Chờ lúc
Mai Tử mở hé mắt ra thì trước mắt vẫn là màn đêm, lờ mờ có thể thấy được đỉnh
doanh trướng phía trên. Mai Tử cảm thấy dị dạng bên cạnh, vươn tay ra thì phát
hiện Tiêu Kinh Sơn đã tỉnh dậy rồi.
Trong
bóng tối, hắn chau mày, hai con mắt thâm trầm bất trắc.
Mai Tử
nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?" Sao nửa đêm lại tỉnh dậy, vì sao Tiêu Kinh
Sơn cũng tỉnh lại rồi?
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng tỉnh lại, an ủi vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Bên
ngoài hình như có tiếng vang, ta đi ra ngoài xem một chút."
Trong
lòng Mai Tử động một cái, vậy mà lại nhớ tới tình cảnh A Mang xuất hiện lúc ban
ngày, không khỏi lo lắng, không phải A Mang lại chạy tới đây chứ?
Tiêu
Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, cho là nàng sợ nên an ủi nói: "Bên
ngoài thị vệ cùng tướng sĩ tuần canh đều ở đây, không có chuyện gì đâu."
Mai Tử
gật gật đầu: "Ừ, vậy chàng cẩn thận chút."
Tiêu
Kinh Sơn ôn nhu nói: "Yên tâm đi." Vừa nói hắn vừa vuốt vuốt tóc
nàng, xoay người rời khỏi doanh trướng.
Mai Tử
thấy hắn rời khỏi, không nhịn được quay đầu xem xét chỗ vải bố bị cắt lúc ban
ngày, lại bối rối nhớ tới lúc bọn cướp tấn công vào thôn Bích Thủy trước kia,
luôn cảm thấy thấp thỏm, trong lòng như bị cái gì đó nhéo lấy.
Chợt
nghĩ tới trước đây không lâu, lúc ban đêm trong rừng sâu A Mang chán ghét nói
nàng nha đầu nông thôn non nớt ngây thơ. Bây giờ nàng nghĩ lại lại đột nhiên
phát hiện ra một đường đi này, thì ra hắn đã sớm thể hiện tình cảm, chỉ là nàng
không phát hiện ra mà thôi.
Mai Tử
càng cảm thấy áy náy, nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng gào thét bên ngoài,
nhìn ánh đuốc lấp lánh, nàng càng thêm đứng ngồi không yên.
Không
nhịn được xuống giường, vén cửa sổ doanh trướng nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên
ngoài đã có rất nhiều tướng sĩ, vây đến ba tầng, đang cầm đuốc tìm kiếm gì đó.
Trên
người Tiêu Kinh Sơn chỉ mặc một cái áo đen, đứng sừng sững trong bóng tối, rõ
ràng nói: "Bằng hữu ba lượt tiến vào quân doanh của ta, hai lần Tiêu mỗ
không có trong quân. Lần này các hạ và ta lại có duyên, ngại gì không hiện thân
gặp mặt?"
Mai Tử
nghe lời này, trong lòng cuối cùng thở một hơi, người đến không phải A Mang mà
là nam tử áo trắng trước kia đã từng đề cập qua.
Nhưng
nam tử áo trắng là người nào, vì sao lại muốn giúp nàng, vì sao lại cướp đi bản
đồ Thanh Châu, vì sao hôm nay lại tiến vào quân doanh?
Đang
muốn nghĩ, chợt nghe thấy một tiếng cười ôn nhu, trong tâm Mai Tử nhất thời chú
ý, quả nhiên là nam nhân mình từng gặp trong rừng!
Nam tử
áo trắng cười xong, chỉ thấy phiêu đãng phía trên mấy cây đuốc trong bóng tối
là một đạo màu trắng loáng qua, gió thổi áo bào bay bay, sau đó liền có một nam
tử người mặc áo trắng, yên yên ổn ổn đứng ngay trước mặt Tiêu Kinh Sơn.
Nam tử
áo trắng cười nhìn Tiêu Kinh Sơn, chắp tay phong thái hào hùng cười nói:
"Tiêu Đại tướng quân, tại hạ là Dương Kinh Phong, ngưỡng mộ đại danh của
Tiêu tướng quân đã lâu."
Chúng
vị phó tướng thị vệ ở một bên đã đứng đợi, nhìn thấy người này xuất hiện, ánh
đao kiếm cùng thương mâu nhất nhất tiến lên, rầm rầm một tiếng hướng chính xác
Dương Kinh Phong bên này.
Dương
Kinh Phong cũng không để ý, chỉ cười nhạt xem xét Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay, nhất thời đao kiếm thương mâu những thứ kia đều rút lại.
Tiêu
Kinh Sơn trầm thấp ra lệnh nói: "Mọi người tạm thời lui ra."
Mọi
người sửng sốt, trong tay vẫn nắm lấy cung, Thôi phó tướng tiến lên hỏi:
"Tướng quân, trong tay người này có bản đồ Thanh Châu."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn mọi người một cái, gật đầu nói: "Chuyện này ta sẽ tự xử
lý."
Tiêu
Kinh Sơn ở trong quân có uy vọng, vả lại còn có võ công, có hắn ở đây, mọi
người cũng không sợ nam tử áo trắng này chạy. Huống hồ hai lần trước hắn đào
thoát là bởi vì họ không đề phòng, hôm nay đao thương lửa thiêu nhiều người như
thế, dĩ nhiên không sợ hắn chắp cánh bay đi. Lập tức mọi người vừa đề phòng nam
tử áo trắng, vừa cầm lấy đao kiếm, thu hồi mũi tên cẩn thận lui ra.
Tiêu
Kinh Sơn thường ngày trị quân có cách, hắn không có ở đây một năm thì tất cả
cũng có Thôi phó tướng thay mặt trị quân. Vì vậy chỉ cần một khắc, hàng người
vây quanh nước chảy không lọt đều đã lui ra, cuối cùng chỉ còn dư lại một vài
người trung thành hằng ngày đi theo Thôi phó tướng còn đứng thẳng một bên.
Mai Tử
đứng phía sau mảnh vải bố nhỏ nên trông không được rõ, chỉ thấy phía trước có
hai nam nhân, một áo trắng phiêu dật tự nhiên thanh thoát giống như mây trắng
xa xôi trên bầu trời, một áo đen cẩn thận đại độ hư huyễn giống như ngũ cốc,
thân hình như núi đứng sừng sững.
Một
thân áo đen Tiêu Kinh Sơn chắp tay, thản nhiên cười một tiếng nói: "Dương
huynh, ngày ấy ở thôn Bích Thủy vô tình gặp được, Kinh Sơn đối với bản lĩnh
Dương huynh đã quá mức ngưỡng mộ. Sau này, nương tử vụng về của ta lại có duyên
được Dương huynh tương trợ, Tiêu mỗ cảm kích không thôi, hôm nay ở chỗ này tạ
qua."
Hắn nói
đến chuyện thôn Bích Thủy, lại nói đến chuyện giúp Mai Tử nhưng không đề cập
tới chuyện bản đồ Thanh Châu, hơn nữa cũng không nhắc đến chuyện tự ý đột nhập
quân doanh.
Dương
Kinh Phong nghe hắn nói như thế, cười nói: "Tiêu tướng quân, ngày ấy ở
thôn Bích Thủy được huynh tặng một cái tay gấu, lại được huynh mời bữa cơm, ta
đương nhiên phải báo đáp, vì vậy trên đường ám trợ phu nhân, chuyện này không
cần đề cập tới nữa."
Tiêu
Kinh Sơn thấy hắn nói rõ ràng như thế, không khỏi sinh lòng hảo cảm:
"Dương huynh làm việc ân oán rõ ràng, Tiêu mỗ bội phục."
Dương
Kinh Phong liếc nhìn doanh trướng một bên, ánh mắt như có như không quét qua ô
rèm cửa đang vén lên một chút của doanh trướng rồi cười nói: "Tiêu Đại
tướng quân, bản đồ Thanh Châu xác thực là tại hạ lấy đi ."
Tiêu
Kinh Sơn thấy hắn nói chưa dứt ý, chỉ gật đầu chờ hắn nói đoạn sau.
Dương
Kinh Phong lại nói: "Trước đó vài ngày người giả tin tức nhiễu loạn quân
tâm cũng là tại hạ."
Tiêu
Kinh Sơn nghe nói vậy chỉ cười nhạt: "Dương huynh lợi hại, Tiêu mỗ bội
phục."
Dương
Kinh Phong nhíu mày hỏi: "Tiêu tướng quân, ta hiệp trợ đảng phản bội nhiễu
loạn quân tâm lẫn lộn, lại cướp đi bản đồ Thanh Châu gây trở ngại cho đại quân
phá thành, khiến cho đại quân nhiều ngày trì trệ đóng ở chỗ này. Bây giờ tướng
quân thật vất vả mới gặp được tại hạ, vì sao không nhanh một chút đem tại hạ
bắt đi?"
Tiêu
Kinh Sơn nghe nói thế thì rõ ràng cười to, tiếng cười phiêu đãng trong bầu trời
doanh trướng. Cười xong, hắn nhìn Dương Kinh Phong nói: "Dương huynh, 20
vạn đại quân của Đại Chiêu ta hôm nay đóng quân ở thành Vân Châu này sẵn sàng
tư thế, bây giờ chỉ cần Tiêu mỗ ra lệnh một tiếng, đại quân tất nhiên sẽ càn
quét phá thành, này ——"
Hắn tạm
nghỉ, trịnh trọng nhìn Dương Kinh Phong nói: "Một lời đồn hư hư giả giả
hay là một tấm bản đồ há có thể ngăn được?"
Dương
Kinh Phong nghe lời này, vẻ mặt không động, trên mặt có vẻ thở dài: "Tiêu
tướng quân nói vậy cũng đúng, đại thế đông đúc, không ai có khả năng ngăn
lại!"
Tiêu
Kinh Sơn cười nhìn Dương Kinh Phong, chắp tay chân thành nói: "Dương
huynh, mặc dù ta và huynh chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng Tiêu mỗ đối với
Dương huynh lại rất bội phục, bây giờ có thể nghe Tiêu mỗ nói một câu hay
không."
Lúc này
trên mặt Dương Kinh Phong lại lạnh nhạt như gió, nghe Tiêu Kinh Sơn nói lại
thành khẩn: "Tiêu tướng quân, mời nói."
Mắt hổ
Tiêu Kinh Sơn quét qua doanh trại không thấy điểm cuối này, cuối cùng dừng lại
trên người Dương Kinh Phong: "Dương huynh, hôm nay huynh có tâm hiện thân
cùng Tiêu mỗ nói chuyện, chắc là trong lòng đã có tính toán?"
Khuôn
mặt Dương Kinh Phong vốn lạnh nhạt như gió bây giờ đã có một tia trầm trọng,
một lúc sau thở dài một tiếng nói: "Tiêu tướng quân, bản đồ Thanh Châu
đang ở trên người Kinh Phong đây, tùy thời có thể hiến lên, nhưng tại hạ có một
thỉnh cầu."
Tiêu
Kinh Sơn cười nhìn Dương Kinh Phong, hỏi: "Dương huynh muốn giao dịch với
Tiêu mỗ?"
Dương
Kinh Phong cười khổ một tiếng: "Giao dịch thì không dám, nếu nể tình thì
tướng quân đáp ứng cũng được, không đáp ứng cũng được, bản đồ tại hạ nhất định
sẽ dâng lên."
Tiêu
Kinh Sơn có chút trầm tư, chắp tay nói: "Dương huynh trượng nghĩa như thế,
ngược lại làm Tiêu mỗ bội phục! Dương huynh có lời gì cứ nói, Tiêu Kinh Sơn nếu
có thể làm được, tất nhiên sẽ toàn lực mà làm."
Dương
Kinh Phong nghe lời này, giống như nhất thời khó có thể mở miệng, trầm mặc một
lúc sau mới bỗng nhiên nói: "Tại hạ chỉ mong lúc Đại tướng quân phá thành
có thể bảo vệ Bành vương gia một mạng!"
Tiêu
Kinh Sơn nghe lời này, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Dương Kinh Phong:
"Tiêu mỗ muốn hỏi một câu, Dương huynh và Bành vương gia rốt cuộc có quan
hệ gì, vì sao nhiều lần lặp đi lặp lại ra tay tương trợ như vậy?" Ra tay
tương trợ cũng không kỳ quái, nhưng thái độ kia rất mơ hồ không rõ.
Dương
Kinh Phong áy náy cười một tiếng: "Này, thứ cho tại hạ không thể trả
lời."
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu: "Dương huynh nếu có chỗ khó xử, Tiêu mỗ đương nhiên
sẽ không cưỡng cầu. Nhưng chỉ là, Bành vương gia mang binh mưu phản, nếu có một
ngày binh bại bị bắt, dĩ nhiên phải áp giải lên kinh thành giao cho đương kim
hoàng thượng xử trí, đến lúc đó chuyện không thể do Tiêu mỗ làm chủ nữa."
Dương
Kinh Phong hiểu gật đầu, con ngươi lờ mờ có thể thấy một tia chán nản:
"Điều này tại hạ đương nhiên hiểu, lúc ấy chỉ cầu Tiêu huynh có thể vì hắn
mà lên tiếng nói một hai câu là đủ."
Nói đến
đây, Mai Tử núp ở một bên nghe thấy đã bị sương mù vây quanh, đối với Dương
Kinh Phong này rốt cuộc là dạng người gì lại càng thêm không rõ. Nếu như hắn là
đồng bọn của Bành vương gia thì vì sao bây giờ lại giao ra bản đồ? Nếu như
không phải một bọn, vì sao hắn lại muốn cứu tánh mạng của Bành vương gia?
Nàng
đang nghi ngờ thì thấy Dương Kinh Phong từ trong lòng lấy ra một tấm giấy da dê
đưa cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn tiếp lấy, lại trịnh trọng tạ qua Dương
Kinh Phong.
Sau đó
nàng lại thấy hai người kia chắp tay khen ngợi nhau một phen, cuối cùng chân
Dương Kinh Phong điểm một cái, như gió như chim từ không trung phiêu đi.
Tiêu
Kinh Sơn vẫn đứng ở đó, trong tay nắm lấy tấm bản đồ da dê nhìn bóng dáng Dương
Kinh Phong biến mất mà trầm tư.
Mai Tử
nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, cởi áo khoác lần nữa nằm xuống, trong lòng
mặc dù vẫn như cũ nghi ngờ nhưng rốt cuộc vẫn buông xuống lòng vốn đang treo
lên.
Nam tử
áo trắng Dương Kinh Phong kia dù gì cũng giúp qua nàng, nàng cũng không hy vọng
người này gây thù oán gì với Tiêu Kinh Sơn.
Chốc
lát, Tiêu Kinh Sơn tiến vào phòng, nhìn thấy Mai Tử khéo léo nằm ở trên giường,
cả cười một tiếng.
Hắn đem
giấy da dê cất xong, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống, bàn tay duỗi tiến vào
chăn.
Mai Tử
âm ấm chợt bị bàn tay lạnh cầm lấy, rất không thoải mái, uốn éo người oán
trách: "Đừng tiến vào, tay lạnh quá."
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn lại được một muốn mười du dời trên người nàng, trong miệng cười
nói: "Sờ một chút liền ấm a."
Mai Tử
nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lời này nói vậy cũng đúng, sờ một cái dĩ
nhiên là ấm áp rồi.
Tiêu
Kinh Sơn dứt khoát nằm xuống, tiến vào trong chăn, bàn tay đem Mai Tử ôm vào
lòng, càng thêm tùy ý sờ.
Mai Tử
đem sở trường lấy đầu ngón tay chọc chọc vào lồng ngực hắn, bất mãn nói:
"Ta thấy chàng ở bên ngoài lấy được cái bản đồ gì gì kia, trong lòng vui
vẻ nên mới đùa bỡn ta."
Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn đem ngón tay nàng đan chặt, nhìn chằm chằm con ngươi nàng hỏi:
"Vừa rồi nàng lại len lén chạy qua nhìn là nhìn cái gì?"
Đầu
ngón tay Mai Tử hư đốn giãy giãy lòng bàn tay hắn không khuất phục, xoay mặt đi
nói: "Có thể nhìn cái gì, chính là lo lắng cho chàng."
Tiêu
Kinh Sơn lại không tin: "Ta thấy nàng lo lắng cho người khác thì đúng
hơn."
Mai Tử
vội vàng lắc đầu: "Đâu có, trừ chàng ra, ta còn có thể lo lắng ai !"
Tiêu
Kinh Sơn nói chuyện có chút cắn răng cắn lợi: "Quá mức, vợ con nương tử
của ta bây giờ không phải là tiểu cô nương ngày ấy ở trong thâm sơn không hiểu
sự đời nữa rồi! Cái gì mà tiểu thế tử Vương gia, cái gì mà đại hiệp áo trắng
không rõ tung tích, dọc đường đi cũng giúp được nhiều việc đấy."
Mai Tử
nghe lời này, giống như tìm ra được nhược điểm, đâm đâm lồng ngực hắn nói:
"Chàng thường ngày luôn giả vờ hào phóng, tối nay đang vui vẻ nên đem mấy
chuyện ghen tuông kia nói ra phải không."
Tiêu
Kinh Sơn nghe nói vậy ngốc ra, trên mặt có chút hiện hồng, lại mạnh miệng nói:
"Chính là ghen đấy, vậy thì sao?"
Mai Tử
không ngờ hắn lại dứt khoát thừa nhận, ngược lại bị nghẹn một chút, lập tức
phản ứng lại, kêu lên: "Chàng nếu nói như vậy, ta ngược lại muốn hỏi một
chút."
Tiêu
Kinh Sơn nhíu mày nhìn nàng: "Được, nàng lại muốn hỏi cái gì?"
Mai Tử
nhất thời không biết lên tiếng như thế nào, cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối
cùng buồn bực nói: "Trước kia chàng….trước kia chàng có muốn cưới cô gái
nào không?"