng càng thêm tò mò, nhịn không được muốn bắt vật kia lại
nhìn xem cho kỹ.
Ai ngờ khi nàng vừa chạm đến lần nữa, Tiêu Kinh Sơn
bỗng nhiên giật giật, mở con ngươi.
Nàng thấy Tiêu Kinh Sơn động đậy, liền đưa mắt nhìn,
vừa vặn chạm phải cặp mắt sâu không thấy đáy kia đang nghi hoặc
nhìn mình. Mai Tử "A" lên một tiếng sợ hãi, vội
vàng thu tay lại. Tiêu Kinh Sơn cũng sững sốt, một
lát sau ngồi dậy, khó hiểu nhìn Mai Tử đang thất kinh ở bên
cạnh.
Mai Tử xấu hổ, nàng cảm thấy mình không nên lợi dụng
lúc người ta ngủ mà sờ loạn lung tung, đây là không đúng. Nàng thật hối hận,
hận tay mình ngứa ngáy, hận chính mình không biết kiềm chế, cảm giác
bây giờ giống như ăn trộm bị người ta bắt tại trận, thật sự quá mất mặt! Nàng
cắn môi dưới cẩn thận nhìn Tiêu Kinh Sơn, hắn có tức giận không? Hắn sẽ trách
nàng sao?
Tiêu Kinh Sơn nhíu đôi mày đen, nhìn Mai Tử tội
nghiệp lui vào trong giường, thở dài nói: "Ta dậy
trước, nàng cứ ngủ thêm một lúc nữa đi" Nói xong xoay người
xuống giường.
Mai Tử chú ý cái chăn nơi cộm lên một
khối kia đã không thấy nữa, hoàn toàn biến mất. Nàng càng thêm khó
hiểu, nhưng mà vẫn cúi thấp đầu, ngồi ngẩn người nửa ngày mới sực nhớ, đứng
dậy nhanh chóng mặc quần áo, đi làm cơm cho Tiêu Kinh Sơn,
lấy công chuộc tội.
Lúc này Tiêu Kinh Sơn đã nhóm lửa, nồi nước trên bếp
đã bắt đầu sôi ùng ục. Mai Tử nhanh chóng lấy nấm khô rửa bỏ vào nồi rồi
chạy tới hầm thức ăn lấy gà hầm nấm hôm qua còn lại đặt lên bếp. Mai Tử muốn
Tiêu Kinh Sơn nghĩ ngơi để mình nấu cơm. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng cứ lắp bắp lại
không đành lòng, nói rõ ràng: "Nàng quạt lửa đi, để ta thêm củi".
Quạt lửa chỉ cần ngồi gần gần bếp là có thể làm được,
nhưng thêm củi lại phải tiếp xúc trực tiếp với lửa, bây giờ là mùa hè rất dễ đỗ
mồ hôi. Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn kiên trì cũng không nói gì nữa,
dù sao hôm nay cũng là mình làm sai.
Vợ chồng hai người cùng làm, bữa sáng rất nhanh được
dọn lên, hai người ngồi ăn nhưng không nói với nhau câu nào, không khí lâm vào
trầm mặc. Mai Tử áy náy ngượng ngùng nói chuyện thì lại gặp Tiêu Kinh Sơn không
biết vì sao cứ cúi đầu không nhìn nàng. Nàng nghĩ hẳn là hắn
không vui, lại tự trách chính mình xem trộm bí mật của hắn.
Tuy vậy, nàng vẫn không nhịn được tò mò, đó là cái gì, sao lại
có thể biến mất một cách nhanh chóng như vậy?