Buổi
tối hôm đó tâm tình Mai Tử rất tốt, Tiêu Kinh Sơn thích thú bừng bừng, không
tránh được hai người lại một phen ân ái. Đợi đến đi qua núi chảy mồ hôi, Mai Tử
như cũ nằm trên ngực phập phồng của Tiêu Kinh Sơn nghe tiếng tim đập của hắn
thì chợt nghe bên ngoài có Thôi phó tướng bẩm báo, nói là có khách đêm khuya
đến thăm.
Mai Tử
nghe không hiểu nói: "Sao giờ này lại có người đến đây?"
Tiêu
Kinh Sơn cau mày, trầm giọng hỏi Thôi phó tướng: "Là người nào?"
Thôi
phó tướng vội vàng nói: "Là một cái kiệu mềm, chủ nhân cái kiệu kia nói
muốn gặp tướng quân, nhưng lại không nói là ai."
Tiêu
Kinh Sơn trầm tư một lát, chuyển mắt hướng Thôi phó tướng ngoài cửa nhàn nhạt
phân phó: "Mời vị khách đêm khuya đến thăm kia về đi."
Ai dè
Thôi phó tướng không rời đi, ngược lại có chút khó xử nói: "Tướng quân,
theo thuộc hạ thấy, thân phận vị khách này bất phàm, hơn nữa đối phương còn nói
——" Thôi phó tướng đã nhìn ra đó là chuyện tư mật, mở miêng có chút do dự.
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, trầm mặt nói: "Người kia nói gì?"
Thôi
phó tướng vội vàng nói: "Người kia nói, nếu tướng quân không gặp thì người
ấy liền đợi đến khi trời sáng."
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trầm mặc chốc lát, lúc này mới nói:
"Được, mang người nọ vào đi."
Thôi
phó tướng nhận mệnh, Tiêu Kinh Sơn lập tức đứng dậy, thuận tay cầm quần áo bên
cạnh phủ thêm.
Mai Tử
vội vàng rời khỏi lồng ngực của hắn rồi ngồi dậy, mắt trợn tròn nhìn hắn lạnh
mặt xuống sàng, trong lòng không khỏi tò mò đối phương rốt cuộc là người nào,
vì sao nhất định phải đêm khuya đến gặp Tiêu Kinh Sơn như vậy?
Tiêu
Kinh Sơn mặc quần áo tử tế, vừa lạnh mặt mang thắt lưng, vừa hướng Mai Tử nói:
"Nàng ngủ trước đi."
Mai Tử
thấy giọng điệu hắn vẫn có chút lạnh nhạt như cũ, trong lòng động một cái, nhỏ
giọng hỏi: "Lúc nào chàng mới về ngủ?"
Tiêu
Kinh Sơn thấy giọng điệu Mai Tử bất an thì ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới thấy
trên mặt Mai Tử tràn đầy lo âu, nhất thời trong mắt hiện lên áy náy. Hắn đi tới
bên giường ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ,
tận lực thả mềm giọng nói: "Ngủ trước đi, ta xử lý chút chuyện, rất nhanh
sẽ về."
Mai Tử
cắn cắn môi, gật đầu nói: "Ừ, vậy chàng nhanh đi đi."
Tiêu Kinh
Sơn thấy nàng khéo léo như vậy không khỏi yêu thương, cười cười không nhịn được
cúi người hôn một cái lên hai má mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ
về sớm ngủ với nàng."
Mai Tử
nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đẩy cửa rời đi, không nhịn được sờ sờ hai má còn
vương lại hơi ấm vì môi hắn đụng qua, chỗ đó nóng một trận.
Lúc
Tiêu Kinh Sơn đi tới đại sảnh thì thấy có một nữ nhân đứng ở đó.
Nữ nhân
này phủ áo choàng màu đen, trên đầu mang theo cái nón đen có màn sa. Nàng đang
quay lưng đối diện cửa đại sảnh, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Tiêu
Kinh Sơn liếc nhìn Thôi phó tướng đi cùng bên cạnh. Thôi phó tướng vội vàng
tiến lên, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ đã phân phó mọi người lui ra
ngoài."
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu, nhàn nhạt phân phó: "Đi đi."
Nữ nhân
đứng lặng ở đó thật lâu, nàng đang đợi Tiêu Kinh Sơn lên tiếng trước, nhưng
Tiêu Kinh Sơn lại không nói gì.
Cuối
cùng nàng xoay người, từ từ vươn tay ra khỏi áo choàng màu đen.
Tay của
nàng, nhu nhược giống như không xương, ngón tay dài trắng nõn như ngọc, móng
tay sơn màu đỏ tươi. Sắc đỏ yêu diễm cùng màu trắng như ngọc dưới áo choàng đen
càng nổi bật cực kỳ gây chú ý.
Nhưng
Tiêu Kinh Sơn đương nhiên không chú ý, ánh mắt của hắn như có như không quét
qua nữ nhân này, sau đó không nhìn nàng cái nào nữa.
Cánh
tay nữ nhân kia ưu nhã thong thả lấy mũ xuống, mái tóc đẹp như mây nhất thời
phiêu dật. Nàng cười nhẹ , đưa tay cởi áo choàng, để áo choàng chảy xuống đất.
Lúc áo
choàng chảy xuống, nàng một thân quần áo cũ sắc đỏ chu sa diễm lệ liền đứng lại
đại sảnh yên tĩnh này.
Nàng
giống như đóa hoa anh túc nở rộ trong đêm, mang theo sắc đỏ yêu diễm. Sắc đỏ
kia giống như mang theo độc, làm người ta nhìn thấy rồi thì không nỡ rời khỏi.
Nàng
mặc lấy bộ quần áo cũ nhiều năm trước kia, nhẹ nhàng nâng mũi chân, bắt đầu
nhảy điệu nhảy động lòng người của nàng.
Điệu
nhảy của nàng mặc dù có thể để đả động lòng mọi nam nhân trong thiên hạ, nhưng
lại không thể đổi được sắc mặt lạnh lùng như cũ của nam nhân kia.
Nàng
lặng lẽ dừng lại, áo đỏ thuận theo động tác của nàng rũ xuống.
"Vì
sao bây giờ chàng không nguyện ý nghiêm túc nhìn ta?" Giọng nói nàng mang
theo buồn bã thương cảm.
Tiêu
Kinh Sơn lãnh đạm nhìn nàng một cái: "Hoàng hậu, điệu nhảy của người nên
để cho hoàng thượng xem. Kinh Sơn là sơn dã thôn phu, không hiểu nhảy."
Vị này
là Mạc Yên ngày xưa, bây giờ là hoàng hậu, nghe lời nói này thê lương mà vũ mị
cười: "Nhưng ta muốn nhảy cho chàng xem."
Tiêu
Kinh Sơn nhăn mày, nghiêm mặt nói: "Mạc Yên."
Con
ngươi Mạc Yên động động, như có thủy quang: "Chàng vậy mà gọi tên
ta."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Mạc Yên, bây giờ rốt cuộc
ngươi muốn làm gì? Nửa đêm canh ba ngươi chạy đến chỗ ta hy vọng đưa ta đến cận
kề cái chết hơn sao?"
Mạc Yên
nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, Kinh Sơn, chàng biết, sao ta lại cố ý hại chàng
được, ta chỉ muốn gặp chàng, để chàng nhìn ta."
Tiêu
Kinh Sơn cười lạnh, con ngươi rét lạnh tới cực điểm.
Mạc Yên
uyển chuyển đi lên, xòe váy đỏ của mình, giống như một con bươm buớm sải cánh
muốn bay: "Chàng còn nhớ bộ váy này không, lần đầu tiên ta gặp chàng chính
là mặc bộ váy này."
Tiêu
Kinh Sơn nhìn chằm chằm nàng cười, lạnh lùng nói: "Nếu ta biết ngươi là
một nữ nhân có tâm kế như vậy, khi ấy mũi tên kia ta sẽ không lưu tình chút
nào."
Mạc Yên
lại giống như không nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, vẫn lầm bầm:
"Khi ấy hắn liếc mắt liền thấy được ta, lúc đó ta liền biết hắn tất nhiên
sẽ là bề tôi dưới váy ta rồi. Nhưng ta không quan tâm hắn ——" Nàng nâng
con ngươi run nhẹ, mang theo vài phần si tình nhìn Tiêu Kinh Sơn, lời nói chi
ngọc: "Ta chỉ quan tâm chàng."
Nàng
nhìn chằm chằm con ngươi băng lãnh của hắn, cười nói: "Lúc đó chàng căn
bản không nhìn ta đến lần thứ hai, nhưng ta lại đặt chàng vào trong tim."
Mặt
Tiêu Kinh Sơn không biểu tình gì, nhìn dáng vẻ yêu mị của nàng giống như nhìn
một khối đá không có tình cảm.
Mạc Yên
ngẩng đầu, giống như chân nàng đang đạp lên tất cả thiên hạ: "Nam nhân Mạc
Yên ta muốn, tất nhiên là Đại Anh Hùng trong thiên hạ, lúc đó ta liếc một cái
liền nhìn thấy chàng, chàng là nam nhân ta muốn."
"Cho
nên lúc đó ngươi mới làm ra tư thế đáng thương, chỉ vì có thể ở bên cạnh
ta." Giọng nói Tiêu Kinh Sơn nguội lạnh giống như khuôn mặt hắn.
Mạc Yên
cười: "Đúng vậy, nam nhân trong thiên hạ, bất luận là yêu hay không yêu mỹ
nhân, bọn họ đều có một tật xấu, chính là dễ dàng đồng tình với kẻ yếu. Cho dù
tâm địa sắt đá như chàng, khi thấy một nữ nhân khóc lóc quỳ gối chỗ đó cầu xin
chứa chấp thì chàng vẫn mềm lòng, không phải sao?"
Tiêu
Kinh Sơn nhớ lại chuyện cũ, lãnh phúng mà cười: "Ngươi nói không sai, lúc
đó tật xấu của ta không ít."
Mạc Yên
nhìn ánh mắt Tiêu Kinh Sơn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Kinh Sơn, chàng biết
không, trên đời này người hiểu chàng nhất không phải huynh đệ của chàng, mà là
ta, nữ nhân mà chàng khinh thường nhất."
"Ta
biết rõ chàng không coi trọng sắc đẹp, nếu ta dựa vào vẻ thùy mị dẫn dụ chàng,
tất nhiên là không có kết quả, cho nên ta để chàng nợ ta ân tình, ta hướng
chàng biểu đạt nhớ thương. Chàng quả nhiên đúng như ta dự đoán, ra vẻ chấp
thuận, nói rằng tương lai sẽ lấy ta làm vợ."
Mạc Yên
trầm mặc một hồi, chợt cười, nụ cười này cực kỳ thê lương: "Thật ra ta
không quan tâm bắt đầu thế nào, ta cảm thấy thời gian cả phần đời còn lại của
mình có thể từ từ khiến ta đi vào lòng chàng, chỉ tiếc, sau này ta phát hiện
mình nhầm. . . . . ."
Nàng
ngửa mặt lên, nhìn kỹ khuôn mặt nguội lạnh của Tiêu Kinh Sơn: "Lòng của
chàng, cứng quá, còn cứng hơn cả sắt đá."
Tiêu
Kinh Sơn nhàn nhạt nói: "Không cùng đường không thể hợp mưu, mặc dù ta đáp
ứng cưới ngươi làm vợ, nhưng thứ ngươi muốn là trời, ta cho không được."
Mạc Yên
nghe vậy, lạnh lùng cười: "Không, không phải chàng cho không được, chàng
là không nguyện ý cho!"
Môi
nàng mang theo nụ cười thê lương nhìn hắn: "Binh quyền nằm trong tay
chàng, những tướng sĩ kia đối với chàng tận tâm khâm phục, chỉ cần chàng hô một
tiếng, cái gì họ không đáp ứng? Ta từng khổ khổ khuyên chàng, chàng đều coi là
lời gió bay."
Tiêu
Kinh Sơn ngước mắt, nhìn nàng một cái: "Mạc Yên, ngươi muốn là thiên hạ,
bây giờ ngươi đã là hoàng hậu quý phái, còn bất mãn cái gì. Ta, Tiêu Kinh Sơn
hôm nay chỉ cầu những ngày an tĩnh tiêu diêu tự tại mà thôi, ngươi cần gì phải
đối phó với ta như vậy?"
Mạc Yên
nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không, ta đương nhiên bất mãn, bởi vì ta không
hiểu, vì sao lúc đó chàng đối với ta chưa từng có một sắc mặt tốt, nhưng chàng
luôn sủng nịch thôn nữ kia như thế. Ta không hiểu, lúc đó ta tìm mọi cách nịnh
hót chàng, vì sao lại không thể bằng tiểu nha đầu lỗ mãng kia? Chẳng lẽ chàng
thích nữ nhân như vậy sao?"
Tiêu
Kinh Sơn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nàng và ngươi không giống
nhau, nàng là nương tử ta cưới vào cửa."
Mạc Yên
lạnh lùng cười: "Vậy thì sao, lúc đó ta cũng từng là hôn thê của chàng,
chàng từng có nửa nụ cười với ta sao? Nếu lúc đó ta sớm gả cho chàng một chút,
chẳng lẽ chàng sẽ đối đãi tử tế với ta như đối với nàng ta sao?"
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc một hồi, thừa nhận nói: "Xác thực lúc đó ta không tốt
như vậy."
Mặt Mạc
Yên tràn đầy buồn bã nói: "Lúc đó nếu không phải chàng đối với ta như vậy,
ta làm sao có thể sà vào vòng tay người khác? Đã có một người nguyện ý vì ta là
dành lấy giang sơn, ta cần gì phải đối diện với một người căn bản không có nửa
phần ái tình với ta?"
Tiêu
Kinh Sơn gật đầu: "Ngươi và hắn cùng nhau, rất tốt, chúng ta đâu đã vào
đấy."
Nói
xong lời này, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đến đây, hoàng thượng tất nhiên sẽ
biết. Ngươi làm như vậy là muốn hoàng thượng xé rách mặt với ta sao?"
Mạc Yên
chế nhạo nói: "Vậy thì sao? Hôm nay chúng ta cùng xem, trong lòng hoàng
thượng rốt cuộc là ta quan trọng hơn, hay là huynh đệ ngày xưa của hắn quan
trọng hơn."
Tiêu
Kinh Sơn chợt cười lạnh: "Được, nếu như thế, chúng ta ở đây chờ hoàng
thượng đến, vừa hay có thể xem cái kết của chuyện này."
Mạc Yên
nhìn nụ cười lạnh bên môi hắn, bờ môi mở ra thấp thoáng nét vũ mị: "Hắn
nửa khắc nữa sẽ lại đây, chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện. . . . . ."
Vừa nói
nàng vừa nhẹ nhàng tới gần Tiêu Kinh Sơn, nâng ngón tay thon dài ưu nhã lên
muốn chạm đầu vai Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu
Kinh Sơn không biến sắc thối lui, né tay nàng ra: "Hoàng hậu mẹ mẹ."
Hắn gọi
nàng như thế, không phải là Mạc Yên nữa.
Ai dè
Mạc Yên chợt cười lạnh, nụ cười lạnh này mang theo đắc ý. Nàng nhíu mày nhàn
nhạt nói: "Tiêu phu nhân, xem ra chúng ta có thể cùng nhau chờ hoàng
thượng lại đây rồi."
Tiêu
Kinh Sơn chợt quay đầu, chỉ thấy Mai Tử đứng ở cửa đại sảnh, mặt tràn đầy chấn
kinh nhìn bọn họ.