Buổi trưa qua đi, Mai Tử ngồi trong sân một mình suy
nghĩ. Tuy nàng lập gia đình nhưng vẫn
ở trong thôn, nhà mẹ nàng cũng cách đây không xa, chỉ đi một
chút là tới. Mấy ngày nay nàng luôn cố ý ở trong nhà tránh ra đường
để không gặp phải người nhà, đây là điềm xấu. Nhưng
ngày mai chính là ngày lại mặt, cuối cùng cũng có thể gặp lại mẹ
cùng Chu Đào, A Thu. Không biết mọi người có khỏe không?
Lại mặt đương nhiên là chuyện quan trọng,
Mai Tử có rất nhiều lo lắng trong lòng. Đầu tiên là về thái độ của
người nhà nàng đối với Tiêu Kinh Sơn, không biết mọi người sẽ đối xử với hắn
như thế nào. Trước khi lấy chồng, muội muội
nàng khi nghe nhắc tới Tiêu Kinh Sơn liền biễu môi lắc đầu, còn
mẹ thì cũng chả tỏ thái độ gì gọi là tốt cả. Bất an tiếp theo là về
vấn đền lễ tiết, lúc con rể lại mặt luôn phải mang theo lễ vật.
Tiêu Kinh Sơn ở ngoài nhiều năm như vậy, không biết có quên chuyện này không.
Nếu như hắn quên, nàng làm sao mà không biết xấu hổ đi nhắc nhở hắn?
Chẳng lẽ nói với hắn: " Này, ngày mai là ngày lại mặt, chàng nhớ
chuẩn bị lễ vật mang theo cùng ta về nhà mẹ đẻ" sao?
Mang theo một bụng tâm sự, Mai Tử khó tránh khỏi lơ
đãng. Đang cầm dao cắt thịt thỏ mà Tiêu Kinh Sơn mang về
hôm qua, tính cất ăn dần, ai ngờ lúc thất thần, một dao cắt
xuống ngón cái, máu liền chảy. Mai Tử vội vàng lấy miếng vải lau máu
đi, vừa hoảng vừa sợ. Một vết cắt sâu trên đầu ngón cái, máu từ miệng vết
thương chảy ra rất nhiều, thật dọa người.
Ngày xưa ở nhà, Mai Tử nương tất nhiên sẽ bảo Mai
Tử nhanh chóng lấy thuốc mỡ bôi lên cầm máu. Nhưng đây là nhà Tiêu
Kinh Sơn, mọi thứ đều xa lạ, nàng biết thuốc mỡ ở đâu mà kiếm?
Đang lúc nàng rối lên, Tiêu Kinh Sơn bước vào, nhìn
thấy sắc mặt nàng hoảng hốt kinh hãi đang ngẩn người ôm lấy ngón tay đầy
máu. Hắn cuống quýt chạy lại cầm lấy cổ tay nàng:
"Làm sao vậy?"
Mai Tử cảm thấy cổ tay mình được một
bàn tay to mạnh mẽ cầm lấy, cảm xúc va chạm nóng bỏng này có phần đẩy
lùi đau đớn, nàng nhíu mày nhỏ giọng nói: "Là cắt thịt không cẩn thận cắt
vào tay" Nói xong lời này nàng liền cảm thấy mình
thật là ngu ngốc.
Tiêu Kinh Sơn nhìn miệng vết thương, bảo nàng đứng
yên, chạy nhanh vào phòng cầm miếng vải trắng cùng một cái bình nhỏ đi ra,
nhanh chóng rắc bột phấn màu nâu lên miệng vết thương của nàng. Bột
phấn kia rải lên, lúc đầu nàng cảm thấy hơi rát rát, một
lát sau đến khi bột cùng máu trộn lại, máu đã ngừng
chảy, cơn đau cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Tiêu Kinh Sơn xé miếng vải cẩn thận băng bó vết
thương cho nàng.
Lúc đầu do cảm giác đau đớn nên Mai Tử chỉ nhìn
ngón tay của mình, sau khi cảm thấy tốt hơn, nàng bắt
đầu chú ý đến nam nhân đang ngồi xổm trước mặt.
Một tay to của hắn nắm chặt tay nhỏ bé
của nàng, tay còn lại cẩn thận băng bó cho nàng. Hắn cúi
đầu, Mai Tử nhìn đôi lông mày đen rậm của hắn hơi nhíu, cùng cái mũi
thẳng cao cao, đôi môi dày cương nghị hơi mím lại. Kỳ thật nếu nhìn
kỹ, người này rất có khí khái đàn ông. Một người như vậy tại sao lại
đồng ý cưới nàng? Có phải là do vết sẹo kia hại không? Mai Tử tự
giễu trong lòng, lại có chút ngọt ngào, nam nhân này có
biết bao nhiêu chững chạc, vì nàng chăm chú băng bó, có thể
gả cho một người như thế, nàng thấy vậy là quá đủ.
Tiêu Kinh Sơn hoàn toàn không biết suy nghĩ
của Mai Tử, cẩn thân cột miếng vải lại, ngẩng đầu nói: "Mấy ngày tới không
nên chạm vào nước, vết thương sẽ nhanh chóng lành thôi". Hắn
nhìn lên đúng lúc bắt gặp Mai Tử ngơ ngác nhìn mình, tưởng nàng đau quá ngẩn
người, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Còn đau không?"
Mai Tử cuống quýt lắc đầu: "Không có, đã tốt hơn
nhiều, chỉ là, ta có chút sợ hãi". Vừa nói nàng vừa rút tay mình
về, có chút hụt hẫng. Bàn tay của hắn vừa to vừa hữu lực, hoàn toàn
khác tay nàng.
Tiêu Kinh Sơn nghe nàng nói vậy, nghiêm túc
nhìn nàng: "Về sau nhất định phải cẩn thận, lần này cũng may,
không nghiêm trọng lắm. Lần sau nếu không may, cắt xuống
có khi đứt luôn cả ngón tay, đến lúc đó nàng mới biết thế nào là
sợ hãi thật sự."
Mai Tử nghe hắn nói cái gì mà đứt luôn cả ngón tay,
lại nhớ đến cảnh máu chảy đầm đìa khi nãy, nhất thời cảm thấy cả mười ngón tay
đều đau, cuống quýt nói: "Không đâu, ta sẽ rất cẩn thận".
Tiêu Kinh Sơn nhìn tiểu nương tử bị mình dọa, vẻ mặt
hòa hoãn nói: "Đúng vậy, về sau những chuyện giết gà mổ thỏ như
thế này, nàng cứ để ta làm là được".
Việc này làm sao được, nàng làm vợ người ta,
làm sao có thể để cho phu quân mình làm những việc đó.
Mai Tử muốn mở miệng phản đối, nhưng nhìn ngón tay bị băng bó kín mít
của mình thì lại thôi, bây giờ xem ra chỉ có thể như thế.
Vậy là cơm chiều do Tiêu Kinh Sơn làm, Mai Tử chuyển
qua ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng giúp hắn quạt quạt bếp lửa.
Tiêu Kinh Sơn không muốn Mai Tử ngồi ở đây, nơi này
gian bếp nhỏ lại thêm mùa hè nóng nực, nàng bị thương như vậy, vẫn nên vào
trong nghỉ ngơi. Mai Tử lại không chịu, chuyện nấu ăn may vá rửa chén với nàng
mà nói là chuyện hiển nhiên một người vợ phải làm, nay tuy mình bị thương không
nấu cơm được, nhưng đến cả chuyện nhỏ như quạt lửa mà nàng làm cũng không xong
thì thật chẳng ra gì. Tiêu Kinh Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của
nàng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể tùy nàng.
Cơm chiều hôm nay, ngoài món gà còn lại hôm qua còn có
thêm canh nấm cùng rau trộn. Rau cùng với tỏi, cho thêm vài muỗng dầu vừng và
chanh, thêm chút ớt cay cay, trộn đều lên, vừa ngon vừa có thể giải nhiệt. Tiêu
Kinh Sơn thấy hôm nay thời tiết mát mẻ, đem bàn ăn chuyển đến dưới tán cây
trong sân, mang bát đũa lên, hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm.
Trời đẹp, Mai Tử cảm thấy hai người chỉ ngồi ăn không
nói gì như vậy thì thật uổng phí, hơn nữa nàng còn có chuyện muốn hỏi hắn, nên
làm như không để ý mở miệng: “Ngày mai chàng có bận chuyện gì không?”.
Tiêu Kinh Sơn ăn một gắp rau, nâng mắt nhìn Mai Tử
nói: “Có”.
Trong lòng Mai Tử hụt hẫng, xem ra hắn không nhớ ngày
mai phải về nhà nàng nên đã sớm có kế hoạch cho việc khác. Chuyện này làm sao
mở miệng được đây? Thật là, sao lại hỏi hắn mai có việc gì hay không làm gì, cứ
nói thẳng ngày mai phải về nhà có phải hơn không.
Động tác Mai Tử đang ăn cơm chậm lại, tay cầm đũa gẩy
gẩy cọng rau trong bát, cuối cùng có nên nói hay không?
Tiêu Kinh Sơn gắp miếng gà cuối cùng bỏ vào bát Mai
Tử: “Nàng bị thương, ăn nhiều một chút”. Mai Tử nhận miếng gà cũng không thể
nào nuốt trôi, tâm sự đầy một bụng, làm thế nào ăn vào được.
Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, buông bát đũa. Mai Tử bị
động tác của hắn gây chú ý, ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn mình, không khỏi đỏ
mặt: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tiêu Kinh Sơn nhíu mày nói: “Nàng làm sao vậy? Mệt à?”
Mai Tử lắc đầu: “Không có, chỉ nghĩ đến chuyện ngày
mai”
Tiêu Kinh Sơn khó hiểu : “Ngày mai có chuyện gì?”
Mai Tử
rõ ràng thẳng thắn thành khẩn nói: “Dựa theo phong tục trong thôn, sau ba ngày
thành thân phải về nhà mẹ đẻ”.
Tiêu
Kinh Sơn càng thêm khó hiểu: “Như vậy thì sao?”
Mai Tử
bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, hắn không biết thì thôi, còn muốn hỏi nàng, hỏi
thì hỏi, còn giả ngốc làm như không biết. Nàng dỗi nói: “Ngày mai là ngày lại
mặt, nhưng chàng lại có việc, tất nhiên là đi không được rồi”.
Tiêu
Kinh Sơn nhìn vẻ mặt uất ức oai oán của Mai Tử, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng
cười vang dội sang sảng, tràn đầy sân nhỏ. Thấy chuyện thành như vậy, nàng cũng
không phải đất đá gì nha. Nàng bực mình lập tức đứng lên, dậm dậm chân hướng
vào phòng trong mà đi, vừa đi vừa nói: “Không đi thì không đi, cùng lắm thì ở
nhà, chàng không cần cười ta như vậy” thật đáng ghét - câu cuối này nàng chỉ
dám nói trong lòng, vạn lần không dám nói cho Tiêu Kinh Sơn nghe.
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta nói có việc, là muốn về nhà mẹ nàng lại
mặt mà, nàng đừng hiểu lầm.”
Mai Tử
nghe lời này, vốn đang muốn đẩy cửa đi vào nhà liền đứng sững lại. Nàng do dự
hồi lâu, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu trở lại bàn ăn, cẩn thận ngồi xuống,
cầm bát đũa gắp miếng cơm cho vào cái miệng nhỏ nhắn.
Tiêu
Kinh Sơn còn muốn cười, nhưng hắn nhịn xuống. Hắn thấy khả năng nếu mình còn
cười tiếp thì tiểu nương tử nhà hắn sẽ xấu hổ tức giận mà bỏ đi mất, vì thế hắn
cố làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nàng ăn hết thịt đi”.
Mai Tử
nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, nhanh chóng đem miếng gà còn lại ăn hết vào bụng,
ngay cả canh còn lại cũng ăn hết.
Sau khi
ăn uống, dọn dẹp, rửa bát đũa đương nhiên là Tiêu Kinh Sơn làm, tuy rằng Mai Tử
cảm thấy hổ thẹn nhưng cũng không có can đảm tranh cãi nữa, ngoan ngoãn ngồi
trên ghế nhỏ trong sân.
Đêm nay
Tiêu Kinh Sơn đánh bộ lệ quyền, rất nhanh kết thúc động tác cuối cùng, lau mồ
hôi rồi đi đến dòng suối tắm rửa. Hắn trở về không quên mang theo hai thùng
nước, lúc đưa nước vào phòng còn không quên dặn Mai Tử phải cẩn thận đừng để
ngón cái động vào nước. Mai Tử ngoan ngoãn đáp ứng. Tắm rửa xong, nàng nhẹ
nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng, thấy Tiêu Kinh Sơn một tay cầm theo mấy
khối thịt được buộc chặt chẽ, một tay mang theo một cái bao giấy từ ngoài sân đi
vào.
Mai Tử
không hiểu hắn muốn làm gì, chớp mắt hỏi : “Vừa ăn cơm xong, chàng còn muốn làm
gì?”
Tiêu
Kinh Sơn đem thịt đặt trên bàn ở trong sân, cởi dây buộc thịt rồi mới nói :
“Ngày mai phải về nhà, không thể cứ tay không mà đi”.
Mai Tử
vốn không trông mong gì, nghĩ mẹ chắc cũng không đến mức làm khó hai vợ chồng
nàng, còn về phần hàng xóm láng giềng, họ muốn cười cứ cho họ cười đi. Nhưng
nay mới biết, thì ra Tiêu Kinh Sơn đã sớm có chuẩn bị, trong lòng nàng tràn
ngập ấm áp cùng cảm kích, khóe mắt có chút nong nóng.
Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử thật lâu không nói gì, ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt
trong suốt của nương tử đang nhìn mình, hắn có chút không được tự nhiên, cúi
đầu “ Khụ” một tiếng, thản nhiên nói: “Nàng vào nhà lấy giỏ trúc mang ra đây
cho ta, nhiều như vậy không thể cầm tay mang đi được”.
Mai Tử
chạy nhanh vào nhà tìm thấy giỏ trúc mới tinh đem ra. Tiêu Kinh Sơn hái một ít
lá chuối, đem thịt bao lại từng lớp rồi mang cả bọc giấy bỏ vào trong giỏ trúc.
Mai
Tử đợi cho hắn làm xong xuôi, nhận lấy giỏ trúc tỉ mỉ buộc lại. Vừa buộc nàng
vừa hỏi hắn: “Trong bọc giấy có gì vậy?”
Tiêu
Kinh Sơn ngồi bên nhìn động tác khéo léo nhanh nhẹn của nàng, nghe nàng hỏi
liền giải thích : “Đó là nhân sâm mấy bữa trước ta tìm thấy trên núi, tuy không
nhiều, nhưng bán ra cũng được kha khá”.
Mai Tử
tuy không có kiến thức phong phú, nhưng những thứ quý giá khan hiếm ở ngọn núi
này nàng đều biết, nghe đến nhân sâm nhất thời bất an: “Vậy sao được, mang theo
thịt là được rồi, thứ quý giá như vậy sao cũng mang đi, chàng cứ để lại, đem
đổi thành tiền mà dùng”. Nói xong tính cới giỏ
trúc ra.
Tiêu
Kinh Sơn duỗi bàn tay to nắm lấy tay Mai Tử, ngăn động tác của nàng lại. Mai Tử
cảm nhận hơi ấm từ tay của hắn, mặt nàng đỏ lên, tâm cũng nhanh chóng khẩn
trương. Tiêu Kinh Sơn nhận ra tay nàng run nhè nhẹ, liền phát hiện hành động
của mình có chút khiếm nhã, liền rút tay về, nhìn Mai Tử chậm rãi nói: “Nhân
sâm này, về sau tìm lại cũng được”.
Mai Tử
cúi đầu đỏ mặt, còn muốn mở miệng nói tiếp, lại nghe Tiêu Kinh Sơn thong thả mà
kiên định nói: “Như thế nào? Nữ nhi mới gả ra khỏi nhà chưa được bao lâu liền
không muốn mang gì về cho nhà mẹ đẻ nữa sao?”
Mai Tử
đột nhiên ngẩng đầu, cái gi? Lời như vậy mà hắn cũng nói ra được sao?
Nàng
nhìn hắn, dưới ánh trăng, gió thổi nhè nhẹ, Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng mang theo
chút ý cười, thản nhiên hỏi: “Không phải nàng muốn giữ lại để đổi lấy tiền
sao?”
Mai Tử
ngẫm lại cũng đúng, suy nghĩ của mình vừa rồi thật ra cũng có phần xem Tiêu
Kinh Sơn là người xa lạ, nói cái gì mà vì để Tiêu Kinh Sơn có chút tiền tiết
kiệm, nghĩ sâu xa một chút đó không phải vì chính bản thân mình tiết kiệm sao?
Nàng
cũng thấy suy nghĩ của mình buồn cười, mím môi cười nói: “Vậy cứ mang theo đi”.