Nàng
chợt nhớ tới một chuyện, cười nhìn Thôi phó tướng nói: "Làm sao ngươi biết
A Mang thế tử đã nói với ta cái gì?"
Thôi
phó tướng nghe nói vậy nghẹn lời, nhưng xem ra người này rất là trung thực, khó
hiểu đáp: "Chẳng lẽ không phải vì vị A Mang thế tử này nói sao? Bây giờ cơ
hồ tất cả tướng quân cùng mọi người trong nội bộ đều biết A Mang thế tử nói
huyên thuyên bậy bạ làm hại tướng quân cùng phu nhân bất hoà."
Mai Tử
vạn không ngờ chuyện lúc này thế mà đã truyền khắp trong quân, khuôn mặt nhất
thời hồng hồng, lên tiếng nói: "Tin tức này truyền nhanh thật."
Thôi
phó tướng gật đầu nói: "Đó là đương nhiên! Huynh đệ trong quân rất quan
tâm chuyện hôn sự của tướng quân, một truyền mười mười truyền trăm, truyền tới
truyền lui mọi người đều biết chuyện vị thế tử này làm."
Mai Tử
nhất thời cảm thấy trước mắt phát đen, nàng bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nhỏ giọng
hỏi: "Phụ thân A Mang, a, vị Thành vương gia kia, bây giờ tốt không?"
Thôi
phó tướng suy nghĩ một chút, như thực bẩm báo: "Vị Thành vương gia này đối
với tướng quân rất là áy náy, thế là đem vị tiểu thế tử phạt nặng cho đến khi
nghĩ thông suốt, cấm túc trong phủ nhiều ngày."
Nhìn
bóng dáng hắn đã dần dần đi xa, không hiểu nói: "Ai dè hôm nay hắn lại
xuất hiện ở đây, có thể là từ trong nhà chạy ra."
Mai Tử
nghe lời này, nhớ tới bóng lưng A Mang vừa mới đi xa, biết mình thực có lỗi với
hắn. Nhưng vậy thì sao, mình và hắn không thể được, thôi thì cứ để hắn chết cái
tâm này đi. Kể từ khi Phúc ca vì mình thiếu nữa chết dưới móng sói, Mai Tử đã
hiểu, tình cảm giữa nam nữ, đáng chặt đứt phải chặt đứt, nếu không có ngày
người ta thật sự vì mình mà làm gì đó, ngược lại mình phải xin lỗi vợ con người
ta rồi. Có chút không nhịn được, nàng lập tức cười nói: "Ta hiểu rõ
."
Việc
này qua không bao lâu, Mai Tử liền nhận được tin nói là Tiêu Kinh Sơn ngay lập
tức phải quay về kinh thành, đến lúc đó sẽ đi qua đây đón nàng cùng đi.
Vài
ngày nay sắc mặt Mai Tử hồng nhuận hơn nhiều, tư thái cũng nhẹ nhàng đầy đặn,
nàng cảm thấy đây có thể là do nàng ở trong trang viện quá nhiều ngày nhàm chán
uể oải. Mai Tử cũng không thích nhàm chán, thế là nghĩ mỗi ngày không có việc
gì thì đi ra ngoài hái chút rau dại nấu canh.
Một
ngày kia, nàng đang ở trong mảnh đất hoang bên cạnh trang viện cong lưng hái rau
thì chợt nghe thấy tiếng móng ngựa vang lên.
Mai Tử
đang hái rau dại thì dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng liền có chút
thất vọng, thì ra người cưỡi ngựa lại đây không phải là Tiêu Kinh Sơn.
Người
nọ cưỡi ngựa đến gần, lúc này Mai Tử mới dần dần nhìn rõ, ngay lập tức nàng
thấy người kia mặc một thân quần áo nam trang màu lam nhưng không phải nam nhi,
đó là một cô nương anh tư hào hùng Như Châu Như Ngọc.
Cô
nương kia cưỡi ngựa đến trước mặt Mai Tử thì dừng lại, một tay ghìm chặt dây cương,
cúi đầu trợn to hai mắt tò mò đánh giá Mai Tử.
Mai Tử
cũng tò mò, ngẩng đầu nhìn cô nương này.
Mặc dù
ở bên ngoài Mai Tử cũng tiếp thu được nhiều kinh nghiệm hơn trước, gặp qua tất
cả dạng người, thế nhưng đây hoặc là đẹp hoặc là nam nhân khó coi, đâu có cái
gì là của cô nương gia như hoa như ngọc đâu! Hôm nay thấy vị cô nương này cưỡi
ngựa, trong lòng nàng không khỏi âm thầm lạ lùng. Nàng không biết nữ nhân cưỡi
ngựa cũng có thể có dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, cũng không biết cô nương cưỡi ngựa
có thể tỏa sáng rực rỡ bốn phương như vậy.
Cô
nương kia thấy Mai Tử nhìn chằm chằm mình, nhìn đến rau dại trong tay rớt ra
cũng không biết thì không khỏi cười ra tiếng: "Tỷ nhìn cái gì vậy?"
Mai Tử
thấy cô nương hỏi mình, lúc này mới bình tĩnh trở lại, lập tức trên mặt có chút
phát nóng, mím môi cười ngượng ngùng nói: "Ta nhìn muội."
Cô
nương kia càng thấy kỳ quái, sờ sờ má nói: "Tỷ nhìn muội làm gì? Trên mặt
muội có gì sao?"
Mai Tử
nhặt rau rơi trên mặt đất, ngẩng đầu cười nói: "Trên mặt muội không có gì,
rất sạch. Ta nhìn muội vì muội thật đẹp." Nói xong nàng lệch đầu ra cười,
bổ sung nói: "Là người đẹp nhất mà ta từng gặp."
Mai Tử
biết mình ở trong thôn cũng coi như không tệ lắm, nhưng lúc thấy cô nương này,
nàng mới biết mình tối đa cũng chỉ là cỏ dại hoa dại thuận mắt bên đường. Mà vị
này thì sao, chính là giống như giọt sương trong suốt sáng ngời sớm mai, chính
là giọt sương được ánh mặt trời chiếu sáng, làm người ta nhìn thấy liền cảm
thấy thoải mái.
Cô
nương kia nghe Mai Tử nói như thế, cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc đến miệng mở
to, cười.
Mai Tử
thấy nàng ta cười càng không hiểu, cho nên nàng hỏi: "Ta nói cái gì sai
sao?"
Cô
nương kia cười đến gập người xuống trước ngửa người ra sau, cuối cùng ôm bụng
nói: "Ai u, nghe lời tỷ nói này, trong lòng muội thật là hưởng thụ a! Chưa
bao giờ có người khen muội như thế."
Mai Tử
càng thêm không hiểu: "Muội vốn rất đẹp mà, chẳng lẽ người khác không có
khen muội như vậy sao?" muội muội Mai Tử , Chu Đào từ nhỏ nhìn vào đã làm
người ta vui vẻ, người khác đều khen nàng.
Cô
nương kia cuối cùng cũng ngưng cười, xoa xoa bụng thở dài nói: "Thật sự là
không ai khen muội như vậy cả, tỷ á, đúng là chưa thấy qua người đẹp chân chính
là cái dạng gì."
Đang
nói lời này, cô nương kia lật người xuống ngựa, đánh giá Mai Tử hỏi: "Tỷ
tên là Mai Tử, đúng không?"
Mai Tử
vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, ta tên là Mai Tử, làm sao muội biết?"
Cô
nương kia đắc ý cười nói: "Muội chẳng những biết tỷ tên là Mai Tử, còn
biết tỷ là phu nhân của Tiêu Đại tướng quân."
Mai Tử
nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Muội quen chàng sao?"
Cô
nương kia càng phát ra đắc ý, gật đầu nói: "Chẳng những quen, còn rất
quen! Vì thế lúc này muội mới len lén chạy lại đây, cố ý gặp tỷ a." Nàng
khoanh tay trước ngực lên xuống trước sau quan sát Mai Tử: "Không nghĩ là
Tiêu đại ca lại cưới một phu nhân biết nói đùa như thế."
Mai Tử
nghe vậy mới biết cô nương này là người quen cũ của Tiêu Kinh Sơn, nàng không
khỏi có cảm giác xú nàng dâu ra mẳt cha mẹ chồng. Lại thấy ánh mắt cô nương kia
đánh giá mình không kiên kị gì, không nhịn được ngượng ngùng cười.
Ánh mắt
cô nương kia cuối cùng cũng rơi xuống tay Mai Tử, cúi người nhìn chằm chằm rổ
rau hỏi: "Đó là cái gì?"
Mai Tử
nghe nhắc tới rổ rau dại thì đáp: "Đây là để nấu canh."
Cô
nương kia lạ lùng "À" một tiếng, sờ môi mọng nói thầm: "Chẳng lẽ
Tiêu đại ca về đến nhà thì ăn cái này để sống sao?"
Mai Tử
nghe lời này, không nhịn được buồn cười, nghiêm túc đáp: "Đương nhiên
không chỉ ăn món này. Thường ngày chúng ta sẽ dùng những thứ rau này nấu thành
canh, chúng ta gọi nó là canh bồi."
Cô
nương kia sờ sờ cái cằm: "Canh bồi? Này muội chưa ăn qua, ăn ngon
không?"
Mai Tử
gật đầu: "Đương nhiên ăn ngon, ngày nào đó ta làm thử cho muội ăn muội sẽ
biết."
Cô
nương kia nghe thế hai mắt tỏa sáng, mãnh liệt gật đầu nói: "Như thế rất
tốt!"
Mai Tử
thấy làn da cô ấy tựa như bạch ngọc, rất đẹp, nhưng đôi mắt sáng lóng lánh lại
lộ ra vẻ tham ăn, không khỏi vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm
người này thật là thú vị. Chỉ là không biết nàng là ai, làm sao quen biết
với Tiêu Kinh Sơn.
Cô
nương kia nhìn mặt đoán ý, đoán ra nghi vấn của Mai Tử: "Muội tên là Minh
Châu, là tiểu muội của đương kim hoàng thượng, ừ, cũng chính là công chúa trong
miệng người khác á." Nói xong nàng còn tốt bụng hỏi Mai Tử: "Tỷ biết
công chúa là như thế nào không?"
Mai Tử
đương nhiên biết, sự thật là khi nàng nghe cô nương kia tự xưng là "Công
chúa" thì đã sợ hãi giật mình, nháy mắt bối rối hỏi: "Nếu muội là
công chúa, vậy ta có phải quỳ xuống làm lễ với muội không?" Mai Tử hình
như có nghe nói qua khi gặp hoàng thượng phải làm rất nhiều lễ tiết, nhưng nàng
không biết khi gặp công chúa phải làm thế nào.
Vị Minh
Châu công chúa này cười "Hì hì", xua tay nói: "Không cần không
cần, thường ngày muội thấy mấy thứ lễ tiết kia rất phiền, với lại tỷ là phu
nhân của Tiêu đại ca thì chính là chị dâu của muội, chị dâu gặp tiểu muội không
cần để ý nhiều như vậy."
Trong
lòng Mai Tử càng vui vẻ, hơn nữa tiếng "Chị dâu" trong miệng nàng kia
phát ra cũng thân cận hơn vài phần. Nàng hỏi vị Minh Châu công chúa này sao lại
đến đây.
Minh
Châu công chúa lệch đầu ra cười nói: "Muội cố ý lại đây gặp tỷ a, đã sớm
nghe nói về tỷ, hôm nay thấy tỷ, phát hiện tỷ thật là thú vị, không trách được
Tiêu đại ca vậy mà cưới tỷ."
Nói
xong nàng cố làm vẻ thở dài nói: "Vốn muội còn nghĩ qua vài năm nữa không
ai thèm lấy muội, muội liền chạy vào trong núi gả cho huynh ấy."
Mai Tử
nghe vậy không nhịn được cười khẽ, Minh Châu công chúa này thật thú vị, thế mà
lại đem chuyện cưới xin đặt ở ngoài miệng như thế.
Minh
Châu công chúa thấy Mai Tử cười, nghiêm túc nói: "Muội còn nghĩ, có phải
ẩn cư trong thâm sơn rồi thì không thể cưỡi ngựa đi dạo phố nữa hay không.
Nhưng mà nếu không ai lấy muội, muội cảm thấy không thể cưỡi ngựa đi dạo phố
cũng phải gả a!"
Mai Tử
thấy nàng nói chân tình như vậy thì không hiểu hỏi: "Muội đẹp như thế, tại
sao lại không ai cưới muội?"
Minh
Châu công chúa ôm ngực thở dài: "Tỷ luôn nói muội đẹp làm cho muội cũng
cảm thấy mình dễ nhìn hơn chút. Nhưng tỷ thật sự chưa gặp qua mỹ nhân a, nếu tỷ
thấy hoàng tẩu cùng tỷ tỷ nhà muội thì tỷ liền biết cái gì gọi là tiên nữ, mỹ
nhân trên trời. Muội so với mấy nàng ấy mà nói thì không tính là gì cả!"
Mai Tử
lệch đầu ra suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng phải lắc lắc đầu: "Ta không
nghĩ ra, người đẹp hơn so với muội phải như thế nào?"
Nàng
mới nói xong lời này, liền nghe chỗ xa có tiếng móng ngựa vang lên, chuyển đầu
nhìn, thế mà lại thấy một nhóm người cưỡi ngựa mà đến.
Mai Tử
nhất thời còn chưa kịp nhìn rõ, ngược lại Minh Châu công chúa quay qua đầu vừa
nhìn liền vung vung cánh tay lớn tiếng hô to: "Tiêu đại ca, ở đây, chị dâu
ở đây !"
Lúc này
Mai Tử mới thấy rõ, đi phía trước đầu tiên là một người thật cao cưỡi trên lưng
ngựa, gió thổi tà áo ngẩng cao đầu đi đến. Đó đúng là thân ảnh nàng mong ngóng
rất lâu.
Tiêu
Kinh Sơn xa xa hình thấy tình cảnh bên này, ra lệnh cho thủ hạ đi trước đến
trang viên chờ, còn mình thì thúc ngựa lại đây.
Mai Tử
thấy hắn đến gần, Minh Châu công chúa trước mặt cũng chẳng biết cái gì gọi là
xấu hổ chạy đến cười nói: "Tiêu đại ca, sao bây giờ huynh mới tới, muội
thấy chị dâu trông huynh mắt cũng biến thành màu xanh rồi."
Tiêu
Kinh Sơn liếc nhìn Mai Tử rồi hướng Minh Châu công chúa cười nói: "Muội
không ở kinh thành làm cho tốt công chúa của muội đi, chạy đến đây làm
gì?"
Minh
Châu công chúa bĩu môi một cái: "Phải, chúng ta đã ba năm không gặp, huynh
đừng có vừa thấy mặt liền bắt đầu giáo huấn muội, muội ở trên kinh thành nghe
phiền lắm rồi, đến đây giải sầu thuận tiện tìm tiểu nương tử nhà huynh vui đùa
một chút, không được sao?"
Ánh mắt
Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng có vài phần bất đắc dĩ: "Mà thôi, ta không nói
nữa, nhưng dáng vẻ muội gió gió lửa lửa thế này, dừng có đem nương tử nhà ta
dọa nạt làm hỏng a."
Minh
Châu công chúa nghe nói thế thì cười trộm: "Mới vài năm không thấy, huynh
lại biến thành dạng này, một lòng chỉ nhớ đến nương tử nhà mình, sợ nàng bị
người ta bắt nạt à."
Mai Tử
ở một bên ngượng ngùng cười: "Hắn không có ý này đâu, chỉ nói giỡn vậy
thôi."